Tác giả : Kaoru Tachibana
Người dịch : daysleepybat
Edit : blackflower-fan
Nguồn: vnfiction.com
Lương Nhan đã đặt tên cho con ngựa của mình là Bạch Quang. Đó là do khi phi nước đại, nhìn như một luồng ánh sáng màu trắng.
Trước khi xuất phát, nhìn con ngựa đã được chuẩn bị sẵn, lòng đầy bất mãn, lúc đó lại thấy con ngựa này. Tuy vẫn chưa được thuần hóa nhưng lại thấy vô cùng ưng ý, nên đã tự tay thuần hóa.
Đã một lần cùng vào nơi tử địa, nên cả hai đã trở thành một đôi bạn chiến. Lương Nhan vừa lau những giọt mồ hôi hồng thấm trên thân ngựa, vừa hi vọng sẽ được tiếp tục sử dụng. Sau khi cho ngựa ăn xong, cậu lại đi về phía nội phủ.
Vì không muốn chạm mặt Khánh Nhã nên Lương Nhan đã dành nhiều thời gian chăm sóc ngựa. Nhưng những công việc đó, dù làm một cách chậm chạp, tỉ mỉ đến cỡ nào, cũng phải có lúc kết thúc.
Lần đầu gặp mặt không có dịp tiếp xúc, nhưng khi nãy, trong lúc đi thị sát, Lương Nhan đã thấy rõ Duệ Thanh là một hảo hán. Không những thế, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho Khánh Nhã. Với tấm lòng trung thành như vậy, Duệ Thanh khiến Khánh Nhã cảm động cũng không phải là gì lạ. Và ánh mắt Khánh Nhã nhìn Duệ Thanh rất dịu dàng.
Khi thấy Khánh Nhã nhìn Duệ Thanh, không thể nào bình tĩnh. Khi cả hai nói chuyện với nhau, lại để tai nghe. Bản thân mình đã trở nên rất đáng ghét, tồi tệ.
Cho nên, vì Duệ Thanh, Lương Nhan đã quyết tâm bảo vệ Khánh Nhã. Cậu hi vọng có thể nhờ đó mà tâm hồn được thanh tẩy phần nào, không còn cảm thấy căm ghét một ai đó như bây giờ.
Khi Khánh Nhã nói muốn dọ thám trại địch, Lương Nhan cũng đồng cảm. Nếu như biết tình hình quân Khiết Đan, có thể tìm ra sách lược để đối phó. Chính vì vậy đã thay Khánh Nhã, dọ thám doanh trại Khiết Đan.
Đúng như Khánh Nhã nói, quân Khiết Đan cũng rất mỏi mệt, sĩ khí cũng xuống thấp, nhưng luôn đề cao cảnh giác. Quân của Hoa Vương Triều thì không chỉ mất hết sĩ khí mà còn rất lơ là cảnh giác, tin tức quân sự mà cứ truyền miệng như một câu chuyện ngoài chợ. Rõ ràng không thể chống lại Khiết Đan.
“Khánh Nhã sẽ làm sao đây?”
Vừa vào nội phủ, Lương Nhan đã gặp mấy đại thần đi theo Khánh Nhã lúc nãy. Bọn họ đều nhìn Lương Nhan với ánh mắt nghi ngờ, đầy ác ý. Có lẽ bởi vì họ nghĩ Lương Nhan đã dụ dỗ Thánh Đế tôn quý. Chỉ có Duệ Thanh là tươi cười bắt chuyện.
-Bệ hạ đang đợi.
“Tại sao?”
Lương Nhan thầm nghĩ.
“Duệ Thanh đã trở về, không lý nào lại đợi mình. Nhưng Duệ Thanh đang đi ra.”
Những suy nghĩ đó khiến Lương Nhan thấy hỗn loại, rồi cũng vì thế mà đứng lại. Khi nhìn lại, Duệ Thanh cũng dừng chân bước, ngước nhìn như muốn hỏi : “sao vậy?”. Có lẽ vì nghĩ Lương Nhan muốn nói gì.
-Không, không có gì cả.
Lương Nhan trả lời thật ngắn rồi dợm bước đi, nhưng đổi ý nên quay lại. Trước khi lên tiếng, cậu kịp nhớ các bá quan vẫn còn đứng đó nên không hỏi gì. Lương Nhan nghĩ lát sau, khi Khánh Nhã gọi Duệ Thanh, phải tìm cách lảng tránh để không làm phiền hai người.
-Tên hoàng tử Đột Huyết... đồ bệnh hoạn... dám dụ dỗ bệ hạ...
Đối với trọng thần vương triều, bản thân là như vậy. Nhưng cũng không còn cách khác, Lương Nhan định xem như không nghe thấy thì một giọng nói vang lên.
-Lương Nhan điện hạ là người nói sẽ dù có hi sinh bản thân cũng sẽ bảo vệ an toàn cho bệ hạ, nói như vậy không phải rất thất lễ sao?
Lương Nhan im lặng bước đi, nhưng những lời của Duệ Thanh khiến lòng rất nặng.
“Không thể ghét...nhưng...rất ghét...”
Vừa nghĩ, vừa bước đi, không biết lúc nào đã đến trước cửa tẩm thất của Khánh Nhã. Vẫn như mọi ngày, một nhóm cung nữ đã đợi sẵn từ lâu. Khánh Nhã vẫn chưa về phòng.
Nói đến tẩm thất, Lương Nhan lại thắc mắc không biết có thể yêu cầu cung nữ chuẩn bị một phòng riêng cho mình. Duệ Thanh đã về, từ đây trở đi, đây sẽ là nơi cậu ta ra vào. Lương Nhan không muốn làm phiền hai người.
Những thủ hạ còn ở lại của Lương Nhan được sắp đặt sống trong một gian nhà bên ngoài phủ. Tất cả bọn họ đều muốn ở gần để hầu hạ, bảo vệ Lương Nhan nhưng cậu vẫn chưa hỏi Khánh Nhã điều này.
Khi cung nữ bắt đầu cởi chinh y, tổng quản la lên hoảng hốt.
-Không ổn rồi.
-Có chuyện gì?
Lương Nhan nhìn xuống tổng quản đang cúi người, giúp mình cởi thắt lưng.
-Bẩm, không thấy bạch ngọc đâu hết.
Lương Nhan nhìn tay tổng quản, sợi dây ngũ sắc đã bị đứt, bạch ngọc đã rơi mất tự bao giờ. Đã biết là quốc bảo nên Lương Nhan thấy vô cùng khó xử, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể nhớ đã làm rơi ở đâu.
-Có lẽ đã mất trong lúc đi dọ thám. Không còn cách nào khác, ta sẽ tạ lỗi với Thánh Đế.
Lương Nhan vừa nói, vừa đi về phía phòng tắm.
“Không nói cũng không được, đã là quốc bảo thì cất trong bảo tàng không phải sẽ tốt hơn sao. Sao lại đưa ta làm gì.”
Đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên Lương Nhan thấy có thể đối mặt với Khánh Nhã.
Sau khi tắm xong, cả người được thoa nước hoa. Khi được cung nữ giúp thay bạch dạ y, Lương Nhan thầm nghĩ đêm nay không cần phải làm vậy. Nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra như mọi ngày. Thay đồ xong, Lương Nhan lại được dìu đến tẩm đài của Khánh Nhã. Nhưng Lương Nhan lại đứng yên mà không ngồi xuống, rồi quay lưng ra bước ra ngoài.
-Xin hãy đợi một chút. Có chuyện gì vậy, bẩm điện hạ?
-Từ đêm nay trở đi, đây không phải là nơi nghỉ ngơi của ta. Duệ Thanh...
Lương Nhan cảm thấy có gì nghèn nghẹn, chỉ nghĩ đến những điều sẽ nói, ngực lại nhói đau. Nhưng sự ngập ngừng đó đã gây nên hiểu lầm. Gương mặt của tổng quản chợt tối sầm lại.
-Điện hạ bỏ mặc tâm ý của bệ hạ, mà định đến chỗ của Duệ Thanh đại nhân sao?
-Không, không phải vậy.
Trong lúc Lương Nhan đang tìm lời để nói thì tổng quản đã đứng thẳng dậy, mặt nghiêm lại, không còn vẻ dịu dàng, ôn nhu thường thấy.
-Vậy xin hãy đợi ở đây một lát, nô tì sẽ cho người đi hỏi ý bệ hạ.
Nói xong, liền quay qua tiểu cung nữ đứng bên cạnh.
-Không được nói nhiều, chỉ hỏi bệ hạ đêm nay điện hạ sẽ nghỉ ở đâu.
Tiểu cung nữ trước khi đi ra ngoài, lén liếc nhìn Lương Nhan, là một ánh nhìn sắc lạnh. Lương Nhan cảm thấy rất kì lạ.
-Xin mời điện hạ hãy ngồi xuống trước đã.
Nghe vậy, Lương Nhan miễn cưỡng ngồi xuống mép giường. Mọi người đều đã hiểu lầm. Nhưng Lương Nhan không tìm được lời giải thích nào cả, chỉ biết im lặng, đợi tiểu cung nữ quay lại.
Một lát sau, tiểu cung nữ đã quay lại.
-Bệ hạ nói điện hạ hãy ở đây đợi ngài.
“Vậy chỉ còn cách hỏi trực tiếp”
Lương Nhan thầm nghĩ, tay bấu chặc cạnh giường.
Tổng quản nhìn Lương Nhan một lúc rồi cùng các cung nữ khác lui ra ngoài.
Căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Khánh Nhã mãi vẫn không quay lại. Lương Nhan đột nhiên lại thấy rất mệt mỏi, hai mắt díp lại. Cậu ngã lưng xuống tẩm đài, ý thức trở nên mơ hồ.