Vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc.
Còn chưa chờ mọi người phản ứng, Ngâm Vô Sương đã bay ra ngoài.
Sảnh trước một mảnh hỗn loạn, Ngâm Lạc Tuyết hai mắt đỏ sậm, một tay cầm kiếm chém giết như điên. Giang Giao Long và Giang Ngân Long bị hắn ép lui bước, lại phải nể mặt Vô Tuyết môn mà không dám đả thương hắn. Mắt thấy đã không còn đường lui, may là Ngâm Vô Sương nghe được tin chạy tới. Huynh đệ Giang gia thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt bay ra phía sau, trả củ khoai lang bỏng tay này lại cho hắn.
“Lạc Tuyết!”. Ngâm Vô Sương quát lớn.
Ngâm Lạc Tuyết đờ đẫn nhìn hắn, bảo kiếm trong tay run lên, hướng hắn đâm tới.
Thẩm Thiên Lăng vừa được Tần Thiếu Vũ ôm tới thì thấy cảnh này. Ngâm Vô Sương từ mặt đất nhảy lên, một thân áo trắng bay bay theo gió, giống như bướm bướm, nhìn yếu ớt nhưng ra tay còn nhanh hơn điện.
Trong lòng Thẩm Thiên Lăng nhất thời cảm thấy nguy cơ, vì cái này rõ ràng cao cấp hơn màn tập thể dục theo radio của hắn. Hết lần này tới lần khác kém hơn tình địch, thật khó chịu!
Ngực Ngâm Lạc Tuyết trúng một chiêu, bảo kiếm trong tay loảng xoảng rơi xuống đất.
Ngâm Vô Sương vừa vươn tay định kéo hắn thì vẻ mặt Tần Thiếu Vũ đột nhiên nghiêm lại. “Coi chừng!”
Thẩm Thiên Lăng bị dọa hết hồn. Thiếu hiệp ngươi đừng bất ngờ hô lớn lên vậy chứ, quả thật hù chết người!
Động tác của Ngâm Vô Sương khựng lại, Ngâm Lạc Tuyết một chưởng đánh tới hắn, ngón tay lóe lên ánh sáng xanh biếc, nhìn kĩ đúng là ngân châm tẩm độc.
Thẩm Thiên Phong và Tiêu Triển đồng thời ra tay, từ phía sau giữ Ngâm Lạc Tuyết lại.
Ngâm Vô Sương đập vào gáy hắn, đánh hắn bất tỉnh.
“Trúng cổ ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi nhỏ.
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Cảm ơn mọi người ra tay giúp đỡ”. Vẻ mặt Ngâm Vô Sương vô cảm ôm Ngâm Lạc Tuyết về nơi ở, lưu lại một bóng lưng cao quý!
Thẩm Thiên Lăng thầm bĩu môi, vẻ mặt này người biết mới nói hắn đang cảm ơn, chứ người không biết còn tưởng hắn bị người ta thiếu tiền không trả.
“Ngươi thấy sao?”. Thẩm Thiên Phong hỏi Tần Thiếu Vũ.
Tần cung chủ rất nghiêm túc. “Ta không thấy gì cả”
“Sao lại thế được?”. Thẩm Thiên Phong không phản ứng kịp.
“Sao lại không? Ta chỉ thấy Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ thản nhiên sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Thẩm Thiên Lăng trước mặt anh vợ và tình địch.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ê ê đủ rồi nha!
Phiền không chịu nổi!
Ánh mắt Tiêu Triển cực kì phẫn nộ!
“Ta về trước”. Thẩm tiểu thụ vô lực. “Các ngươi bàn chính sự đi”
“Không được đi”. Tần Thiếu Vũ xách hắn trở lại. “Rất rõ ràng, Ngâm Lạc Tuyết trúng cổ”
Tiêu Triển cười nhạt. “Cái này còn phải chờ ngươi tới phân tích sao?”
“Ngươi thấy đó”. Tần Thiếu Vũ dùng ánh mắt vô tội nhìn Thẩm Thiên Lăng. “Không phải ta không nói đàng hoàng, mà là ta vừa nói thì hắn đã cố ý quấy rối”
Thẩm Thiên Lăng dựng tóc gáy. Thiếu hiệp, giọng điệu trẻ mẫu giáo méc cô giáo này của ngươi là sao!
Đương sự là bé Tiêu Triển cũng rất phẫn nộ. “Cái gì gọi là ta cố ý quấy rối? Chuyện trúng cổ người mù cũng nhìn ra, nói lời vô ích thôi thì đừng nói!”
“Rõ ràng là ngươi cố ý quấy rối”. Tần Thiếu Vũ rất kiên định. “Ta còn chưa nói hết câu ngươi đã cắt ngang!”
“Ngươi rõ ràng đã nói hết câu!”. Tiêu Triển căm tức nhìn hắn.
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<. “Tiếp theo không phải các ngươi định ném bùn vào nhau đấy chứ?”
Thẩm Thiên Phong nhịn không được cười thành tiếng.
Tần Thiếu Vũ: …
Tiêu Triển: …
“Không được quậy, nói chính sự đi”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.
Tần Thiếu Vũ thu hồi vẻ đùa cợt lại. “Ngâm Lạc Tuyết biến thành bộ dạng này, rõ ràng là bị Ma giáo và Khương Cốt bang bắt đi một thời gian. Hôm nay đột nhiên thả ra chỉ có thể chứng tỏ một việc”
“Việc gì?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Ra oai”. Thẩm Thiên Phong thản nhiên nói.
“Không sai”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Nếu không Ngâm Lạc Tuyết cũng không rầm rộ một đường chém giết trở về như vậy. Đều là Phượng Cửu Dạ muốn ra oai với người trong giang hồ mà thôi”
“Ta qua xem một chút”. Tiêu Triển cau mày.
Thẩm Thiên Phong nói. “Ta cũng đi”
“Ta thì không đi được”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nắm bàn tay nhỏ bé của phu nhân đi hướng ngược lại. “Lăng nhi không thích Vô Tuyết môn”
Thẩm Thiên Lăng giận dữ nói. “Lười thì nói lười, đừng lấy lão tử ra làm cớ!”
“Lẽ nào ngươi muốn ta đi ư?”. Tần cung chủ làm ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tiêu Triển cười nhạt. “Ngày xưa lúc Tần cung chủ một mình lao vào Quỷ thành ở sa mạc liều mạng cứu Ngâm môn chủ ra thì đâu có lạnh lùng như hôm nay vậy”
Tần Thiếu Vũ cười mà như không cười. “Cũng vất vả cho Tiêu nhị đương gia khi phải nhớ kỹ như vậy”
“Đương nhiên”. Tiêu Triển nhìn thẳng hắn. “Khắp thiên hạ đều biết Ngâm môn chủ là là đệ nhất mỹ nhân trong chốn võ lâm…”
“Khó trách Tiêu nhị đương gia muốn vội vã qua xem hắn như vậy”. Tần Thiếu Vũ làm ra vẻ mặt bỗng nhiên bừng tỉnh.
“Nói bậy, sao ta lại phải vội vã qua xem hắn?”. Tiêu Triển giận dữ.
“Hồi nãy rõ ràng chính miệng Nhị đương gia nói muốn đi xem”. Tần Thiếu Vũ nhún vai.
Tiêu Triển phẫn nộ nhìn Thẩm Thiên Lăng. “Ngươi tin sao?”
Thẩm tiểu thụ >_<. Liên quan gì đến ta, rõ ràng một câu ta cũng chưa nói, đúng là đứng mũi chịu sào! Hơn nữa hồi nãy đúng là ngươi muốn đi xem a!
Thẩm Thiên Phong đau đầu. “Các ngươi muốn làm ầm ĩ đến khi nào, chính sự quan trọng hơn”
Tiêu Triển nổi giận đùng đùng, hướng về chỗ ở của Ngâm Vô Sương.
Thẩm Thiên Phong nhìn Tần Thiếu Vũ. “Ngươi cũng đi đi, nếu ta đoán không lầm, lúc này các môn phái đã nghe tin, sự việc quan trọng không thể đùa giỡn”
“Vậy ta về trước”. Thẩm Thiên Lăng nói.
“Quán trò đông người phức tạp, ngươi ở trong trại chờ ta”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Buổi trưa ăn no ngủ say, trời nắng đừng chạy lung tung”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, theo hộ vệ về khách phòng.
“Lúc trước ta chưa từng nghĩ đến ngươi sẽ cùng Lăng nhi…”. Tâm trạng Thẩm Thiên Phong rất phức tạp, nhất thời không biết nói thế nào.
“Đâu chỉ mình ngươi không ngờ”. Tần Thiếu Vũ cười cười. “Bản thân ta cũng không ngờ”
“Không biết sau này hắn có khôi phục trí nhớ được không”. Thẩm Thiên Phong thở dài.
“Lẽ nào ngươi mong cho hắn khôi phục?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.
Thẩm Thiên Phong im lặng không nói.
“Có điều dựa theo tính cách bây giờ của Lăng nhi, dù nhớ lại chuyện lúc đó ngươi đánh hắn hôn mê cũng sẽ không ghi hận trong lòng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngươi cũng vì muốn tốt cho hắn”
“May mà hắn không xảy ra chuyện gì lớn”. Thẩm Thiên Phong thở dài. “Nếu lần đó hắn thật sự xảy ra chuyện, ta có chết cả trăm lần cũng không đủ đền tội”
Lúc trước mình vốn mang một nhóm thuộc hạ đi phân đà ở Giang Bắc, nhưng trên đường nhận được bồ câu đưa tin của Tần Thiếu Vũ. Trong thư nói Thẩm Thiên Lăng có thể đang làm việc cho Ma giáo. Lúc mới biết việc này đương nhiên trong lòng đầy tức giận, nhưng vẫn thầm mong hết thảy đều là hiểu lầm. Vì vậy phái thuộc hạ đi trước, còn mình âm thầm vòng về Nhật Nguyệt sơn trang, thừa dịp đêm tối lẻn vào nơi ở của Thẩm Thiên Lăng, lại vừa vặn thấy hắn tìm kiếm quanh thư viện. Nhân lúc đó mình vào phòng hắn kiểm tra, lại tìm ra Tuyết Vực Hồng Liên của Ma giáo và một vài lá thư bị xé nát.
Bằng chứng như núi, không thể không tin.
Cho nên mới nhất thời mất đi lý trí, ép hỏi hắn trong vườn hoa, lại không ngờ hắn ra tay với mình, càng không ngờ trong lúc né tránh hắn không cẩn thận ngã xuống đụng vào đầu, hôn mê tại chỗ.
Thủ vệ nghe được động tĩnh nên đồng loạt chạy tới. Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, mình phải nhảy vào trong giếng cạn – không phải sợ gánh chịu hậu quả, mà không biết phải giải thích nguyên nhân thế nào. Tiểu công tử Nhật Nguyệt sơn trang có quan hệ với Ma giáo, lời này nếu truyền ra ngoài sẽ gây nên sóng gió chốn giang hồ. Cho dù là nội bộ Nhật Nguyệt sơn trang cũng khó lòng an bình.
Cho nên chỉ đành tạm thời trốn tránh trước, định chờ sau khi hắn tỉnh lại thì bàn bạc kĩ hơn. Sau khi thủ vệ tới nơi, lục soát xung quanh không có người, lại nghe Bảo Đậu nói công tử gần đây thích leo cây hóng gió, nên chỉ có thể suy đoán là không cẩn thận té xuống. Dù sao điều này cũng rất phù hợp với hình tượng ốm yếu của tiểu công tử nên không có gì bất hợp lý!
Trong những ngày Thẩm Thiên Lăng hôn mê, Thẩm Thiên Lăng ở tại một ngôi nhà hoang, hầu như không thể chợp mắt. Lúc hắn không nhịn được muốn về nhà thì lại nghe được tin tức – tiểu công tử Nhật Nguyệt sơn trang mất trí nhớ.
Nếu là bình thường, tin tức này đương nhiên không phải chuyện tốt. Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, lúc nghe được tin này, Thẩm Thiên Phong gần như thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ nói không chừng ông trời cũng muốn giúp Lăng nhi.
“Đừng suy nghĩ nữa”. Tần Thiếu Vũ vỗ vai hắn. “Gả cũng đã gả rồi, sau này ta sẽ phụ trách nuôi hắn, nếu xảy ra chuyện thì cứ tính trên đầu Truy Ảnh cung”
“Ngươi không sợ hắn khôi phục trí nhớ sao?”. Thẩm Thiên Phong nhìn hắn.
“Không sợ”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu.
“Nếu hắn biến trở lại như trước kia thì sao?”. Thẩm Thiên Phong dồn ép.
“Sẽ không đâu”. Tần Thiếu Vũ cười. “Dù nhớ lại chuyện lúc trước, đại khái hắn sẽ khổ sở áy náy, nhưng tuyệt đối không trách ngươi, cũng không phản bội ta, lại càng không quay về Ma giáo”
Thẩm Thiên Phong bật cười. “Ngươi thật tự tin”
“Hiện tại Lăng nhi rất ngoan, rất biết điều”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù ngươi đổi ý, chuyện hôn nhân này ta cũng đã định rồi”
“Nói một cách công bằng, trước kia ta chỉ muốn ngươi giải độc cho hắn”. Thẩm Thiên Phong nói. Về chuyện tình cảm, cơ bản là nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến.
“Thẩm trang chủ e là bây giờ cũng chỉ muốn lợi dụng ta giải độc”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười. “Nhưng hắn là nhạc phụ của ta, ta sẽ không so đo với hắn”
“Dù tương lai cha ta không đáp ứng thì cũng có thể thế nào?”. Thẩm Thiên Phong khó chịu nói. “Ngủ cũng đã bị ngươi ngủ rồi”
Tần cung chủ vô liêm sỉ nói. “Tương lai nếu nhạc phụ không chịu, ta sẽ dùng những lời này ép hắn”
Đầu Thẩm Thiên Phong kêu ong ong, sao lại có một loại dự cảm đầy sóng gió thế này.
“Người đâu”. Tần Thiếu Vũ kêu một ám vệ. “Hoa Đường đâu rồi?”
“Bẩm cung chủ, tối qua đã ra ngoài”. Ám vệ nói. “Hình như là Phạm đường chủ gọi nàng, có cần thuộc hạ đi tìm không?”
“Không cần”. Đoán được Phạm Nghiêm tìm nàng để trị thương cho Diêu Khiêm, Tần Thiếu Vũ khoát khoát tay. “Lui xuống đi”
“Vâng”. Ám vệ nhận lệnh rời đi.
Thẩm Thiên Phong hỏi. “Muốn để nàng trị bệnh cho Ngâm Lạc Tuyết sao?”
“Vốn định như vậy, nhưng bản thân Ngâm môn chủ cũng rành về y thuật, cũng không phải vấn đề lớn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đi thôi, qua xem một chút”
Ngâm Vô Sương vẫn ở Thiên Ổ Thủy trại. Hai người còn chưa đến tiểu viện thì đã nghe một trận gầm gừ điên loạn.
Trong phòng ngủ, hai tay Ngâm Lạc Tuyết bị trói phía sau, đang điên cuồng gào thét những lời vô nghĩa. Tiêu Triển ôm đầu hắn, cố gắng không để hắn đập đầu vào tường. Sắc mặt Ngâm Vô Sương tái nhợt, rõ ràng vừa rồi đã hao tổn không ít khí lực.
“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Phong và Tần Thiếu Vũ vội chạy vào.
Ngâm Vô Sương lắc đầu, chống lên bàn thở dốc, tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch, khó thấy được nhếch nhác đến mức này.
“Sao bây giờ mới tới”. Tiêu Triển cắn răng mở miệng. “Mau qua hỗ trợ!”
“Vì sao không trực tiếp đánh hắn ngất xỉu?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Đánh lần nữa cũng vô dụng”. Ngâm Vô Sương nói. “Đầu hắn có cổ trùng, dù hôn mê cũng giữ trạng thái điên cuồng này”
Hai mắt Ngâm Lạc Tuyết đỏ đậm, toàn thân dùng lực giãy dụa, mở được dây thừng đang trói cổ tay. Tiêu Triển bất ngờ bị trúng một quyền của hắn, cổ họng lập tức dâng lên mùi máu tươi.
Thẩm Thiên Phong mau chóng qua giữ hắn lại. “Dây!”
Tiêu Triển còn đang tìm xung quanh thì Tần Thiếu Vũ đã cởi dây lưng xuống.
Nét mặt Ngâm Vô Sương phức tạp. “Ngươi…”. Một sợi dây ta vẫn có thể tìm được mà!
“Trong đó có Thiên Tàm ti, dù là mười con bò cũng không kéo đứt được”. Tần Thiếu Vũ ném dây lưng qua.
Thẩm Thiên Phong trói Ngâm Lạc Tuyết lại lần nữa, sợ hắn cắn lưỡi tự sát nên nhét thêm một miếng vải lớn vào miệng.
Ngâm Lạc Tuyết tựa vào đầu giường, yên tĩnh hơn nhiều, hai mắt thất thần nhìn có vẻ mệt mỏi.
“Rốt cuộc là loại cổ độc gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Không biết”. Ngâm Vô Sương nói. “Chưa từng thấy qua, chỉ có thể nhanh chóng tra xem”
“Việc này vẫn nên tiến hành nhanh chóng thì tốt hơn”. Thẩm Thiên Phong nói. “Một người trúng cổ đã thành như vậy, nếu là nhiều người, thiên hạ e rằng không còn thái bình nữa”