Chương thứ bảy mươi hai
Lệ Tùy dứt khoát hỏi: “Giết ả?”
Chúc Yến Ẩn:...
Khó khăn lắm mới bắt được về, mới thế đã giết có phải là quá mức đơn giản thô bạo rồi không.
Nhưng y cũng thu được một phát hiện, đó chính là khi nghe thấy chữ “giết”, ánh mắt Nguyên Dã Nguyệt hơi loé lên, dường như có chút sợ hãi.
Ả sợ chết!
Thế mà lại sợ chết?
Cổ Tát Man Mại sợ chết thì cũng thôi đi, bởi não tên đó quả thật hơi tàn, bộ dạng cũng rất dung tục ham sống. Nhưng Nguyên Dã Nguyệt thân là đại hộ pháp Phần Hoả Điện, địa vị chỉ đứng sau sự tồn tại của Xích Thiên, cũng sẽ sợ chết? Cái này hình như không quá đẹp đôi với thân phận đâu, chẳng lẽ không phải là nên “Thề cùng Thánh Giáo tồn vong” các thứ?
Nguyên Dã Nguyệt cũng ý thức được bản thân thất thố, biểu cảm rất nhanh đã khôi phục như thường.
Nhưng có như thường cũng vô dụng thôi, dựa vào cái đầu của Chúc Nhị công tử, lần theo một sợi tơ nhện có thể móc ra cả ổ... ặc, nhện to, so sánh như vậy khả năng không được thích hợp cho lắm, nhưng ý tứ chính là ý tứ đó.
Nếu đã sợ chết, còn rất yêu thương em trai mình, vậy chẳng khác nào có những hai nhược điểm, sự việc bỗng chốc dễ giải quyết hơn nhiều rồi.
Nguyên Dã Nguyệt dứt khoát nhắm mắt lại, trông có vẻ là không muốn nói một câu nào nữa, cũng không muốn để lộ ra thêm nửa phần cảm xúc.
Chúc Yến Ẩn suy nghĩ chốc lát, hỏi: “Ta nghe nói ngươi có một đệ đệ, gã còn sống chứ?”
Mức độ thẳng thừng sánh ngang với “giết ả” của Lệ Cung chủ.
Mí mắt Nguyên Dã Nguyệt quả nhiên lại run lên, gần như không thể thấy, ngay cả Chúc Yến Ẩn nhìn chằm chằm vào ả cũng không phát hiện, chỉ có mình Lệ Tuỳ nhận ra.
Chúc Yến Ẩn tiếp tục ngoa ngoắt: “Xem ngươi không nói gì, vậy tám phần là chết rồi.”
Lần này Nguyên Dã Nguyệt mở mắt, trào phúng: “Đây là bản lĩnh của ngươi?”
Chúc Yến Ẩn không chút yếu thế trào phúng ngược lại: “Giờ xem ngươi rất bình tĩnh, vậy đệ đệ ngươi tám phần là còn sống. Nhưng không sao, rồi gã sẽ chết rất nhanh thôi.”
Vì những lời này, lửa giận của Nguyên Dã Nguyệt đoàng một cái bị châm nổ. Ả không màng tới thương tích do khí lạnh gây ra quanh người mình, bật dậy khỏi ghế lảo đảo nhào về phía trước. Một mồm răng trắng ởn, mặt cũng trắng ởn, tóc tai tán loạn ngũ quan dữ dằn, rất giống nữ quỷ từ dưới lòng đất bò lên.
Vì thế người đọc sách văn nhã đã bị doạ sợ, không phải giả vờ, là bị doạ sợ thật. Tự nhiên ào ào biến thân, ai mà đỡ được.
Lệ Tuỳ hất tay, quét Nguyên Dã Nguyệt dính vào tường: “Tìm chết.”
Khoé miệng Nguyên Dã Nguyệt rướm máu, tròng mắt trợn trừng, thoạt nhìn càng thêm ghê người. Chúc Yến Ẩn cảm thấy mình đêm nay tám phần sẽ gặp ác mộng. Vốn y còn muốn mập lá gan kích mấy câu nữa, nói chung hiện tại trông đối phương có vẻ đã rất tức giận rồi, mà người bạo nộ thường dễ đánh mất lý trí nhất, nhưng còn chưa kịp tổ chức ngôn ngữ xong, người cũng đã bị Lệ Tuỳ xách ra sân.
“Đợi đã, ngươi kéo ta ra làm gì?”
“Trông thấy bộ dạng của ả, chẳng lẽ ngươi không mắc ói sao?”
Chúc Yến Ẩn không thể hiểu nổi, ta không mắc ói, đang yên đang lành tại sao ta phải mắc ói?
Lệ Tuỳ nhìn y chằm chằm một lúc, đột nhiên hung tợn vươn tay nhéo mặt: “Vậy trước kia tại sao ngươi lại bị ta doạ ói?”
Đại ma đầu cũng có thẩm mỹ, tuy bình thường trông hắn có vẻ rất lạnh nhạt rất tuỳ ý nhưng thật ra cực kì để tâm đến hình tượng của mình trước mặt con nhà giàu Giang Nam. Lúc trước Chúc Yến Ẩn khẽ cái là ói, hắn lý giải bằng người đọc sách chưa từng bị doạ. Nhưng hiện tại xem ra, dường như cũng không phải vì chưa từng bị doạ, kẻ trong kia đã giương nanh múa vuốt đến vậy rồi mà y còn mặt không đổi sắc bla bla nói chuyện được - suy ra bản thân mình thế nhưng lại khủng khiếp hơn cả yêu nữ động kinh?
Chúc Yến Ẩn không cần phải nghĩ, lập tức đưa ra đáp án chính xác, chủ yếu là vì ngươi ở ngay bên cạnh ta, có ngươi, ta sẽ không sợ hãi nữa, tràn ngập cảm giác an toàn.
Lệ Tùy vẫn đang tiếp tục nhéo mặt y.
Chúc Yến Ẩn: Câu trả lời tiêu chuẩn như vậy cũng không đạt ư, ta nhìn ra rồi, căn bản là ngươi đang vắt óc vô cớ gây sự để thỏa thích bóp tròn bóp dẹt ta.
Y đập rớt tay Lệ Tuỳ: “Đi, chúng ta đi tìm Cổ Tát Man Mại.”
“Không dùng Nguyên Dã Tinh kích động ả nữa?”
“Loại chuyện này chú trọng sĩ khí, nửa đường bị gãy rồi quay lại chúng ta sẽ mất khí thế.” Chúc Yến Ẩn hợp lý nói, “Nhưng không quan trọng, chúng ta đến hỏi Cổ Tát Man Mại một chút rồi quyết định bước tiếp theo sẽ làm như thế nào sau. Hiện tại ít nhất có thể xác định Nguyên Dã Tinh chưa chết, không xem là không có thu hoạch gì.”
Cổ Tát Man Mại bị giam giữ trong một phòng trống khác. Đãi ngộ của gã thật ra cũng không tệ - tuy rằng làm nhiều việc ác lý nên đền mạng, nhưng chưa cần đền ngay, ít nhất đợi đến sau khi Phần Hoả Điện bị san bằng hoàn toàn sẽ tính sổ một thể.
Cổ Tát Man Mại vừa thấy Chúc Yến Ẩn đến là thủ cấp phát đau, trong não bắt đầu không ngừng tuần hoàn “ngươi là ai, từ đâu tới, muốn đi về đâu”, đôi khi còn kèm theo tiếng vọng vực núi, thật là đau muốn chết.
Lần này cũng vậy.
Chúc Nhị công tử khả năng cũng biết mình có lực sát thương kinh người, vì thế trước khi Cổ Tát Man Mại ôm đầu kêu khóc đã chặn lại giải thích: “Lần này ta không nói chuyện nhân sinh với ngươi nữa!”
Cổ Tát Man Mại hai mắt đẫm lệ, hức.
Chúc Yến Ẩn nói: “Ta muốn hỏi chuyện về Nguyên Dã Nguyệt. Các ngươi cùng nhau gia nhập Phần Hoả Điện, ả vẫn luôn ở bên Xích Thiên sao?”
“Phải.” Cổ Tát Man Mại thở phào nhẹ nhõm, hoá ra chỉ là muốn ta phản bội chủ cũ cung khai tình báo thôi, dễ nói dễ nói, cứ tưởng là lại chuẩn bị tâm sự về tận cùng của vũ trụ chứ.
Theo cách nói của gã, quan hệ giữa Nguyên Dã Nguyệt và Xích Thiên cực kì thân cận, thân cận hơn so với tất cả các hộ pháp khác cộng lại, thậm chí hai người còn thường xuyên ở chung một phòng. Mười ngày có đến tám ngày Nguyên Dã Nguyệt không xuống được giường là chuyện thường thấy.
Chúc Yến Ẩn hỏi kĩ: “Bọn họ ở trong phòng làm những cái gì?”
Cổ Tát Man Mại đáp: “Cái đó còn có thể là gì.”
Chúc Yến Ẩn: “Nói rõ ràng.”
Cổ Tát Man Mại nghĩ, người đọc sách theo đuổi vũ trụ các ngươi sao lại cũng cảm thấy hứng thú với loại chuyện này, sau đó nói ra một câu vô cùng thẳng thừng, miêu tả liên quan đến việc nam nữ quần tụ, thực sự rất rõ ràng.
Chúc Yến Ẩn không chút đề phòng, sợ ngây ra, lập tức lùi về sau mấy bước biểu thị sự thuần khiết, nghe kìa đây là cái thứ ngôn ngữ thô bỉ gì, a, đau tai.
Lệ Tuỳ thay y hỏi tiếp: “Chỉ có một chuyện đó?”
Cổ Tát Man Mại càng thêm khó hiểu, đúng vậy, bằng không một nam một nữ ở riêng trong phòng, chẳng lẽ là đang xem bí tịch võ lâm rồi luyện công?
Thật ra đúng là đang luyện công, nhưng rất rõ ràng, các hộ pháp khác của Phần Hoả Điện đều không biết chuyện, chỉ cho là hai người quan hệ yêu đương. Dựa theo lời của Cổ Tát Man Mại, Nguyên Dã Nguyệt được Xích Thiên vô cùng sủng ái, nhiều năm nay, hai người gần như quấn quít bên nhau một tấc không rời, chưa bao giờ tách ra quá ba ngày. Đặc biệt là mỗi lần hành động, càng nhất định phải dẫn theo Nguyên Dã Nguyệt.
“Chưa bao giờ tách ra quá ba ngày?”
“Đúng.”
Chúc Yến Ẩn nói: “Lại kể về em trai ả xem nào.”
Cổ Tát Man Mại khá là khó xử, vì gã thật sự không biết được bao nhiêu, hơn nữa không phải mấy ngày trước các ngươi đã tới hỏi một lần rồi sao? Hỏi lại cũng chỉ có mấy câu thóc mục vừng thối kiểu kiểu thế thôi, tỷ tỷ quan tâm đệ đệ, đệ đệ không muốn gặp tỷ tỷ các thứ các thứ - là thực sự không muốn gặp, bao nhiêu năm qua, Nguyên Dã Tinh thậm chí chưa từng tới Phần Hoả Điện một lần nào.
“Các ngươi cũng chưa gặp bao giờ?”
“Chưa, khả năng chỉ có mình Giáo Chủ từng gặp thì phải, một lần trong lúc vô ý ta nghe thấy bọn họ trò chuyện. Khi đó Giáo chủ đang khuyên đại hộ pháp, nói chuyện này phải từ từ tiến triển, nếu không sẽ chỉ đẩy A Tinh ra xa hơn. Nhưng sau khi nhìn thấy ta thì bọn họ không nói nữa.”
Bốn chị em họ Hoàng vẫn luôn khinh thường Nguyên Dã Nguyệt, cảm thấy ả dựa vào da thịt mới giành được sủng ái của Xích Thiên, trở thành đại hộ pháp. Bốn chị em ỷ vào phe mình đông người, bình thường luôn thích đàm tiếu mỉa mai vài câu, Nguyên Dã Nguyệt rất ít khi để ý tới mấy ả. Một lần giận dữ duy nhất cũng là vì Hoàng Ly không biết tốt xấu nhắc tới Nguyên Dã Tinh.
“Bốn chị em họ Hoàng suýt thì bị tươi sống bóp chết, về sau vẫn là nhờ Giáo chủ ra mặt chuyện này mới xem như bỏ qua. Sau lần đó, các nàng không quá dám tiếp tục chế giễu công khai nữa, ba chữ Nguyên Dã Tinh còn trở thành cấm kị của Phần Hoả Điện.”
...
Chúc Yến Ẩn và Lệ Tùy cùng nhau trở lại chỗ ở.
Chúc Tiểu Tuệ nhanh tay nhanh chân pha trà ngon cho hai người, nó đã trà trộn vào đội ngũ Vạn Nhận Cung rất lâu rồi, hết sức tự do, không cảm thấy pha trà ngon của người ta có chút nào không thoả đáng.
Chúc Yến Ẩn hỏi: “Ngươi nghĩ sao?”
Lệ Tùy nói: “Nguyên Dã Tinh ở ngay bên cạnh Nguyên Dã Nguyệt.”
Chúc Yến Ẩn gật đầu: “Ta cũng cảm thấy vậy.”
Nếu không căn cứ vào mức độ khùng điên của Nguyên Dã Nguyệt, tuyệt đối không thể nào nhiều năm qua đều không đi tìm Nguyên Dã Tinh, cách giải thích duy nhất là ả không cần tìm.
Chúc Yến Ẩn suy đoán: “Có thể là Ám sao? Gã cũng giống Nguyên Dã Tinh, chưa có ai từng nhìn thấy diện mạo thật.”
Lệ Tuỳ châm trà cho y: “Có khả năng.”
Lúc này Chúc Tiểu Tuệ đã đi ra ngoài, Chúc Yến Ẩn lại hỏi: “Đêm ấy trên tuyết nhai, nếu nói tất cả các hộ pháp của Phần Hoả Điện đều có mặt, ngươi hẳn là đã từng gặp Ám?”
“Không nhớ nữa.” Lệ Tuỳ lắc đầu, “Khi đó tinh thần ta mơ hồ, hoàn toàn không phân rõ trước mắt ai là ai, chỉ dựa vào lời nói của Xích Thiên lúc đó, cộng với thủ pháp giết người của đệ tử Phần Hoả Điện về sau mới suy đoán ra mười sáu hộ pháp đều đã hấp thu nội lực của ta.”
Chúc Yến Ẩn nói: “Cũng đúng.”
Bé đáng thương đen xì xì.
Giả sử Ám chính là Nguyên Dã Tinh, như vậy các loại hành vi của Nguyên Dã Nguyệt đều giải thích được rõ ràng rồi. Nếu có thể bắt lại cả đôi chị em này... Chẳng qua bất luận là Nguyên Dã Tinh hay là Ám, dường như đều không có chút cảm tình nào với Nguyên Dã Nguyệt, cứu là thôi bỏ hẳn khả năng đi, uống một chén chúc mừng chắc cũng tầm đấy.
Chúc Nhị công tử thưởng thức qua vô số thoại bản dũng cảm nếm thử mạch suy nghĩ mới, đề ra liệu có khi nào đôi chị em này chỉ là bề ngoài quan hệ không tốt, nhưng thật ra đệ đệ vẫn rất quan tâm tỷ tỷ, hai giọt máu đào tương ái tương sát kiểu đấy, nói không chừng mấy ngày tới sẽ đến cứu viện, chúng ta phải đề cao cảnh giác. Ngươi xem có cần tung ra một ít tin vịt nữa không? Rồi nói Nguyên Dã Nguyệt ở Võ Lâm Minh đang bị nghiêm hình tra tấn, cực kì tàn khốc kiểu đấy.
Lệ Tuỳ: “... Được.”
Chúc Yến Ẩn: “Ngắt nghỉ vừa rồi của ngươi đại diện cho cái gì?”
“Đại diện cho khi ngươi khoa chân múa tay, trông giống một chùm bồ công anh sắp bay lên.”
Chúc Nhị công tử không phải rất muốn tiếp tục cái đề tài này, duy trì đi đường lối chính sự: “Vậy ngươi thấy đề nghị trước đó của ta thế nào?”
Lệ Tùy hỏi: “Đề nghị gì cơ?”
Chúc Yến Ẩn: Nghẽn tim đến không nói nên lời.
Lệ Tuỳ kéo y vào lồng ngực, cười cười hôn một cái: “Đùa ngươi, nghe được rồi. Tuy ta không cảm thấy Nguyên Dã Tinh sẽ đến cứu Nguyên Dã Nguyệt, tương tự Ám cũng sẽ không tới, nhưng thử cách xem của ngươi cũng không sao, lát nữa ta sai người đi làm.”
Giờ Chúc Yến Ẩn mới dễ chịu một chút, dùng cả tay và chân treo trên người hắn, gác cằm lên đầu vai, lười biếng nói: “Buồn ngủ rồi.”
“Hôm qua đá chăn cả đêm, lục sục ngủ không ngon, tối nay kêu người thu bớt hai chậu than ra ngoài.” Lệ Tuỳ vỗ nhẹ lưng y, “Ta cùng ngươi nghỉ ngơi một lát?”
“Không ngủ, không đến đêm lại hết buồn ngủ, ta còn muốn nghĩ tiếp chuyện Nguyên Dã Nguyệt.” Chúc Yến Ẩn ngáp một cái, khàn giọng nói, “Ta cứ ngồi thế này thôi.”
Lệ Tuỳ nhẹ nhàng đỡ sau lưng y để người úp sấp thoải mái hơn chút.
Thời gian tĩnh lặng.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Giang Thần Y xách theo rương thuốc nhỏ nặng trĩu của mình, mấy bước đi lên bậc thềm- không gõ cái nào - cứ như vậy hớn ha hớn hở đẩy cửa ra.