Giang Tuần làm sao bắt kịp mạch não của gia hỏa này, đành ra vẻ trấn định mặc hắn lôi kéo.
... Bị phát hiện là con mèo kia? Bị phát hiện không phải nguyên chủ? Hay ngã ngựa rồi?
Đủ loại suy đoán đảo quanh trong đầu Giang Tuần, y sống chết không thông chính mình chỗ nào bại lộ để Ngọc Mạc tóm được manh mối.
A Mục khóc lóc kể lễ: “Hắn túm ta kìa QAQ.”
Giang Tuần bày vẻ mặt nhân sinh vô khả luyến: “... Hắn cũng túm tay ta.”
Một người một hệ thống lo sợ bất an, mãi đến khi Ngọc Mạc buông tay, Giang Tuần vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Ngọc Mạc giữ lấy Cung Dị đầy mặt lệ rơi, chẳng nói chẳng rằng mà thối lui. Loạn Tuyết lo lắng nhìn Cung Dị, xong ngoan ngoãn trở lại cạnh Giang Tuần, thay y phủi sạch bụi đất dính trên quần áo.
Cung Dị sắc mặt trắng xanh dán mắt vào Minh Lư đang không ngừng hộc máu, vừa lùi được vài bước đã thấy Minh Lư giãy giụa kịch liệt, huyết tinh phun ra đều biến thành màu đen, trông thật dọa người. Thân mình gã co lại một đoàn, hấp hối như cá chép mắc cạn, gian nan giương môi kêu “a a“.
Thanh quản tan rã, gã căn bản chẳng phát ra âm thanh, chỉ là từ khẩu hình vẫn minh bạch ý tứ của gã.
Cung Dị run lên bần bật.
Minh Lư nói: “Công tử, giết ta.”
Cung Dị lắc đầu, chậm rãi giật lùi. Ngọc Mạc nhấc chân tiến lên, cầm lấy cánh tay nhiễm huyết của Minh Lư, muốn thử bắt mạch, lại phát hiện không còn mạch đập.
Gân mạch của gã cũng đã tan, đại khái nhờ vào thể chất cường hãn chống đỡ mới không chết.
Minh Lư vô thanh hét thảm: “Công tử, thật xin lỗi, giết ta đi.”
Ngọc Mạc hướng mắt nhìn Cung Dị, thấy hắn siết chặt Thiên Hiến, môi trắng bệch, bộ dáng lúc nào cũng có thể mất khống chế mà chạy trốn.
Giang Tuần không dành lòng xem tiếp, Ngọc Mạc lại cau mày, từ người Cung Dị chuyển khai tầm mắt, rút ra Nghiễm Thừa, kiếm xuất vỏ trong nháy mắt cuốn theo tinh quang, chuôi kiếm hàm chứa thượng cổ chúc chiếu* hoa văn tinh xảo, thời điểm trong tay Ngọc Mạc, chúc chiếu quanh thân ẩn hiện kim sắc quang văn.
*Chúc chiếu: chiếu sáng, soi sáng.
Hắn bước đến trước mặt Minh Lư, nhắm thẳng cổ họng gã, nơi đó sớm đã bị độc tính ăn mòn, nhưng Minh Lư vẫn có thể hô hấp, nếu muốn sớm giải thoát thì phải ra tay hủy đi mệnh môn này.
Giang Tuần chắn trước người Cung Dị: “Không nên nhìn.”
Nghe vậy, Ngọc Mạc hơi hoãn động tác, liếc về phía Giang Tuần.
Giang Tuần hoàn toàn là xuất phát từ ý muốn chiếu cố thể xác và tinh thần thanh thiếu niên, nào ngờ Cung Dị cắn răng tránh qua y, vọt lên đoạt kiếm của Ngọc Mạc. Ngọc Mạc cũng không ngăn cản, tùy ý hắn lấy đi.
Cung Dị nặng nề cầm Nghiễm Thừa kiếm, hai tay nắm chuôi kiếm kéo lê trên đất, phát ra âm thanh chói tai.
Hắn nện bước đến bên người kia, con ngươi một mảng trống rỗng, giọt lệ nóng bỏng rơi xuống môi Minh Lư.
Nghiến răng đem hai tay nâng lên, lần nữa chỉa kiếm vào cổ họng Minh Lư, hàng mi hắn đẫm lệ, khóe môi treo ý cười bi thảm: “...... Minh Lư, ngươi chờ mấy năm lại đầu thai vào Cung gia. Đến lúc đó Cung thị hưng thịnh, ta cho ngươi làm hữu sứ của ta.”
Hắn tựa hồ vô lực chống đỡ sức nặng, Nghiễm Thừa kiếm hạ xuống, cắt đứt hơi thở cuối cùng của Minh Lư.
Giang Tuần nhắm mắt, Cung gia tiểu công tử trong [Thú Tê Đông Sơn] cao ngạo cổ quái, cố tình làm bậy, nhưng Giang Tuần vẫn thông cảm cho hắn, mặc dù trong án thịt văn này cảm giác tồn tại của Cung Dị gần như bằng không, vai chính giao lưu cùng hắn chỉ giới hạn trong vài vụ ẩu đả, dù đối với hắn.......
Tự tình còn chưa xong, trong lòng Giang Tuần bỗng dâng lên dự cảm xấu.
Y theo bản năng né ra sau, khí tức nguy hiểm tiếp cận yết hầu, hàn khí xoẹt qua da thịt mang đến cảm giác xé rách đau đớn khiến Giang Tuần kinh hô, lập tức duỗi tay che chắn.
Chưa kịp cân nhắc biện pháp giải quyết vấn đề, Giang Tuần đã ngây ngẫn cả người.
Mặt y hẳn bị rạch ra, nhưng sao chẳng sờ thấy vết thương?
Giang Tuần buông tay, rõ ràng trong lòng bàn tay có vết máu, nhưng khi sờ lên mặt, nơi đó chính xác là hoàn hảo vô tổn.
Cung Dị cầm kiếm múa loạn một hồi, Nghiễm Thừa kiếm thình lình thêm trầm trọng, khí lực hắn cạn kiệt, vô pháp nâng kiếm.
Hắn căm giận quay đầu, trông thấy Ngọc Mạc hướng mình xòe tay: “... Lý Băng, trả lại Nghiễm Thừa cho ta.”
Tính khí Cung Dị nổi lên, gắt gao giữ chặt chuôi kiếm, tận khi một đạo trường tiên lóe hỏa hồng u quang lăng không bay đến, quấn lấy Ngiễm Thừa kiếm, ánh lửa từ kiếm thân dấy lên tay Cung Dị, đau đớn làm hắn lơi lỏng, Nghiễm Thừa đã vững vàng trở lại tay Ngọc Mạc, mà trường tiên như long xà du tẩu giữa không trung cũng thu về phía bậc thang Bạch Lộ điện.
Ngũ Hành tiên – Chỉ Thiên là thượng phẩm tiên khí của gia chủ Ân thị Kỷ Vân Tản, cổ tay nàng vung lên, trường tiên dài một trượng quay về, đặt vào tay nàng nữa đoạn thiết sáo, Kỷ Vân Tản lấy ra nữa đoạn còn lại, khôi phục bộ dáng hoàn chỉnh của thiết sáo.
Đem Chỉ Thiên treo vào bên hông, Kỷ Vân Tản bước xuống bậc thang: “Cung công tử bình tĩnh chớ nóng vội.”
Nỗi lòng Cung Dị xao động, vô phương khống chế: “Vừa rồi Minh Lư cùng y phát sinh tranh chấp, ai biết có phải y lén hạ độc thủ hay không?!”
Giang Tuần cân nhắc, lặng lẽ hỏi A Mục: “Tiên khí của ta có thể có dị độc gì sao?”
A Mục vội vàng biện bạch: “Đương nhiên không có! Âm Dương tán tuy rằng lấy da của thượng cổ thần thú Hỗn Độn chế thành tán diện, nhưng tán cốt lại được mài từ di cốt của mười ba vị tiên nhân tiêu diệt Hỗn Độn, chính có thể khắc tà, sao mà có độc vật a!”
... Tự phụ nha.
Giang Tuần phỏng theo phương thức của A Mục huy động nội tức triệu hồi Âm Dương tán, quả nhiên thành công, Giang Tuần đưa tán cho Cung Dị, thản nhiên nói: “Mặc ngươi kiểm chứng thực hư.”
Bởi vì động tĩnh lăn lộn không nhỏ, đệ tử dự xong yến tiệc vốn phải về phòng nghỉ ngơi đều tụ tập ở đây, càng tụ càng nhiều, bàn tán xôn xao.
“Cung thị lại ra đi một người?”
“Ân? Cung thị không phải sớm đã diệt môn? Đâu ra người Cung thị?”
“Chẳng phải đâu, ấy, Ngọc thiền ở kia là môn huy Cung gia còn gì?”
“Phụ thân ta nói, Cung thị còn lại hai người, là Cung Thương nhất mạch thập lục thiếu gia và tiểu tùy tùng của hắn, hiện đang kí dưỡng* tại Ngọc thị, lần này đến tuổi nhập học nên theo người Ngọc thị đến đây.”
*Kí dưỡng: gửi nuôi
“Cũng quá ngoan độc đi? Ứng Nghi Thanh thật muốn đuổi cùng giết tận toàn bộ Cung thi? Dù sao ban đầu cũng là một trong lục đại tiên phái mà giờ chỉ thừa hai người, còn không chịu dừng tay?”
“ 'Lấy Cung thị sanh* đồ tẫn Cung thị' chả phải lời ma đầu kia độc thệ khi phản bội Cung thị sao?”
*Sanh: nhạc cụ
“Nhưng Ứng Nghi Thanh sớm đã chết rồi mà?”
Lời nghị luận bốn phía rơi vào tai, sắc mặt Cung Dị ngày càng khó coi, máu của Minh Lư ở dưới chân đọng thành huyết bạc*, cúi đầu trông thấy, hắn như bị sét đánh lập tức nhảy khỏi. Ánh mắt ngập tràn địch ý đảo qua chung quanh, con ngươi đỏ sậm, đang muốn nổi nóng, chợt nghe đằng sau tầng tầng lớp người truyền lại một lãnh âm kinh người: “Người Triển thị đều cút về ngủ cho ta! Có cái gì để nói? Công khai nghị luận gia sự người khác, nề nếp Triển thị chúng ta đặt ở đâu?”
*Huyết bạc: vũng máu.
Mấy thiếu niên Triển thị câm như hến, im lặng lui về. Những đệ tử không phải nhân gia Triển thị nghe vậy thì bất bình. Nhưng chờ thấy rõ người tới cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Sau đạo lãnh âm như sương tuyết kia lại vang lên giọng nói trong sáng du duyệt: “Được rồi, đều giải tán thôi, gia chủ Ân thị ở đây, chắc chắn sẽ lo liệu việc thỏa đáng chuyện này, hò hét như thế không phải khiến người ta khó xử sao?”
Kỷ Vân Tản lúc này mới đến gần, đưa mắt một vòng, đệ tử Ân thị đang hứng khởi liền vội vã thu thanh, kính cẩn thi lễ với nàng, xoay người li khai.
Hai giọng nói phát ra từ sau đám người, nhất cương nhất nhu, nhất khẩn nhất thỉ, cứ thế kéo đi đại đa số đệ tử, cả đám cụp đuôi, nháy mắt giải tán phân nữa.
Hai chữ 'Triển thị' khiến Giang Tuần để ý, nhưng là nam tử thì chẳng đáng lưu tâm, vì trong sách không đề cập tới nam nhân Triển thị. Thời điểm hai người kia xuất hiện trước mặt, đại não Giang Tuần mới kêu 'ông ông', cơ hồ không khó liên hệ với nhân vật trong truyện.
“Triển thị song xu?”
[Thú Tê Đông Sơn] ghi rõ, Triển gia sinh được song xu*, 'dung tương điệt lệ, tư thái phong lưu, kì mĩ bất khả tẫn sổ“. Lời ca ngợi, nét khắc họa, còn có danh hào 'Song xu' nghe thế nào cũng là hình dung hai tiểu cô nương như hoa như ngọc, mỹ lệ động lòng người đi?
*Xu: nết na xinh đẹp
Trước mắt lúc này, một băng sương thiếu niêu mười hai mười ba tuổi khoanh tay mà đứng, bên cạnh là thanh niên cao gầy ánh mắt dạt dào tiếu ý, hai người đều mặc tử sắc trường bào, khúc cư thâm y, tay phải mang một chiếc thuần kim ngư văn hộ oản*, đích xác như hoa như ngọc, mỹ lệ động lòng người, nhưng theo đặc trưng sinh lý thể hiện, ngang dọc thế nào cũng là nam nhân.
*Hộ oản: bao cổ tay.
Mà đây chưa phải trọng điểm.
Quan trọng là, sách viết khi nam chủ say rượu gấp gáp chạy đi, ở Nguyệt Kiến đình gặp gỡ Triển thị song xu – Triển Ý. Họ bởi vì uống rượu phát hỏa, nhất ngôn bất hợp liền lái xe, “Kim thương thiêu phá đào hoa nhị, bất cảm cao thanh ám trứu mi”, tận hứng thưởng thức hoa thơm khắp chốn, nguyện cùng hóa thành cát bụi trong vạn trượng hồng trần, quả nhiên là cực kỳ hương diễm.
Ngươi giờ lại mẹ nó cho ta biết Triển Ý là nam nhân?
Tuy rằng Giang Tuần lệch khỏi nội dung vở kịch, chưa gây ra việc gì không thể vãn hồi, nhưng nhìn đến Triển Ý với vẻ mặt mỹ nhân say rượu, Giang Tuần đã ngượng ngùng chết đi sống lại.
May mắn Cung Dị không chịu buông tha đem y kéo về trong tình trạng lúng túng, hắn không tiếp nhận Âm Dương tán, vẫn hoài nghi như cũ: “Bảo khố Tần gia các ngươi kì trân dị bảo vô số, ai biết ngươi dùng bàn môn tả đạo gì?”
Dưới sự chất vấn của Cung Dị, Giang Tuần cuối cùng dời mắt khỏi người Triển Ý, y suýt nữa nhiệt lệ doanh tròng ôm lấy tiểu bằng hữu Cung Dị, thật vất vả khắc chế chính mình tự tìm đường chết: “Việc này......”
Y chưa kịp giải thích, Kỷ Vân Tản đã đứng dậy từ cạnh thi thể Minh Lư: “Cung tiểu công tử, việc này khẳng định là hiểu lầm, Minh Lư ăn phải độc vật, độc tính ác liệt, khi nhập vào tâm mạch liền coi thân nhân thành cừu địch, tâm trí hỗn loạn, thiết huyết thị sát. Phương pháp giải độc duy nhất... uống cạn tiên huyết thân nhân.”
Cung Dị hít ngụm lãnh khí, Kỷ Vân Tản bổ sung: “... Loại độc này trên đời chỉ một người có.”
Ngọc Mạc gật đầu, cấp lời giải đáp cho Cung Dị đang mê man: “Ôn Nhu Hương.”
Giang Tuần sáng tỏ, tiếp lời: “Thái nữ, Câu Vẫn Thái nữ?”
Ngọc Mạc cho y cái ánh mắt xem như ngầm đồng ý.
... Giang Tuần càng thêm lúng túng.
Ma đạo yêu nữ kia, cùng nam chủ cũng có một chân.
Tính ra, nam chủ quả thật chân duỗi khắp lục đại tiên phái, tiên ma lưỡng đạo đều có ổ chăn.
... Nam chủ ngươi nhất định là con rết chân dài đầu thai.
Cung Dị ngờ vực: “... Thức ăn? Điều đó không có khả năng, ta và Minh Lư đồng tiến đồng xuất, hắn hầu hạ bên người ta chưa từng li khai, chỉ ở yến tiệc tối nay thay ta thử độc mà uống ngụm rượu, ăn chút thức ăn, mà ta cũng ăn qua...”
Vừa dứt lời, biểu tình mọi người đều biến hóa, nhất tề chuyển hướng nhìn Giang Tuần.
Giang Tuần bị cường thế vây xem chưa rõ ra làm sao, Cung Dị đã bổ nhào đến, nắm cổ áo y, nghiêm mặt chất vấn: “Ngươi vì sao không xảy ra chuyện?”
Giang Tuần vẫn còn khó hiểu, thanh âm hắn run run: “... Bầu rượu của ta, lúc đó chẳng phải bị ngươi cướp lấy uống sao? Ta hỏi ngươi, ngươi vì sao không xảy chuyện gì?”