Quảng Mục Thiên thu hồi nội lực, cười lạnh nói:
”Hừ... Tư chưởng môn, không nghĩ lâu ngày mới gặp lại như vậy mà võ công của ngươi tăng tiến không ít ah.”
”Ài... Võ công tăng tiếng nhưng đáng tiếc là không tìm được đối thủ ngang tầm.”
Cảm nhận được khí xung quanh hắn giảm xuống, Tư Không Thiên mới thở phào một hơi, cười khổ nói:
”Thôi được rồi, chúng ta vào trong rồi nói chuyện.”
Lão nói rồi quay người bước đi, nhưng Quảng Mục Thiên vẫn không hề nhúc nhích. Chỉ thấy hắn nhíu mày nghi hoặc hỏi:
”Lão đầu... Hình như ta và ngươi có không ít thù hận đi... Hay là ngươi có vấn đề đầu óc rồi chăng?”
Tư Không Thiên lắc đầu, phẩy phẩy tay, chậm rãi nói:
”Thù hận sao!? Cái đó đừng nhắc đến nữa, cứ thế mà cho qua đi. Ta già rồi, không muốn cứ chém giết mãi như vậy.”
”A... Bội phục, bội phục a... Không nghĩ Tư chưởng môn lại dễ dàng buông bỏ cừu hận như vậy! Thật là mở mang tầm mắt à nha!”
Tư Không Thiên râu tóc dựng ngược lên, hậm hực nói:
”Hừ, ngươi không phải châm chọc lão phu làm gì! Bằng thực lực của ngươi. Bọn ta muốn báo thù chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá. Chẳng lẽ cả ngày
cứ phải nơm nớp lo sợ một tên sát tinh như ngươi bên ngoài. Huống hồ, ta không muốn con cháu đệ tử của mình phải gánh vác sai lầm của tổ tiên
như vậy.”
”Ha hả, thì ra đó mới là suy nghĩ thực sự của ngươi.”
Quảng Mục Thiên cười lớn nói.
Tư Không Thiên thở dài một hơi:
”Ài... Nói đi thì cũng phải nói lại, năm đó tất cả là do sai lầm của sư phụ ta gây nên mới dẫn đến hậu quả như vậy. Cho đến lúc quy tiên, người vẫn
dặn dò nên vứt xuống cừu hận trong lòng. Nhưng bọn ta lại không nghe,
mãi đến bây giờ ta mới thấm những điều mà sư phụ đã dạy.”
Năm đó, sư phụ của Quảng Mục Thiên là Sát Long Thành Hoàng là đệ nhất cao thủ
ma giáo, bị cả võ lâm vây giết, về sau chết dưới tay Tư Vân Công (sư phụ của Tư Không Thiên). Khoảng hai năm sau, Quảng Mục Thiên mới đến báo
thù. Vốn, Tư Vân Công quả thực tính tình thẳng thắn, nghĩa hiệp, cùng
với Thành Hoàng trước là huynh đệ thâm giao. Nay Thành Hoàng chết dưới
tay mình thì không khỏi hối hận trong lòng. Lại tức giận chính phải bên
ngoài thì tỏ ra nghĩa hiệp, nhưng bản chất lại chẳng khác nào bàng môn
tả đạo. Uất ức quá nên nguyện chết dưới tay Quảng Mục Thiên để trả mối
thù hận giết sư. Trước khi chết còn dặn dò môn đệ không được tiếp tục
báo thù. Nào ngờ, đám Tư Không Thiên, Tư Bàng Nguyên lúc đó còn trẻ,
không hiểu sự đời, nhất quyết không nghe theo mới dẫn đến nhiều sự việc
sau này.
Quảng Mục Thiên lắc đầu đáp:
”Ta thực ra cũng
chẳng có thù oán gì với Thanh Phong môn cả. Nợ máu phải trả bằng máu,
người phải trả thù ta cũng đã trả rồi. Thanh phong môn vốn từ đầu đã
không có liên hệ.”
Tư Không Thiên nhắm mắt thở dài thườn thượt, lát sau lấy lại vẻ mặt bình thường trở lại, niềm nở nói:
”Thôi, không nhắc lại chuyện cũ nữa. Dù sao đây cũng là một thế giới mới. Mọi
chuyện ân oán, thù hận, cứ để ở thế giới cũ đi. Nào, mời vào trong nói
chuyện.”
”Được rồi. Mời!”
Quảng Mục Thiên dứt lời, cất bước đứng tránh sang một bên, khiến vụn đất rơi lả tả xuống nền.
Nhìn lại chỗ hắn vừa đứng, Tư Không Thiên hít sâu một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy, trên bốn viên gạch xanh hiện ra hai vết bàn chân sâu đến ba tấc,
xung quanh đầy vết nứt lan rộng ra chằng chịt như mạng nhện. Đây chẳng
lạ gì, chính là công phu “Thiên cân trụy” bình thường mà thôi. Trên
giang hồ không ai không biết dùng. Nhưng trong tay đệ nhất cao thủ thể
hiện lại ở một đẳng cấp khác hẳn.
Phải biết rằng khi cao thủ khí
công đánh ra một chưởng, đồng thời cũng sẽ tạo ra một lực đẩy tương tự
tác động ngược lại (Phản lực F), khiến người thi triển chưởng pháp bị
bật về phía sau. Cho nên muốn thân hình không bị ngã về sau thì yêu cầu
người đó phải dùng công phu “Thiên cân trụy” để ổn định thân hình. Nhìn
dấu chân in sâu vào mặt đất do Quảng Mục Thiên để lại, hiển nhiên những
lời lúc nãy của hắn không phải là đùa. Nếu như Tư Không Thiên còn cường
ngạnh đánh tiếp, ắt sẽ lĩnh hậu quả khôn lường. Có thể tưởng tượng được
lực đạo của chưởng pháp phải mạnh mẽ đến nhường nào mới bắt buộc phải
thi triển Thiên cân trụy đến mức mặt đất nát ra như vậy?
”Xem ra
ngươi không phải đùa ah. Ta chỉ muốn thử trình độ võ công hiện tại của
mình thế nào thôi mà. Đâu cần nghiêm túc đến như vậy chứ.”
Tư Không Thiên lắc đầu cười khổ mà than.
Hai người hàn huyên trong chốc lát rồi Tư Không Thiên dẫn hắn đi vào trong
gian nhà gỗ. Bên trong đây bài trí đơn giản, duy chỉ có một thứ hấp dẫn
ánh mắt của Quảng Mục Thiên.
Đó là một thanh bảo kiếm cực kỳ tinh xảo, được đặt nằm ngang trên một kệ gỗ ở chính giữa gian phòng. Bề
ngoài thanh kiếm kia được khắc đầy những hoa văn kỳ lạ, vỏ kiếm không
tra vào hết mà lại để hở một phần, phô ra lưỡi kiếm sắc bén bên trong.
Phía chuôi kiếm được điêu khắc hai con rồng uốn lượn đan xen vào nhau
cực kỳ tỉ mỉ, còn được khảm thêm viên ma hạch màu trắng tỏa ra một luồng năng lượng bức người. So với với mấy viên ngọc ở kiếm của đám đệ tử lúc nãy thì đúng là khác hẳn một trời một vực.
Tư Không Thiên thấy thần tình kinh ngạc của Quảng Mục Thiên chăm chú nhìn thanh kiếm kia, liền hướng đến hắn giải thích:
”Đây là Toàn Phong kiếm, một bảo vật hiếm có. Lúc trước ta được quốc vương Tuyết Nguyệt đế quốc trao tặng.”
”Ồ, không tệ. Năng lượng tỏa ra từ nó rất mạnh.” Quảng Mục Thiên cười cười nói.
Ngồi xuống bàn, Tư Không Thiên lấy ấm pha trà rồi rót một chén đưa đến trước mặt hắn nói:
”Nào, nói xem. Cơn gió nào mang Cửu Long đệ nhất tà phái đại giá quang lâm Thanh Phong môn của ta vậy?”
Quảng Mục Thiên giải thích qua loa việc gặp gỡ rồi giải cứu Tư Không Mẫn cho lão nghe.
Tư Không Thiên kinh ngạc, cười nói:
”Không nghĩ thanh niên bí ẩn đó lại chính là ngươi, làm hại bọn ta đoán mò cả
buổi trời. Mà dù sao cũng phải cảm ơn ân cứu mạng Mẫn nhi. Đó là đứa
cháu gái duy nhất của ta, tính tình có chút ham chơi...”
”Không có gì, chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi.”
”Nghe nói ngươi có Hổ Uy lệnh của Bá Đạo huynh, chẳng lẽ hai người gặp qua rồi sao?”
Tư Không Thiên đột nhiên nhớ tới Hổ Uy lệnh, liền hỏi.
”Chuyện cũng khá dài...”
Quảng Mục Thiên bèn kể lại hết tất cả những gì đã trải qua trong mấy ngày gần đây.
Tư Không Thiên chăm chú lắng nghe, lát sau mới giật mình, thật không ngờ
rằng Quảng Mục Thiên lại mới xuyên qua đến thế giới này chỉ mới được vài ngày. Quả đúng là kỳ quặc, phải biết rằng lão cùng nhân sĩ võ lâm đã
đến đây cũng phải được tầm khoảng chục năm rồi. Tuy nhiên việc đó Quảng
Mục Thiên cũng không biết nên có hỏi cũng vô dụng.
Lão bèn hỏi:
”Vậy ngươi tới đây là muốn tìm hiểu về võ lâm hiện tại?”
”Ta muốn tìm hiểu tình hình võ lâm hiện tại. Mặc dù tên kia có nói qua, bất quá hắn nói chung chung quá. Ta không hình dung được.”
Tư Không Thiên gật đầu cho là phải, lão trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói:
”Ngươi mới đến đây chắc nhiều chuyện vẫn chưa rõ. Tuy có Bá Đạo huynh kể qua,
nhưng huynh ấy ít khi ra ngoài, nếu có đi cũng chỉ là đi đánh trận giết
giặc mà thôi. Đương nhiên là không thể biết được nhiều.”
”Ồ, vậy sao?! Thử nói ta nghe xem.”
Quảng Mục Thiên kinh ngạc hỏi.
Tư Không Thiên liền đáp:
”Quả thực, thế giới bây giờ so với lúc trước khác rất nhiều lắm. Con người ở đây đã dần không kỳ thị người võ lâm chúng ta như lúc trước nữa. Mà
thay vào đó, bọn họ cũng tôn trọng, tìm hiểu chúng ta. Rồi võ học cũng
từ đó mà được phát triển rộng rãi. Với lại, như ngươi đã biết thì người ở đây đúng là không thể học khí công, bất quá các hậu nhân (Con lai) các
đời sau này sinh ra lại vừa có thể lĩnh hội ma pháp, vừa có thể tụ tập
khí công. Điều này khiến khoảng cách giữa võ lâm và thế giới mới cũng
thu hẹp dần khoảng cách.”
Đoạn kề tai nói nhỏ:
”Họ còn gọi võ công và khí công của chúng ta thành một cái tên rất mới... chính là Đấu khí.”
”A... Đấu Khí ư!? Nghĩa là sao?”
”Đấu khí là chỉ sức mạnh của người võ lâm chúng ta. Chia làm các cấp bậc Đấu giả, Đấu Sư, Đấu Vương, Đấu Linh, Đấu Tông, Đấu Thánh... Cụ thể là:
Người chưa học qua khí công, chỉ biết dăm ba quyền cước sơ bộ được gọi
là Đấu Giả. Còn đã học qua khí công nhập môn thì gọi là Đấu Sư. Một khi
nội công đã có chút hỏa hầu thì có thể gọi là Đấu Vương. Còn nếu như võ
học tinh thâm, nội công hùng hậu hơn chút ít thì kêu là Đấu Linh. Tiếp
theo là Đấu Tông trình độ phải tương đương chưởng môn một phái. Lên cao
hơn nữa thì có Đấu Thánh... Hiện đến đó là cao nhất rồi. Tuy nhiên, cấp
bậc này mới chỉ phổ biến trong khoảng thời gian gần đây thôi, chắc còn
nhiều người vẫn chưa hề biết.”
Lão nói đến đây không khỏi khiến Quảng Mục Thiên nhíu mày kinh ngạc. Lát sau, hắn cười giễu cợt, hừ một tiếng nói:
”Hừ... Vớ vẩn. Từ khi nào mà võ học lại chia ra những đẳng cấp như vậy? Thế
chẳng khác nào chia cấp độ theo tu vi khí công mà bỏ qua tu võ hay sao?”
Theo như hắn được biết, Võ học vốn rất sâu xa, nếu ví võ học là một biển cả
bao la thì khí công chỉ là một nhánh sông đổ vào biển mà thôi. Hay nói
cách khác, khí công chỉ là thứ để nâng võ học lên một tầm cao mới. Nếu
chỉ dựa vào khí công để phân chia cấp bậc thì quả thực quá hoang đường.
Chưa kể đến trên giang hồ còn có nhiều kỳ nhân dị sĩ tu luyện võ học mà
không cần dùng đến khí công vẫn mạnh như thường đấy thôi.
Tư Không Thiên cười khan một tiếng rồi đáp:
”Ài... Cái này thực chất là do số đông nghĩ ra, bọn ta cũng chẳng có cách nào cải biến suy nghĩ của họ... Thành ra... “
”Vậy như các ngươi đây thì được gọi là gì?”
”Ta ư!”
Tư Không Thiên trợn mắt, ấp a ấp úng hồi lâu rồi mới nói:
”Như bọn ta đây thì tất nhiên được xưng là Đấu Thánh.”
Quảng Mục Thiên hiểu ra, cười vài tiếng rồi nói:
”Ha hả... Đấu Thánh nha. Thảo nào ngươi đồng ý với cách phân chia cấp bậc
như vậy. Thì ra được người ta xưng tụng là Đấu Thánh. Quả nhiên không
phải dạng vừa ah!”
Bị nói thẳng thừng ra như vậy, Tư Không Thiên khuôn mặt già nua nhất thời có chút đỏ lên, nghượng ngịu không nói nên thành lời.
Quảng Mục Thiên cầm chén trà lên, nhâm nhi chút rồi hỏi tiếp:
”Vậy còn như ta thì sao? Chẳng lẽ cũng là Đấu Thánh à? Làm sao để biết mà phân chia cấp bậc?”
”À... Ngươi đợi chút.”
Tư Không Thiên à lên một tiếng rồi quay người lại lục lọi trong hộp bàn.
Lát sau lão lấy ra một quả thủy tinh cầu màu trắng ngà, rồi nói:
”Cái này là huyết hồng ngọc. Dùng để kiểm tra trình độ khí công của võ giả.”
”Chỉ dựa vào cái này thôi sao? Làm như thế nào để kiểm tra?”
Quảng Mục Thiên đem ánh mắt nghi ngờ nhìn về quả thủy tinh cầu. Chỉ dùng một
hòn ngọc nhỏ bé này mà xác định được trình độ khí công hay sao? Thật khó mà tin được.
”Thì chỉ cần vận chút nội lực rồi đặt tay lên đó là được. Để ta thử cho ngươi xem.”
Tư Không Thiên nói rồi đưa tay đặt lên quả thủy tinh cầu. Lão khẽ vận khí
công vào lòng bàn tay. Từ nơi tiếp xúc giữa lòng bàn tay của lão và
huyết hồng ngọc dần dần chuyển sang màu đỏ, rồi cứ thế mà lan dần ra
khắp quả cầu. Chỉ một lát sau, nguyên một quả thủy tinh cầu màu trắng
ngà bây giờ đã biến thành một quả cầu màu đỏ chói.
Tư Không Thiên đưa tay ra, đẩy huyết hồng ngọc về phía hắn, nói:
”Đây là một loại đá đặc biệt, có thể cộng hưởng với khí công. Bọn ta phân
biệt các cấp độ dựa vào màu sắc huyết hồng này. Màu càng đậm, chiếm càng nhiều thể tích quả cầu thì đẳng cấp càng cao. Như ta đây thì quả cầu
biến hoàn toàn thành màu đỏ như vậy.”
”Hảo. Để ta thử xem.”
Quảng Mục Thiên có chút hứng thú, liền đưa tay đặt lên huyết hồng ngọc. Không khác biệt lắm với Tư Không Thiên, quả cầu cũng dần chuyển sang màu đỏ
huyết.
Rắc... rắc...
Bất chợt quả cầu phát lên vài tiếng
răng rắc rồi vỡ ra thành từng mảnh. Biến cố bất ngờ khiến Tư Không Thiên ngạc nhiên đến há hốc mồm.
Quảng Mục Thiên đem ánh mắt nghi hoặc lên người Tư Không Thiên. Chỉ thấy lão nhún nhún vai, hai tay xua xua ra nói:
”Cái này đừng hỏi ta, ta cũng lần đầu gặp. Chắc do khí công của ngươi quá mạnh. Quả cầu này không thể chứa được.”
Đột nhiên.
”Là ai!”
Đúng lúc này, Quảng Mục Thiên đang định hỏi tiếp thì lông mày nhíu lại, quay phắt sang bên phải trầm giọng quát một tiếng. Kèm theo tiếng quát là
một tia kình khí bắn ra từ ngón tay của hắn, phá không kêu “véo” một
tiếng rồi bay thẳng vào khoảng tối bên trong.
”Khoan, chậm đã!”
Tư Không Thiên nghe thấy tiếng quát, biết ngay có điều không ổn, hoảng hốt vội kêu Quảng Mục Thiên dừng tay lại. Nhưng đã muộn mất rồi, lời lão
vừa dứt thì chỉ kình từ tay hắn đã bắn ra vô cùng nhanh.
Mặc dù
Tư Không Thiên tuổi đã già nhưng khí lực sung túc, chân tay vô cùng lanh lẹ. Lão nhanh trí nhặt ngay hai mảnh vỡ của huyết hồng ngọc trên bàn
rồi ném ngay về hướng đó, chặn đầu đường chỉ pháp của Quảng Mục Thiên.
Tạm nói sơ qua về chỉ pháp, theo nguyên lý vận hành thì nó cũng tương tự
như chưởng pháp vậy. Đều dựa vào khí làm căn bản, tuy nhiên cũng có
nhiều điểm khác biệt. Cứ thử tưởng tượng chưởng pháp như một cái máy bắn đá lớn. Lực công kích cực kỳ mạnh mẽ, sức phá hoại vô cùng bá đạo. Còn
chỉ pháp lại tựa như nỏ tiễn. Tuy không có sức công kích như chưởng
pháp, nhưng bù lại chỉ pháp có sức xuyên phá vô cùng mạnh. Có thể tóm
gọn hơn trong một câu, đó là: “chưởng phá, chỉ xuyên“.
Tư Không
Thiên là tông sư võ học, đương nhiên cũng hiểu rõ điều đó. Lão biết rằng chỉ với vài mảnh vỡ như thế này không thể nào ngăn cản được đường chỉ
kình kia. Vì vậy Tư Không Thiên ném liên tiếp hai mảnh vỡ kia ra, một
trước một sau vô cùng nhanh đón đầu. Mảnh thứ nhất bay đến hòng làm giảm kình lực của chỉ pháp, tiếp đó mảnh thứ hai vừa lúc tới va vào làm
chệch hướng đường bay của tia chỉ pháp đó. Cổ nhân có câu “sai một ly,
đi một dặm” còn ở đây Tư Không Thiên khiến nó “lệch một ly đi luôn vài
tấc“.
Người bị Quảng Mục Thiên phát hiện ra, chẳng ai khác ngoài
Alena. Nàng tò mò muốn biết thân phận của kẻ địch với sư phụ là ai, nên
mới dùng ẩn thân thuật để ẩn nấp gần đó nghe trộm. Mọi việc sẽ yên ổn
nếu như nàng không giật mình gây ra tiếng động, khiến Quảng Mục Thiên
phát hiện. Bình thường, người trong giang hồ kiêng kỵ nhất là khi đang
nói chuyện mà bị người khác nghe lén. Hành động của Quảng Mục Thiên đơn
giản chỉ là theo quán tính mà thôi.
Vốn Alena không thể tưởng
tượng nổi kẻ đối đầu với sư phụ của mình lại là một thanh niên tuổi còn
trẻ như vậy, nên tính đề phòng của nàng cũng phần nào giảm đi không ít.
Bất quá cho đến khi Quảng Mục Thiên chạm tay vào huyết hồng ngọc lại
khiến nàng giật mình kinh hãi đến nỗi ồ lên một tiếng. Mặc dù đã che
miệng đi rồi nhưng vẫn không tài nào thoát nổi đôi tai của võ giả.
Vừa rồi, Quảng Mục Thiên quát rồi điểm chỉ, Tư Không Thiên kêu dừng rồi ném mảnh vỡ làm lệch hướng. Hai người đều là đại cao thủ nên tất cả mọi
việc diễn ra chỉ trong tích tắc mà thôi. Alena là người bình thường, hay đúng hơn là một Ma pháp sư thì ánh mắt làm sao có thể theo kịp hành
động của hai người. Thậm chí đến bây giờ, Alena vẫn không hề biết chuyện mình ẩn thân đã bị phát hiện. Mãi cho đến khi bên tai nghe “bụp” một
tiếng mới giật thốt người quay lại xem. Thì chẳng biết từ khi nào, trên
bức tường trơn bóng kia đã xuất hiện một cái lỗ tròn, miệng lỗ rộng đủ
nhét lọt hai ngón tay, nông sâu chẳng rõ. Lúc đó mới biết mình vừa thoát khỏi bàn tay của tử thần. Trong lòng không khỏi khỏi khiếp sợ.
”Xin hạ thủ lưu tình. Đó là đồ đệ của ta.”
Tư Không Thiên nói rồi đưa tay lên lau đi vài giọt mồ hôi trên trán, chậm
rãi thở phù một tiếng. Nếu lúc nãy không phải lão nhanh trí đánh lệch
hướng chỉ pháp kia, thì bây giờ cái lỗ thủng đó không phải ở trên tường, mà là ngay chính giữa đầu của đệ tử lão rồi. Tuy vừa rồi ném đi hai
mảnh vỡ rất chính xác nhưng cũng phải tiêu tốn không ít tinh lực.
Đoạn Tư Không Thiên hướng tới Alena, vẫy vẫy tay rồi bảo:
”Đồ nhi, giải trừ Ẩn thân thuật rồi lại đây. Để ta cho con gặp vị này.”
Đến bây giờ, Alena vẫn chưa hoàn hồn, cái cảm giác vừa biết mình thoát khỏi cái chết khiến nàng ngây người, mãi một lúc sau mới đáp dạ một tiếng
rồi giải bỏ ẩn thân thuật trên người. Bất chợt thân hình của một nữ nhân trong khoảng trống kia từ từ hiện ra.
”Ồ! Là ma pháp sao?! Thật là tài tình.”
Quảng Mục Thiên ánh mắt không giấu nổi ngạc nhiên, chăm chú nhìn vào thân ảnh mới xuất hiện kia.
”Ánh mắt không tệ. Dĩ nhiên mới đến đây trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã có thể kiến thức được ma pháp.”
Tư Không Thiên ngón tay cái giơ lên, có chút bội phục mà cảm thán. Phải
biết rằng theo như lời kể lúc nãy thì Quảng Mục Thiên mới chỉ đến đây
được vài ngày mà thôi. Chỉ với chừng đấy thời gian liền có thể kiến thức được ma pháp rồi, quả thật không tầm thường. Phải biết, Tư Không Thiên
lão đây, từ khi mới dịch chuyển đến thế giới này thì mọi thứ đều vô cùng lạ lẫm. Lần đầu thấy người dùng ma pháp thì còn tưởng là thần tiên hạ
phàm. Mãi sau này mới phát hiện ra mình nhầm lẫn. Không thể ngờ được mới thời gian ngắn như vậy mà Quảng Mục Thiên có thể nhận ra được ma pháp
khác biệt.
”Có duyên gặp gỡ mấy người trong Dong Binh công hội sử dụng qua ma pháp nên mới biết kỹ hơn chút ít mà thôi. Với lại khí công
không có khả năng tàng hình ah.”
Quảng Mục Thiên lắc đầu, nhàn nhạt đáp.
Alena cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng đi đến rồi ngồi khép nép bên cạnh sư phụ.
Từ trong bóng tối đi ra, Quảng Mục Thiên liền thấy rõ chân diện mục của nữ hài này. Nàng tuổi nhắm chừng không quá mười tám, khuôn mặt nhỏ nhắn
đáng yêu, bất quá làn da của nàng lại đều là một màu xanh ngọc đồng nhất vô cùng quỷ dị. Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận đây là một tiểu mỹ nữ hiếm có, dáng người mảnh khảnh, ngực phẳng lỳ còn chưa phát dục, trên
khuôn mặt non nớt kia vẫn còn vương chút sợ hãi, ánh mắt thỉnh thoảng
liếc trộm nhìn hắn, giống như chú mèo nhỏ ăn vụng bị bắt quả tang vậy.
Thoáng triển khai qua “Xạ Phúc Chi Nhãn” Quảng Mục Thiên liền có thể cảm nhận được lưu động trong cơ thể nhỏ bé kia, một luồng khí công yếu ớt
đang chậm rãi vận chuyển qua các kinh mạch của nàng. Nhíu mày suy tư một cái, hắn ồ lên kinh ngạc:
”Ồ... lại còn có cả khí công ah... hình gọi là...”
Tư Không Thiên mỉm cười, ngắt lời nói:
”Là Đấu Sư! Nàng chỉ mới học qua nhập môn khí công là điều tức, thổ nạp mà thôi.”
”Rất khá, mới chỉ học qua một ít như vậy liền có thể thoát khỏi giác quan của ta. Trên giang hồ rất ít người.”
Alena lúc này đã bình tĩnh trở lại, tuy khiếp sợ Quảng Mục Thiên lúc nãy suýt lấy đi mạng của mình. Nhưng lúc này ở ngay gần hơn, thấy hắn cũng không phải bộ dáng hung thần ác sát nên bên trong cũng có chút mạnh dạn lên.
Lại có sư phụ ngồi bên, nàng bĩu môi đáp:
”Chẳng phải cuối cùng
cũng bị ngài phát hiện hay sao? May tiẩu nữ phúc lớn mạng lớn có sư phụ
ra tay cứu giúp, nếu không đã chết trong tay ngài rồi.”
”Alena... cẩn thận lời nói!”
Tư Không Thiên hoảng hốt, vội quát một tiếng.
Quảng Mục Thiên cười nói:
”Ha ha.. Cái đó cũng là lỗi do ta, chỉ là do quán tính mà thôi. Nếu không
phải ngươi ồ lên một tiếng thì ta cũng chưa chắc đã phát hiện được.”
Thấy Alena định đáp, Tư Không Thiên trợn mắt một cái, ngăn không cho nàng nói thêm câu nào nữa. Lão lắc đầu cười khổ, nói:
”Cũng là do nha đầu này không hiểu quy củ. Lần sau ta sẽ dạy nó kỹ hơn. À...mà dự định của ngươi sau này là gì?”
”Ta kì thật cũng không dự tính nàocả, Chỉ là muốn có thời gian nhàn rỗi ở trên đại lục này du lịch một chút mà thôi.”
Quảng Mục Thiên ngón tay gõ gõ vài cái lên mặt bàn, tùy ý cười nói.
”Du lịch đại lục sao? Chủ ý như vậy cũng không tồi.”
Tư Không Thiên có chút cảm xúc gật đầu, du lịch đại lục mới này, thám hiểm tầm bảo, đây cũng là một giấc mộng lớn trong lòng lão hồi còn trẻ. Bất
quá lúc đó trên người còn mang trọng trách sư môn, với lại ở một thế
giới lạ lẫm lão không thể bỏ mặc đệ tử của mình mà ham vui nhất thời
được. Nên đành gác mọi chuyện sang một bên, cho đến khi già giấc mơ đó
vẫn chưa hoàn thành được. Vì vậy khi nghe hắn nói thám hiểm đại lục thì
trong lòng nổi lên chút hâm mộ lẫn ghen tị.
Quảng Mục Thiên không thèm để ý đến ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị của lão, đứng dậy lạnh nhạt nói:
”Thôi, chuyện kể thì cũng đã kể rồi, hiểu nhầm cũng hóa giải rồi. Xem ra ta
phải cáo biệt Tư chưởng môn rồi. Nếu như thù hận hai bên đã được giải
tỏa thì từ nay trở đi người không phạm ta, ta không phạm người...Cáo
biệt.”
Nói rồi, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
”Chậm đã...”
Tư Không Thiên gọi với theo, lão lấy từ trong hộp bàn ra một tấm thiếp màu vàng ném về phía hắn. Tấm thiếp được quán chú thêm nội lực lơ lửng trên không trung nhẹ nhàng bay đến trước người Quảng Mục Thiên.
Quảng Mục Thiên chụp lấy, đưa lật xem cả hai mặt thì thấy đây là một tấm
thiếp vô cùng đẹp. Trên vẽ hình một chiếc khiên, hai bên có hai thanh
kiếm đan chéo vào nhau. Hắn tò mò hỏi:
”Đây là...”
”Là anh hùng thiếp, chẳng phải ngươi ở lại đây vì nó sao? Ba tháng nữa đại hội
võ lâm sẽ được tổ chức tại Thương Lan đế quốc. Địa điểm cụ thể đến lúc
đó chắc không cần nói ngươi cũng có thể tự mình tìm ra.”
Quảng Mục Thiên cất tấm thiếp vào trong ngực, chắp tay cảm tạ rồi quay người thi triển khinh công chạy ra khỏi Thanh Phong môn.
Mãi cho đến khi bóng hình hắn khuất hẳn, Alena mới khẽ hỏi:
”Sư phụ... Người này là ai vậy!? Tuổi hắn nhỏ như vậy mà có thể đứng ngang hàng với người hay sao?”
Nàng thấy Quảng Mục Thiên tầm cũng chỉ hai lăm hai sáu tuổi là thôi. Vậy mà
lại có thể so sánh ngang hàng cùng sư phụ nàng. Điều thắc mắc này lúc
nãy tới giờ mới dám hỏi ra.
Tư Không Thiên trầm ngâm một lúc rồi mỉm cười nói:
”Đồ nhi, lại ngồi đây. Để ta kể cho con nghe về một huyền thoại...”