Giang Công Tử Hôm Nay Không Lái Xe

Chương 2: Chương 2: Thú Tê Đông Sơn (2)




Ngọc Mạc, tự Quan Thanh, trong nhà đứng thứ chín, thân nhân gọi hắn là Tiểu Cửu.

Nếu như nói tiên gia đệ nhất môn phái là Sóc Phương Ân thị tu Ngũ hành thuật, thì kiếm tu Đông Sơn Ngọc thị hoàn toàn xứng đáng vị trí thứ hai. Nhất mạch Ngọc gia sinh ra đã khẩu hàm kì ngọc*, nó cùng thai nhi cộng sinh, linh tính tương thông với bản nhân, ngọc hủy thân vong nên gọi 'Mệnh ngọc'. Lúc Giang Tuần đọc truyện đến đoạn này đã nghĩ, muốn đối phó với Ngọc gia thì cứ nhắm vào ngọc mà đập, nhất định bách phát bách trúng.

*Khẩu hàm kì ngọc: miệng ngậm ngọc quý.

Mà hiện tại, song hoàn thanh ngọc thuộc về Ngọc Cửu bị hắn dùng sợi hồng tuyến treo tại đầu giường, ở trước mặt Giang Tuần lắc qua lắc lại.

... Vị gia chủ tương lai của Ngọc gia này có hứng thú đặc biệt với mèo a.

Giang Tuần vì tính mạng bản thân suy nghĩ, rất nể mặt mà đạp lên kim ti mềm mại lao đến cắn ngọc bội kia, nhưng lực bất tòng tâm, nhảy vài cái đã thở hồng hộc. Y tủi thân lấy hai chân nhỏ ôm đầu, cuộn thành quả lông cầu nằm bất động.

Ngọc Mạc thân mặc tẩm y bò lên giường, ôm Giang Tuần vào lòng tinh tế đánh giá.

Miệng trái đào nhỏ nhắn mím chặt, đang sinh khí sao?

Ngọc Mạc suy tư thật lâu, xoay người về phía bàn gỗ khắc hoa ngoắt ngón tay, bình băng ngọc tự động rót ra chén nước, hắn trở tay đón lấy cái chén bay đến, đưa lên môi thử xem nhiệt độ, có giọt nước thuận theo môi mỏng trượt đến xương quai xanh, kết hợp với thần sắc trầm ổn của hắn tạo nên sắc khí rất đặc biệt.

Cũng chẳng thể trách Giang Tuần dâm giả kiến dâm, chủ yếu vì nhân vật trong [Thú Tê Đông Sơn] quả thật mỗi người mỗi vẻ.

Nếu Giang Tuần không lầm, người trước mắt dưới cái nhìn của vai chính nguyên tác được miêu tả là tính tình lãnh đạm, sát phạt quyết đoán, ẩn tính biến thái.

Ngọc Mạc đem chén nước đưa tới bên mép Giang Tuần, nơi môi hắn vừa chạm qua còn lưu cảm giác ấm áp.

Giang Tuần nghĩ “Hắn do rất thích mèo mới ôm ta chơi” cảm thấy thực lo lắng, nhưng đùi lớn dù có nguy hiểm thì vẫn quyết định ôm chặt.

Ở kết cục [Thú Tê Đông Sơn], chính thiếu nhiên nhìn có vẻ vô hại này đem nam chủ nhất kiếm xuyên tâm, nhưng suy cho cùng hắn cũng là thiếu niên thiên tài đứng đầu một thế hệ, tương lai còn trở thành gia chủ Ngọc gia, đùi này ôm tốt hẳn không thiệt.

Với trò lạc mềm buộc chặt, Giang Tuần vẫn hiểu được chút ít, y nhẹ nhấp ngụm nước, xong biệt nữu quay đầu đi, mở miệng kêu 'meo', lại đem đuôi quét một vòng, len lén liếc nhìn Ngọc Mạc rồi nhanh chóng dời mắt đi.

Ngọc Mạc tiếp tục suy tư.

Lần này một đĩa bánh mân côi* mềm xốp được dâng cho Giang Tuần, mỗi chiếc chỉ to bằng đầu ngón tay, trông rất tinh xảo.

*Bánh mân côi là bánh hoa hồng.

Giang Tuần tiến gần đến, nhưng y đối với đồ ngọt chả có mấy phần hứng thú, nên liếm được vài miếng liền thôi.

Ngọc Mạc bế Giang Tuần lên, kéo lấy chân trước của y, ngón tay nhẹ nhàng ấn đệm thịt, đem miêu trảo hình hoa mai nắn tới nắn lui, nghiêm túc bảo: “Ngươi là một con linh thú, thực tốt.”

Giang Tuần được hắn vuốt ve thoải mái, lòng nổi lên hiếu kì: Chính y còn không biết mình đến cùng là loại thú gì, Ngọc Mạc như thế nào mà biết?

Một phút tự hỏi qua đi, y nhớ đến cổ nhiệt khí lưu chuyển nơi sống lưng chính mình, tức khắc bị dọa tới dựng đuôi.

... Tại thời điểm kia, hắn thăm dò mình sao?

Y dám khẳng định... giả sử mình không phải linh thú, mà là ma vật yêu tinh gì đó hóa hình, thì cổ nhiệt khí kia, sẽ ngay tại chỗ đánh nát xương cốt của mình?!

Nội tâm Giang Tuần xuất hiện tia khủng hoảng 'nơi này không thể ở lâu'. Ngọc Mạc còn chưa chơi đủ, hắn ôm y xuống giường, hướng tới một góc trong phòng.

Vòng qua bức bình phong, Giang Tuần nhìn thấy một cái dục dũng.

... Chỉ có một cái.

Mắt thấy Ngọc Mạc bắt đầu giải khai tẩm y, Giang Tuần tức tốc co giò bỏ chạy.

Linh thú cũng là thú! Vạn nhất có ký sinh trùng thì làm sao?! Đại ca ngươi làm như vậy thật không đảm bảo vệ sinh a!

Đáng tiếc Giang Tuần chưa chạy quá mười thước, đã tự làm mình vấp ngã vì chưa quen chạy bằng bốn chân. Sau đó đương nhiên bị Ngọc Mạc tóm về.

Đáy lòng Giang Tuần cự tuyệt việc tắm chung với người cùng giới, tiết tháo của y đâu cho phép làm ra chuyện này. Cũng chẳng biết có phải bị kích thích bộc lộ thiên phú hay không, Giang Tuần vậy mà giãy thoát khỏi Ngọc Mạc, cọ loạn phóng ra sau gáy làm cái đuôi lông xù quét quanh cổ hắn, y bám trên vai hắn nhảy trái nhảy phải chuẩn bị lấy đà chạy trốn.

Nhưng vừa nhìn xuống, dũng khí vất vả tích góp liền bay sạch.

... Mẹ nó! Sao cao dữ vậy?

Sững người giây lát, Giang Tuần đã bị kéo xuống ấn vào dục dũng.

Giang Tuần liều chết giãy dụa, cắn răng ra quyết định, nếu Ngọc Mạc đám tiến vào, y sẽ bày ra kỹ năng săn điểu của mình, dạy cho hùng hài tử này biết hậu quả của việc chọc giận động vật.

Sự thật chứng minh, Giang Tuần nghĩ nhiều rồi.

Ngọc Mạc chỉ cởi trần thân trên, còn nửa người dưới vẫn mặc tẩm khố, hắn dùng Thanh khiết thuật tinh tế tẩy sạch da lông cùng tiểu trảo của y. Mà hành động giải khai tẩm y rất sáng suốt, mèo có bản năng sợ nước, dưới sự phản khán kịch liệt của Giang Tuần nước trong dục dũng bắn ra tung téo, văng ướt toàn bộ cánh tay cùng lòng ngực Ngọc Mạc.

Tắm xong, Ngọc Mạc bình tĩnh vớt tiểu miêu ướt đẫm lên, dùng khăn lộc bì nhẹ nhàng lau khô rồi ôm về giường, sau đó đến bên dục dũng chậm rãi khoác lại tẩm y.

Giang Tuần phải công nhận rằng dáng người Ngọc Mạc vô cùng tốt, làn da sáng bóng, cơ bắp khỏe mạnh xinh đẹp, tầm mắt y lén dời đến mỹ cảnh phía sau, chỉ thấy thắt lưng tinh tế cùng đồn tuyến chuẩn mực, thập phần câu nhân.

Sự thật khách quan là thế, nhưng Giang Tuần nào có tâm tư thưởng thức. Thời điểm tắm rửa, lòng y ngập tràn lo lắng, vạn nhất y khôi phục nhân hình tại lúc đó thì khỏi nói có bao nhiêu lúng túng.

May mà chuyện đó không phát sinh. Đợi đến lúc lông mao khô ráo, Giang Tuần lần nữa làm quả lông cầu, Ngọc Mạc liền ôm y vào lòng cùng đi ngủ.

Giang Tuần đâu bị ngốc, sau khi Ngọc Mạc ngủ say, y lập tức rời khỏi.

Được tắm sạch sẽ giúp tinh thần y thả lỏng đôi chút, Giang Tuần cảm nhận được linh hồn của mình dần dần cùng khối thân thể này dung hợp, sự bài xích lúc trước biến mất, thay vào đó một cổ dị lực bắt đầu luân chuyển toàn thân.

Về đến ngọn giả sơn giấu y phục, Giang Tuần tập trung tinh thần, nổ lực thao túng nguồn sức mạnh kia, nào nghĩ tới trong nháy mắt y đã khôi phục nhân hình.

... Và tất nhiên, thân trần như nhộng.

Tay chân luống cuống đem quần áo khoát lên người, cuối cùng Giang Tuần cũng có thời gian đem thắc mắc hỏi ra: “A Mục, tình huống rốt cuộc thế nào?”

A Mục hai mắt lấp lánh: “... Thật khả ái.”

Giang Tuần: “... Ngươi nói cái gì cơ?”

A Mục: “Mèo a. Ta cũng muốn sờ QAQ”

Giang Tuần câm lặng phút chốc: “Lần sau nếu lại miêu hóa, ta dùng vuốt sờ toàn thân cho ngươi mãn nguyện.”

Một thân huyền y hồng thường mặc vào không khó, chỉ là kim chất điệp tiệp bên gian yêu chẳng hề dễ thắt, Giang Tuần đâu có hay mang mấy thứ phụ kiện tinh xảo này, nhưng nào dám không đeo, đành đứng tựa vách giả sơn cẩn thận chỉnh lý.

Giang Tuần đang chăm chú sửa sang y phục, khóe mắt đột nhiên liếc thấy một tia quang mang. Trản đèn hướng về phía này tiến tới, ánh sáng trong đêm tỏa ra sắc xanh tựa mắt loài dã thú. Giang Tuần nghe được hai đạo cước bộ.

Y thu liễm hơi thở, ý đồ trốn tránh cho qua, nhưng bước chân kia cách mình khoảng mười bước cư nhiên dừng lại.

Tiếng sáo êm tai bất chợt vang lên, trong như hạc hót. Giang Tuần vốn đang bất động, tay phải lúc này lại tự chủ trương, hoán quyền vi chưởng*, mắt thấy tay phải của mình vựng khởi quang luân*, một phiến điệp tiệp bên hông chập chờn ánh sáng, hồng quang theo thủ chưởng xuất ra, tỏa sáng trong không trung. Chỉ nghe nổ vang ầm ầm, đất đá vỡ vụn rơi xuống quanh thân Giang Tuần.

*Hoán quyền vi chưởng: biến nắm tay thành chưởng ấn.

*Vựng khởi quang luân: quầng sáng nổi lên.

____ Y được bảo hộ dưới một chiếc ngân cốt hồng tán.

Giang Tuần nhanh trí bắt lấy cán dù, khó khăn né tránh đợt công khích tiếp theo, khi tay dời đi, y mới ý thức được mình vừa tránh thoát một đại kiếp.

Cả tòa giả sơn bị âm thanh như hạc của cây sáo kia đánh cho tan nát, chỗ nấp của chính mình sớm đã hoàn toàn bại lộ.

Nếu lúc nảy ngăn không kịp chỉ sợ giờ đây đầu y đã lìa khỏi cổ.

Giang Tuần: “A Mục, hóa ra ngươi cũng đâu đến nổi vô dụng.”

A Mục vui vẻ ra mặt: “Ngô, cảm tạ ~”

Người thổi sáo là một thiếu niên khoảng mười bốn tuổi, vẫn chưa vỡ giọng, âm thanh có chút thô lệ: “Người nào? Mau lăn ra đây!”

Giang Tuần ngoan ngoãn lăn ra.

Hai người trước mặt đều áo mũ chỉnh tề, thiếu niên đứng đằng sau có dáng người thấp hơn, mặt đầy cảnh giác, khi thấy rõ Giang Tuần mới dần thu hồi biểu tình, cúi người thi lễ: “Tần công tử.”

Giang Tuần phân vân không biết nên nói “Đứng lên đi” hay “Bình thân” mới tốt, thì giọng nói non nớt mang theo kiêu căng lãnh đạm vang lên: “Tần công tử là đang đi tìm tên tùy tùng yếu ớt ngu si kia của ngươi?”

Nhìn thấy hài đồng một thân bao y bác đái* màu thiên thanh phiêu dật, trên tóc cài một cái ngọc thiền*, trong lòng Giang Tuần sáng tỏ, đánh bạo tiếp lời: “Cung công tử, ngươi biết Loạn Tuyết ở nơi nào sao?”

*Bao y bác đái: đại khái là y phục đẹp đẽ sang trọng.

*Ngọc thiền: con ve làm bằng ngọc.

Cung Dị phủi phủi ống tay áo, cũng chẳng thèm nhìn Giang Tuần, khoe khoang đáp: “Tần công tử say rượu vội vã rời đi, tùy tùng kia không ai quản thúc, dám trộm Thiên Hiến của ta, ta bảo hắn đến Bạch Lộ điện quỳ phạt một canh giờ, không tính là quá phận đi?”

Giang Tuần gắt gao nhìn cốt tiêu treo ở thắt lưng Cung Dị, chân mày hơi nhíu rồi chợt buông ra, chả thèm trả lời mà để lại một câu: “Cung công tử xin cứ tự nhiên”, liền đi thẳng về phía trước.

Giang Tuần không thích ăn thiệt, năm đó đã từng đối phó mấy hài tử nghịch ngợm trong nhà nên không phải là không có kinh nghiệm. Khi ấy y treo lên mặt bộ dáng mỉm cười hiền hòa, đưa cho cha mẹ đứa nhỏ một bộ đề cương thật dày, mạnh mẽ giáo dục năm năm đại đọc cùng ba năm thi thử, làm cho nó chả dám đến nhà y phá máy vi tính nữa.

Nhưng y biết rõ Cung Dị là người phương nào nên mới phá lệ, chẳng tính toán với sự kiêu căng của hắn.

Bất quá, lúc lướt qua tiểu tùy tùng phía sau, Giang Tuần thoáng dừng một chút.

Tơ máu trong tròng mắt gã kia hình như hơi nhiều? Này là thiếu nghỉ ngơi, mắc bệnh gan nghiêm trọng?

Phát hiện nho nhỏ này chỉ khiến cho cước bộ Giang Tuần hoãn lại trong chớp mắt, màn đêm đen tối, chưa chắc đã nhìn rõ, có thể hoa mắt đi.

... Vẫn phải nhanh chóng đem Loạn Tuyết xuẩn manh trung khuyển của nam chủ cứu về mới thỏa đáng.

Cung Dị nhìn theo bóng dáng của Giang Tuần với ánh mắt phức tạp: “... Minh Lư, đi thôi.”

Minh Lư vẫn đứng đó, hỏi ngược lại: “Công tử, ngài còn để ý tới sự kiện ba năm trước sao?”

Khuôn mặt nhỏ của Cung Dị cứng đờ, rũ mắt quay người, chột dạ đi trước hai bước: “Chuyện đó... Nhắc lại có ích gì chứ? Người chết không thể sống lại, ta chẳng thể bù đấp cho y, lại không thể cứ hạ mình trước y. Vinh nhục của Cung thị gắn liền với ta, ta làm sao có thể... Còn có, ngươi vừa rồi hà tất xuống tay tàn nhẫn như vậy, y là con trai độc nhất của Tần thị, nếu lỡ giết y, Tần thị kia liền cùng chúng ta không chết không ngừng! Đối với Cung thị tuyệt không có lợi!”

Hắn cứ lảm nhảm, đâu biết rằng Minh Lư sau lưng nhìn bóng dáng hắn nở nụ cười quỷ dị.

Mắt mũi Minh Lư đều đỗ máu, tại yết hầu phát ra âm thanh chất lỏng lưu động 'khanh khách', gã dùng tay áo lau đi vết máu, kéo dài cước bộ đi theo phía sau Cung Dị, tiến vào mảnh hắc ám trong sân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.