19/1/2022
Editor: Chary
_______________________
Giang Tuần: “.........”
Còn có diễn biến này hả? Trong sách đâu có nhắc đến a!
Giang Tuần chợt nhớ cảnh tượng lúc mình vừa tỉnh, đầu váng mắt hoa, toàn thân nóng rực, phế phủ đau nhức muốn nóng chảy, bắp thịt như tróc khỏi xương cốt. Sau đó y biến thành mèo, bị Ngọc Mạc đi ngang qua nhặt được, sau nữa thì cảm giác khó chịu biến mất vô tung.
Mà vừa rồi, kiếm khí của Nghiễm Thừa rõ ràng sượt qua mặt y, Giang Tuần ăn đau, đổ máu, nhưng không sờ thấy miệng vết thương...
Lòng Giang Tuần mơ hồ ngộ ra đáp án, chẳng qua tình hình trước mắt chưa rõ, y nào dám xằng bậy tự biện giải cho mình. Chỉ có thể mặc cho tiểu tử thấp hơn mình một cái đầu túm cổ áo, nhảy nhót phát hỏa: “Nói mau! Vì sao lúc đó ngươi cố tình cướp rượu của ta?”
Giang Tuần xét theo thực tế trả lời: “Ta mà không uống ngươi sống được tới giờ sao?”
Cung Dị nghẹn họng, nhanh chóng đổi cách hỏi: “Minh Lư uống một ly, ngươi uống cả bầu rượu! Sao người còn bình yên vô sự?”
Việc phát sinh ở yến hội Giang Tuần chả thấu, đang suy nghĩ nên đáp lại thế nào, Loạn Tuyết đã chắn giữa hai người, kiềm chặt cổ tay Cung Dị, con ngươi màu hổ phách tràn đầy nghiêm túc: “Ngươi, chủ nhân, không thể mạo phạm, bằng không liền không khách khí.”
Cung Dị đang phát hỏa, chỗ nào đem Loạn Tuyết đặt vào mắt, hắn huýt lên thanh diệu bén nhọn, không khí xung quanh Giang Tuần thình lình phát sinh vặn vẹo tựa điểu tước loạn bay. Một đạo khí lưu đột nhiên đánh trúng đầu gối Loạn Tuyết, cậu lập tức bất ổn ngã khụy xuống, hai gối ầm ầm nện phải nền gạch thanh ngọc, mặt đất kêu răng rắc, nứt ra hai khe nhỏ.
Cung Dị chán ghét trừng cậu: “Ta nói chuyện cùng công tử nhà ngươi, đâu tới lượt ngốc tử ngươi xen mồm vào!”
Giang Tuần biến sắc.
Đằng kia, thiếu niên mang diện mạo nghiêm túc cứng ngắt trong Triển thi song xu – Triển Mai, dường như xem không lọt mắt, nâng bước tiến lên.
Cung Dị định tiếp tục giáo huấn Loạn Tuyết, bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói lạnh băng: “Cung Dị”
Hắn quay đầu, lúc chạm phải ánh mắt Ngọc Mạc thì bất giác nuốt ngụm nước bọt.
Hắn miễn cưỡng chống đối bảo toàn tự tôn, chỉ là chưa có cơ hội mở miệng, hai chân đã mềm nhũn, cả người thẳng tắp quỳ xuống.
Loạn Tuyết mơ màng muốn đứng dậy, theo bản năng đỡ lấy Cung Dị, người thì tiếp được nhưng đầu gối hắn trực tiếp nện vào đất cứng y chang cậu lúc nảy.
Cung Dị non nót thịt mềm, được nâng niu từ bé, sao so kịp với Loạn Tuyết, gối bị va đập tưởng chừng vỡ nát, hắn đau đớn hít vào ngụm khí lạnh, cả người cuộn trong lòng ngực Loạn Tuyết, tay nắm chặt vạt áo của cậu, run rẩy nửa ngày mới hoản lại.
Vài đạo ngân tuyết trên không trung vẽ ra tàn ảnh mắt thường khó thấy, trước sau bay về phía thân ảnh nhỏ xinh đang chậm rãi tới gần, lượn vòng quanh bàn tay nàng.
Giang Tuần tức khắc nín thở.
Cô nương kia mặc một thân huyền y hồng thường giống mình như đúc, hông thắt kim sắt điệp tiệp, thân phận chẳng thể rõ ràng hơn: “Cung công tử thân kiều thể quý, Loạn Tuyết nhà ta với không tới, Tần Thu hẳn có thể cùng ngươi nói chuyện?”
Lúc bắt gặp ánh mắt Giang Tuần, người nọ giây trước là nữ hoàng thập phần khí thế giây sau đã hóa thành thiếu nữ nhuyễn manh, duyên dáng chạy tới kéo Giang Tuần lui ra xa, ánh mắt lo lắng lưu luyến nhìn y: “Ca ca, huynh vẫn ổn chứ? Muội nghe bọn họ nhắc đến Ôn Nhu Hương...”
Cung Dị vừa bớt đau, trên tay còn dích máu của Minh Lư, ba chữ “Ôn Nhu Hương” lọt vào tai khiến nội tâm bi phẫn khó nén, chả màng mặt mày vương lệ, nức nở chất vấn: “Y uống rượu, Minh Lư cũng uống nhưng Minh Lư nổi điên mà y vẫn vô sự?! Lẽ nào y có bản lĩnh đặc biệt, có thể bách độc bất xâm sao?”
Tần Thu mắt phượng sáng ngời, trách mắng: “Ngươi làm sao biết rượu kia là duyên cớ? Ngươi đã kiểm tra thực hư chưa? Vả lại, mọi người vui vẻ uống rượu, ngươi thì hay rồi, lôi ra quy củ, hết thử rượu còn thử thức ăn, vô cớ phá nát hứng thú. Ca ca ta nhìn không nổi, bảo ngươi nếu rượu có độc thì trao đổi với huynh ấy. Ca ca rõ ràng có hảo ý, lại bị ngươi biến thành dụng tâm kín đáo!”
Giang Tuần chưa kịp thầm khen muội muội ra sức nói đỡ, liền thấy nàng hai mắt long lanh cọ đến: “Lại nói, ca ca ta cái gì cũng biết! Không phải không thể bách độc bất xâm, đúng chứ ca ca?”
Giang Tuần: “... Ân, ngoan lắm.”
Muội tử! Ngươi huynh khống phải có mức độ a! Cứ não tàn, nhắm mắt nói bừa thế này đối với ta và ngươi đều không có lợi đâu!
Kỷ Vân Tản nhận thấy bầu không khí cứng ngắc, đứng ra phân giải: “Rượu sử dụng cho yến tiệc do tự ta cất, bầu rượu của mỗi người đều giống nhau, cũng là tùy ý phân phát. Nếu quả thật Thái Nữ kia muốn xuống tay với Cung công tử, thì dù ả có âm hiểm xảo quyệt, vẫn rất khó tính được Cung công tử uống bầu rượu nào. Cho nên, Cung công tử, ngươi nghĩ kĩ xem tình cảnh lúc đó, còn gì dị thường không?”
Cung Dị tiếp thu lời nàng nói, cẩn thận suy xét một phen, sắc mặt đột nhiên đại biến rồi bất chấp hình tượng, dùng cả tay chân nhào tới Minh Lư, sốt ruột lục lọi trong ngực gã.
Giang Tuần nghe được Triển Mai hỏi Triển Ý: “... Thích Độc hoàn?”
Triển Ý không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.
Y nhất thời sáng tỏ.
[Thú Tê Đông Sơn] ghi chép, tu tiên thế gia – Cung gia thiện âm luật, phân làm tứ môn Cung Thương, Cung Giác, Cung Trưng, Cung Vũ, tương ứng chuyên tu tiêu, sanh, cầm, sắt. Cung gia vốn là đệ tam thế gia trong lục đại tiên phái, nhưng vào năm năm trước, đệ tử kế thừa vị trí môn chủ Cung Trưng môn – Ứng Nghi Thanh bất ngờ cuồng tính đại phát, tại đại điển kế vị tấu một khúc Hủy Thiên nhạc, tàn sát tất cả môn sinh Cung Trưng môn, gồm cả vị hôn thê của hắn, nhi nữ Cung Hoàn của gia chủ Cung thị Cung Nhất Trùng.
Tam môn còn lại của Cung gia vậy mà bất tri bất giác, tận khi Cung Trưng môn mấy ngày không một người xuống núi mới khiến mọi người để ý.
Sách hình dung cảnh tượng Cung Trưng bấy giờ bằng hai câu: “Dăng thanh phí phản, ác khí doanh thiên”
Mà đây chỉ là khởi đầu.
Không ai rõ Ứng Nghi Thanh tu luyện tà thuật gì, cao thủ Cung gia đi thanh lý môn hộ dồn dập thất bại, bỏ mạng oan uổng, ngay cả môn chủ Cung Vũ môn đạt đến cảnh giới Không minh hậu kì cũng nhất khứ bất phản.
Lễ tế tố năm đó, Cung thị chính cáo tổ tiên, an ủi vong linh, chuẩn bị tập hợp lực lượng thảo phạt phản đồ Ứng Nghi Thanh, nào ngờ Ứng Nghi Thanh ngang nhiên hiện thân, trận chiến ở Bạc Tử Khư lấy sức một người diệt tẫn toàn Cung thị. May thay Cung Dị lúc ấy sinh bệnh ở nhà, bỏ qua tế lễ, bằng không hẳn phải chết rồi.
Tin tức truyền ra, thế gian kinh hãi.
Tuy rằng sau này Ứng Nghi Thanh rơi vào tay Ân thị, nghe đồn đã bị hành quyết, nhưng đảng đồ Câu Vẫn Thái nữ của hắn vẫn tiêu dao, thành lập thế lực ở ma đạo.
Sở dĩ Giang Tuần có thể nắm rõ tình hình, một phần chính là do nguyên chủ sau khi thành niên đã tiện đường chinh phục phó bản vị yêu nữ kia. Tiếp đó hết thảy noi theo hệ thống thịt văn bài bản, cùng yêu nữ chơi trò “Ngươi truy ta, nếu ngươi bắt được ta, ta khiến cho ngươi hắc hắc hắc”
Y nhớ hình như hai người họ còn dã chiến một trận trên thảo nguyên rộng lớn?
Vị Câu Vẫn Thái nữ này tuy rằng hành vi phóng đãng, hành sự ngoan độc nhưng đối với Ứng Nghi Thanh lại vô cùng mê luyến, nguyện vọng của hắn nàng tuyệt đối tận lực hoàn thành.
Cao thủ Cung thi bị đồ tẫn, môn sinh may mắn sống sót cũng bỏ mạng tại mấy năm trước. Minh Lư là thân nhân duy nhất có thể chiếu cố Cung Dị hiển nhiên thận trọng mười hai vạn phần, dù đến Ân thị cũng không hề buông lỏng cảnh giác, mặc kệ rượu có độc hay không, cũng phải kiểm tra kĩ càng mới yên tâm.
... Nhưng mà nếu bản thân Thích Độc hoàn mới là vấn đề thì sao?
Thích Độc hoàn dính máu Minh Lư được mò ra, tay chân Cung Dị bất ổn làm mấy viên đan dược rơi trên đất, Kỷ Vân Tản cuối người nhặt lên, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, sắc mặt trầm xuống: “... Chính xác, Ôn Nhu Hương.”
Bây giờ, ánh mắt mọi người nhìn về phía Giang Tuần chứa đầy hồ nghi, có mỗi Loạn Tuyết trong sáng vẫn còn khó hiểu, Tần Thu cau đôi mi thanh tú: “Nói cách khác, rượu bị hạ Thích Độc hoàn, thật sự có độc?”
Nàng tự mình lẩm bẩm, mục quang hướng về Giang Tuần mang theo vài phần kinh hoảng: “Ca ca, tột cùng xảy ra chuyện gì? Thân thể huynh có chỗ nào khó chịu không?”
Xem ra Tần Thu chưa biết việc thể chất y đặc thù.
Mạch suy nghĩ của Giang Tuần coi như thông suốt, y khẳng định bản thân trúng độc, thời điểm vừa xuyên đến, toàn thân y khổ sở, phủ tạng thiêu đốt, y tưởng rằng là di chứng khi xuyên không, chẳng ngờ là do trúng phải kịch độc của Ôn Nhu Hương.
Giang Tuần đoán không lầm thì thân thể y có năng lực tự chữa lành vô cùng cường đại, chỉ là do dược tính bá đạo xâm nhập va chạm tàn sát bừa bãi gây ra đau đớn cực độ.
Mà chính y chả phải nguyên chủ khối thân thể này, vô lực khống chế cục diện, liền biến trở về thú thân, bị Ngọc Mạc ôm đi.
Giang Tuần đột nhiên phát hiện, phỏng chừng mở đầu dỡ hơi của [Thú Tê Đông Sơn] có vẻ rất hợp lý.
Nguyên chủ vô ý thay Cung Dị cản một kiếp nạn, thống khổ dị thường lại phải kiềm chế chính mình thú hóa, một đường lảo đảo chạy trước, tại Nguyệt Kiến đình tình cờ tao ngộ tiểu mỹ nhân Triển Ý đối nguyệt độc chước, đầu óc mơ hồ mặc kệ nam nữ mà phát tiết lên hắn.
Giang Tuần thậm chí cho rằng, cớ sự này là nam chủ mắc bệnh trung nhị kiềm chế không nổi tạo nên.
Vô luận ai vừa tỉnh dậy đã phát hiện chính mình mây mưa cùng một người đồng giới hẳn cảm thấy nhân sinh hư huyển, không có đường lui.
Đương nhiên, còn chút vấn đề Giang Tuần chưa thể thông suốt, ví dụ như, thanh niên hai mươi như Triển Ý thế nào lại ngoan ngoãn để cho gia hỏa lông cánh mọc chưa đủ là y thượng?
... Được rồi, loại vấn đề này tạm thời không trọng yếu.
Hiện tại đã minh bạch tiền căn hậu quả, nên làm sao để giải quyết sự tình đây?
Chính y có khả năng tùy ý chuyển hóa giữa nhân thân và thú thân, tại tu tiên thế giới với loại thể chất này hẳn bị xem thành dị loại, nguyên chủ cùng muội muội có quan hệ thân cận như vậy mà nàng còn không biết đến, thế nên y có nghĩa vụ thay hắn bảo toàn bí mật đúng chứ?
Giang Tuần đang hết sức rối rắm, Ngọc Mạc nảy giờ chẳng lên tiếng bỗng thản nhiên mở miệng: “Y quả thật có trúng độc, ta để y tạm nghỉ ở phòng ta.”
Giang Tuần:???
Cũng may y kịp phản ứng, tiếp lời hắn dưới cái nhìn thập phần nghi hoặc của mọi người: “Phải, ta phát hiện cơ thể dị thường thì đụng phải huynh ấy.”
Nói xong, Giang Tuần lặng lẽ lướt mắt nhìn hắn.
Ngọc Mạc vì sao giúp mình?
Hơn nữa, ai nói hắn ngay thẳng cao khiết, phẩm hạnh mẫu mực, là gương cho đệ tử tiên gia? Người này nói dối cũng quá tự nhiên đi?
Ngọc Mạc dĩ nhiên chả biết Giang Tuần bên này oán thầm hắn, tiếp tục nghiêm túc nói hươu nói vượn: “ Lúc đó y phúc nội thiêu đốt, nôn máu không ngừng, là triệu chứng trúng độc, ta lập tức dẫn y về trừ độc.”
Giang Tuần gật đầu như thật: “Đúng, độc chưa vào tâm mạch, coi như may mắn. Nếu không phải Ngọc công tử đích thân vì ta trừ y liệu độc, tính mạng ta sợ rằng khó bảo toàn.”
... Bốn phía tĩnh lặng.
Tuy là không rõ vì sao Ngọc Mạc chủ động giúp mình giải vây, nhưng Giang Tuần muốn xem một chút, mình đem sự việc nói thành thế kia, công tử Ngọc gia đứng đắn chính trực làm sao tiếp lời.
Ngọc Mạc im lặng, đưa tay mò tìm trong tay áo.
Giang Tuần chợt lóe dự cảm bất hảo.
Chẳng đợi y nghĩ kỹ dự cảm bắt nguồn từ chỗ nào, Ngọc Mạc đã lấy ra một kiện xiêm y được gấp chỉnh tề, bình tĩnh bảo: “Đúng là như thế. Huynh quên mang tẩm y đi nè.'
Giang Tuần: “......”