Chương thứ bảy mươi tư
Trước khi gặp được Chúc Phủ, đệ tử Vạn Nhận Cung vẫn luôn sống rất tuỳ ý, rất mất kiểm soát, giống như tất cả những người trong Võ Lâm khác, lúc rảnh luyện võ, hễ có nhiệm vụ sẽ bôn ba khắp nơi, dãi nắng dầm sương là chuyện bình thường.
Mà hiện tại có Chúc phủ, chẳng những trình độ cơm nước của mọi người được nâng cao thấy rõ, còn nhàn hẳn lên. Bởi Chúc Nhị công tử bằng ưu thế có-tiền cường đại, không biết từ đâu điều tới rất nhiều gia đinh hộ vệ, gần như vây kín quanh Vạn Nhận Cung, không khác gì tường đồng vách sắt, nước chảy không lọt.
Đệ tử Vạn Nhận Cung ngáp dài: Thật sự là chẳng có việc gì làm, với lại Cung chủ nhà chúng ta đi đâu rồi, tại sao từ sáng tới khuya đến cái bóng cũng không thấy.
Mọi người nhàm chán suy đoán, nếu ngay cả chúng ta cũng có bàn tiệc tám đĩa để ăn, vậy khả năng hiện tại Cung chủ đang nằm trên thảm lông Khổng Tước dùng tổ yến súc miệng, bởi Hoàng Hậu trong thoại bản đều như vậy, xa hoa truỵ lạc, khiến người hâm mộ.
Sau đó nghe thấy sau lưng truyền đến một âm thanh lạnh lùng: “Qua đây.”
“Cung chủ!” Mọi người nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm.
Lệ Tùy một thân hắc y, như băng lạnh đứng sừng sững ở đó, lập tức có thể làm cho quần chúng vây xem lặp đi lặp lại sinh ra lỗi giác mình đã qua đời. Vì thế đệ tử Vạn Nhận Cung đồng loạt thu hồi cách nghĩ vừa nãy. Dáng vẻ hung tàn như Cung chủ đây tám phần là không thể trà trộn thành Hoàng Hậu.
Lệ Tuỳ tiện tay chỉ điểm: “Mấy người các ngươi, biết nghiêm hình tra tấn không?”
“Biết!”
Tuy rằng nghiệp vụ cũng không phải rất thành thạo, bởi Vạn Nhận Cung thực sự không có mấy nhiệm vụ cần ép lời khai, nhưng có thể học mà, dù sao cũng ăn đứt ngồi xổm dưới mái hiên đếm ngói.
“Cung chủ muốn thẩm vấn Nguyên Dã Nguyệt?”
“Là ả.”
Lệ Tuỳ xoay người đi về phía sân sau: “Theo ta.”
Gió Bắc thổi tung tà áo khoác đen kịt của hắn khiến cho đệ tử Vạn Nhận Cung choáng váng từng cơn. Thật không dám giấu giếm, thực tế bọn họ cũng sẽ thường xuyên vì Cung chủ nhà mình quá mức ma-đầu, do đó sinh ra một ảo giác ngắn ngủi kiểu rốt cuộc ai mới là Chính đạo, thế nào là Chính, thế nào là Tà, nếu ta là Chính, vậy cái gì là Tà, trải qua một cuộc sống ngập tràn triết học.
Một tiểu viện ở nơi khác, Chúc Yến Ẩn ngồi trên ghế, mặt viết đầy không vui. Y cũng muốn cùng đi thẩm vấn Nguyên Dã Nguyệt nhưng sáng sớm đã bị Lệ Tuỳ đưa về chỗ ở của cữu cữu, hạ lệnh không được đi đâu cả.
Lan Tây Sơn tận tình khuyên nhủ làm giáo dục, hiện trường bên đó máu me đâm chém, đến giết gà con còn không dám nhìn, sao lại có hứng thú với tra tấn bức cung? Mau qua đây ngồi, cữu cữu pha trà ngon cho con.
“Con không muốn uống trà.” Chúc Yến Ẩn lẩm bẩm, “Ý tưởng này do con nghĩ ra cơ mà.”
Lan Tây Sơn không cho là đúng: “Ý tưởng tra tấn bức cung mà hay ho gì.”
Chúc Yến Ẩn: “Cữu cữu!”
Lan Tây Sơn: “Rồi rồi rồi, con lợi hại.”
Màu sắc của sự lấy lệ lộ ra trong từng câu chữ.
Thật ra ý tứ ban đầu của Chúc Yến Ẩn là chỉ cần phao tin Nguyên Dã Nguyệt đang chịu khổ hình, xem liệu người của Phần Hoả Điện có tới cứu, cũng không cần đánh thật. Nhưng Lệ Tuỳ lại chẳng lấy đâu ra kiên nhẫn mà chăn nuôi yêu nữ Ma Giáo, một roi của ảnh vệ quất xuống, trên người Nguyên Dã Nguyệt nháy mắt lằn lên một vết máu dài - có thể thấy được giữa người đọc sách và người giang hồ quả thực tồn tại sự khác biệt rất lớn.
Nguyên Dã Nguyệt mặt mũi trắng bệch, ngữ điệu phẫn hận: “Ta sẽ không nói bất kì điều gì.”
“Nhưng ngươi cũng sẽ không chủ động đi chết.” Lệ Tuỳ ngồi tựa trên ghế, ánh mắt băng giá lạnh nhạt, “Vậy cứ thử xem, ngươi có thể chịu đựng bao lâu.”
Tầm mắt Nguyên Dã Nguyệt như một thanh đao sắc lẹm, giống Chúc Yến Ẩn suy đoán, ả thực sự sợ chết, nhưng lại không phải vì ham sống mà vì Nguyên Dã Tinh. Từ khi đi vào Trung Nguyên, ả chưa từng đàng hoàng nói chuyện với đệ đệ được một câu, thậm chí đến mặt cũng chỉ gặp qua một lần, rất nhiều tâm nguyện còn chưa xong, đương nhiên không muốn chết.
Nhưng hiện tại, bản thân đã rơi vào vào tay Vạn Nhận Cung. Ả không cảm thấy đối phương sẽ dễ dàng giết chết mình, nhưng xem như có thể kéo dài hơi tàn mà tồn tại, chỉ sợ cũng không còn cơ hội nhìn thấy đệ đệ. Vừa nghĩ đến đó, ả hận không thể ăn tươi nuốt sống Lệ Tuỳ, kéo thân thể gần như đã tan nát của mình bò về phía trước, muốn túm lấy cổ chân hắn, cả người lại bị một roi vung lên của ảnh vệ cuốn đến giữa không trung, như một túi bột rơi cái oạch xuống đất.
Giang Thắng Lâm vừa đẩy cửa vào bị giật mình.
Y tới đưa thuốc, thuốc giữ mạng, nghe nói có thể khiến cho người đang chịu khổ hình vẫn phải duy trì tỉnh táo.
Nước thuốc chua chát trượt qua yết hầu, Nguyên Dã Nguyệt vừa móc họng vừa chửi ầm lên: “Các ngươi tự xưng là Chính đạo nghĩa hiệp lại hùa nhau bắt nạt một nữ nhân như ta, nào có bản lĩnh gì!”
Giang Thắng Lâm ném bình thuốc rỗng sang một bên, khinh thường nói: “Nhiều năm ngươi đi theo Xích Thiên làm ác khắp nơi, giết hại biết bao người già phụ nữ trẻ em, hiện tại lại nhớ đến mình cũng là một nữ nhân cơ đấy. Chỉ tiếc, cái giống vật lạm sát vô số như ngươi, ở chỗ ta đây còn không xứng được coi là người, đương nhiên cũng không cần nói cái gì mà đạo lý với nhân tính.”
Toàn thân Nguyên Dã Nguyệt đã bê bết máu, không còn hơi sức kêu gào.
Lệ Tuỳ lại vươn một ngón tay: “Ngươi.”
Ảnh vệ bị số mệnh lựa chọn đứng dậy, mặt như đưa đám. Da dẻ hắn trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, giọng nói còn nhỏ nhẹ, ỏn à ỏn ẻn, vì điểm ấy mà bị các sư huynh đệ cười nhạo không ít.
Ảnh vệ sư huynh bên cạnh lại hạ một roi.
Sư đệ mặt trắng lập tức bóp họng thét lên giọng con gái: “A!”
Giang Thắng Lâm: Cảnh tượng này quá cay đôi mắt, ta phải đi trước đây.
Nguyên Dã Nguyệt trợn trừng nhìn Lệ Tuỳ.
Sư đệ mặt trắng tiếp tục phối âm theo đường roi quất xuống, ban đầu còn có chút kì cục xấu hổ, về sau cũng thả cửa, tiếng nọ to hơn tiếng kia, vang dội thê lương, ước chừng tận Võ Lâm Minh cũng có thể nghe thấy.
Lồng ngực Nguyên Dã Nguyệt phập phồng kịch liệt: “Ngươi!”
Lệ Tuỳ hiếm được lúc hứng thú giải thích: “Trong Võ Lâm Minh tám phần là có phản đồ, ngươi đoán xem sau khi bọn chúng nghe được, tin tức này liệu có truyền ra không, phải chăng Nguyên Dã Tinh sẽ đến cứu ngươi?”
Nguyên Dã Nguyệt gần như dùng hết sức lực gào lên: “A Tinh sẽ không tới!”
Sư đệ mặt trắng hai tay ôm tim: “A á!”
Lệ Tuỳ lạnh lùng liếc mắt đảo qua một cái.
Sư đệ mặt trắng nhanh chóng thẳng lưng, Cung chủ ta sai rồi.
“Đánh ả nửa canh giờ nữa.” Lệ Tuỳ đứng dậy, “Sáng mai, bịt kín miệng trói người lên chỗ cao, để cho tất cả các môn phái cùng chứng kiến.”
“Vâng!”
Ngón tay Nguyên Dã Nguyệt gần như sắp moi sàn nhà ra lỗ máu.
Bên ngoài có tuyết rơi.
Lệ Tuỳ đến chỗ Lan Tây Sơn đón người.
Chúc Yến Ẩn đang giận dữ, vì thế y nói: “Tối nay ta muốn ngủ lại đây.”
Lệ Tùy đứng ở cửa: “Thật?”
Chúc Yến Ẩn quay lưng về phía hắn, giọng lanh lảnh: “Thật!”
Lan Tây Sơn tuy không rõ nguyên nhân nhưng ông cực kì hài lòng với cháu trai yêu đột nhiên đổi nết, vì thế cũng bày ra phong thái hiền hoà của trưởng bối nhà họ Chúc, nói với Lệ Tuỳ: “Mấy ngày nay Tiểu Ẩn vẫn luôn ở lại Vạn Nhận Cung, thật sự gây ra không ít rắc rối, hiện tại nếu nó đã muốn quay về thì ngay ngày mai ta sẽ sai người qua thu dọn hành lý, sau này không phải quấy rầy Lệ Cung chủ thêm nữa.”
Chúc Yến Ẩn nghe thế trợn tròn mắt, đợi chút, ý của ta không phải là ý đó!
Y không muốn dọn từ Vạn Nhận Cung về ở bên cữu cữu một chút nào, ai thích về nhà cơ chứ chán chết đi được. Sự vui sướng của chuyện yêu đương người trung niên các ngươi hoàn toàn không tưởng tượng nổi đâu. Nhưng y lại ngại không dám lập tức xoay người cực lực yêu cầu đại ma đầu mang mình đi, dẫu sao mới vừa rồi dáng vẻ hãy còn là một bộ rất có cốt khí, cho nên đành phải tiếp tục không nhúc nhích đứng tại chỗ, cái gáy tràn ngập “ngươi mau cho ta một bậc thang đi xuống nha ngươi mau cho ta một bậc thang đi xuống nha”!
Lệ Tùy rất phối hợp: “Ta còn có vài chuyện cần thỉnh giáo Chúc công tử.”
Chúc Yến Ẩn: “Được được.”
Lan Tây Sơn:?
Cậu ấm Giang Nam kéo ống tay áo của ma đầu, khoái chí vui sướng bỏ đi rồi, để lại lão cữu cữu một thân một mình nghẽn tim.
Trên đường tuyết đọng rất dày, Lệ Tuỳ cõng Chúc Yến Ẩn, cùng nhau chậm rãi lắc lư đi về phía phòng ngủ, dưới chân dẫm sàn sạt.
“Hôm nay thẩm vấn thế nào rồi?”
“Ả không nói gì cả.”
“Ừm, chúng ta cũng chẳng cần ả nói.”
Một lát sau, Chúc Yến Ẩn lại hỏi: “Ngày mai ngươi vẫn không cho ta đi xem sao?”
“Xem xong sẽ gặp ác mộng.”
“Không đâu.”
“Không cho phép đi.”
“Ò.”
Chúc Yến Ẩn có chút không cam lòng, dùng sức cắn vành tai hắn một miếng.
Kết quả cắn đến Lệ Cung chủ sinh ra cảm giác.
Cho nên đêm hôm đó, hai người lại trên giường trong rèm vui vẻ một chút. Đến nửa đêm, Lệ Tuỳ ôm Chúc Yến Ẩn đã nhũn thành một đống vào ngực, tay phải vừa ấn vừa dụi dọc theo sống lưng trần của y, vết chai ở đầu ngón tay để lại trên làn da trắng nõn một loạt hồng ngân, lúc lướt qua eo, Chúc Yến Ẩn chỉ ép từ cổ họng ra một chút kháng nghị mang tính tượng trưng, sau đó liền cam chịu mà ngủ tiếp, tuỳ ý ngươi muốn sờ như thế nào thì sờ đi, ta thực sự quá mệt rồi.
Vì thế Lệ Cung chủ rất thản nhiên nắn chỗ này bóp chỗ kia, cuối cùng phát hiện ra chính xác là nơi càng mềm xúc cảm sẽ càng tốt, trắng trẻo núng nính, lạc thú so với nhéo mặt phải nói là tăng lên gấp bội.
Điều này trực tiếp làm cho Chúc Nhị công tử nằm mơ suốt một đêm. Y mơ thấy mình bất cẩn rơi xuống ao cá, sau đó một đàn cá chép lập tức bơi đến cắn mông, đuổi cũng không đi, kinh dị quá thể, lại còn rất dung tục. Bừng tỉnh dậy, khắp người đều là mồ hôi lạnh, bên cạnh trống rỗng mà ngoài trời đã sáng rồi.
Đệ tử Vạn Nhận Cung treo Nguyên Dã Nguyệt lên cổng thành, dẫn tới rất nhiều môn phái Võ Lâm đến xem. Chúc Yến Ẩn thầm tò mò, thừa cơ Lan Tây Sơn không để ý, dắt Chúc Tiểu Tuệ lén chuồn ra ngoài. Lúc trước tuy rằng y cũng thường xuyên đọc thấy trong thoại bản loại thao tác treo thủ cấp trên cổng thành này, nhưng đó cùng lắm là một đoạn miêu tả một bức tranh vẽ, não bổ không ra được đáng bao nhiêu hình ảnh cuồng bạo, cho nên lần này, khi tận mắt chứng kiến một người máu me đầm đìa treo giữa không trung, người đọc sách đã bị doạ ói tại chỗ, thật là rất có tiền đồ.
“Nôn...”
Mọi người xung quanh xôn xao hô hào, đại ma đầu lãnh khốc từ trên trời giáng xuống, đen mặt xách con nhà giàu Giang Nam yểu điệu về chỗ ở.
Chúc Nhị công tử trán đắp một vuông khăn, nằm trên giường lẩm bẩm, nề nếp triệt để rồi.
Giang hồ mưa tanh gió máu, khá là đáng sợ.
...
Nguyên Dã Nguyệt chỉ treo trên cổng thành một canh giờ đã được giải xuống dưới, dù sao đại đa số người của Võ Lâm Minh đều không mong ả chết, chỉ muốn hỏi được từ miệng ả ra thêm nhiều bí mật có liên quan đến Phần Hoả Điện. Có điều đối phương ngậm rất chặt, xem tư thế là thà rằng bị khổ hình tươi sống tra tấn đến chết cũng không tình nguyện tiết lộ nửa chữ về Xích Thiên.
“Không sao.” Ảnh vệ vung roi trong tay, “Cho dù ngươi không muốn nói bất kì điều gì, chỉ cần có thể dẫn Nguyên Dã Tinh tới cứu ngươi cũng không uổng công tiểu gia ta tốn rất nhiều thời gian ở đây.”
Sư đệ mặt trắng chuyển ghế đến ngồi bên cạnh, vừa uống trà lười ươi nhuận họng vừa thuần thục “a a” không dứt, cứ phải gọi là xe nhẹ chạy đường quen, không khác gì đoàn hát luyện giọng.
Rồi cứ như vậy, Nguyên Dã Nguyệt buổi sáng bị treo cổng thành, giữa trưa kéo về chịu hình, kêu gào thảm thiết suốt năm ngày, âm thanh càng lúc càng vừa to vừa vang.
Chúc Yến Ẩn cũng ngoan ngoãn nằm trên giường năm ngày. Lan Tây Sơn không biết lấy đâu ra một bộ cờ bạch ngọc, đặt ở bàn trên giường, ngày ngày kèm cháu trai yêu vô công rồi nghề tiêu khiển. Ông vừa vuốt râu dê, vừa thuận miệng hỏi: “Hai ngày nay sao không thấy Lệ Cung chủ qua đây?”
“Hắn có việc bận.” Miệng Chúc Yến Ẩn ngậm mứt quả, hai má phồng lên, “Hình như vẫn luôn ở bên Vạn Minh chủ, bàn bạc chuyện chị em Nguyên Dã Nguyệt.”
Lan Tây Sơn ờ một câu, lát sau lại khó hiểu: “Sao con biết rõ như vậy?”
Chúc Yến Ẩn mặt không đổi sắc: “Vì con thích chuyện giang hồ cho nên thỉnh thoảng sẽ phái người đi nghe ngóng. Con còn biết rất nhiều chuyện về Lệ Cung chủ, cữu cữu có muốn nghe một chút không?”
Đúng lúc Lan Tây Sơn cũng đánh cờ đến buồn ngủ rồi, bèn sảng khoái đáp: “Con cứ nói nghe xem.”
Chúc Yến Ẩn lòng như nở hoa, chính là đang chờ cơ hội này. Lúc trước đường huynh đã bị ta tẩy não như thế nào, đợi đó, ta tới ngay đây!
Tài tử Giang Nam thưởng thức qua vô số thoại bản, tích luỹ được một kho tư liệu khổng lồ, vào lúc này có thể linh hồn bay múa. Y pha trộn hỗn hợp giang hồ ân oán, trinh thám hồi hộp, máu chó tràn bồn, sinh tử đại nghĩa các loại phân đoạn mà quan văn trung niên thích nghe ưa xem; lấy “Lệ Cung chủ thật là lợi hại hắn võ công đệ nhất thiên hạ” làm trung tâm, đắp nặn ra một hình tượng chính diện mỹ cường thảm, hơn nữa còn phải truy vấn cữu cữu, thế nào, có phải cữu cữu cũng cảm thấy chúng ta hẳn là nên mời hắn cùng về nhà ăn Tết không?
Lan Tây Sơn đương nhiên không cảm thấy Lệ Tuỳ là bé đáng thương đen xì xì, nhưng cũng lười tranh luận với cháu trai yêu, liền nói: “Về việc mời Lệ Cung chủ cùng đón Tết, không phải ta đã sớm hứa với con rồi sao?”
Chúc Yến Ẩn cường điệu: “Con nói là mỗi một năm về sau.”
Lan Tây Sơn lấy lệ: “Được được được.”
Chúc Yến Ẩn đập giường: “Cữu cữu lập cam đoan đi.”
Lan Tây Sơn:?
Bên kia, Lệ Tuỳ rời khỏi Võ Lâm Minh.
Phan Sĩ Hầu đang đứng trong sân chờ - ông ta cũng hiếm có được một cơ hội, né thoát canh phòng nghiêm ngặt của Chúc Yến Ẩn.
“Hiền chất!”
Lệ Tùy dừng bước: “Có việc?”
“Ta muốn hỏi về kế hoạch bước tiếp theo của Võ Lâm Minh.” Phan Sĩ Hầu thở dài, “Mỗi lần Vạn Minh chủ nhắc đến thấy đều do dự, như thể cho tới bây giờ vẫn chưa định ra. Có khi ta hỏi giục gấp quá, ông ấy còn lời nói giấu đao nghi ngờ ta, chuyện này... Gần đây ta ăn chay niệm Phật cầu phúc cho Cẩm Hoa, lại thường xuyên mơ thấy nó tính mạng gặp nguy, thật sự là lòng như lửa đốt, chỉ mong hiền chất sẽ giúp ta một lần.”
Lệ Tùy hỏi: “Giúp như thế nào?”
“Đương nhiên là mau chóng công phá Phần Hoả Điện.” Phan Sĩ Hầu nói xong, ngay sau đó lại tiếp thêm một câu, “Hoặc ít nhất là nói với Vạn Minh chủ mấy tiếng. Con trai ta bị Phần Hoả Điện làm hại, sao ta có thể kết bè với Xích Thiên được? Nếu hiện tại Võ Lâm Minh bắt đầu hoài nghi lẫn nhau, sợ là vừa lúc trúng gian kế của đối phương, mất nhiều hơn được.”
Lệ Tuỳ đi hướng ra bên ngoài: “Ngươi cảm thấy nội gián trong Võ Lâm Minh là ai?”
Phan Sĩ Hầu chạy chậm đuổi theo bên cạnh hắn: “Trừ khi có chứng cứ xác thực, nếu không mọi người đều đang tìm cách đối phó Xích Thiên lại bị vô cớ nói thành phần tử Ma Giáo, không khỏi khiến cho lòng người rét lạnh.”
Lệ Tùy gật đầu: “Cũng có đạo lý.”
Phan Sĩ Hầu thăm dò hỏi: “Hiền chất đang nghi ngờ ai?”
“Ta cũng không có chứng cứ.” Lệ Tùy nhìn ông ta, “Nhưng mấy ngày nay Nguyên Dã Nguyệt chịu mọi khổ hình, có lẽ sẽ nôn ra vài thứ, ngươi cứ chờ là được rồi.”
Phan Sĩ Hầu còn muốn hỏi gì đó, đối diện đã xuất hiện một lùm-tuyết-trắng rất to, như thường dẫn theo mấy chục hộ vệ, rầm rầm rộ rộ, khí thế hùng hổ. Ông ta đành phải nuốt hết những lời chưa nói lại, giả xưng có việc, bỏ đi theo lối khác.
Chúc Yến Ẩn chạy bước nhỏ qua đây: “Sao ông ta lại tìm ngươi rồi?”
Lệ Tuỳ thuận tay bóp mặt y: “Ngươi lại phái người giám thị ta.”
“Ừ, ta nói, hễ ông già kia tìm ngươi, bất luận là ai nhìn thấy, đều phải báo cho ta ngay lập tức.” Chúc Yến Ẩn đúng tình hợp lý, “Không được à?”
Nhóm gia đinh phía sau: Công tử nhà ta thật cuồng ngạo, quả thực chính là bá đạo thư sinh!
Lệ Tuỳ cười giật dây cột tóc của y: “Đi, về rồi nói.”
Mấy ngày nay hai người đều không ngủ cùng nhau, căn cứ theo cách tính một ngày không gặp như cách ba thu, cũng có thể miễn cưỡng đạt đến tiểu biệt, đúng cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, vì thế Chúc Nhị công tử tự mình đóng cửa lại, hai tay ôm mặt hắn dính lên hôn nhem nhép nửa ngày, tương đối hài lòng buông ra: “Được rồi, ngươi đi đi.”
Lệ Tuỳ bất mãn: “Dùng xong liền đuổi ta đi?”
Chúc Yến Ẩn chính trực nghiêm trang trả lời, chúng ta đây gọi là dùng lẫn nhau.
Lệ Tùy cười ra tiếng, lại kéo y vào lòng ôm một lúc mới đưa người về chỗ Lan Tây Sơn.
Cữu cữu: “Sao miệng con lại đỏ như vậy?”
Cháu trai yêu: “Bởi con hào hoa phong nhã, cho nên răng trắng môi hồng.”
Cữu cữu: Thứ cháu trai hề hước gì đây, nghẽn tim.