Giang Công Tử Hôm Nay Không Lái Xe

Chương 1: Chương 1: Thú Tê Đông Sơn (1)




[Thú Tê Đông Sơn] là một quyển cổ thư, có khoảng ba, bốn vạn chữ, mà bìa sách chỉ cầm hơi mạnh tay liền rớt cả ra. Giang Tuần cũng chẳng biết cẩu bằng hữu của mình đào thứ đồ chơi ránh nát này ra từ xỏ xỉnh nào của thư viện.

Sách không dài, nhưng nội dung quả thật phong phú. Nhân vật chính Tần Mục - người thừa kế đệ nhất của tu tiên thế gia Ngư Dương Tần thị, giới tính nam, đẹp, rất đẹp, phi thường đẹp, tất cả đều đẹp.

Hỏi: Vì sao lại nâng giá trị nhan sắc của nhân vật chính lên cao như vậy?

Trả lời: Chính là để vai chính diễn đến càng hăng hái nha.

Đây chính xác là một quyển thịt văn, cổ đại 18+ cấm trẻ nhỏ, x văn. Chương thứ nhất, bắt đầu từ năm mười hai tuổi vai chính phát dục, quá trình này phải nói dài dòng khó mà miêu tả. Nguyên văn có viết, người này không rõ vì sao thường xuyên bị ngũ tạng ứ đọng, bi phẫn khó nén, nên phải xxoo để tiết hỏa, đối tượng từ sư muội ngây thơ mềm mại đến tùy tùng trung tâm hộ chủ, từ chính đạo tiểu thư mỹ mạo vô song đến ma giới yêu nữ phong tình vạn chủng. Thực sự trò gian đa dạng, khẩu vị khó lường, có chút miêu tả so với [ Kim x Mai ] chỉ hơn không kém. Hào quang nhân vật chính của Tần Mục vô cùng lóa mắt, nhưng động một tí lại trưng ra vẻ mặt khó chiều 'Thời đại đen tối hỗn loạn này rõ ràng thiếu nợ ta', nên kết được kha khá kẻ thù.

Bất quá, nếu nói phần đầu của [Thú Tê Đông Sơn] phóng phi tự ngã thì càng về sau càng thêm dã cẩu thoát cương.

Ban đầu đọc lướt mấy chương đã vứt sách, Giang Tuần đâu có chú ý tới phần bị thiếu hụt, giờ lật qua một tờ, nhìn xong liền ngớ ra.

Ể? Sao vai chính bị toàn tiên môn truy nã? Chẳng lẽ ngủ nhầm với người không nên ngủ?

Từ từ, công tử Nhạc gia rõ ràng ôn nhuận như ngọc lại dùng S cái kia M với vai chính? Còn đeo đạo cụ?... Ta thao! Như thế cũng chơi được? Chơi thế còn chưa chết hả?

Ngọc gia luôn đối đầu với Tần gia, thời điểm này gia chủ Ngọc gia cư nhiên nổi tâm tư mang nhân vật chính chơi giam cầm play?

Về phần yêu nữ ma đạo đa sắc thái kia thì theo quá trình vai chính đọa ma liền chẳng đề cập đến nữa. Dù cho đi một vòng thật lớn, cuối cung vai chính vẫn rơi vào tay gia chủ Ngọc gia.

Khép sách, Giang Tuần nhìn trời cảm thán: “Ta thao, thù hận này đến cùng sâu đậm cỡ nào a.”

............ Đây cũng là lời cuối cùng Giang Tuần nói trước khi chết.

Thư viện trường của Giang Tuần tổng cộng ba tầng, có lắp thang máy để thuận tiện cho việc vận chuyển sách, lối đi của hai loại thang nằm ở hai nơi khác nhau, Giang Tuần muốn đi thang bộ liền đứng ở lối đi tối om, cất giọng gọi.

Kêu một hồi đèn vẫn không có phản ứng gì.

Giang Tuần dứt khoát đi thang máy, chân bước ra khỏi cửa thang, y dự định đi đến căn tin, ai ngờ dây thừng cột thanh thép trên cao 'phựt' một tiếng dứt ra.

Giang Tuần nghe thấy tiếng vang kì lạ, còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn đã bị một lực thật lớn rơi xuống từ trên trời đập cho ngã xấp ra đất.

Khi tỉnh lại, y phát hiện mình đang nằm nhoài bên một cái ao sóng nước lấp lánh, toàn thân mềm nhũn, y gắng gượng chống người bò dậy, mắt thấy bóng dáng chính mình phản chiếu trong ao.

Sóng nước liễm diễm chập chờn, khuôn mặt thiếu niên mười hai, mười ba tuổi ánh vào mắt Giang Tuần, tức khắc cảm giác như mấy trăm chữ miêu tả nhân vật chính trong [Thú Tê Đông Sơn] nhảy ra hiện thực, nhất là đôi mắt kia, không uổng công tác giả ca ngợi một câu 'Thu thủy nhất phủng túy mông lung'* chút nào.

*Thu thủy nhất phủng túy mông lung: đôi mắt xinh đẹp làm say lòng người.

Tình cảnh này quá mức huyền huyễn, cho dù đó giờ Giang Tuần chả phải người theo chủ nghĩa duy vật thì nhất thời cũng chưa kịp tiếp thu. Y đem đầu chôn xuống cánh tay, ý muốn trốn tránh sự thật.

Thế nhưng mặt đất quá lạnh, nằm được một chốc Giang Tuần đã lặng lẽ tự mình bò dậy.

Hoa mắt, đau đầu, thân thể nặng trĩu, ngũ tạng nóng rang, cũng khó mà cản trở Giang Tuần đánh giá tình hình xung quanh: Nếu y thật sự may mắn xuyên vào [Thú Tê Đông Sơn] mà không trở thành người qua đường giáp ất bính đinh nào đó, thì bản thân bây giờ hẳn xuyên vào cơ thể hoàn mỹ của bạn học Tần Mục, giống với mở đầu trong sách đã viết, hắn say rượu trong yến hội, rượu thôi tình động, vì thế liền thoái lui, rời đi tìm người giúp mình hạ hỏa.

Hay nói cách khác, hiện tại chính y đang lao vào con đường phá thân dài rộng thênh thang.

Giang Tuần quyết đoán thay đổi lộ tuyến, vòng qua ao nước quang mang như toái*, cứ thế chọn đại một hướng để đi.

*Quang mang như toái: ánh sáng vỡ ra thành từng mảnh nhỏ

Kỳ thực đến bây giờ, Giang Tuần vẫn cho rằng mình đang nằm mơ, y bị vật nặng trên cao rơi xuống va phải đầu, lâm vào hôn mê, vì trước đó đã xem quyển sách kia cho nên mới mộng thấy như vậy.

Y đổi lộ tuyến vì phòng ngừa vạn nhất, bản thân y đối với hậu cung thiên kiều bá mị, rực rỡ sắc màu của nam chủ nào có hứng thú, ngay cả ý định đi xoát hảo cảm cũng bỏ qua nốt.

Lý do rất đơn giản, tuy rằng Giang Tuần lớn lên bộ dạng tuấn lãng, nhưng nội tâm là một người cấm dục không hơn không kém. Hôm nay trong thư viện, lúc thằng bạn đem [Thú Tê Đông Sơn] đẩy đến trước mặt y, đã góp ý chân thành dứt khoát: “Nhìn nè, cái này có thể giúp cậu trị bệnh đó.”

Lật được hai trang, Giang Tuần đã ngẩng mặt lên: “... Chúng ta đều học ngành y, cậu không phân biệt được lãnh đạm cùng bất lực hoàn toàn khác xa nhau à?”

Cẩu bằng hữu cười đến xấu xa: “Tôi biết cậu thuộc dạng thứ nhất kia mà, bất quá lãnh đạm cũng là bệnh, phải trị.”

Giang Tuần đạp luôn thằng bạn đi, dùng hơn nửa buổi chiều gặm xong quyển sách, sau đó đã bị cây thép đập vào đầu bất tỉnh.

Đi trên đường, Giang Tuần dần bi ai nhận ra rằng, ngũ cảm của mình vô cùng linh mẫn, tất cả xung quanh đều truyền đến cảm xúc chân thực, đâu giống như nằm mơ.

Dẫu có như vậy, Giang Tuần vẫn ôm tâm lý may mắn, đến khi bên tai đột ngột truyền đến một giọng nam: “Ngươi muốn đi đâu?”

Âm thanh bất chợt, Giang Tuần chẳng đề phòng bị hù kinh hãi, ôm hai chân mềm nhũn ngồi xổm trên đất, ngó một lượt trước sau phải trái ba trăm sáu mươi độ. Rất nhanh cái âm thanh kia lại vang lên: “Thực có lỗi, ta dọa ngươi sợ sao?”

...... Hình như âm thanh này phát ra từ trên người mình.

Y ngồi xổm trên đất, tư thế khó có thể coi là dễ nhìn, nhưng với Giang Tuần thì nó mang đến cảm giác đặc biệt an toàn, tiến lên có thể lấy đà bỏ chạy, lùi lại thuận tiện ngã ra đất giả chết luôn.

Chả thấy y ừ hử gì, giọng nam càng thêm rõ ràng, lời nói hàm chứa lo lắng: “... Tiểu Tuần?”

Giang Tuần bị cái xưng hô này khiến da gà nổi khắp người, bầu không khí khủng bố chẳng cánh tự bay.

Y liền nghĩ, nếu mình đã xuyên sách, dựa theo kịch bản hẳn nên có cái gọi là hệ thống mới phải.

Vì thế, y cẩn thận hỏi lại: “Ngươi ở đâu vậy?”

Hệ thống đáp: “Ta ở tay phải của ngươi. Ngươi vẫn thấy không thoải mái hả?”

Giang Tuần nghe vậy nên đưa mắt về phía tay phải của mình, một đôi tay thuộc về tiểu hài tử, non mịn trắng noãn, ở cổ tay dễ dàng nhìn thấy có nốt chu sa đỏ rực.

Tốt rồi, đúng là thân thể của Tần Mục.

Giang Tuần còn nhớ rõ, trong [Thú Tê Đông Sơn], tại lần thứ N trêu ghẹo muội tử, Tần Mục chỉ với một câu 'Tương tư chí, vi nhữ nhi sinh'* đã thu phục được nàng.

*Tương tư chí, vi nhữ nhi sinh: nốt ruồi tương tư, vì nhớ ngươi mà sinh ra.

... Hơn nữa, 'tay phải' ngươi nói, là cái 'tay phải' ta nghĩ sao?

Giang Tuần nghĩ như vậy, liền đem lời hỏi ra miệng, mà hệ thống đưa ra câu trả lời hết sức thuyết phục: “Đúng a, thời điểm ngươi cần ta sẽ hết lòng giúp đỡ.”

Giang Tuần vô thức tiếp lời, nói ra có chút chết lặng: “... Cảm tạ. Cái kia... Xưng hô như thế nào?”

Hệ thống rất mực ôn hòa: “A Mục”

Giang Tuần nghĩ nghĩ: “A Mục. Ngươi gọi A Mục, ta tên Tần Mục, nên ta bị trói buộc cùng ngươi? Nhiệm vụ của ta là cái gì?”

Hệ thống dừng một chút, ý đồ che giấu sự thật, cấp cho Giang Tuần liều thuốc an thần: “Chỉ cần hảo hảo sống sót, mọi thứ đều tốt đẹp.”

Giang Tuần nghĩ đến kết cục tang bệnh của [Thú Tê Đông Sơn] lập tức rùng mình.

Y còn muốn hỏi thêm chút gì đó, nhưng cảm giác ngũ tạng thiêu đốt bổng nhiên bùng lên, thiêu đến chân y không vững, ngã nhào ra phía trước, vừa hé miệng đã phun ra một ngụm tinh huyết, cả người ngập trong cảm giác đau nhức.

Nhuyễn manh hệ thống có chút gấp gáp: “Ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

...... Vấn đề thật khéo, ta đây cũng muốn biết.

Đau nhức nóng bỏng nhanh chống lan tràn đến tứ chi bách hài, dây thanh quản của y như bị cháy mất, môi mấp mấy lại chẳng phát ra âm thanh gì.

... Lẽ nào nam chủ trở nên phóng đãng do nguyên nhân này sao? Không xxoo thì bị dục hỏa thiêu đốt chết người?

Giang Tuần mơ mơ màng màng mà nghĩ, đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn hẳn, thần chí cũng dần dần khôi phục thanh tĩnh.

Y giật giật thân mình, miễn cưỡng mở miệng: “Meoo...”

Giang Tuần: “...”

Y nâng tay lên, một cái miêu trảo* trắng trắng nhỏ nhỏ đập thẳng vào mắt.

Giang Tuần tức khắc xoay người ngồi dậy, dùng hai chân trước huýnh vào nhau, hai đệm thịt hình hoa mai hồng nhạt va nhau cùng một chỗ, thịt mềm có chút lõm xuống.

Nếu hai cái móng này không phải mọc ra từ người mình mà nói, thì nhất định rất đáng yêu.

Bị biến thành mèo nhỏ – Giang Tuần lũi vào trong mớ y phục, dành vài phút để tự ngẫm chuyện nhân sinh, mới gian nan tiếp nhận sự tình này so với 'không xxoo sẽ chết' chẳng khá hơn bao nhiêu.

Giang Tuần thừa nhận, trước kia bản thân lí giải sai rồi, y vẫn cho rằng chữ 'Thú' trong [Thú Tê Đông Sơn] là một hư chỉ*, ý chỉ nam chủ t*ng trùng thượng não, là cầm thú chẳng hơn, nào nghĩ tới vậy mà ý tứ trên mặt chữ.

*Hư chỉ: chỉ sự trống rỗng, sáo rỗng

... Vậy vì cái gì nguyên văn không đề cập tới vai chính là một con mèo?

Giang Tuần cẩn thận ngẫm nghĩ, liền rõ ràng.

Đọc giả đương nhiên muốn xem nam tử tinh tráng cùng cô nương gia nóng bỏng, uyển chuyển bàn chuyện hương diễm phong tình. Ai lại hứng thú quá trình giao phối của mèo đực và mèo cái bao giờ?

Tác giả à, tại hạ coi thường ngươi rồi, ngươi có suy nghĩ vô cùng logic.

Thời điểm cảm khái Giang Tuần vẫn nhớ làm chính sự, đem y phục của mình giấu sau hòn giả sơn.

Y chẳng rõ quá trình thú hóa này kéo dài bao lâu, dù đã thử điều động lực lượng trong cơ thể để biến trở lại nhưng đều vô dụng, chi bằng chờ nó tự động khôi phục. Trước lúc đó phải mang dấu vết che giấu cho tốt, miễn cho bị phát hiện lại truyền thành tin tức gì mà “Công tử Tần thị ban đêm say rượu, thoát y chạy khắp nơi.”

Nếu tác giả dám viết ra loại tình tiết vai chính miêu hóa, hơn nữa trong truyện đâu thấy ai dùng loại hình dung 'quái vật' để chê cười hắn, này đại khái là có thể khôi phục đúng chứ?

Cân nhắc đến đây, Giang Tuần chẳng hơi đâu xoắn xuýt nữa.

Chỉ là bốn chân dùng không quen, thường bị vướng vào nhau, hại Giang Tuần một trận lảo đảo chật vật.

Y vừa di chuyển vừa lo sợ nơm nớp, chung quanh quá tối, bóng cây trùng điệp, gió thổi qua tầng lá rậm rạp vang lên loạt âm thanh sột soạt, tai mèo linh mẫn nên tiếng động xung quanh nghe được rõ ràng hết thảy, rất nhanh, lông mao trên người dựng lên từng tầng, chân cũng bắt đầu nhuyễn đi.

Khi Giang Tuần sắp ngậm tẩm y trắng tuyết của mình hướng đến giả sơn, biến cố xảy ra.

Thời điểm bốn chân bị nâng khỏi mặt đất, Giang Tuần nhào tới theo bản năng, móng vuốt ma sát với nền đất xoẹt ra ánh sáng.

... Người nào? Đi đường thế mà không phát ra chút âm thanh?!

Giang Tuần nghiêng đầu muốn nhìn rõ, nhưng sắc trời đã tối, nơi này càng thêm hôn ám, y chỉ thấy được người tới một thân bạch y lưu ly, hoa văn Lưu vân chìm nổi cùng một viên song hoàn thanh ngọc đeo ở cổ.

Căn cứ vào góc nhìn từ mặt đất, Giang Tuần đoán người này là một thiếu niên.

Thiếu niên nhéo cầm Giang Tuần, khiến y nhả y phục trong miệng ra. Giang Tuần phát giác miệng lưỡi mình cứng đờ tê dại, liền giật hai cái như kháng nghị, kêu 'meo' một tiếng.

Thiếu niên áp ngón tay lên sống lưng Giang Tuần, y cảm nhận được cổ nhiệt khí phát ra, len lỏi đi vào xương cốt rồi biến mất vô tung, chẳng gây ra cảm giác gì không khỏe. Rất nhanh thiếu niên đã dời tay đi cầm lấy y phục, quan sát tỉ mỉ một hồi mới gấp lại chỉnh tề nhét vào tay áo. Lại ôm theo Giang Tuần, thuận lông trên lưng y, vuốt vuốt tai mềm của y, sau đó xoay người sang hướng khác nhanh chân rời đi, áo choàng mặc sắc rung động trong màn đêm.

Giang Tuần nằm trong ngực hắn, thoái chí chốc lát, nhưng đã nhanh chóng chấp nhận sự thật.

Dù sao y chưa rõ nên đi chỗ, bị nhặt cũng không tồi.

Đi được cỡ trăm bước, thiếu niên như cảm nhận thấy điều gì, cấp tốc ôm lấy Giang Tuần, đối với y thở dài một tiếng, nhanh chóng đem y giấu vào tay áo rộng thùng thình.

Giang Tuần còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thẳng đến khi một giọng nói hoạt bát vang lên, tựa hồ người đến tựa sát vào bả vai thiếu niên mà lên tiếng: “Ta tìm đệ cả buổi tối đó Tiểu Cửu! Rượu của Vân Tản tỷ uống ngon như vậy, đệ không đi thật đáng tiết a.”

Thiếu niên trầm ổn đáp: “Uống rượu hại thân.”

Giang Tuần bị giấu trong tay áo đang cố sức dùng móng vuốt bám trụ để ổn định thân mình, nghe được hai người đối thoại liền nghẹn họng trăn trối.

... Tiểu Cửu?

Người này hẳn không phải họ Ngọc đi?

Chính là cái người ở cuối truyện, dùng một kiếm lạnh buốt xuyên thủng tim y – gia chủ Ngọc gia?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.