Một lúc lâu sau, Alena (Á Lệ Na) mới dần tĩnh tâm lại nhưng trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi, quay đầu lại hỏi:
”Vừa rồi là gì vậy thưa sư phụ... Thứ gì đó tỏa ra thật đáng sợ! Cảm giác giống như bị hàng ngàn vạn lưỡi kiếm đâm vào tim vậy.”
Tư Không Thiên trầm ngâm lúc lâu, thở dài một cái rồi nói:
”Haizzz... Thứ con vừa cảm nhận được... chính là sát khí.”
”Sát Khí ư?! Đó là cái gì vậy?”
Tư Không Thiên liền giải thích:
”Cái này nói ra cũng thực khó hiểu, nhưng nếu như ngắn gọn hơn thì có thể
tưởng tượng sát khí cũng gần giống như khí thế tỏa ra từ một người vậy.”
”Thật kinh khủng, chỉ là khí thế mà có thể mạnh đến như vậy sao?”
Tư Không Thiên lắc đầu, nghĩ chút rồi đáp:
”Cái này cũng không chuẩn lắm, khí thế và sát khí tuy đều là vật vô hình.
Nhưng nhìn ra lại có nhiều điểm khác biệt, tựa như khí thế của một võ
giả là phải dựa vào nội lực rồi khuếch tán đi, tạo nên áp lực lên người
đối thủ, khiến đối thủ không thể cử động nổi, người nặng tựa ngàn cân.
Còn sát khí thì lại đánh vào tinh thần của địch nhân. Giống như cảm giác lúc nãy của con vậy. Mặt khác, một người không thể tự nhiên mà có thể
sở hữu sát khí, tuy nhiên ta biết có vài cách để tạo nên sát khí... Tỷ
như giết người chẳng hạn.”
Tuy Tư Không Thiên nói rất nhiều,
nhưng Alena cũng chỉ nghe và hiểu được đôi chỗ mà thôi. Nhưng khi nghe
đến câu cuối thì không khỏi kinh ngạc thốt lên:
”Giết người ư! Thật là độc ác.”
”Chưa hết, không những giết mà còn phải giết rất rất nhiều người, bằng nhiều cách khác nhau...”
Alena nghe đến đây lạnh buốt cả sống lưng. Nàng tự hỏi trong đầu mình: “Giết
người để có sát khí ư? Lại còn phải giết thật nhiều người! Để có được
sức mạnh, con người không tiếc cái giá nào. Quả thật là ác độc!”
Nàng liền hỏi tiếp:
”Vậy còn có cách khác không?”
Tư Không Thiên gật đầu, tay đưa lên vuốt chòm râu bạc, nói:
”Dĩ nhiên là còn, muốn có được sát khí phải là một người thân trải trăm
ngàn trận chiến, đối mặt với tử vong còn nhiều hơn cơm bữa. Tuy nhiên,
nói cho cùng thì cả hai cách trên đều phải giết người, nhưng cách đầu
tiên nghe có vẻ kinh khủng hơn.”
”Vậy người lúc nãy... hắn ta dùng cách nào?”
Câu hỏi này của Alena khiến Tư Không Thiên bí lời, lão tuy là kẻ thù với
Quảng Mục Thiên nhưng cũng không thể nào mà biết hết về hắn được. Kể từ
lúc lão mới chân ướt chân ráo bước vào giang hồ thì cái tên Quảng Mục
Thiên đã là một điều cấm kỵ với cả danh môn chính phái lẫn tà phái rồi.
Chẳng ai dám nói tên hắn ra kể cả là chốn không người. Chính phái thì sợ hãi muốn tiêu diệt nhưng lại không làm được, tà phái cũng vừa kính vừa
sợ. Thành thử thông tin về Quảng Mục Thiên trên giang hồ được ít ai biết tới, và dần cũng trở thành một nhân vật cực kỳ bí hiểm. Cho đến khi
Thất Tuyệt chính phái cùng hợp sức lại, mục đích chính là tiêu diệt
Quảng Mục Thiên. Nào ngờ, lần đó hắn lại được Lâm Ngọc Quân cứu thoát,
rồi bặt vô âm tín hơn mười sáu năm. Sau đó thì như tất cả đã biết, Lãnh
Mạc Tà chiêu mộ lại tà phái, từng bước tiến đánh căn cứ phủ võ lâm mệnh
chủ. Nhưng cuối cùng lại được Quảng Mục Thiên đứng ra ngăn chặn... Mọi
việc cứ diễn ra như vậy, cho đến bây giờ cũng đã hơn mười năm rồi.
Tư Không Thiên thấy vẻ mặt sợ hãi của Alena, không nhịn được cười mà nói:
”Cái đó thì ta không thể biết được. Để lát ta thử hỏi hắn xem sao. Nếu được thì ta sẽ nói lại với con...”
Nói đến đây, Tư Không Thiên dường như nhớ đến cái gì đó liền quay phắt sang, tức giận hỏi:
”Nha đầu!!! Hôm nay chẳng phải là đang ở học viện sao? Tại sao lại quay về rồi. Có phải con bỏ học không!?”
Alena bĩu môi, lè lưỡi làm mặt quỷ, rồi nói:
”Ẹc... Sư phụ bình tĩnh, học viện cho các học viên tạm thời nghỉ học rồi.”
Tư Không Thiên vẫn chưa tin tưởng lời của Alena, hai mắt trợn trừng, tiếp tục tra khảo:
”Nghỉ học ư? Nghỉ đến bao giờ? Vì sao lại cho nghỉ?”
”À... Hình như là chuẩn bị lễ nghi gì gì đó... để đón một vị công chúa ở đâu
đó... đến học thì phải... Họ cho học viên nghỉ là để quản lý vấn đề an
ninh.” Alena bối rối trả lời.
Tư Không Thiên hừm một tiếng, trợn mắt lên đe dọa:
”Hừm... Ta mà biết được con nói dối thì xem chừng đó... mà tại sao lại đến đây vào giờ này...”
-o0o-
Nói đến Từ Bằng Nguyên, sau khi xác định được vị trí phát ra luồng sát khí liền phi như bay về hướng đó.
Chỉ vài giây sau, hiện lên trước mặt Tư Bàng Nguyên là một khung cảnh hỗn
độn. Chỉ nghe tiếng va chạm do chưởng pháp phát ra ầm ầm kinh động, rồi
tiếp đó là hai bóng ảnh quyện vào nhau thành một đoàn qua lại như gió
cuốn. Hai kẻ đó không ai khác chính là Tư Nhất Dũng và Quảng Mục Thiên.
Chỉ có điều, Quảng Mục Thiên hiện đang đeo khăn che mặt nên Tư Bàng
Nguyên cũng không dám mười phần xác định hắn chính là Cửu Long đệ nhất
tà phái.
Lão đáp xuống đất, cách chỗ hai người giao đấu không xa. Chỉ thấy dưới đất nằm ngổn ngang không biết bao nhiêu nội, ngoại đệ tử. Tư Bàng Nguyên tiến đến xem xét thì thấy bọn họ tuy còn hơi thở, nhưng
khuôn mặt lại tái mét đoán chắc đa phần là bị sát khí kia dọa ngất.
Nhưng kỳ lạ là trong đám nằm ở đây lại có tám tên đệ tử đã chết, xem kỹ
lại hóa ra chính là bị kiếm đâm từ phía sau thì không khỏi nghi hoặc.
Nhưng lão cũng chẳng có thời gian mà tìm hiểu kỹ hơn, mắt thấy Tư Nhất
Dũng hầm hầm đánh tới thanh niên đeo khăn che mặt kia, vội chạy nhanh
đến vừa đi vừa la lớn:
”Nhất Dũng... Xin hãy dừng tay!!!”
Tư Nhất Dũng đang lửa giận công tâm, nào nghe thấy tiếng gì bên ngoài. Hai chưởng múa tít nhằm vào Quảng Mục Thiên mà đánh tới. Phải đến khi Tư
Bàng Nguyên nhảy đến trước mặt, chụp lấy song chưởng của Tư Nhất Dũng
lại, lúc đó lão mới giật mình tỉnh ra, a lên một tiếng:
”A... Thúc Phụ...” (Thúc phụ là em của cha, tức là chú.)
Quảng Mục Thiên đúng là lần này uất ức đến cực điểm rồi, hắn không phải đánh
không lại Tư Không Thiên, mà là không thể đánh. Đúng lúc này lại thấy
thêm một người chạy đến nữa, liếc qua là có thể biết được đó cũng là một cao thủ, trong lòng kêu thầm: “Không xong. Một tên thì đang có thể
tránh né được, chứ còn hai tên thì ắt phải đánh lại rồi.”
Nhưng
điều làm hắn kinh ngạc, chính là kẻ vừa chạy đến lại ra tay ngăn cản Tư
Không Thiên. Nghe lão gọi người đó là Thúc Phụ, hắn liền đoán ra ngay
lập tức, người mới đến này chính là sư đệ của Tư Không Thiên, là Tư Bàng Nguyên.
Mặc dù đã chuẩn bị tốt tinh thần, nhưng cho đến khi tận
mắt chứng kiến chân diện mục của Quảng Mục Thiên. Tư Bàng Nguyên vẫn
không nhịn được mà giật mình bối rối, vội vàng hít sâu một hơi, cố gắng
lấy lại bình tĩnh. Lão không để ý đến Tư Nhất Dũng mà hướng đến Quảng
Mục Thiên, hai tay chắp lại, hành lễ rồi nói:
”Quả nhiên là Cửu Long Quảng Mục Thiên đại giá quang lâm. Tại hạ Tư Bàng Nguyên không đón tiếp từ xa, mong được lượng thứ.”
Câu nói này của lão khiến Tư Nhất Dũng phía sau một phen kinh hoảng. Vốn
đang định hỏi lý do vì sao thúc phụ lại ngăn cản mình, nhưng sau khi
nghe xong thì không khỏi hít một hơi khí lạnh. Cái tên Quảng Mục Thiên
đâu phải hắn không biết. Tư Nhất Dũng vào mười năm trước cũng tham gia
trận chiến chính tà cuối cùng đó. Sức mạnh kinh khủng của Quảng Mục
Thiên, lão đã từng chứng kiến qua. Kể cả cho đến bây giờ, hình ảnh một
kiếm đó vẫn không thể nào biến mất. Nào ngờ, kẻ đứng trước mặt này lại
chính là người mà cả chính tà đều run sợ khi nhắc đến tên ư?! Điều này
không thể nào, nghĩ vậy lão liền vội đứng nói:
”Thúc phụ! Điều này là không thể, tên kia không thể nào là “người đó” được.”
Tư Bàng Nguyên truyền âm sang nói:
”Nhất Dũng, im lặng dùm ta! Ngươi muốn cả Thanh Phong môn này lâm vào cảnh huyết tinh ư!?”
Rồi lại quay sang chắp tay nói:
”Xin túc hạ lượng thứ, người nhà kiến thức ít ỏi, có mắt mà không nhìn thấy thái sơn... Mong túc hạ bỏ quá cho.”
Thấy biểu hiện của Thúc phụ mình như vậy, khuôn mặt Tư Nhất Dũng cũng trở
nên nghiêm trọng. Lão biết thúc phụ mình từ trước tới nay luôn là người
trầm ổn, đối mặt với cường địch cũng không bao giờ trở nên nhún nhường
như vậy. Chẳng lẽ điều này là sự thật ư!? Nghĩ đến đây, Tư Nhất Dũng
không khỏi rùng mình một chập, nuốt từng ngụm nước bọt ừng ựng. Lão mặc
dù đã từng thấy qua sức mạnh kinh khủng của Quảng Mục Thiên, nhưng cũng
chỉ là đứng từ xa nhìn mà thôi. Chưa hề tận mắt thấy diện mạo thực sự
của hắn, nào ngờ thanh niên trẻ tuổi này lại là “người đó” chứ.
Quảng Mục Thiên cũng ngạc nhiên vô cùng, không thể nghĩ được bọn họ lại phát hiện ra hắn nhanh như vậy. Bèn hỏi:
”Làm sao các ngươi biết ta ở đây?”
Câu hỏi này không chỉ hắn thắc mắc, mà cả Tư Nhất Dũng cũng không ngoại lệ. Chỉ nghe Tư Bàng Nguyên đáp:
”Cái đó cũng không có gì là khó hiểu, từ lúc túc hạ phát ra luồng sát khí
kia thì bọn ta có thể đoán ra rồi. Người có luồng sát khí kinh khủng như vậy, trên giang hồ bọn ta biết chỉ có một.”
”À... Thì ra là vậy.”
Quảng Mục Thiên gật đầu hiểu ra, vốn trong lúc hắn không tự chủ được mà tức
giận, luồng sát khí bất giác tỏa ra, quả nhiên bị họ cảm nhận được. Hắn
cười lạnh một tiếng, lòng nghĩ thầm: “Nếu như đã bị phát hiện ra thì
cũng chẳng cần nương tay nữa làm chi. Thù oán của hai bên rất lớn, nếu
Tư Bàng Nguyên đã đến thì tất nhiên sư huynh của lão cũng ở gần đây. Tuy ta võ công cao cường, nhưng lại đến thế giới này chậm mất vài năm,
trong khoảng thời gian đó võ công của bọn họ ắt có sự tiến bộ, ta cũng
không nên quá chủ quan mà rước lấy thất bại.”
Khinh thường kẻ yếu, chủ quan trước kẻ địch thường là điểm yếu chết người của tất cả các võ giả. Nghĩ vậy, ngoài miệng bèn nói:
”Vậy là bây giờ các ngươi muốn hợp sức giết ta ư?! Ta nói trước là cho dù cả ba người các ngươi cùng lên cũng khó lắm đấy.”
Ở đây hắn nói ba người, tức ý muốn chỉ thêm cho dù cả Tư Không Thiên đến
đây cũng không thể địch nổi hắn. Tư Bàng Nguyên nghe thấy vậy thì thần
tình đại biến, vội nói:
”Không dám, không dám... Võ công của túc
hạ cao cường, bọn tại hạ nào địch nổi. Mọi chuyện ở đây chắc có lẽ là
hiểu lầm nho nhỏ. Nếu có gì mạo phạm, mong được túc hạ bỏ qua. Tại hạ
thay mặt sư huynh Tư Không Thiên mời túc hạ đến để cùng nhau đàm luận
được chăng?”
Mặc dù, Tư Nhất Dũng rất sợ hãi uy danh của Quảng
Mục Thiên. Nhưng ông vốn là một người chính trực thẳng thắn, thấy lời
nói nhún nhường của Thúc phụ thì không khỏi tức giận. Với lại, những
hành động độc ác kia cứ nói như vậy mà bỏ qua được sao. Vậy thì linh hồn của Tiểu Hinh, của những đệ tử chết uổng kia làm sao mà thanh thản.
Nghĩ vậy lửa giận trong lòng bốc lên, hừ lạnh một tiếng, bước ra lớn
tiếng quát:
”Hừ... Võ công ngươi đúng là bọn ta không thể nào
địch lại được. Nhưng vậy thì sao chứ, Tư Không Thiên ta cũng không phải
là hạng tham sống sợ chết!”
Tư Bàng Nguyên vạn lần không ngờ tới phản ứng của Tư Nhất Dũng lại dữ dội như vậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội quay lại nói:
”Nhất Dũng... Ngươi làm cái gì vậy!? Không muốn sống nữa sao!”
Tư Nhất Dũng mặt đỏ tận mang tai, mắt như phún hỏa nói:
”Hừ... Thúc phụ, hiện tại ta là chưởng môn của Thanh Phong môn. Mọi chuyện ở
đây ta đều có quyền can thiệp. Kẻ này lẻn vào Thanh Phong môn, không
những giết người mà còn giở trò đồi bại, nếu ta cứ như vậy mà bỏ qua
chẳng phải là có lỗi với những đệ tử đã chết hay sao. Hôm nay không giết được hắn ta không xứng đáng ngồi ở chức vị này.”
Tư Bàng Nguyên
biết đây không phải chuyện đùa, với tính khí của Nhất Dũng lão muốn
khuyên can cũng không được. Đang lúc đó, bỗng nghe tiếng cười ha hả của
Quảng Mục Thiên, chỉ nghe hắn nói:
”Ha ha ha... Chưởng môn của
Thanh Phong môn đây sao! Ta xem ra chỉ là một tên ngu ngốc mà thôi.
Ngươi cũng không xứng đáng ngồi ở cái vị trí chưởng môn, chỉ là một tên
vô dụng.”
Tư Nhất Dũng giận tím mặt, quát:
”Ngươi đừng tưởng võ công lợi hại là có thể vũ nhục người khác! Ta ngu ngốc ở điểm nào.”
Quảng Mục Thiên hừ một tiếng rồi hỏi:
”Ngươi bảo ta là giết đệ tử Thanh Phong môn, giở trò đồi bại với thị nữ Tiểu Hinh?”
Tư Nhất Dũng hầm hừ gật đầu:
”Phải! Vậy thì sao?”
Quảng Mục Thiên nói tiếp:
”Nói ngươi ngu ngốc quả không sai. Chưa điều tra kỹ càng đã lập tức bảo ta
là hung thủ. Để ta hỏi ngươi vài câu, ngươi đã xem xét kỹ hiện trường
đây chưa? Ngươi chỉ mới nghe lời của tên đệ tử kia mà đã kết luận ngay
lập tức ta là hung thủ. Vậy không ngu ngốc thì còn là gì nữa.”
Tư Nhất Dũng giật mình, quả thực từ lúc bước vào đây lão chưa hề xem xét
kỹ càng qua. Chỉ mới nghe lời buộc tội từ một phía mà thôi. Cho đến khi
thấy thảm cảnh của thị nữ kia thì lửa giận công tâm liền lao đến tấn
công. Từ đầu tới cuối Quảng Mục Thiên chưa hề nói được câu nào.
Quảng Mục Thiên thấy ông không trả lời, thì chỉ tám cái xác đệ tử kia rồi tiếp:
”Ngươi nghĩ người võ công giỏi như ta giết tám tên này mà cần dùng đến binh
khí sao? Chưa kể đến, ta là một cao thủ võ lâm, lại đời nào đi đâm lén
phía sau lưng kẻ khác.”
Thấy Tư Nhất Dũng định mở miệng, Quảng Mục Thiên liền giơ tay lên ra hiệu cho lão im lặng, rồi nói:
”Ta còn chưa nói hết, cứ để ta tiếp tục. Ta hỏi ngươi, ngươi có tự tin rằng cầm kiếm xông vào giết tám tên đệ tử này cùng một lúc mà khiến bọn
chúng không hề phát giác ra không?”Tư Nhất Dũng kinh nghi trong lòng, nhìn lại vị trí của tám tên kia. Trong lòng tính toán hồi lâu rồi nói:
”Không thể được, vị trí của tám tên này cách nhau khá xa. Dù ta có tốc độ
nhanh đi chăng nữa, nếu chỉ mình ta ám sát, dù nhanh đến mấy ắt cũng sẽ
có một người phát giác ra... Với lại những vết thương kia nằm ở phía
sau, mà ta lại tiếp cận từ đằng trước ắt không làm được.”
Nói thì nói vậy, nhưng cuối cùng vẫn chốt một câu:
”Bất quá ngươi thì chưa chắc đã không làm được!”
Quảng Mục Thiên cười khẩy một tiếng, nói:
”Ngươi quá đề cao ta rồi đấy. Nếu ngươi đã nghĩ vậy rồi thì ta cũng nói thẳng
luôn, cứ giả dụ cho ta là hung thủ đi, ngươi nghĩ với trình độ võ công
như ta mà hành sự lại để các ngươi phát hiện ra sao? Tuy ta là tà phái,
nhưng từ trước tới giờ hẳn tất cả mọi người đều biết. Loại hành động
giết người, cưỡng hiếp này ta tuyệt đối không bao giờ làm! Mặt khác,
ngươi nói động cơ nào để ta làm những việc như vậy? Với lại, lúc ta cứu
Tư Không Mẫn lại không nhân cơ hội lúc đó mà hạ thủ lại phải đợi đến bây giờ?” “
Nhưng lời nói của Quảng Mục Thiên quả thật rất có căn cứ. Tư Nhất Dũng trầm tư suy nghĩ:
”Đúng thật là như vậy, nếu hắn muốn ra tay hạ thủ thì sẽ làm từ trước rồi, không cần đợi đến bây giờ làm gì.”
Lão bèn nói:
”Vậy ngươi giải thích như thế nào về sự việc trong căn phòng kia!?”
Ý của lão là việc cưỡng gian rồi giết chết thị nữ tiểu Hinh thì hắn giải thích như thế nào?
Quảng Mục Thiên nghe thấy thì hơi có vẻ khó chịu, vạch tay áo ra đưa lên rồi nói:
”Ngươi xem đi vạch trinh tiết của ta vẫn còn đó.”
Vạch trinh tiết không chỉ có ở nữ nhân, mà nam nhân cũng có. Nó nằm ở phía
trong khớp cánh tay cách bàn tay khoảng một thốn (1 cm) và có hình dạng
vết dao hoặc trông giống như vết móng tay cứa trên da. Là một nam nhân,
không ai lại đi khoe khoang trước mặt kẻ khác là mình vẫn còn tân. Hiển
nhiên, Quảng Mục Thiên khó chịu là nởi vậy.
Mặc dù trời đang tối, nhưng nhờ ánh trăng chiếu vào Tư Nhất Dũng cũng có thể thấy được. Vậy
là những điều đó đã chứng minh Quảng Mục Thiên không phải là hung thủ.
Nhưng lão vẫn còn chút nghi vấn:
”Lời ngươi nói cũng phần nào có
lý, nhưng... nếu không phải là ngươi thì trên đời này làm gì có người
thứ hai có thể làm được cơ chứ.”
Quảng Mục Thiên khinh thường, hừ lạnh một tiếng rồi đáp:
”Ngu ngốc! Thứ nhất, ta chưa có nói là cần một cao thủ võ lâm mới có thể
giết chết tám người này. Thứ hai, là làm sao ngươi dám chắc chắn là chỉ
có một người ra tay? Thứ ba, vẻ mặt của tám người kia không phải là kinh hoảng do sợ hãi mà là không tin nổi vào kẻ ra tay hạ sát mình. Đến đó
rồi thì ngươi đã tự hiểu được chưa?”
Tư Nhất Dũng tuy là hạng vũ
phu, nhưng ở vị trí chưởng môn một phái thì ắt cũng không phải kẻ ngu.
Lão hiểu những lời vừa rồi của Quảng Mục Thiên là có ý gì, hít một hơi
rồi nói:
”Ý của ngươi là trong Thanh Phong Môn có gian tế!?”
Quảng Mục Thiên lắc đầu đáp:
”Cái đó là chuyện của Thanh Phong môn, ta không muốn can thiệp vào. Vốn dĩ
ta chỉ đi ngang qua đây, tình cờ thấy những cái xác này... Tất cả cũng
chỉ do trùng hợp mà thôi. Bây giờ ta đã chứng minh mình không còn liên
can gì nữa... Mọi chuyện ở đây ngươi là chưởng môn, hãy tự mình xử lý.
Còn nếu như điều tra được quả thực ta là thủ phạm. Quảng Mục Thiên ta
dám lấy đầu mình ra để tạ tội.”
Nói đoạn bước đến trước Tư Bàng Nguyên, lạnh nhạt nói:
”Dẫn đường đi!”
Tư Bàng Nguyên vội gật đầu, quay ra làm tư thế mời:
”A... Mời! Túc hạ cứ đi thẳng là đến.”
Nói rồi hai người thi triển khinh công rời đi, bỏ mặc lại Tư Nhất Dũng đang hoang mang đến cực điểm. Những lời vừa rồi của Quảng Mục Thiên khiến
trong lòng lão cực kỳ rối loạn. Bất quá Tư Nhất Dũng cũng không dám đuổi theo để hỏi kỹ càng hơn. Đành thở dài thườn thượt đi ra gọi thêm người
vào để thu dọn tàn cục.
--------------------------------------------------
Trong lúc đó, Tư Không Thiên cùng Alene đang trò chuyện. Bỗng lão cảm nhận
được khí tức của hai người đang di chuyển đến. Đoán chắc sư đệ đã mời
được tên sát tinh kia rồi. Khuôn mặt Tư Không Thiên liền trở nên nghiêm
túc hơn, quay sang bảo:
”Alena, con tránh mặt một lát đi. Người
ta sắp gặp đây không phải tầm thường. Ắt xảy ra một trận kịch chiến, đến lúc đó ta không có thời gian để bảo hộ cho con đâu.”
Alena thấy
vậy biết là sư phụ sắp lâm đại địch, tuy trong lòng lo lắng nhưng vì
không muốn sư phụ vì chiếu cố mình mà gặp bất lợi. Liền ưng thuận gật
đầu, miệng nàng lẩm bẩm vài câu chú ngữ cổ quái. Rồi tiếp theo đó thân
hình đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung.
Đây thực chất là ma pháp
vô hệ trung cấp “Ẩn thân thuật.” có tác dụng tương tự như tàng hình vậy. Alena dùng ẩn thân thuật xong rồi liền tìm một chỗ an toàn để ẩn nấp.
Nàng trong lòng rất tò mò, kẻ sắp đến này là ai mà có thể khiến vẻ mặt
của một vị trong Ngũ Thánh (Biệt danh này sẽ giải thích sau.) này nghiêm trọng đến như vậy.
Chỉ chốc lát sau, hai nhân ảnh một trước một sau băng qua mấy nóc nhà chạy đến. Người phía sau vội hô lên:
”Quảng Mục Thiên túc hạ! Đã đến nơi rồi.”
Quảng Mục Thiên cước bộ chậm lại, nhẹ nhàng hạ người xuống bên cạnh hồ. Khi
đó, Tư Không Thiên đã đứng đón từ trước, hai tay chắp sau lưng ra dáng
một bậc hiền giả, chậm rãi nói:
”Không ngờ đệ nhất tà phái Cửu
Long đại giá quang lâm. Lão phu không biết để đón tiếp từ xa. Nếu người
nhà có làm điều gì sai sót, mong được lượng thứ.”
Mặc dù Tư Không Thiên cố giữ phong độ nho nhã của bậc trí giả, nhưng ẩn ẩn trong ngữ
điệu lại có chút không được tự nhiên. Điều này cũng chẳng có gì là lạ,
đối mặt với lão hiện tại vừa là kẻ thù, vừa là ân nhân cộng với đó là
danh hiệu thiên hạ đệ nhất thì làm sao mà không hồi hộp cho được.
Quảng Mục Thiên thấy vậy liền cười châm chọc:
”Tư Không Thiên, thôi ba cái trò vớ vẩn đó đi. Ta và các ngươi đã là kẻ
địch bao nhiêu năm mà vẫn chưa hiểu nhau ư!? Nói đi, gặp ta có chuyện
gì?”
Tư Không Thiên hừ một tiếng, khôi phục lại dáng vẻ thường nhật, hai mắt nhìn thẳng vào hắn, nói:
”Cái này là ta phải hỏi ngươi mới đúng. Ngươi xông vào Thanh Phong môn, đả
thương đệ tử bổn môn, giải phóng sát khí, đây là có ý gì?”
Chỉ
trong giây lát, mục quang hai người nhìn nhau tóe lửa, khí thế trên
người tỏa ra đối chọi nhau gay gắt khiến Tư Bàng Nguyên đứng bên cạnh
cũng thấy khó thở.
Nói về nội lực, Tư Không Thiên chưa thể sánh với Quảng Mục Thiên, nên một lúc lâu sau khí thế trên người lão đại giảm.
Nhưng lão không chịu thua, hô lên một tiếng, rút phắt thanh kiếm mang theo
bên người ra. Tư Không Thiên vung trường kiếm ra đánh véo một tiếng.
Chỉ thấy một tia sáng như điện chớp thấp thoáng lướt qua trước mặt Quảng Mục Thiên.
Phải nói, kiếm chiêu cực kỳ nhanh, Quảng Mục Thiên không thể ngờ Tư Không
Thiên mới nói đã liền động thủ. Hắn chỉ liếc qua liền biết ngay về lai
lịch của kiếm pháp này.
Đây chính là “Lôi điện kiếm pháp” nổi
danh của Thanh Phong môn. Kiếm vừa phóng tới là kiếm quang vọt ra như
chớp xẹt ngang trời, thế công chớp nhoáng, khiến người xem thấy phải
kinh tâm động phách, trong lòng hoảng loạn.
Lôi điện kiếm pháp sở trường về tốc độ xuất chiêu, đánh nhanh thắng nhanh. Công kích liên
tục, liên miên bất tuyệt, không cho đối thủ kịp trở tay. Bây giờ Tư
Không Thiên thi triển kiếm pháp này, chỉ trong giây lát làn điện quang
lóe ra khắp cả sảnh đường.
Thực chất mà nói, làn điện quang kia
chỉ có một phần là ảo, nhờ ánh sáng từ mặt trăng chiếu rọi vào lưỡi kiếm khiến ánh sáng phát ra chẳng khác nào lưỡi kiếm được phủ lên một tầng
ánh sáng màu xanh chói mắt.
Lúc nguy cấp lưỡi kiếm chém đến, thân thể Quảng Mục Thiên nhanh chóng ngửa người ra, chân phải điểm nhẹ, thân pháp lập tức phát động. Kiếm quang đi sượt qua chỉ cao hơn ngực không
tới một phân. Thậm chí hàn khí phát ra từ lưỡi kiếm hắn cũng có thể cảm
nhận được. Trong lòng không nhịn được mà thầm hô:
”Kiếm pháp thật là nhanh.”
Nhưng Lôi điện kiếm pháp không phải Quảng Mục Thiên chưa từng thấy qua. Không những thấy mà hắn đã từng ra tay giết một bậc tông sư võ học về tuyệt
kỹ kiếm pháp này, chính là sư phụ của Tư Không Thiên. Bất quá, trận đánh đó cũng cực kỳ khó khăn, suýt lấy đi cái mạng nhỏ này của hắn. Giờ lại
được một lần nữa chứng kiến Lôi điện kiếm pháp này, trong lòng Quảng Mục Thiên không khỏi có chút hồi hộp.
Đối phương một kích không
trúng vẫn không buông tha, thế công liên miên bất tuyệt. Hàn quang phủ
khắp gian nhà, kiếm khí tung hoành khắp nơi. Đồ vật xung quanh nào chịu
nổi trước những kiếm khí sắc bén đó, lần lượt bình hoa, chậu cảnh, bàn
ghế... dần dần bị kiếm khí xắt qua, vỡ thành từng mảnh. Ngay cả Tư Bàng
Nguyên công lực cao thâm như vậy, đứng đó cũng không thể nào chịu nổi,
liền tung người ra ngoài, thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của kiếm khí.
Trong khi đó, Quảng Mục Thiên chỉ có thể dựa vào thân pháp không ngừng
né tránh, ngoài ra không có biện pháp gì hơn. Không phải hắn đánh không
lại Tư Không Thiên, mà một khi tốc độ đối phương quá nhanh, dường như đã không còn điểm yếu. Trừ phi hắn cường ngạnh dùng toàn lực đánh một
chưởng thì may ra phá nổi. Nhưng nếu làm như vậy, Tư Không Thiên ắt sẽ
mất mạng không sai.
Tuy hai người là địch nhân, nhưng Quảng Mục
Thiên hiện tại lại không hề có địch ý với lão. Bất quá sau vài lần giao
thủ, trong lòng Quảng Mục Thiên đã dần hiểu ra, thầm chửi:
”Khốn khiếp, Quả là một lão hồ ly, dám lấy ta ra để thử kiếm ư!? Đợi lát nữa xem ta xử lý ngươi thế nào.”
Tuy nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng bây giờ trên tay Quảng Mục Thiên không có vũ
khí nên cũng không dám thẳng thắn đối địch. Mặc dù, với Kim Cang Bất
Hoại thân hắn rất có tự tin, nhưng đối thủ hiện tại đâu phải kẻ bình
thường.
Trong lúc Quảng Mục Thiên đang tìm cách thì ngoài này
kiếm của Tư Không Thiên đã đâm tới vô cùng nhanh. Mũi kiếm chưa tới mà
Quảng Mục Thiên đã cảm nhận được hơi lạnh của kiếm khí nhắm thẳng vào
tim mình rồi. Hắn vội hồi chưởng chống đỡ. Nào ngờ, kiếm của Tư Không
Thiên đi được nửa đường đột ngột rung lên nhè nhẹ, rồi một mũi kiếm bỗng chốc biến hóa thành năm mũi kiếm khác nhau, bao phủ lấy năm tử huyệt
trên người đối phương. Thậm chí ngay cả Quảng Mục Thiên cũng phải giật
mình bởi biến hóa này.
Nếu như nhìn cả năm mũi kiếm cùng đâm tới, sẽ khiến cho người ta tưởng rằng Tư Không Thiên sử dụng một lúc cả năm
thanh kiếm. Nhưng thực chất là không phải, năm mũi kiếm kia đều là một.
Chẳng qua, tốc độ của Tư Không Thiên quá nhanh, khiến một đường kiếm
huyễn hóa thành năm đường, mặt khác, trong đêm tối như vậy mà lão nhắm
vào năm tử huyệt của Quảng Mục Thiên không hề sai một li, thật khó mà
tin nổi. Điều đáng kinh ngạc ở đây là dường như cả năm cùng đâm tới một
lượt, rất khó có thể phân biệt được mũi kiếm nào đâm tới trước, mũi kiếm nào đâm tới sau. Mà cho dù phân biệt được đi chăng nữa thì làm cách nào mà ứng phó trong khoảng thời gian ngắn ngủn như vậy.
Trong sát na đó, Quảng Mục Thiên liền ngưng thần quan sát.
Hắn thấy mũi kiếm nào lướt tới cũng nhắm toàn vào tử huyệt trên người mình. Duy chỉ có mũi kiếm đâm vào huyệt thần khuyết (Tại chính giữa rốn) lại
cố tình lệch đi. Hiển nhiên, đối phương không muốn lấy mạng hắn.
Trong lòng Quảng Mục Thiên thầm nghĩ:
”Quả nhiên còn có chút chút lương tâm, không dám ra chiêu sát thủ.”
Nói đến tên của chiêu thức này, chính là “Ngũ Lôi Oanh Kích.” một chiêu
trong bộ Lôi Điện Kiếm pháp. Chỉ nhìn vào cái tên thôi cũng đã có thể
thấy tất cả. “Ngũ” Lôi cùng tấn công, năm bộ vị yếu hiểm trên cơ thể
địch nhân chỉ trong tích tắc đều bị bao phủ bởi mũi kiếm. Tốc độ của
người thi triển lại cực kỳ nhanh, cộng thêm biến hóa bất ngờ khiến đối
phương không kịp ra tay phòng bị. Có thể nói rằng, để đạt được kỹ năng
này yêu cầu phải đạt đến mức nhanh như chớp, khiến cho năm mũi kiếm
giống như là cùng đâm đến một lúc. Nhưng thực chất tất yếu phải có một
mũi kiếm đâm đến trước. Điều muốn nói ở đây là, muốn phá giải được chiêu “Ngũ Lôi Oanh Kích” này thì phải xác định được mũi kiếm nào đâm đến đầu tiên rồi khóa chặt lưỡi kiếm lại. Tất nhiên bốn mũi kiếm khác cũng đều
sẽ biến mất.
Quảng Mục Thiên chỉ quan sát liền có thể đoán được
là vì năm mũi kiếm đâm tới thì chỉ có bốn mũi nhắm vào tử huyệt mà thôi. Mũi thứ năm lại đâm lệch hướng. Mặc dù tính nguy hiểm của việc suy đoán này khá là cao, bởi vì hắn có thù oán năm xưa với Thanh Phong môn. Bất
quá, Quảng Mục Thiên tin tưởng rằng Tư Không Thiên không phải kẻ lỗ
mãng. Người ta thường nói: kẻ hiểu mình nhất chỉ có thể là kẻ địch. Pha
này hắn đặt cược hết vào nhân phẩm của Tư Không Thiên.
Nghĩ vậy,
Quảng Mục Thiên không chần chừ, hai tay hóa thành chưởng ép vào, chụp
mạnh trúng lưỡi kiếm. Chỉ nghe “Phành” một tiếng rõ to. Quả nhiên, lưỡi
kiếm đang đâm tới đã bị hai chưởng của hắn kẹp lại. Bốn mũi kiếm kia
cũng vì vậy mà biến mất. Đòn sát chiêu của Lôi Điện Kiếm pháp là “Ngũ
Lôi Oanh Kích” cứ dễ dàng như vậy mà bị hóa giải.
Tư Không Thiên cũng không quá ngạc nhiên lắm, thu kiếm lại cười một cái rồi nói:
”Hảo công phu! Võ công của ngươi sau bao nhiêu lâu vẫn mạnh mẽ như vậy. Nhưng còn chưa hết đâu!”
Đoạn lưỡi kiếm lại rung lên, toan tiến đến tấn công.
Đến bây giờ thì hắn đã chắc chín phần Tư Không Thiên chỉ giả bộ tức giận để lấy hắn ra thử kiếm mà thôi. Quảng Mục Thiên hừ lạnh một tiếng, nói:
”Hừ... Vậy sao!? Xem ra ta chưa thể hiện thì Tư Không Thiên chưởng môn không chịu dừng rồi.”
Nói rồi hai chân chuyển thành thế trung bình tấn, rồi tiếp theo lại hít sâu vào một hơi chân khí, nghe kỹ thanh âm không phải tầm thường.
Hành động này khiến Tư Không Thiên trong lòng phát hoảng, lão biết ngay
Quảng Mục Thiên sắp sử dụng một loại chưởng pháp cao minh nào đó.
Lão đoán được như vậy bởi vì chỉ có những loại chưởng pháp mạnh mẽ, mới bắt buộc phải hít lấy một hơi chân khí vào. Mà đây lại từ một siêu siêu cao thủ nội công, uy lực sẽ có thể mạnh mẽ đến nhường nào, thậm chí có thể
thổi bay cả Thanh Phong Môn này ấy chứ! Nghĩ đến vậy sao mà không phát
hoảng cho được.
Tư Không Thiên hoảng hốt, vội nói:
”Khoan đã, khoan đã... Có gì từ từ nói. Ngươi định phá nát cả nhà của lão phu sao?!”
Quảng Mục Thiên cười khẩy một cái rồi đáp:
”Chẳng phải ngươi ra tay đánh ta trước sao? Khà khà... Ta sẽ cho Tư Chưởng môn nếm thử một chút trái đắng, bất quá chiêu này sẽ không làm ngươi mất
mạng đâu.”
Tư Không Thiên bị chọc đểu khóe mắt giật giật vài cái, gượng cười nói:
”Là ta sai... Là ta sai rồi... Mong đại hiệp ngươi lượng thứ... Nếu còn
đánh tiếp chắc lão phu cùng con cháu đệ tử phải ra đường sống mất...”