Vì đêm nay Tần thiếu hiệp đặc biệt có hứng nên Thẩm tiểu thụ không thể làm gì khác ngoài bị hắn lật qua lật lại liên tục mà xx, cuối cùng thật sự chịu không nổi phải vô lực nghiêm túc kháng nghị. “Ta mệt!”
“Mệt thì ngoan ngoãn ngủ đi”. Tàn Thiếu Vũ cúi người hôn nhẹ lên má hắn.
Thẩm Thiên Lăng giận dữ nói. “Vậy ngươi xuống khỏi người ta trước đi!”
“Không!”. Tàn Thiếu Vũ bóp bóp mông hắn. “Còn muốn”
Muốn muội ngươi! Thẩm tiểu thụ nghẹn họng. “Ngươi còn tiếp tục như vậy nữa thì ngày mai ta nhất định không thể xuống giường”
“Không xuống được thì đừng xuống, ngươi có thể ngủ cả ngày”. Tàn Thiếu Vũ sờ cái eo múp múp của hắn.
“Nếu ngày dùng để ngủ thì cần buổi tối làm gì”. Thẩm Thiên Lăng chỉ trích hắn,
Tàn Thiếu Vũ bình tĩnh nói. “Ừ!”
Thẩm Thiên Lăng nhất thời nước mắt lưng tròng. “Thiếu hiệp ngươi như vậy có phải hơi thối nát rồi không?”
“Ai bảo Lăng nhi của ta khiến người ta yêu thích như thế”. Tàn Thiếu Vũ không hề áy náy.
Ngươi đã ăn no rồi còn trách thức ăn quá ngon sao? Thẩm Thiên Lăng khổ sở nói. “Một ngày bảy lần sẽ bắn hết mà chết đó”. Đừng trách ta không sớm nhắc nhở ngươi!
“Nếu có thể chết trên người nghi, vi phu cầu còn không được”. Tàn Thiếu Vũ kề vài tai hắn khàn khàn nói nhỏ.
Thẩm Thiên Lăng gần như muốn khóc. Mẹ kiếp, lời này cũng nói ra miệng được. Thiếu hiệp ngươi có tự trọng chút đi!
“Ngoan, một lần cuối cùng nữa thôi”. Tàn Thiếu Vũ dỗ dàng hắn.
“Không được lừa ta”. Viền mắt Thẩm Thiên Lăng hơi đỏ. “Làm một lần cuối nữa thôi đó”
“Ừ, không lừa ngươi”. Tàn Thiếu Vũ ôm hắn xuống giường.
Ê ê đây là tình huống gì? Thẩm Thiên Lăng phút chốc trợn mắt. “Ngươi ngươi ngươi muốn đi đâu?”
“Ngươi nói xem?”. Tàn Thiếu Vũ đặt hắn lên bệ cửa sổ.
Đừng bắt đứng lần nữa chứ, quả thật đáng ghét! Thẩm Thiên Lăng ôm “tiểu Lăng” chạy về. “Chúng ta vẫn nên về giường… a!”
Ỷ vào trị số vũ lực cao hơn mà tùy tiện xách lên xách xuống người ta, quả thật tâm thần!
“Nằm sấp xuống”. Tàn Thiếu Vũ vỗ vỗ mông hắn.
“Không!”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.
Tàn Thiếu Vũ trực tiếp đặt hắn lên cửa sổ cưỡng hôn một phen, sau đó thừa dịp hắn còn choáng váng mà đè lên bệ cửa sổ, một lần nữa chậm rãi tiến vào.
“Nhẹ chút!”. Thẩm tiểu thụ kêu ngao ngao.
“Nhịn chút đi”. Tàn Thiếu Vũ nắm thắt lưng của hắn.
“Sao phải nhịn, xx thì hai người đều phải thoải mái!”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị. “Có ý kiến thì phải nói, có sửa đổi thì mới tiến bộ!”
Tàn Thiếu Vũ bị hắn làm cho choáng váng.
“Còn nữa, lần sau ngươi nhớ phải đổi thuốc mỡ!”. Thẩm Thiên Lăng tiếp tục lải nhải. “Cái chai này cơ bản chính là kem dưỡng da!”. Vừa nghe đã nhớ tới bà nội, thật không thể bi thảm hơn nữa!
Tàn Thiếu Vũ tăng thêm cường độ.
“Ngao ngao!”. Thẩm tiểu thụ hít một hơi lãnh khí.
“Từ giờ trở đi ngoại trừ rên rỉ, một câu cũng không cho nói”. Tay Tàn Thiếu Vũ xoa nắn phía trước của hắn.
“Dựa vào cái gì?”. Thẩm Thiên Lăng bất mãn. “Ta cũng có nhân quyền!”
“Dựa vào việc ta là tướng công của ngươi!”. Tàn Thiếu Vũ cắn răng. “Nói thêm câu nữa, ta sẽ bịt miệng ngươi lại!”
Thẩm Thiên Lăng: …
Mọi rợ!
“Ngoan”. Tàn Thiếu Vũ cúi người hôn lên lưng hắn.
Cảm nhận được đầu lưỡi hắn liếm trên lưng mình, Thẩm Thiên Lăng hắng giọng. “Yamete ~” (Lâu lâu dịch thấy tiếng Nhật, vui ghê – có nghĩa là “đừng mà”, trong mấy bộ hentai anime hay có đó ~)
Tàn Thiếu Vũ: …
Thẩm tiểu thụ nghiêm túc quay đầu lại. “Tiếng của nước láng giềng”
Tần cung chủ bị hắn chọc cười.
Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng sung sướng, hướng về phía hắn làm mặt xấu!
“Có làm hay không?”. Tàn Thiếu Vũ bóp “tiểu Lăng”.
“Đương nhiên”. Thẩm tiểu thụ đầy khí phách. “Hầu hạ ta cho tốt, sau này bao ngươi hưởng hết vinh hoa phú quý!”
Tàn Thiếu Vũ: …
Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nằm trở lại bệ cửa sổ, bình tĩnh vờ như không thấy mình nói sai lời thoại!
Cực kì tự nhiên!
Tàn Thiếu Vũ vén mái tóc đen của hắn sang một bên, ngón tay trượt dọc theo cột sống. Vết chai trên đầu ngón tay mang đến cảm giác tê dại, Thẩm Thiên Lăng cắn môi dưới, ngoan ngoãn rên rỉ ra.
Cảnh xuân vô hạn, rất hài hòa.
Mà cũng rất kịch liệt.
Không biết qua bao lâu, trong phòng rốt cuộc yên lặng trở lại. Thẩm Thiên Lăng nằm thở dốc trên bệ cửa sổ, toàn thân giống như tiêu hết khí lực.
“Lăng nhi?”. Tàn Thiếu Vũ ôm hắn từ phía sau. “Có ổn không?”
“Ừm”. Thẩm Thiên Lăng tựa ra sau, ở trước ngực hắn.
“Thật yêu ngươi”. Tàn Thiếu Vũ cắn lỗ tai hắn.
“… Ta cũng yêu ngươi”. Thẩm Thiên Lăng choáng váng, chỉ thấy mệt không chịu nổi, vì vậy một tay vịn song cửa muốn đứng vững một chút, ai ngờ vừa vặn đẩy cửa sổ ra.
Tiếng cánh cửa mở ra ken két, Thẩm Thiên Phong đúng lúc mang theo một bầu rượu từ nóc nhà nhảy xuống. Hắn ở phía sau tiểu viện, lười đi đường vòng, vì vậy định trực tiếp leo tường. Kết quả vừa mới đáp xuống đã thấy Thẩm Thiên Lăng đang trần truồng đứng bên cửa sổ với Tàn Thiếu Vũ.
“A!”. Thẩm Thiên Lăng bị dọa hết hồn.
Thẩm Thiên Phong hít một hơi khí lạnh. Tuy không phải hắn không có dự cảm, nhưng vừa nhìn thấy vẫn muốn một chưởng đập chết Tàn Thiếu Vũ.
“Thật ra bọn ta đang ngắm trăng”. Thẩm Thiên Lăng rất bình tĩnh.
Tàn Thiếu Vũ nén cười đến thắt cả ruột.
“Đại ca ngủ ngon”. Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng đóng cửa sổ.
Thẩm Thiên Phong chóng mặt hoa mắt.
Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang đồng cảm nhìn đại thiếu gia nhà mình.
Chừng vài lần là thích ứng thôi, bọn ta cũng vậy!
“Đại ca đi chưa?”. Trong phòng ngủ, Thẩm Thiên Lăng quấn áo ngoài tựa vào cửa sổ lắng nghe, sau đó quay đầu dùng khẩu hình hỏi.
Tàn Thiếu Vũ gật đầu.
“Chắc chứ?”. Thẩm Thiên Lăng tỏ ra hoài nghi.
Tàn Thiếu Vũ vung ra một chưởng mở cửa sổ.
Trong viện quả nhiên trống rỗng.
“Làm ta sợ muốn chết”. Thẩm Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm.
“Sợ gì?”. Tàn Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Quản trời quản đất, có thể quản được chuyện chúng ta ngắm trăng hay sao?”
Ngắm trăng muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra.
Sáng mai nhất định sẽ bị giảng một khóa chính trị!
Thật là sống không bằng chết!
Có điều sự thật chứng minh rằng Thẩm tiểu thụ lo lắng thừa, vì rạng sáng hôm sau Thẩm Thiên Phong đã ra ngoài, ngay cả điểm tâm cũng không ăn.
“Đại ca đi đâu vậy?”. Thẩm Thiên Lăng vừa ăn cháo vừa hỏi.
“Thiên Ổ Thủy trại”. Tàn Thiếu Vũ đổ đậu hoa ra cho hắn. “Đi bàn bạc làm sao để đối phó với Ma giáo”
“Vậy sao ngươi không đi?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
Tàn Thiếu Vũ cười. “Vì sao ta phải đi?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Còn sao nữa, chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên sao!
“Có Tứ đại môn phái lãnh đạo rồi, ta đi làm gì?”. Tàn Thiếu Vũ đút cho hắn một muỗng đậu hoa.
“Nhưng mục đích của mọi người đều là Phượng Cửu dạ”. Tàn Thiếu Vũ nói. “Hợp tác với nhau không tốt sao?”
“Ngươi có chắc là muốn ta đi không?”. Tàn Thiếu Vũ mỉm cười nhìn hắn.
Thẩm Thiên Lăng khó hiểu. “Vì sao ta lại không cho ngươi đi?”
Tàn Thiếu Vũ ý tứ sâu xa. “Trong Tứ đại môn phái có Vô Tuyết môn”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thế mà quên mất Hồ ly tinh, quả thật không được!
“Bây giờ còn muốn để ta đi sao?”. Tàn Thiếu Vũ tiếp tục đút hắn ăn bánh bao. “Đệ đệ không tìm thấy, còn tốn một khoảng tiền, còn bị người trong giang hồ nói xấu sau lưng, tâm trạng hắn nhất định không tốt. Nếu là khóc đến mệt…”
“Vậy cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta”. Thẩm Thiên Lăng bình tĩnh cắt ngang.
Tàn Thiếu Vũ cười thành tiếng.
“Có gì đáng cười đâu!”. Vốn là nói thật!
“Ừ, không liên quan tới chúng ta”. Tàn Thiếu Vũ ăn bánh bao còn dư của hắn. “Chúng ta đi ngắm cảnh đi”
Thẩm Thiên Lăng hơi >_<.
Như vậy có phải không ổn không, dù sao mọi người đều đang bận bịu, thế mà chúng ta lại đi ngắm cảnh!
“Ở trong phòng bức bối cũng không ích gì”. Tàn Thiếu Vũ nói. “Ra ngoài một chút biết đâu tìm được manh mối mới”
“Cũng tốt”. Tóm lại là không có gì làm, Thẩm Thiên Lăng gật đầu đáp ứng, sau khi ăn điểm tâm xong thì theo hắn ra ngoài.
Vì trong thành nhiều sông ngòi nên không khí buổi sáng ẩm ướt mà tinh khiết, Thẩm Thiên Lăng hít thở sâu một chút, không có khói xe và bụi bặm thật tuyệt vời!
Trong thành cũng không có nhiều người, Tàn Thiếu Vũ mang hắn chậm rãi đi dọc theo tường thành. Trong góc tường có một bà lão bán hoa ngọc lan, Thẩm Thiên Lăng chọt chọt Tàn Thiếu Vũ.
Tần cung chủ tự giác móc ra một thỏi bạc.
Bà lão xua tay. “Nhiều quá”
“Cầm đi”. Tàn Thiếu Vũ ngồi xổm trước mặt bà. “Đưa cả rổ cho chúng ta là được rồi”
Bà lão liên tục cám ơn, đứng dậy run rẩy rời đi.
Trong giỏ trúc được bện khéo léo, mùi hoa ngọc lan thơm ngát bay vào mũi, Thẩm Thiên Lăng cầm lấy đứng dậy thì thấy Tàn Thiếu Vũ vẫn ngồi xổm tại chỗ.
“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy trên một viên gạch ở chỗ rẽ có vẽ một đóa hoa sen màu xanh tinh xảo.
“Có phải có vấn đề hay không?”. Thấy vẻ mặt hắn không giống đang thưởng thức nghệ thuật, Thẩm Thiên Lăng hỏi nhỏ.
“Là ám hiệu của Khương Cốt bang”. Tàn Thiếu Vũ đứng dậy. “Hoa sen xanh hiện ra, thiên hạ đại loạn”
“Có ý gì?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình.
“Trước kia Khương Cốt bang là một đám tâm thần liều mạng”. Tàn Thiếu Vũ nói. “Hiện giờ liên kết với Ma giáo, e rằng càng thêm phát cuồng”
“Ám hiệu này chứng tỏ bọn họ sắp có hành động lớn ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Ừ”. Tàn Thiếu Vũ gật đầu.
Trong lòng Thẩm Thiên Lăng hơi lo lắng.
“Đi thôi”. Tàn Thiếu Vũ kéo tay hắn. “Chúng ta đến Thiên Ổ Thủy trại một chuyến!”
Thẩm tiểu thụ ngoan ngoãn theo hắn, thầm thở dài.
Sao lại không thể thái bình cơ chứ…
Mặt khác ở Thiên Ổ Thủy trại, Ngâm Vô Sương một tay chống trên bàn, chân mày hơi nhíu lại, toàn thân nhìn qua rất mệt mỏi.
“Ngâm môn chủ không khỏe ư?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Đêm qua ngủ không ngon, không sao”. Ngâm Vô Sương xoa xoa thái dương, ngửa đầu uống cạn một chén trà lạnh.
Thẩm Thiên Lăng và Tàn Thiếu Vũ vừa bước vào thì đúng lúc nhìn thấy hắn nhẹ nhàng buông chén xuống, động tác tao nhã như thiên nga, vì vậy Thẩm tiểu thụ lập tức hơi khó chịu, vì mình so ra không bằng!
“Thiếu Vũ, Lăng nhi”. Thẩm Thiên Phong bất ngờ. “Sao các ngươi lại tới?”
Ánh mắt Tiêu Triển nóng bỏng.
Thẩm Thiên Lăng ho khan một tiếng, đại hiệp à ngươi kiềm chế chút đi, nhìn đói khát y như Hồng Quả Quả (Nữ MC chương trình cho thiếu nhi ~) vậy!
Ngâm Vô Sương làm như không phát hiện hai người, tự rót một chén trà.
“Ta phát hiện dấu hiệu hoa sen xanh của Khương Cốt bang ở thành Tây”. Tàn Thiếu Vũ nói.
Tay Ngâm Vô Sương khựng lại, nước trà sóng sánh ra bàn.
Dường như cảnh bị nhốt ở Quỷ thành ngoài sa mạc mấy năm trước lại hiện ra trước mắt, cũng lần đầu tiên trong đời biết cái gì gọi là tuyệt vọng. Vốn đã triệt để bỏ cuộc, lại không ngờ sẽ có người liều chết xông vào cõng mình ra ngoài.
Tiếc rằng, cho dù có yêu nhiều hơn nữa cũng chưa từng được hắn đáp lại một lần.
“Hoa sen xanh?”. Thẩm Thiên Phong nghe vậy cũng hơi giật mình.
Tàn Thiếu Vũ gật đầu, còn chưa kịp nói gì thì một người hầu đã lảo đảo chạy vào, cả người đều là máu tươi.
“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Lăng bị dọa hết hồn.
“Ngâm môn chủ, Lạc Tuyết công tử đã trở về”. Người hầu môi run run, gần như sợ tới mức nói không nên lời. “Hắn điên rồi!”