Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 71: Chương 71: Thứ bảy mươi mốt




Chương thứ bảy mươi mốt

Khẩu đại pháo cũ nát kia bị vứt bỏ giữa tuyết nguyên, vì thực sự quá nặng còn dễ hỏng, quả thật không có tác dụng gì, không đáng để các tướng sĩ tốn thời gian hao công sức mà vác về nữa. Chẳng bao lâu sau nó sẽ bị gió tuyết bao phủ hoàn toàn, rồi tới ngày hè tuyết tan, khách thương qua lại có lẽ sẽ còn coi nơi này trở thành một điểm tham quan du lịch - dẫu sao cũng là trọng khí trấn quốc, cho dù nát đến không dùng được, sờ nhiều mấy cái sau khi về quê cũng có thể triển khai thổi phồng.

Ví dụ như “Ta đã tận mắt nhìn thấy một tôn đại pháo”, sau đó vợ con liền “Oa, ngươi lợi hại quá” kiểu thế.

Thật là thỏa mãn lòng hư vinh.

...

Nguyên Dã Nguyệt đã được quan binh vác lên xe ngựa, toàn thân ả đều bị khí lạnh đóng băng, như một pho tượng cứng đờ, chỉ riêng đôi mắt có thể chuyển động. Ả gắt gao nhìn chằm chằm Lệ Tuỳ, gắt gao nhìn chằm chằm, còn nhớ lúc trước trên tuyết nhai, bản thân đã cắn nuốt nội lực của đối phương như thế nào, cảm thụ sinh mệnh từ trên người hắn từng chút từng chút trôi đi. Vốn dĩ tất cả mọi chuyện đều rất thuận lợi, nhưng có một chớp mắt, mây đen che khuất vầng trăng lại bị gió thổi tan, ánh bạc sáng ngời sánh xuống mặt đất, chiếu đến bốn phía đồng hoang trắng tinh lấp lánh.

Chính ở khắc ấy Nguyên Dã Nguyệt thấy rõ gương mặt Lệ Tuỳ, loang lổ máu me nhưng không mấy nhếch nhác, ngược lại trong đôi mắt đen kịt của hắn tràn đầy hờ hững, dường như tất cả cảm xúc đều đã bị đêm lạnh vô biên khoá chặt, người lạnh băng nằm trên nền đất cũng lạnh băng, khiến ả trong hốt nhiên nhớ tới đệ đệ của mình, Nguyên Dã Tinh.

Sau đó, ngay lập tức, Lệ Tuỳ bắt lấy thoáng chốc hoảng hốt này, bật người vút lên, rồi tựa như một con diều màu đen bị cuồng phong tạt về phía tuyết nhai, bay xuống mất tích.

Mạng này của ngươi là A Tinh cho.

Nguyên Dã Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Nhưng Lệ Tuỳ không có một chút hứng thú nào trước đoạn chuyện cũ này, với hắn mà nói, người đã bắt được, chưa chết, coi như kết thúc nhiệm vụ.

Các quan binh đi theo sau ảnh vệ Vạn Nhận Cung, cùng nhau quay lại Tuyết Thành.

Mà mãi đến khi Nguyên Dã Nguyệt bị giải đến trước mặt Vạn Chử Vân, toàn Võ Lâm Minh mới một lần nữa bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là vậy, vì thế lại từ vọng tộc Giang Nam khó lường trở về người đọc sách khó lường.

Chúc Yến Ẩn kịp thời giải thích, cũng không phải ta cố ý giấu giếm, chủ yếu là bởi trong suốt kế hoạch, còn cần Minh chủ nôn nóng tới tìm cữu cữu ta vài lần mới có thể làm cho chuyện mượn pháo Oanh Thiên càng thêm đáng tin. Mà một người quang minh lỗi lạc như Vạn Minh chủ, chín phần chín là không thể diễn kịch trí trá, cho nên để tránh bị người nhìn ra manh mối, ta đã không nói trước.

Vạn Chử Vân xua xua tay: “Ta còn phải cảm tạ Chúc công tử, nói vậy là khách khí rồi, chỉ cần có thể tiêu diệt Phần Hoả Điện, những cái khác đều là chuyện nhỏ.”

Huống hồ lần này tin tức có thể truyền đến tai Xích Thiên nhanh như vậy... Võ Lâm Minh rầm rầm rộ rộ mấy trăm người, mà nhân tâm thì nhìn không thấu. Đến Thượng Nho Sơn Trang suốt ngày xây lập thiện đường cũng có thể quy phục Xích Thiên, còn ai là người đáng tin?

Lệ Tuỳ đang uống trà trong phòng ở tiểu viện, hắn mới tắm gội xong, khá là thơm.

Chúc Yến Ẩn đẩy cửa đi vào, dáng vẻ lưu manh nhất phái ác thiếu hoàn khố muốn đùa giỡn ma đầu nhà lành.

Kết quả bị Lệ Tuỳ dùng hai ngón tay nhẹ nhàng xách lên, còn bị chọc eo, vừa nhột vừa tê không thể không vùng vẫy xin tha, rất mất mặt.

Lệ Tuỳ cười ôm lấy y.

“Nguyên Dã Nguyệt vẫn hôn mê, Giang Thần y đã qua xem rồi.” Chúc Yến Ẩn nói, “Ta nghe bảo ả là hộ pháp có võ công cao nhất Phần Hoả Điện, xem ra Xích Thiên thực sự là rất quan tâm đến pháo Oanh Thiên.”

“Ngoài Xích Thiên ra, cao thủ số hai Phần Hoả Điện hẳn là Ám, Nguyên Dã Nguyệt xếp thứ ba.” Lệ Tuỳ thả y xuống, “Nhiều năm qua ả vẫn luôn theo bên người Xích Thiên, âm hiểm xảo trá quỷ kế đa đoan, sẽ không giống Cổ Tát Man Mại dễ lừa như vậy, càng không dễ moi tin.”

“Nhưng ả là phụ tá đắc lực của Xích Thiên, chắc chắn nắm được rất nhiều bí mật.” Chúc Yến Ẩn hỏi, “Ngươi hiểu biết về ả không?”

Lệ Tùy gật đầu: “Mỗi một hộ pháp của Phần Hoả Điện ta đều đã điều tra chi tiết.”

Nguyên Dã Nguyệt sinh ra ở một làng chài Đông Hải, cha mẹ mất sớm gia cảnh nghèo khó, từ nhỏ đã cùng đệ đệ Nguyên Dã Tinh nương tựa lẫn nhau. Về sau, một trận sóng thần nuốt chửng thuyền cá và hơn nửa thôn xóm, chị em hai người liền gia nhập vào Đảo Cô Hồn tiếng ác lan xa - đó là hang ổ của một đám tà giáo lẫn lộn với hải tặc, sống dựa vào phá nhà cướp của và bóc lột ngư dân, sau mới được Xích Thiên dắt về Trung Nguyên.

Chúc Yến Ẩn hỏi: “Thế đệ đệ của ả đâu, vẫn còn ở trên Đảo Cô Hồn ư?”

“Không.” Lệ Tuỳ nói, “Sau khi Nguyên Dã Nguyệt rời khỏi Đảo Cô Hồn, Nguyên Dã Tinh cũng theo đó biến mất vô tung, không ai biết gã đã đi đâu. Có vẻ giữa chị em hai người từng nảy sinh một vài mâu thuẫn, những năm gần đây, chỉ cần có người ở trước mặt ả nhắc tới Nguyên Dã Tinh đều sẽ mất mạng.”

Chúc Yến Ẩn khiếp sợ, hung tàn quá vậy, nhắc một chút cũng không được?

Lệ Tùy hỏi: “Buổi tối ăn cơm cùng ta?”

“Sợ là không kịp.” Chúc Yến Ẩn khó xử nói, “Cữu cữu muốn mở tiệc chiêu đãi các tướng sĩ từ Bắc Cảnh tới, cũng gọi ta qua tiếp khách.”

Lệ Tuỳ hung dữ bóp mặt y.

Chúc Yến Ẩn ưm ưm ưm: “Chúng ta có thể cùng đi!”

Vì thế Lan Tây Sơn nghẽn tim thêm một lần, tại sao đến ăn cơm cũng phải như hình với bóng, quan hệ có tốt đến vậy không, ngàn vạn lần đừng nói sắp tới lúc đánh Xích Thiên kia ngươi cũng muốn treo trên thân người ta đấy.

Các quan binh đồng hành cùng với Vạn Nhận Cung mấy ngày nay, tuy rằng không cảm thấy Lệ Cung chủ thân thiết hiền hoà - dẫu sao hắn vẫn suốt ngày lạnh như băng - nhưng cũng không giống người giang hồ, cho rằng sát thần mặc đồ đen này đáng sợ cỡ nào, thế nên trong tiệc bọn họ vẫn vừa nói vừa cười, âm lượng lớn luyện ra từ quân doanh xuyên qua tường, cứ phải gọi là nói cười vui vẻ. Các môn phái đi ngang bên ngoài nghe vậy đều kinh ngạc, chủ yếu là kinh - thế mà lại còn có người có thể vui vẻ đến mức đó vào thời điểm ngồi cùng bàn ăn cơm với Lệ Cung chủ, dạ dày thực sự không đau sao?

Trên bàn cơm cơ bản chia thành hai nhóm, các quan binh thô cuồng và người Chúc phủ nhã nhặn, còn Lệ Cung chủ, cũng quy về nhóm nhã nhặn - nếu không phải bởi khí chất toàn thân thật sự quá hung tàn, xét riêng về lễ nghi dùng cơm, nói là người Chúc phủ cũng hoàn toàn không vấn đề.

Món điểm tâm cuối cùng còn chưa dọn đi, đệ tử Vạn Nhận Cung đã vội vàng tới bẩm, nói Nguyên Dã Nguyệt vừa tỉnh lại, Vạn Minh chủ đang thẩm vấn, có điều miệng đối phương rất chặt, có vẻ một chữ cũng không định nôn ra.

Chúc Yến Ẩn không bất ngờ về điều đó, dù sao nếu vừa hỏi đã khai thì hộ pháp Ma Giáo này cũng hơi bị cùi quá rồi.

Lệ Tuỳ buông chén rượu: “Ta đi xem.”

Chúc Yến Ẩn lập tức lau miệng, ta cũng đi!

Cữu cữu: Nghẽn tim.

...

Ở nơi khác, sâu trong tuyết nguyên.

Một toà đại điện đỏ thẫm sừng sững giữa sắc trắng thuần vô biên, thật ra không giống ngọn lửa bập bùng, càng giống như dung nham đặc sệt từ lòng đất trào ra, chúng nuốt chửng hoa cỏ và núi đá ven đường, cuối cùng biến thành một loại màu sắc u ám quỷ dị.

Bên hông Xích Thiên vẫn đeo chiếc mặt nạ màu bạc kia, gã đứng trên bậc thang cao, nhìn xuống những người phía dưới.

Không khí nặng nề áp lực.

Những hộ pháp còn lại, bốn chị em họ Hoàng và Ngân Bút Thư Sinh đều có mặt, bao gồm cả Kim Cáp bị Nhạn Nhi Bang phế bỏ một cánh tay. Bình thường gã lắm mồm nhất, nhưng lúc này cũng nuốt hết mọi âm thanh lại, không dám ho he gì.

Xích Thiên đột nhiên dữ tợn quát: “Phế vật!”

Kim Cáp ngạc nhiên nghĩ, đại hộ pháp là tự ngươi phái đi, thế mà cũng chửi được nữa?

Bạn thân của gã, Ngân Bút Thư Sinh lại hơi siết nắm tay. Tuy người do Xích Thiên phái đi, nhưng tin tức lại là do mình mang về, nếu Giáo Chủ thực sự muốn truy cứu, chỉ sợ...

Để lấy công chuộc tội, cho mình được sống lâu thêm một chút, Ngân Bút Thư Sinh không thể không tiến lên nói: “Giáo Chủ, phải chăng có thể kêu Tiểu Ám đi cứu đại hộ pháp.”

Xích Thiên đưa mắt nhìn gã, dưới đáy mắt là cảm xúc nóng nảy bệnh hoạn nhưng thanh âm lại lạnh nhạt không gợn sóng: “Ngươi dựa vào đâu cảm thấy, Ám sẽ không rơi vào tay Lệ Tuỳ?”

Ngân Bút Thư Sinh không trả lời, vì đáp án cho vấn đề này đã quá rõ ràng. Trong tất cả những hộ pháp tại vị, chỉ có Ám khinh công trác tuyệt, mới có một tia hy vọng dẫn được người từ trong tay Lệ Tuỳ đi. Đánh không lại, ít nhất còn trốn thoát. Đương nhiên, có khả năng đánh bại Lệ Tuỳ nhất thật ra là chính Xích Thiên, nhưng lời ruột ngựa này, chỉ có thằng ngu mới tự chuốc xúi quẩy mà đi nhắc đến.

Người giang hồ đều biết, Ám là kẻ khó lường thần bí nhất trong số các hộ pháp của Phần Hoả Điện. Thân hình gã thoạt nhìn giống thiếu niên mười mấy tuổi nhưng công phu lại tàn nhẫn lão luyện, máu lạnh độc ác, từ trước đến nay luôn coi mạng người như cỏ rác, mỗi lần xuất hiện đều đeo một tấm mặt nạ màu đen, đến đôi mắt cũng che đậy chỉ còn một khe hẹp, làm xong nhiệm vụ lập tức bỏ đi, tuyệt không ở lại lâu, cũng chưa từng mở miệng nói chuyện. Thậm chí có người suy đoán tên này là một thằng câm.

Mà phần thần bí đó tương tự cũng tồn tại trong Phần Hoả Điện. Ám chưa bao giờ giao tiếp với các hộ pháp khác, vẫn luôn chỉ nghe lệnh từ một người là Xích Thiên, sống ở nơi sâu dưới nền đất, hành tung thật giống như ma quỷ, thoắt ẩn thoắt hiện. Có một lần Ngân Bút Thư Sinh cố ý đóng chặt tất cả các cửa ra vào, như thường không thể cản được gã, khoá - hoàn hảo không sứt mẻ gì, người - cũng đã rời đi, đệ tử phụ trách canh chừng càng là mơ mơ màng màng, kêu chẳng nhìn thấy cái gì.

Xích Thiên nói: “Hắn sẽ không đi cứu nàng.”

Ngân Bút Thư Sinh ngượng ngùng đáp: “Vâng.”

Xích Thiên tiếp tục nói: “Có điều các ngươi cũng không cần lo lắng, cho dù A Nguyệt rơi vào tay Võ Lâm Minh, chịu mọi khổ hình cũng tuyệt sẽ không nôn ra nửa chữ.”

Trong bốn chị em họ Hoàng, Hoàng Ly và Hoàng Oanh sở trường bố trí cơ quan, xuyên suốt tất cả các lối đi của Phần Hoả Điện đều đã bị các ả thiết lập mê trận, mà Nguyên Dã Nguyệt thân là đại hộ pháp, đối với các cửa trận đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Hoàng Ly bẩm: “Giáo chủ, chi bằng để ta và Oanh Nhi điều chỉnh sơ lược trận pháp, đề phòng bất trắc.”

Xích Thiên không vui nhìn bốn chị em: “Không phải lần trước các ngươi nói, trận pháp hiện tại đã là tốt nhất rồi sao?”

Hoàng Ly giải thích: “Hiện tại đúng là tốt nhất, nhưng nếu điều chỉnh một chút, mặc dù trận hình sẽ thêm ra vài sơ hở, lại có thể vững tin...”

“Ta đã nói, A Nguyệt có chết cũng sẽ không nôn ra nửa chữ, ngươi bị điếc rồi sao?”

“... Vâng.”

Hoàng Ly cúi đầu không dám nói nữa. Với bên ngoài, ả là ma nữ đoạt mạng khiến vô số người kinh hồn táng đảm, nhưng khi đối mặt Xích Thiên, mạng của tất cả hộ pháp và các đệ tử y hệt nhau, đều mong manh như con kiến. Bọn họ giống người giang hồ sợ hãi Lệ Tuỳ sâu không lường được, cũng sợ hãi Xích Thiên sâu không lường được.

“Lui xuống hết đi.” Xích Thiên dùng hai ngón tay day day sống mũi.

Gã có rất nhiều cử chỉ theo thói quen thật ra không khác gì Lệ Tuỳ, thậm chí đến biểu cảm cũng tương tự, chênh lệch lớn nhất khả năng nằm ở giá trị nhan sắc - ví dụ như Lệ đại soái ca, khi day sống mũi hơi hơi cúi đầu, hoàn toàn chính là một con thiên nga đen biếng nhác tuyệt đẹp đang xuyên qua màn mưa phùn mông lung trên mặt hồ tĩnh lặng, trông cảnh đẹp ý vui thấy mà yêu. Còn gã đàn ông xấu xí vàng vọt chẳng có tí khí chất nào đi bóp mũi - chính là vừa ngủ gà ngủ gật vừa ngu ngục mà moi tròng mắt, thuộc dạng hành vi mê hoặc khiến người khác khó có thể lý giải, thật là cay đôi cửa sổ tâm hồn.

Cống rãnh đòi sóng sánh với đại dương.

Từ đại tài tử đã đến quân doanh không thể hiểu được: Nôn.

Mãi đến khi đi được một đoạn rất xa rồi, Kim Cáp mới hạ giọng nói: “Vừa rồi sao đột nhiên ngươi lại nhắc tới Tiểu Ám, đó giờ hắn không thích đại hộ pháp, giáo chủ lại vẫn luôn dung túng hắn, chuyện đó chẳng phải rõ ràng không có khả năng sao. Cứ xem như ngươi nói là dùng đứa trong địa lao kia đến Võ Lâm Minh đổi người cũng còn nhanh gọn hơn Tiểu Ám.”

“Ngươi thì biết cái gì.” Ngân Bút Thư Sinh lắc xe lăn rầm rầm, định giải thích, rồi lại cảm thấy buồn phiền, vì thế hung hăng nói, “Câm miệng!”

Kim Cáp suýt nữa thì rớt ra khỏi xe lăn:...

Bình thường bốn chị em họ Hoàng đã chẳng vừa mắt gì Nguyên Dã Nguyệt, luôn cảm thấy bản lĩnh của mình cũng không kém ai, sao lại cứ phải nghe người ta sai phái. Hiện tại thấy Xích Thiên tin cậy ả vô căn cứ như vậy, chỉ sợ vẫn là dựa vào kĩ thuật giường chiếu, trong lòng càng khó chịu. Bốn người một hàng hầm hầm phất tay áo đi qua, hành lang gấp khúc nhỏ hẹp, đụng phải xe lăn, Kim Cáp lại một lần nữa suýt thì lăn ra đất.

“...”

Trong Võ Lâm Minh.

Sau khi Nguyên Dã Nguyệt bị Giang Thắng Lâm trút một bát thuốc đã có sức lực nói chuyện, song đúng như Xích Thiên dự đoán, bất luận Vạn Chử Vân thẩm vấn như thế nào, ả cũng cắn chặt không chịu nói một chữ, chỉ mặt vô cảm ngồi trên ghế.

Két một tiếng, Chúc Yến Ẩn đẩy cửa đi vào, vẫn trắng tuyết cao nhã.

Phía sau kéo theo một Lệ Cung chủ đen kịt. Nguyên Dã Nguyệt không thể so với Cổ Tát Man Mại, mặc dù đã tạm thời phế võ công hắn vẫn không yên tâm để Chúc Yến Ẩn ở riêng với ả.

Chúc Nhị công tử kéo một cái ghế dựa qua, đoan chính ngồi ở phía đối diện.

Thân là một người yêu thoại bản giang hồ, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy yêu nữ Ma Giáo chân chính. Thật ra cũng không khó coi lắm, ít nhất để mà so với Cổ Tát Man Mại thì mũi ra mũi mắt ra mắt, có điều một nữ ngư dân phổ thông, không mang bao nhiêu khí chất tinh phong huyết vũ là đúng rồi.

Lệ Tuỳ đứng bên cạnh, không vui gập ngón tay, gõ gõ đầu y.

Chúc Yến Ẩn kinh ngạc: Giấm này cũng ăn?

Nguyên Dã Nguyệt lại không có chút hứng thú nào với Chúc Yến Ẩn, ả chỉ ngẩng đầu tia Lệ Tuỳ, hai đường nhìn dường như muốn ghim chặt trên người hắn. Đây cũng là lần đầu tiên sau đêm trên tuyết nhai, ả xem kĩ dung mạo của hắn - thật ra cũng không giống đệ đệ mình, ánh mắt hai người tuy lạnh nhạt như nhau nhưng hình dáng đôi mắt hoàn toàn khác biệt.

Ả vì phần “không giống” này mà càng thêm căm hận. Dựa vào đâu, dựa vào đâu vì một đôi mắt không giống A Tinh, lại có thể chạy thoát từ trong tay mình?

Sau đó lần này đổi thành Chúc Nhị công tử không được vui cho lắm. Chị mình ơi, ngươi sương sương giữ ý nhìn một chút là được rồi, giương mắt ếch lên nhìn chằm chằm là muốn gì đây? Ta cho phép ngươi nhìn chằm chằm à?

Vì thế y hắng giọng, hiền hoà triển khai hội thảo vũ trụ: “Ngươi biết bản thân mình là ai không?”

Nguyên Dã Nguyệt: “Cút.”

Chúc Yến Ẩn: Được rồi được rồi, ta biết ngay đường này đi không thông, vậy chúng ta đổi phương thức khác.

Lệ Tuỳ vuốt vuốt mũi, có vẻ đang nhịn cười, hắn cũng không muốn nói gì, chỉ muốn nghe y ríu ra ríu rít.

Chúc Yến Ẩn: “Giang Thần Y nói móng tay của ngươi bị hư tổn rất nhiều.”

Tay Nguyên Dã Nguyệt buông thõng bên người, ngón tay không mượt mà như các cô nương bình thường, móng tay sần sùi lởm chởm, giống như đã từng bị thương vô số lần rồi lại mọc ra vô số lần.

“Giang Thần Y còn nói, móng tay của ngươi không phải bị người khác làm thương, là do tự mình cào gãy. Cho nên ta liền tò mò, tò mò rốt cuộc ngươi đang luyện thứ võ công gì, thế nhưng phải chịu đựng đau đớn nhiều đến vậy.”

Nguyên Dã Nguyệt: “Cút.”

Chúc Nhị công tử không bị chữ “cút” lia lịa này của đối phương đả kích, bởi ban đầu Cổ Tát Man Mại cũng mỗi câu một “*** chó”, nhưng hiện tại gã đã bắt đầu ngày ngày trong địa lao, khóc lóc thảm thiết mà kiểm điểm tại sao người khác đều được sống lấp lánh như sao trời, còn riêng gã vẫn sống như hạt bụi hèn mọn.

Chúc Yến Ẩn móc từ trong tay áo ra một trang giấy lớn viết chi chít: “Sau đó ta đã hơi phân tích một chút.”

Nguyên Dã Nguyệt:...

Chúc Yến Ẩn trải phẳng tờ giấy. Đương nhiên không phải y phân tích ra mà là Lệ Tuỳ - nhưng người một nhà rồi còn chia ngươi ta cái gì nữa, đúng không, vì thế y gom công lao qua đây, làm bộ làm tịch đĩnh đạc nói: “Phệ Nguyệt đại pháp tuy có thể hấp thu nội lực của người khác, song nội lực mỗi người đều không quá tương thích, theo lý thuyết, sau khi Xích Thiên lấy đi nội lực của bất kì ai đều cần nghỉ ngơi cẩn thận một thời gian. Nhưng gã lại không hề.”

Chẳng những không, có đợt còn thường xuyên ngoi lên, tích cực chẳng khác gì quỷ chết đói, giận bảy màu các kiểu.

Chúc Yến Ẩn nói: “Sau đó ta đã suy đoán, kẻ đầu tiên lấy đi nội lực của người khác không phải gã, mà là ngươi. Ngươi và Xích Thiên đều luyện Phệ Nguyệt, đợi ngươi hoàn toàn dung hợp nguồn nội lực ấy, sau khi tụ về Đại Thiên, lại để gã lấy đi từ trên người ngươi.”

Theo miêu tả của Lệ Tuỳ, loại đau nhức đó như ruột gan đứt đoạn, gân cốt vỡ vụn. Tuy rằng Xích Thiên sẽ không thật sự hạ tử thủ với ả, có lẽ còn lưu lại hơn một nửa nội lực làm phần thưởng, nhưng trong suốt quá trình, đau đớn gặp phải chỉ nghĩ thôi cũng biết.

Chúc Yến Ẩn một hơi phân tích xong, cảm thấy mình y như một đại hiệp lợi hại chân chính.

Kết quả bị Nguyên Dã Nguyệt mỉa mai: “Ngươi biết cái gì gọi là tụ về Đại Thiên?”

“...”

Chúc Nhị công tử giả đại hiệp thất bại một phát nắm lấy cổ tay đại ma đầu.

Ngươi coi ả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.