Tác giả : Kaoru Tachibana
Người dịch : daysleepybat
Edit : blackflower-fan
Nguồn: vnfiction.com
Trong lúc đang mơ màng, đột nhiên cả người bị kéo dậy, lắc mạnh.
-Cái...
Tuy vẫn còn mơ ngủ, nhưng do khoảng cách rất gần nên Lương Nhan thấy rõ gương mặt tức giận điên cuồng của Khánh Nhã.
-Sao vậy?
Vẻ ngơ ngác của Lương Nhan khiến Khánh Nhã càng thêm tức giận. Lương Nhan, cả người bị giật dậy, rồi đột nhiên bị ném xuống giường, lưng đập mạnh. Nhưng nhờ lớp nệm dày nên không đau nhiều, chỉ là đột nhiên bị đối xử thô bạo nên thấy rất khó hiểu, đôi mày chau lại. Nhưng trong mắt Khánh Nhã, đó là thái độ phản kháng.
Khánh Nhã vươn tay, kéo thắt lưng của dạ y. Hai mép áo không còn gì giữ lại, mở banh ra, Lương Nhan hốt hoảng, vội lấy tay giữ lại.
-Đợi...đợi chút...
Lương Nhan vội chống cự lại. Khánh Nhã liếc nhìn, mặt đỏ bừng vì giận dữ.
-Khanh không muốn ngủ ở đây đúng không. Sứ giải đã đi nên không còn cần trẫm chứ gì. Không phải đã đòi đến chỗ của Duệ Thanh sao?
-Không phải...
“Cuối cùng thì tiểu cung nữ đã nói gì? Chắc chắn đã dựng chuyện với Khánh Nhã.”
Lương Nhan tìm cách giải thích nhưng chưa kịp nói gì thì tiếng Khánh Nhã đã vang lên.
-Khanh là nô lệ của trẫm. Chính khanh đã thề như vậy. Không được chống lại trẫm.
-Nô lệ...
Đúng là vậy. Hình như dù Duệ Thanh trở về, liên minh được thành lập thì điều này vẫn không thay đổi.
Gương mặt Lương Nhan đanh lại, hướng mắt về Khánh Nhã. Điều đó khiến tâm trạng của Khánh Nhã càng tệ hơn, nắm cả hai tay Lương Nhan, khóa chặt trên đầu. Hai vạt áo không còn gì để giữ, banh rộng ra, để lộ làn da trắng mịn.
Khi thấy Khánh Nhã định dùng thắt lưng trói hai tay lại, mặt Lương Nhan tái xanh. Đây không phải rất giống đêm đầu tiên sau, thật sự đã rất bi thảm. Nhưng lúc đó, vì bản thân đã bắt Duệ Thanh làm con tin, nên không còn cách nào khác.
Nhưng ngày qua ngày, những cử chỉ thô bạo đó đã biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng. Nếu Lương Nhan không chống cự, Khánh Nhã cũng không mạnh tay, cũng không còn đau đớn đến gần như không thở được. Tuy rất ngượng ngùng, cảm thấy kì lạ khi qua đêm cùng với Khánh Nhã, nhưng Lương Nhan đã bắt đầu quen với điều đó. Nhiều khi, một cảm giác rất ấm áp xuất hiện trong lòng.
Lẽ ra tất cả đã thay đổi. Không, có lẽ chỉ chính bản thân Lương Nhan cảm thấy điều đó.
-Không, đợi một chút. Không được trói. Hãy nghe ta giải thích.
Lương Nhan cố giãy giụa hai tay, vừa nói. Nếu Khánh Nhã vì những lời thị phi của tiểu cung nữ, thì giải thích rõ ràng, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng nếu cứ hiểu lầm, rồi đối xử một cách thô bạo, khi hiểu rõ mọi chuyện, Khánh Nhã chắc chắn sẽ rất hối hận. Vả lại, Duệ Thanh đã trở về, nếu Khánh Nhã cón tiếp tục ôm một nam nhân khác, chính là phản bội cậu ấy.
Gương mặt phong nhã của Duệ Thanh hiện lên trong tâm trí, Lương Nhan tự nói không được phép làm cậu ta đau lòng.
-Khanh còn định nói gì?
Vừa trói hay tay Lương Nhan vào cột giường, Khánh Nhã vừa hỏi một cách lạnh lùng. Có lẽ vì đã trói được Lương Nhan nên lòng có chút thỏa mãn, bắt đầu để tai nghe lời giải thích.
Lương Nhan bị trói cả hai cổ tay nên không cách nào sửa lại dạ y đã bị banh ra. Sau khi tắm xong, cung nữ đã thoa lên người Lương Nhan một lớp hương dầu khiến làn da trở nên rất min, thoảng hương. Mắt Khánh Nhã không rời khỏi phần da thịt bị lộ ra ngoài của Lương Nhan. Ánh mắt như muốn xuyên thấu, chạm tới nơi sâu nhất trong người.
-Bên cạnh ngài không phải đã có Duệ Thanh rồi sao? Cậu ta rất quan tâm đến ngài, đừng làm cậu ấy đau lòng.
Duệ Thanh, mỗi lần cái tên này phát ra từ miệng của Lương Nhan, gương mặt của Khánh Nhã lại tối sầm thêm một chút. Nhưng Lương Nhan lại không nhận thấy điều đó. Có lẽ cậu không nghĩ những lời nói của mình sẽ khắc sâu thêm sự nghi ngờ của Khánh Nhã. Và có một điều, Lương Nhan cũng không thể hiểu điều gì khiến Khánh Nhã giận nhất.
-Tất nhiên, Duệ Thanh là ái đồng, là người rất quan trọng, nên không thể đem ra làm món đồ chơi để thỏa mãn dục vọng. Điều này là nhiệm vụ của nô lệ.
Lời nói như mũi dao đâm thẳng vào tim Lương Nhan. Tất cả mọi cảm xúc cũng theo đó mà tan vỡ. Lương Nhan không thể thốt nên lời, chỉ có đôi môi mấp mấy.
Bây giờ trái tim đang bị gì cũng không ý thức được. Chỉ có một điều rất rõ ràng đó là lồng ngực như bị ai bóp chặt đến nỗi không thể thở được.
Nhìn Lương Nhan, mắt mở to, không nói gì, ánh mắt Khánh Nhã bớt đi vẻ lạnh lùng. Có lẽ vì thấy Lương Nhan bị chấn động mạnh.
-Khanh chỉ cần ngoan ngoãn nằm trong lòng ta, cảm nhận thật nhiều là đủ. Người đã nói sẽ làm tất cả chính là khanh. Đó không phải là hiệp định sao?
Lời Khánh Nhã như lưỡi đao, một lần nữa đâm sâu vào tim. Lương Nhan không chống cự nữa, buông lỏng cả người, nhắm mắt lại. Đôi môi mím lại.
Vì đã nhắm mắt nên Lương Nhan không biết sự khuất phục của mình đã khiến cho Khánh Nhã thỏa mãn hay chưa. Cậu nghe có tiếng đánh lưỡi, cả người run lên rồi lại bất động như cũ. Đôi mắt vẫn không mở ra.
-Xem ra khanh quyết chống đối tới cùng. Nếu vậy, trẫm cũng có cách.
“Không phải là chống đối. Chẳng phải ta đã buông xuôi, mặc cho ngài muốn làm gì sao.”
Những lời nói chực chờ bay ra, nhưng Lương Nhan đã cắn chặt môi, nén lại. Có lẽ vì nghĩ rằng bây giờ dù nói gì cũng vô ích, nên đã bỏ cuộc.
Bản thân là nô lệ, là nơi để thỏa mãn dục vọng, không phải là ái đồng được quý trong. Nếu đã vậy, hãy nhanh chóng làm những gì muốn làm.
Thế nhưng, dù mang tâm trạng đó, cơ thể Lương Nhan vốn đã quen với những vuốt ve của bàn tay Khánh Nhã, nên khoái cảm cũng bắt đầu xuất hiện. Cằm bị nâng lên và một nụ hôn như muốn nuốt trọn tất cả. Chiếc lưỡi cử động thô bạo trong khoang miệng. Mỗi nơi chiếc lưỡi lướt qua đều tê cứng lại.
Dù bị đối xử thế này vẫn cảm giác được rất rõ ràng.
Lương Nhan nắm chặt hai bàn tay bị trói trên đầu. Tuyệt vọng khiến cho lòng ngực như bị đóng băng. Hai hạt đậu trên ngực bị đùa giỡn, trở nên mẫn cảm, mỗi khi tay hay môi Khánh Nhã chạm đến đều cứng lại. Khoái cảm cũng theo đó mà tuôn ra.
-Ou...
Bàn tay vuốt dọc sống lưng, rồi giữ chặc eo.
-Cho dù khanh có nói không nhưng cơ thể lại phủ nhận điều đó.
Nghe những lời của Khánh Nhã, Lương Nhan lại xiết chặc hai nắm tay.
-Chưa gì mà đã đầu hàng rồi sao. Thật sự rất quyến rũ.
Dù rất muốn nhưng không thể nào phản bác lại, vì sự thật là vậy. Là chính Khánh Nhã đã tái tạo lại cơ thể của Lương Nhan. Trong đầu, gương mặt của Duệ Thanh lại hiện lên, với nụ cười tươi tắn, ung dung.
Không thể để gương mặt ấy vương màu sắc bi thương. Ta sẽ chịu đựng tất cả để giữ lại nụ cười trong sáng đó.
-...Duệ Thanh...
Hai chữ này vừa thoát ra khỏi miệng của Lương Nhan đã thổi bùng ngọn lửa giận dữ trong Khánh Nhã. Anh nắm tóc cậu, giật mạnh.
-Không được gọi cái tên đó.
Bị nạt lớn, Lương Nhan cắn môi đến bật máu.
“Vì là thân nô lệ, là món đồ chơi để thỏa mãn dục vọng nên không được phép gọi tên ái đồng ư? Ngài giận vì điều đó sao?”
Lúc trưa, khi đi dọ thám doanh trại Khiết Đan, vẫn không có biểu hiện gì, vậy mà bây giờ lại nổi giận.
Sau khi bị giật mạnh đến nỗi cổ như bị gẫy, Lương Nhan lại chờ những hình phạt tiếp theo. Cơ thể không hề bị tổn thương gì, chỉ là bị dày vò để thỏa mãn cơn giận, và dục vọng mãnh liệt của Khánh Nhã. Dù bản thân cũng muốn được giải phóng nhưng tất cả đều bị ngăn lại. Chỉ có trái tim bị rất nhiều những vết dao vô hình, đau đớn.
Bàn tay Khánh Nhã cử động lên xuống thật nhanh, nhưng nhất quyết không cho Lương Nhan được tự do, giải phóng nguồn nhiệt trong người.
Một bàn tay Khánh Nhã vuốt ve dần xuống phía dưới.
-Ah...a...a
Ngón tay cử động. Lương Nhan bị nhấn chìm trong cơn sóng khoái cảm đang dâng cao. Lý trí đã biến mất, thay vào đó là những tiếng rên như muốn đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong Khánh Nhã. Mồ hôi túa ra, chạy thành những dòng nhỏ trên thân. Da dần tái xanh. Và dục vong, gào thét đòi tự do. Nhưng dù cơ thể có vùng vẫy, có van xin thế nào cũng không được đáp ứng.
-Tại sao...
Vừa tiếp nhận Khánh Nhã, Lương Nhan run run hỏi. Cậu không hiểu tại sao bản thân lại bị dày vò đến thế này. Tuy đã nói là nô lệ, nhưng ngoại trừ đêm đầu tiên, Lương Nhan chưa bao giờ bị đối xử thô bạo như bây giờ.
Đôi mắt vẫn nhắm nãy giờ chợt mở ra. Lương Nhan nhìn thẳng vào Khánh Nhã bằng một ánh mắt rưng rưng.
-Ta...ta đã...làm gì...ngài...sao ngài...ah...giận...
Những từ ngữ đứt quảng, Lương Nhan đã không thể thở nổi. Miệng mở to như đang cố hớp lấy không khí. Thêm một ngón tay tăng lên, Khánh Nhã liếc nhìn Lương Nhan.
-Thật trơ trẽn, ở bên ta nhưng lại tưởng nhớ một nam nhân khác.
-...hả...nam nhân...?
Lương Nhan không hề nhớ có chuyện như vậy.
-Không...ư...có...ai...
-Ồn ào...
Khánh Nhã đột nhiên rút mấy ngón tay ra, rồi mặc cho cơn giận dữ, mạnh mẽ tiến sâu vào trong.
-Không được...dừng...lại...
Nỗi sợ hãi dâng lên, Lương Nhan đạp mạnh hai chân như muốn bỏ chạy. Nhưng Khánh Nhã đã nắm chặt một chân, giơ cao lên, rồi cứ thế mà tiến thảng vào. Lương Nhan đau đớn đến nỗi hét không ra tiếng, chỉ có toàn thân run rẩy, hai hàm răng và vào nhau lập cập.
Dù biết Lương Nhan rất đau đớn nhưng Khánh Nhã vẫn không nhẹ tay, xuất nhập một cách cuồng loạn. Khánh Nhã phó mặc cho cơn giận, mải miết đuổi theo đỉnh điểm của chính mình, tốc độ ngày càng nhanh.
Nhưng Lương Nhan thì hoàn toàn ngược lại. Cơ thể bị dày vò đến cứng lại, dục vọng bị đèn nén. Hai tay vẫn bị trói chặt trên cột giường.
Thoáng sau, Lương Nhan cảm giác như có một dòng dung nham đang tuôn chảy bên trong mình. Nhờ vậy, Khánh Nhã đã bình tĩnh hơn một chút, ngồi dậy, nhìn xuống Lương Nhan. Nhưng bản thân vẫn còn nằm trong người Lương Nhan. Cậu cảm nhân rất rõ điều đó.