Chương thứ bảy mươi ba
Chúc Yến Ẩn nằm sấp trên lồng ngực Lệ Tuỳ, miệng nói muốn nghĩ chuyện Nguyên Dã Nguyệt nhưng thật ra đã ngủ quên mất rồi, còn ngủ một cách say sưa, hoàn toàn không bị tiếng đẩy cửa đánh thức.
Vì thế hình ảnh mà Giang Thắng Lâm vừa bước vào đã thấy chính là Lệ Tuỳ đang ngồi trên ghế, ôm lùm-tuyết-trắng Chúc Nhị công tử trong lồng ngực, một bàn tay còn áp lên gáy người ta.
Nghe thấy cửa phòng mở, Lệ Tuỳ biếng nhác ngước mắt lên, nhìn thẳng y.
Mà đối diện với cảnh tượng kì diệu hai người chồng chất ở một chỗ, Giang Thắng Lâm chỉ bối rối trong nháy mắt đã dùng năng lực lĩnh ngộ cực kì kinh người quờ quạng đến chân tướng của sự việc. Y bước dài xông đến cạnh bàn, quan tâm hỏi thăm: “Có phải Chúc Nhị công tử lại khó chịu rồi không?”
Giọng còn rất to.
Lệ Tuỳ không còn gì để nói, đời này hiếm có được lần sản sinh ra tâm lý na ná như thương cảm với một người nào đó, rồi rất thần kì.
Chúc Yến Ẩn cũng bị thanh âm này giật tung cảnh mộng, tim y đập thình thịch ngồi bật dậy.
Giang Thắng Lâm không nói hai lời, nắm cổ tay y bắt đầu thử mạch.
Lúc này Chúc Yến Ẩn mới phát giác trong phòng còn có người thứ ba, mà mình vẫn đang thân mật tựa lên lồng ngực Lệ Tuỳ, lập tức cả người đờ đẫn.
Lệ Cung chủ như cũ ngồi trên ghế, một tay vòng qua eo Chúc Yến Ẩn, vẻ mặt thờ ơ, cứ như thể người bị đâm thủng yêu đương vụng trộm không phải là mình, thật điềm tĩnh.
Chúc Nhị công tử vừa thong thả vừa thản nhiên đứng lên.
Lệ Tuỳ thầm không vui, không nặng không nhẹ nhấn một cái vào huyệt vị sau eo y.
Chúc Yến Ẩn nước mắt vòng quanh: “Shhh!”
Giang Thắng Lâm: “Khó chịu ở đâu?”
Chúc Yến Ẩn nghĩ, ngươi đến ta mới khó chịu, ngươi không đến ta đã ngủ một cách vô cùng thoải mái, còn mơ đẹp.
Người đọc sách dối trá trả lời: “Ừm, hơi váng đầu một chút, khả năng do bị Nguyên Dã Nguyệt doạ rồi.” Thật là phù hợp với thiết lập văn nhược của Giang Nam quý công tử.
“Yêu nữ Ma Giáo kia giết người như ngoé, ngươi đi xem ả làm cái gì.” Giang Thắng Lâm phê bình, “Đợi lát nữa ta kê cho ngươi một đơn thuốc an thần, về sau đừng đi nữa, đó cũng không phải việc mà ngươi nên quan tâm.”
Chúc Yến Ẩn rất chi là phối hợp, được được.
Lệ Tùy hất hất cằm với Giang Thắng Lâm: “Lúc ngươi mới vào cửa, đang cười ngu cái gì?”
Thần Y ngập ngừng trong chớp mắt: “Ta có cười à? Ta cảm thấy ta vẫn khá là bình tĩnh.”
“Ngươi có cười.”
Cười thì cười. Giang Thắng Lâm dịch ghế lại ngồi bên cạnh Lệ Tuỳ, tương đối không kìm được vui sướng trong tim nâng tay trái lên: “Ngươi nhìn xem.”
Lệ Cung chủ tuỳ ý liếc qua.
Chúc Yến Ẩn xán lại nghiêm túc nhìn nửa ngày: “Sao vậy?”
Giang Thắng Lâm thao thao bất tuyệt: “Lúc trước ở Kim Thành, có một hôm Lam cô nương thấy lạnh, ta đã để nàng mặc chiếc áo khoác này về. Khi nàng dặn đệ tử trả lại, ta vẫn chưa để ý, vừa rồi lấy ra định thay mới phát hiện cổ tay áo giấu một đoá hoa, điều này chứng minh rằng?”
Chúc Yến Ẩn rất nể mặt trả lời: “Chứng minh rằng Lam cô nương có ý với ngươi?”
Giang Thắng Lâm lòng như nở hoa: “Kiểu kiểu thế.”
Lệ Cung chủ mạnh tay bẻ hoa: “Ngươi thấy Lam Yên cầm kim chỉ hồi nào chưa?”
Giang Thắng Lâm tự ảo tưởng: “Nhưng nàng có thể vì ta mà cầm một chút, nếu không thì đóa hoa này do ai thêu?”
Lệ Tuỳ hỏi: “Lúc áo được trả lại ngươi, đã giặt chưa?”
“Đương nhiên.” Giang Thắng Lâm vừa nghe thế hùng hổ, “Còn thơm là đằng khác.”
Lệ Tuỳ: “Ngươi vui là được rồi.”
Giang Thắng Lâm: Cái ngữ điệu trào phúng này của ngươi là sao?
Y còn muốn lập luận phản bác nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại. Nha đầu phụ trách giặt đồ ở Vạn Nhận Cung tên Tiểu Hoàng, mà Tiểu Hoàng cô nương vẫn luôn rất ngưỡng mộ mình, phương tâm các kiểu ngoài sáng trong tối hẹn ước, đừng nói là thêu một đóa hoa nhỏ, đến thêu cả Mẫu Đơn Phù Dung Đấu Xuân Đồ lên toàn bộ vạt áo cũng không phải không có khả năng.
“...”
Giang Thần Y lập tức nản lòng, vơ trà lạnh trên bàn qua nốc một hồi, thất tình, thật đau khổ.
Chúc Yến Ẩn xoa đầu an ủi y, thật ra ngươi cũng không tính là thất tình đâu, vì căn bản là còn chưa có bắt đầu mà. Đợi Lam cô nương từ Bạch Đầu Thành quay về, chúng ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi.
Lệ Tuỳ ngồi bên cạnh, xì một tiếng từ lỗ mũi ra.
Lòng tự tôn của Giang Thắng Lâm bị dẫm đạp, cực kì khó chịu ngồi bật dậy, ngươi xì cái gì, ngươi bị châm kim à, loại ế có thâm niên lạnh lùng vô cảm như ngươi sao có thể lý giải được tương tư miên man trong thâm tâm của một mỹ nam tử độc thân tình cảm tinh tế như ta?
Chúc Yến Ẩn: “Khụ!”
Y kéo kéo ống tay áo Lệ Tuỳ: “Chúng ta giúp Giang Thần Y đi, ta cảm thấy Thần Y cùng Lam cô nương cũng rất xứng đôi.”
Lệ Tùy nói: “Qua đây.”
Giang Thắng Lâm cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì?”
Lệ Tùy thiếu kiên nhẫn: “Ta không đánh ngươi, hỏi mấy vấn đề.”
Giang Thắng Lâm vẫn rất cẩn thận, dịch ghế lên một tấc: “Nói trước là không đánh rồi đấy, hỏi gì?”
“Lần Lam Yên bị cảm lạnh ở Thanh Thành, ngươi đã khám chữa như thế nào?”
“Bảo nàng uống nhiều nước ấm.”
Chúc Yến Ẩn:...
“Lam Yên hỏi ngươi tại sao phải từ chối cầu thân của Liên Dương Bang, ngươi đã trả lời như thế nào?”
“Ta nói con gái của Bang chủ Liên Dương Bang tuy xinh đẹp, nhưng văn võ không thông, thực sự nhàm chán.”
Chúc Yến Ẩn tra khảo từ linh hồn: “Ngươi thế nhưng còn quan tâm con gái của Bang chủ Liên Dương Bang có xinh đẹp hay không”
“Lam Yên còn từng hỏi ngươi thấy nàng mặc bộ quần áo nào đẹp.”
“Ta nói, mặc xanh lục đẹp.”
Chúc Yến Ẩn trễ quai hàm ngáp: “Ngươi nên trả lời rằng nàng mặc gì cũng đẹp.”
Giang Thắng Lâm sợ đến ngây người: “Không đúng, đợi chút, vì sao rõ ràng cả nhà đều ế, nhưng trông dáng vẻ các ngươi như kiểu rất có kinh nghiệm vậy?”
Lệ Tuỳ liếc nhìn: “Ngươi muốn biết?”
Tư duy của Giang Thắng Lâm lúc này còn đang dừng lại ở giai đoạn thuần khiết “hai người các ngươi giấu ta lén học phụ đạo hay gì”, vì thế gật đầu, hơn nữa còn hạ giọng đưa ra yêu cầu: “Có sách gì về phương diện này không, ta cũng đọc xem thế nào.”
Lệ Tùy ngoắc tay.
Chúc Yến Ẩn: Chưa gì đã phải công khai sao ta còn chưa có chuẩn bị tốt tâm lý!
Vừa nghĩ vừa trắng tuyết uyển chuyển bay bổng chạy tới, một lùm thật lớn.
Bởi vậy có thể thấy thực tế con nhà giàu Giang Nam cũng rất muốn khoe ra bên ngoài một chút vui sướng của yêu đương, nhưng khổ nỗi thân trong Võ Lâm Minh, tổng cộng chẳng có mấy người bạn, hơn nữa cả nhà đều đang bận rộn trừ Ma vệ đạo, bản thân không tiện quá mức phóng túng. Lúc này, khó khăn lắm mới có cơ hội, vậy khẳng định là không thể từ chối, sau đó đứng ở bên Lệ Tuỳ, cùng hắn thân mật mười ngón tay đan nhau.
Giang Thắng Lâm rất ngay thẳng, rất không hiểu: “Các ngươi làm gì đấy?”
Chúc Yến Ẩn:?
Lệ Tuỳ trở tay vòng lên, kéo người vào lồng ngực mình.
Chúc Yến Ẩn không đề phòng, vì giữ thăng bằng, không thể không vươn hai tay ôm cổ hắn, khí tràng yêu cơ lập tức hiện ra.
Chiếc ghế đen kịt, ma đầu lãnh khốc, người đọc sách dục cự hoàn nghênh tựa vào lồng ngực ma đầu, mỹ diễm... không đúng, không mỹ diễm lắm, nhưng tư thế nửa tì nửa dựa cũng bố trí đến rất tiêu chuẩn.
Giang Thắng Lâm lơ mơ nghĩ, đợi chút, hình ảnh này như kiểu ta từng gặp qua ở đâu đó.
Y nuốt khan, trong đầu tràn ra không ít thoại bản, chủ yếu đều có liên quan đến ma đầu bá đạo và tuyệt thế sủng phi của hắn.
Chúc Yến Ẩn kề đến bên tai, thì thầm với lệ Tuỳ, ta cảm thấy có vẻ Giang Thần Y thực sự không nhận ra đâu, chúng ta đừng miễn cưỡng y thì hơn!
Chén trà trong tay Giang Thắng Lâm choang một cái rơi xuống đất.
Hai tay Chúc Yến Ẩn vẫn ôm Lệ Tuỳ, quay đầu nhìn y.
Giang Thắng Lâm vươn một ngón, run run rẩy rẩy: “Các các các các ngươi?”
Chúc Yến Ẩn rất kiên nhẫn nghe y nói hết, bởi đây chính là Giang uống-nhiều-nước-ấm Thần Y, rất khó cho ra đáp án chính xác, nhỡ đâu tiếp câu là “các các các các ngươi ôm nhau có phải đang giấu ta luyện bí kíp độc môn gì không” thì sao, cho nên nhất định phải để y nói hết chữ cuối cùng.
Nhưng may quá, lúc này rốt cuộc Giang Thắng Lâm đã mò trúng một lần - có thể là do ông trời rủ lòng thương.
Y đứng nguyên tại chỗ, đắm chìm trong sự kinh hoàng kéo dài lan rộng và “ta đã nhìn thấy cái gì”, cảm thấy sự việc không thể tưởng tượng nổi nhất trên thế giới này đã xảy ra trước mắt mình! Rốt cuộc là hai người các ngươi ở bên nhau từ bao giờ, tại sao ta lại hoàn toàn không nhận ra? Loại chuyện này cũng có thể?
Chúc Yến Ẩn tiếp tục an ủi y, đây chẳng phải là ngươi đã dùng thực lực của mình để phát hiện ra quan hệ giữa chúng ta hay sao, có thể thấy được là vẫn rất nhạy bén trên phương diện tình cảm.
Giang Thắng Lâm suy nghĩ trong chốc lát, như vừa tỉnh mộng nhìn Lệ Tuỳ: “Cho nên ngươi đột nhiên muốn sống thêm năm mươi năm, chính là vì Chúc công tử?”
Lệ Tuỳ trào phúng, cái đó mà ngươi cũng liên kết được lại với nhau, thật là quá cơ trí.
Giang Thắng Lâm:...
Thần Y ngây thơ trong buổi chiều nay đã phải chịu đựng kích thích mà mình không nên chịu, cánh cửa dẫn đến thế giới mới bật mở một cách quá mức mãnh liệt, trong lòng y rào rào tuôn ra muôn vàn ngôn từ, nhưng một chữ cũng không nói nên lời, chỉ chắp tay sau lưng đi tới đi lui, đi tới đi lui, nhoang nhoáng đến mắt Chúc Yến Ẩn hoa lên rồi.
Vì thế Lệ Tuỳ hất tay quét chướng ngại vật đến góc tường, dắt người yêu đi kiêu ngạo bỏ ra ngoài.
Giang Thắng Lâm gỡ mình từ trên tường xuống, bi thương nghĩ, chẳng lẽ chỉ có mình ta chưa nhận ra sao? Không thể nào, đợi Lam cô nương từ Bạch Đầu Thành trở về, ta nhất định sẽ hỏi nàng một chút, để nàng cũng phải kinh ngạc.
Bị lăn lộn như vậy, Chúc Yến Ẩn hết buồn ngủ rồi. Lệ Tuỳ về Vạn Nhận Cung xử lý công việc, y bèn đi phơi nắng nhân tiện dạo chơi ở gần đó, kết quả trùng hợp kiểu gì lại chính diện đụng độ Phan Sĩ Hầu.
Có trải nghiệm không vui vẻ lần trước, giữa hai người đương nhiên sẽ chẳng có bầu không khí thân thiện nhẹ nhàng gì. Chúc Yến Ẩn dẫn theo gia đinh thị vệ rầm rầm rộ rộ, chống nạnh dàn ra giữa đường, một bộ tạo hình ác bá có tiền hoành hành ngang ngược.
Phan Sĩ Hầu:...
Đã nhiều ngày nay ông ta chưa gặp Lệ Tuỳ, không phải không muốn gặp, mà là đội ngũ Chúc phủ gần như vây kín Vạn Nhận Cung đến không kẽ hở, bất luận là ai muốn cầu kiến, đều phải qua cửa Chúc Yến Ẩn này trước.
Hoang đường đến mức nào?
Trong lòng lão phẫn hận, xoay người phất tay áo bỏ đi.
Chúc Yến Ẩn nhìn bóng lưng Phan Sĩ Hầu, hỏi: “Dạo này ông ta có gì bất thường không?”
“Không có, chiếu theo công tử dặn dò, người của chúng ta liên tục theo dõi Thiên Chu Đường.” Gia đinh đáp, “Phan chưởng môn ngoài mỗi ngày thường qua Võ Lâm Minh một chuyến ra, đa số thời gian còn lại đều ở lỳ trong phòng, hình như là đang niệm kinh.”
Chúc Yến Ẩn khó hiểu: “Niệm kinh?”
Gia đinh đáp: “Niệm tới niệm lui rồi khóc, miệng thường gọi tên con trai mình, chắc đang cầu mệnh với ông trời. Ông ta còn lập một cái điện thờ ở trong phòng, cũng không biết là cúng vị Bồ Tát nào, vẽ bùa đốt vàng mã, thành kính lắm.”
Chúc Yến Ẩn bĩu môi: “Nếu ông ta cứ một lòng niệm Phật vì con trai, không quấy rối khắp nơi coi như cũng cho chúng ta bớt lo.”
Gia đinh ứng thanh, lại cười nói: “Gần đây công tử nói chuyện làm việc, thấy càng ngày càng giống Lệ Cung chủ rồi.”
Thân hình gầy yếu của Chúc Yến Ẩn lặng lẽ chấn động, vờ như không chột dạ, vậy ư, ngươi nhìn ra từ chỗ nào, ta cảm thấy ta cũng được thôi, ngươi đừng nói bậy.
Gia đinh cho là công tử nhà mình không vui, có chút hối hận bản thân lỡ lời, thật thà cúi đầu: “Vâng.”
Kết quả tối hôm đó, hắn nhận được một khoản tiền thưởng lớn, cũng chẳng có nguyên do hợp lý nào, chỉ nói công tử tâm trạng tốt, đích thân dặn dò phòng thu chi đưa đến.
Thật sự mù mờ.