Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 47: Chương 47: Thứ bốn mươi bảy




Chương thứ bốn mươi bảy

Mấy ngày nay Giang Thắng Lâm vẫn luôn bận rộn nghiên cứu độc trên người Trương Tham, nghiên cứu đến cả người hoa mắt chóng mặt, nửa đêm ra ngoài hít thở, trông thấy một lùm-tuyết-trắng-lấp-lánh-tiên-khí ở trong sân, suýt thì tưởng là mình đã phi thăng rồi, chớp mắt một cái, ồ, hoá ra là Chúc công tử.

Chúc Yến Ẩn hỏi: “Sao Thần Y vẫn chưa nghỉ ngơi?”

“Mới từ sân sau ra tới.” Giang Thắng Lâm ngồi trên ghế đá, “Thi thể Trương Tham ngày mai là thiêu được.”

Chúc Yến Ẩn sai người bưng một chén trà hoa ấm lên cho y: “Tra rõ rồi?”

“Ừ.” Giang Thắng Lâm vận động cổ, “Người của Vạn Nhận Cung còn chưa về à?”

“Chưa nữa.” Chúc Yến Ẩn ngẩng đầu nhìn sắc trời, mây đen nặng trĩu, sợ là trong núi lại sắp đổ mưa.

...

Gió lạnh thấu xương.

Phan Sĩ Hầu lo lắng nói: “Không biết bên Lam cô nương có tin gì hay chưa.”

“Chưa có đạn tín hiệu tức là chưa có tin tức.” Lệ Tuỳ nhìn ông lão bên cạnh mình, “Ngươi về trước đi, ta lại dẫn người qua phía Đông tìm kiếm.”

“Ta đi cùng ngươi.” Phan Sĩ Hầu không chịu đi, bất chấp hốc mắt đã trũng sâu mặt vàng như nến vì thức đêm cũng không an tâm về nhà ngủ. Lệ Tuỳ vươn tay đỡ tay ông, cùng đi về một hướng khác.

Cây rừng sàn sạt.

Những hạt mưa lác đác rơi, tạt ngọn đuốc chỉ còn một ánh lửa mỏng, không cảm nhận được nửa phần độ ấm. Lúc đến chỗ dốc đứng trơn trượt, Lệ Tuỳ gần như là nửa kéo Phan Sĩ Hầu đi lên, xung quanh, tiếng hò hét hết đợt này đến đợt khác, vọng lại từng cơn khiến cảnh vật có vẻ thêm mênh mông tĩnh mịch. Phan Sĩ Hầu bị lạnh cứng đến hai hàm run lên, nghĩ đến con trai lại càng lo lắng hơn, bước chân đảo một cái, suýt thì trượt khỏi sườn núi cao.

Lệ Tuỳ giữ chặt ông, không nói một lời cõng người lên. Trong lòng Phan Sĩ Hầu ngũ vị tạp trần, hồi lâu sau mới khàn giọng nói: “Lúc này may sao có ngươi, nếu không, nếu không...”

“Mùa này trong núi không tính là lạnh, còn quả dại có thể lấp bụng.” Lệ Tuỳ nói, “Ngươi không cần quá lo lắng.”

Phan Sĩ Hầu chán nản lại thở dài một hơi, đầu óc thẫn ra, chẳng biết đang nghĩ cái gì.

Trời mưa càng lúc càng lớn.

Đệ tử Vạn Nhận Cung cầm một tấm áo tơi qua, muốn che mưa cho Phan Sĩ Hầu.

Lệ Tuỳ đặt người vào nơi khuất gió: “Đợi ở đây đi, ta qua xem bên Lam Yên.”

Phan Sĩ Hầu gật đầu lia lịa, biết bản thân chân cẳng chậm chạp, không nói muốn đi cùng nữa.

Giữa núi rừng tối đen đến duỗi tay không nhìn rõ năm ngón, đuốc đã bị mưa dập tắt, đệ tử Thiên Chu Đường nhóm một đống lửa nhỏ mới coi như đổi lại được chút ánh sáng. Đến dã thú cũng đã trốn hết vào sâu trong lòng đất, ngoài đệ tử Vạn Nhận Cung và Thiên Chu Đường ra, khắp núi gần như không nhìn thấy vật sống nào khác.

Lệ Tuỳ đột nhiên cảnh giác dừng chân.

Ảnh vệ bên cạnh không hiểu: “Cung chủ?”

Một bóng đen đang xuyên qua các bụi cỏ với tốc độ cực nhanh, tứ chi vô cùng nhẹ nhàng, đến ảnh vệ Vạn Nhận Cung sở trường khinh công cũng không hề phát hiện, chỉ có mình Lệ Tuỳ nhận ra bất thường nhưng vẫn hơi chậm nửa bước.

“Cẩn thận!”

Phan Sĩ Hầu đang ngồi dưới tán cây đấm vai, chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy Lệ Tuỳ nhắc mình cẩn thận mới nhảy lên trong nháy mắt theo bản năng của người luyện võ. Bóng đen đã cùng lúc ấy đâm toạc cây cối, kéo theo gió và sát khí chính diện đánh về phía ông!

Bộ mặt dữ tợn méo mó bị phóng đại vô hạn trước lửa rừng, trong hốt nhiên Phan Sĩ Hầu nhìn rõ người tới, nhất thời quên cả trốn tránh - tuy rằng ông vốn cũng chẳng có khả năng trốn thoát - chỉ khiếp sợ đứng chết chân: “Cẩm Hoa!”

Phan Cẩm Hoa hoàn toàn không phản ứng lại, thậm chí đến tầm mắt cũng chưa từng chuyển lên người cha, hệt như Trương Tham mất trí lúc trước, biến thành một cái xác chỉ biết giết người. Phan Sĩ Hầu vội vàng vươn tay muốn túm gã lại nhưng Phan Cẩm Hoa đã vụt qua ông, hai mắt đăm đăm tiếp tục lao về phía trước.

Lệ Tuỳ tra kiếm vào vỏ, tay không tiếp một chiêu của Phan Cẩm Hoa. Khi còn bé hai người đã từng tỉ thí nhiều trận, mỗi lần Phan Cẩm Hoa đều bại chắc sau ba chiều, tiền đề còn phải là Lệ Tuỳ tình nguyện bỏ quá cho, nếu không chỉ sợ nửa chiêu cũng chẳng đỡ nổi. Nhưng lần này thì khác, nội lực của Phan Cẩm Hoa dường như phình lên không chỉ gấp mười lần sau một đêm. Ngay cả Lệ Tuỳ cũng bị gã chấn đến cánh tay tê dại lui về sau nửa bước.

Phan Sĩ Hầu nôn nóng đến dậm chân liên tục: “Cẩm Hoa! Con mau về đây!”

Lòng trắng mắt của Phan Cẩm Hoa gần như đã không thấy đâu nữa, miệng phát ra tiếng thở dốc ấm ách, trong đầu bốc lửa hừng hực, thiêu đốt một câu nói, thiêu đốt sự mê hoặc ẩn giấu sau tấm mặt nạ màu bạc - giết Lệ Tuỳ.

Gã một lần nữa tấn công lên bằng tư thế quỷ dị, như con cương thi quấn lấy Lệ Tuỳ.

Phan Sĩ Hầu được đệ tử đỡ, hai chân đứng không vững. Ông từng thiết tha ao ước, hy vọng con trai mình có thể đạt đến thành tựu trong giới võ học, tiếp được mười chiêu, hai mươi chiêu của Lệ Tuỳ, nếu thực sự có ngày ấy chắc đang nằm mơ cũng phải cười tỉnh. Mà lúc này, ông tận mắt chứng kiến Phan Cẩm Hoa và Lệ Tuỳ đánh gần trăm chiêu, trong lòng lại không hề có một chút vui sướng nào, chỉ có sự sợ hãi tột độ - loại nội lực bộc phát vượt qua cực hạn của người thường này sau đó sẽ kéo theo suy kiệt thế không cản nổi như thuỷ triều rút, như củi cháy tạt thêm dầu, đốt thành tro bụi chỉ là chuyện trong nháy mắt.

“Cẩm Hoa!” Ông liêu xiêu nhào lên định ngăn con trai lại.

Lệ Tuỳ cũng mong khống chế được Phan Cẩm Hoa càng sớm càng tốt, thật ra hắn muốn đánh bại gã không khó khăn gì, khó là làm như thế nào để trả lại vào tay Phan Sĩ Hầu nguyên vẹn một thằng con. Hiện tại đối phương như kẻ điên - một kẻ điên mong manh do nung lưu ly tạo thành, lỡ không cẩn thận sểnh một cái là sẽ rơi tan xương nát thịt. Để không tổn thương đến gã, Lệ Tuỳ không thể không nghiêng người tránh một chiêu, đúng lúc đó Phan Sĩ Hầu chạy tới, trong lòng Phan Cẩm Hoa đã nóng nảy sẵn, lại thấy có người thế mà dám can đảm chắn cho Lệ Tuỳ, tâm trí hoá thú phẫn nộ đột phát, một tay cong thành vuốt sắt, đánh thẳng vào mặt cha.

Tất cả diễn ra trong nháy mắt.

Phan Cẩm Hoa ha hả cười khan, vuốt sắc gần như xuyên vào tròng mắt của Phan Sĩ Hầu. Lệ Tuỳ túm sau cổ ông, kéo người ra khỏi chỗ đó, đằng sau chính là vách cao đen ngòm, mắt thấy Phan Cẩm Hoa vẫn đang hướng về phía trước, Lệ Tuỳ không thể không dùng tay kia cầm cổ tay trái của Phan Cẩm Hoa.

Phan Cẩm Hoa một lần nữa bị chọc giận, lật tay vung mạnh lên không trung, va chạm khiến đầu vai Lệ Tuỳ phát ra tiếng xương gãy trầm nặng. Hắn cắn răng ném Phan Sĩ Hầu về phía gốc cây cách xa mép vực, vụt tay chém một phát vào chéo cổ Phan Cẩm Hoa, rốt cuộc đánh gã hôn mê bất tỉnh.

“Cung chủ!” Đúng lúc đó Lam Yên dẫn người đuổi tới.

“Cẩm Hoa, Cẩm Hoa?” Phan Sĩ Hầu liên thanh gọi con trai rồi cao giọng ra lệnh, “Nhanh nhanh, các ngươi đến hết đây, khẩn trương đỡ thiếu gia về thành, về thành tìm Giang đại phu!”

Đệ tử Thiên Chu Đường dùng áo ngoài làm cái cáng đơn giản, hỗn loạn ầm ĩ khiêng Phan Cẩm Hoa ra khỏi núi.

Phan Sĩ Hầu cũng chạy chậm một đường bám theo.

Lam Yên bĩu môi: “Đúng là con trai cưng của cha, vừa tìm được cái là mặc xác hết, không biết hỏi thăm chúng ta lấy một câu.”

Trên mặt Lệ Tuỳ có chút nước đọng, không phân rõ được là mưa hay mồ hôi lạnh nữa, hắn lột tấm da bao cổ tay vứt sang bên, trên cổ tay đột ngột xuất hiện một hàng dấu răng rướm máu.

Lam Yên thấy thế kinh hoảng biến sắc: “Do Phan Cẩm Hoa cắn?”

“Ừ.” Lệ Tuỳ nói, “Vừa rồi không thể không ra tay, bị gã thừa cơ cắn một miếng.”

Lam Yên dậm chân: “Thế mà Cung chủ hãy còn đứng ở đây!” Sở dĩ Phan Cẩm Hoa biến thành thằng điên không phải là do bị Trương Tham ngon miệng cắn cho phát sao? Nghĩ đến đó tâm lý càng không kìm được nôn nóng, túm chặt ống tay áo hắn muốn đi tìm Giang Thắng Lâm ngay, vừa kéo vừa xách, Lệ đại ma đầu không một chút đề phòng, đau đến mặt sượng lại, suýt nữa thì cuốn theo chiều gió.

Lam Yên:...

Lệ Tuỳ chỉ vào vai trái của mình, mặt không cảm xúc: “Nhẹ chút, gãy rồi.”

Lam Yên thực sự không hiểu nổi, vì sao bắt có một Phan Cẩm Hoa nhỏ nhoi, Cung chủ thế mà lại có thể tự lăn lộn mình thành râu đuôi sứt sẹo - quỷ xui xẻo của Thiên Chu Đường thật sự kim quý đến vậy ư, nửa vết thương cũng chịu không thấu?

Lệ Tuỳ điều tức ngắn ngủi một lát, đứng lên nói: “Đi thôi, trở về.”

Lam Yên theo sau hắn, lo lắng suốt cả một đường, sợ Cung chủ nhà mình đi miết đi miết rồi đột nhiên biến thành lão cương thi sầu khổ.

Chúc Yến Ẩn cũng lo lắng quá nửa đêm. Đầu tiên y đợi ngả đợi nghiêng mãi vẫn chưa thấy người, đợi đến khi ánh trăng đã khuất, ngoài trời mưa đổ bao nhiêu hạt mưa, quản gia thúc giục ba bốn bận mới không tình không nguyện lết về phòng nghỉ ngơi. Chậm rì rì tắm gội súc miệng rửa mặt xong, còn chưa kịp chui vào ổ chăn thì ngoài sân đã truyền đến tiếng huyên náo.

“Lệ Cung chủ về rồi à?” Y từ trên đường ngồi bật dậy.

Chúc Tiểu Tuệ đáp, không phải Lệ Cung chủ, là người của Thiên Chu Đường quay lại, nghe nói đã tìm được Phan Cẩm Hoa rồi.

“Vậy ư?” Chúc Yến Ẩn xốc chăn lên, “Ta ra xem sao.”

Chúc Tiểu Tuệ sửng sốt, chuyện này đâu có liên quan đến chúng ta, hơn nữa hoàn toàn chưa từng giao lưu với Phan Cẩm Hoa cũng muốn chạy tới xem náo nhiệt?

Chúc Yến Ẩn đã tự khoác áo ngoài đi ra cửa.

“Công tử, công tử ngươi đợi ta!” Chúc Tiểu Tuệ chạy theo.

Võ Lâm Minh nghe thấy động tĩnh cũng thi nhau đến tìm hiểu hiện trường. Giang Thắng Lâm ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng lật mí mắt Phan Cẩm Hoa lên, bị đôi con ngươi gần như đã biến thành đen kịt làm cho hơi giật mình. Phan Sĩ Hầu thấy thế kinh hồn táng đảm: “Đây... Thần Y, con ta còn có thể cứu chữa không?”

“Tạm thời thử xem sao.” Giang Thắng Lâm thở dài, gọi dược đồng cầm rương thuốc của mình qua.

Chúc Yến Ẩn lặng lẽ men vào phòng, thấy mọi người ở đây đều mặt mũi nghiêm trọng, không khí cực kì áp lực. Giang Thắng Lâm đang giúp Phan Cẩm Hoa thi châm, trán rướm một lớp mồ hôi mỏng, dược đồng bên cạnh thường cầm khăn lau đỡ, thở mạnh cũng không dám.

Trông tư thế này, sợ là Phan Cẩm Hoa bệnh chẳng nhẹ. Chúc Yến Ẩn thức thời không gây tiếng động, sau khi ra khỏi cửa tìm một đệ tử Thiên Chu Đường hỏi: “Lệ Cung chủ đâu?”

“Vẫn ở đằng sau.”

“Sao lại không cùng nhau trở về?”

“Không biết.”

Không biết là ý gì, Chúc Yến Ẩn còn muốn hỏi, không phải các ngươi cùng nhau đi ra ngoài ư, sao lại không biết thì đối phương đã vội vàng chạy đi, hô to gọi nhỏ kêu người đun nước nóng cho thiếu gia nhà mình rồi. Chúc Tiểu Tuệ nhỏ giọng lẩm bẩm, lớn tiếng như vậy làm cái gì, ai không biết còn tưởng là thiếu gia nhà ngươi sắp nhảy ổ.

Chúc Yến Ẩn trách: “Việc liên quan đến sống chết, đừng nói năng linh tinh.”

“Vâng, ta biết lỗi rồi.” Chúc Tiểu Tuệ đỡ y, “Lúc này Phan thiếu chủ còn đang hôn mê, một chốc một lát chưa tỉnh lại được, chi bằng để ta đưa công tử về phòng nghỉ ngơi trước, sáng mai chúng ta lại đến thăm.”

Chúc Yến Ẩn thầm nghĩ, ta thăm gì Phan thiếu chủ, ta với gã cũng đâu có thân.

Trong đầu y tính toán cực nhanh xem còn có thể kiếm thêm cái cớ gì để được tiếp tục ở lại đây thì ngoài viện đã truyền đến một đợt ồn ào: “Lệ Cung chủ.”

Chúc Yến Ẩn thầm vui vẻ, chạy ra đón hắn.

“Sao ngươi còn chưa ngủ.” Lệ Tuỳ đỡ tay y, “Cẩn thận.”

“Ta ngủ rồi, nghe thấy bên ngoài ồn ào mới dậy xem sao.” Chúc Yến Ẩn đối đáp khá là chú ý, không hề bại lộ tâm tư nhỏ trằn trọc hoài xuân không ngủ nổi của mình, nên vẫn rất ưu nhã đoan trang, lại hỏi, “Sao bây giờ ngươi mới về?”

Lam Yên không kịp chào hỏi y, rẽ đám người ra mở đường đi tìm Giang Thắng Lâm. Lệ Tuỳ dắt Chúc Yến Ẩn về phòng ngủ, nói: “Không sao, bị chút thương thôi.”

“Ở đâu?” Chúc Yến Ẩn hoảng sợ, “Cho ta nhìn xem.”

Lệ Tuỳ ngồi trên ghế, một tay tháo khuy da bên hông, vừa cởi áo ngoài vừa hỏi: “Phan Cẩm Hoa thế nào rồi?”

“Giang Thần Y vẫn đang khám, mọi người đều im lặng nên ta không hỏi.” Thấy một tay hắn cử động không tiện, Chúc Yến Ẩn đi đến giúp, “Trông tình hình có vẻ không ổn lắm... Vai ngươi bị thương?”

“Võ công của Phan Cẩm Hoa còn quỷ dị hơn cả Trương Tham. Có điều thương này với ta không đáng ngại, nghỉ ngơi mươi bữa nửa tháng là khỏi thôi.” Lệ Tuỳ nói, “Trong ngăn tủ có thuốc trị thương, ngươi lấy giúp ta.”

Chúc Yến Ẩn lại không yên tâm, y xán vào quan sát bả vai sưng tím của Lệ Tuỳ, một bên kêu Chúc Tiểu Tuệ đi mời đại phu nhà mình, một bên dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm chạm: “Đau không?”

Khoé miệng Lệ Tuỳ dương dương: “Không đau.”

Lại hỏi: “Ngươi đang đợi ta?”

Chúc Yến Ẩn mặt không đổi sắc, nào có nào có, không hề đợi, ta bảo rồi, ta đã đi ngủ, nhưng bị đánh thức.

Lệ Tuỳ lại cười, lần này đại khái cười ra khoảng một phần hai Lỗ Thanh đi, không còn bờ vai rung lên đến chẳng ngừng được nữa, mà là kiểu cười rất đẹp đấy đấy.

Mỹ nhân phải ngắm dưới ánh đèn, áp dụng cho đại ma đầu cũng có chung hiệu quả.

Ít nhất đã làm cho Giang Nam quý công tử tâm tư kiều diễm, lòng dạ rối bời, còn phải vờ vịt như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Trong phòng cách vách.

Lam Yên nói nhỏ bên tai Giang Thắng Lâm hai câu. Đầu mày y nhăn lại, dừng việc trong tay: “Không sao chứ?”

“Hiện tại nhìn vào nói chung cũng không thấy có gì nghiêm trọng, nhưng đó là vết cắn thương...” Lam Yên liếc Phan Cẩm Hoa hôn mê bất tỉnh, “Bên này khi nào mới có thể kết thúc?”

“Phan thiếu chủ bị thương không nhẹ, sợ là phải đến sáng mai.” Giang Thắng Lâm thả ngân châm lại vào khay, lau tay đứng dậy, “Ta qua xem sao.”

Phan Sĩ Hầu vừa thấy Giang Thắng Lâm định đi, nhất thời sốt ruột, chặn trước mặt y hỏi: “Thần Y muốn đi đâu?”

“Phan đường chủ, Cung chủ nhà ta cũng bị thương.” Lam Yên kìm chế tính tình, “Thần y sang nhìn một cái, nếu không sao rồi sẽ lập tức quay lại.”

“Không được, con ta bị thương nặng, một khắc cũng không thể rời đại phu.” Phan Sĩ Hầu vội vàng nói, “Lệ Cung chủ, Lệ Cung chủ bên kia, ta mời đại phu khác cho hắn, ta phái người đi ngay bây giờ đây.”

Lam Yên vốn dĩ đã chẳng ưa gì ông già này, bây giờ còn thấy ông ta ích kỉ đến vậy, lồng ngực càng thêm tức, đều là nể mặt Lệ Tuỳ mới cưỡng chế phẫn nộ trong lòng, nhã nhặn giải thích: “Phan thiếu chủ đả thương Cung chủ, còn cắn ngài ấy đến tay toàn là máu.” Ừ thì khoa trương đấy nhưng dù sao chăng nữa con trai ngươi cắn người cũng là sự thật.

Theo lý thuyết, lời đã nói đến mức này rồi, người bình thường nên biểu hiện một chút mới phải, Phan Sĩ Hầu lại cứ như là chẳng nghe thấy, vẫn kiên trì không cho Giang Thắng Lâm đi, nhất định phải khám cho con trai mình xong đã.

Lam Yên chưa đến mức phun ba mét lửa thì cũng sương sương cỡ hai mét rưỡi rồi. Ngươi tận mắt nhìn thấy con trai bị Trương Tham cắn thành quái vật, lúc này Cung chủ nhà ta cũng bị con trai ngươi cắn, ngươi lại ngay cả đại phu cũng không chịu cho hắn khám, chơi dơ vậy chơi mấy mình?

Giang Thắng Lâm kẹt giữa hai bên, ngược lại trở thành người bình tĩnh nhất, y nói với Phan Sĩ Hầu: “Ta đi rồi sẽ quay lại rất nhanh thôi, Phan thiếu chủ cũng không thiếu gì một chốc một lát này, cứ để hắn nghỉ ngơi trước đi đã.”

Phan Sĩ Hầu còn muốn nói gì đã bị Lam Yên chặn trước mặt. Giang Thắng Lâm nhân cơ hội đi qua cách vách. Đại phu Chúc phủ đang băng bó bả vai cho Lệ Tuỳ, nói đã kiểm tra xong rồi, tuy bị thương đến xương cốt nhưng không nghiêm trọng, nghỉ ngơi một thời gian sẽ lành lại.

Lệ Tuỳ hỏi: “Phan Cẩm Hoa thế nào rồi?”

“Không quá lạc quan, chỉ có thể cố gắng hết sức thử một lần.” Giang Thắng Lâm kéo cổ tay của hắn qua kiểm tra, “Chỉ cắn ở đây?”

Lúc này Chúc Yến Ẩn mới phát hiện ra hắn thế mà còn có một chỗ bị cắn thương nữa, nghĩ đến chuyện Trương Tham cắn Phan Cẩm Hoa, sắc mặt lập tức nhợt đi: “Thế này phải làm sao bây giờ?”

“Lấy ít thuốc bột cầm máu tan bầm bôi ngoài da.” Giang Thắng Lâm dặn dò, “Cắn không nông đâu, mấy ngày tới đây đừng để cho vết thương dính nước.”

Lệ Tuỳ gật đầu: “Được.”

Chúc Yến Ẩn nghe mà không yên tâm: “Cầm máu tan bầm không dính nước là được rồi ư, có phải nên kiếm thêm một chút thuốc giải độc không. Dù sao Phan Cẩm Hoa... cứ cẩn thận thì hơn.”

“Mấy ngày nay ta vẫn luôn nghiên cứu thi thể Trương Tham.” Giang Thắng Lâm nói, “Sở dĩ ông ta khùng điên mất kiểm soát như vậy là do bị dược vật ăn mòn đầu óc, còn từng ngâm thuốc độc cưỡng ép nghịch chuyển gân mạch trong cơ thể, nhằm tăng nhanh công lực trong thời gian ngắn. Biện pháp này tà môn âm độc, nhưng nói cắn một miếng mà có thể điên theo nhau thì thực sự khả năng không cao.”

Chúc Yến Ẩn nghe thế nửa tin nửa ngờ: “Nhưng Phan Cẩm Hoa không phải là ví dụ sống sao?”

“Phan Cẩm Hoa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta còn phải tỉ mỉ nghiên cứu lại.” Giang Thắng Lâm nói, “Có điều vết cắn thương này thực sự không đáng lo, chắc cũng nghiêm trọng hơn bị muỗi chích một chút thôi.”

Đang nói chuyện, cửa lại bị gõ thùng thùng.

Phan Sĩ Hầu - nghe có vẻ khá là sốt ruột: “Giang Thần y, Giang Thần y!”

Và giọng Lam Yên: “Thần y đã bảo Phan thiếu chủ chẳng hụt gì một chốc này, Phan Chưởng môn hà tất phải nhộn lên như vậy?”

Lệ Tuỳ nói: “Đi đi.”

Giang Thắng Lâm vỗ vỗ vai hắn, xoay người mở cửa.

Phan Sĩ Hầu như trút được gánh nặng, vội vàng dẫn Thần Y quay về cách vách, từ đầu đến cuối chẳng thấy liếc Lệ Tuỳ ở trong phòng được một cái.

Hai canh giờ trước trong rừng lạnh ngoài thành, câu “may sao có ngươi” lúc nương tựa vào nhau ấy, độ ấm lưu lại ngắn ngủi đến mức chỉ có một chớp mắt.

Lệ Tuỳ một tay nắm chén trà, người lười nhác ngồi tựa vào lưng ghế phía sau, tầm mắt lại buông xuống.

Lam Yên đóng cửa vào, rầm một tiếng.

Lệ Tuỳ hỏi: “Ai lại chọc giận ngươi rồi?”

“Còn có thể là ai?” Lam Yên kéo ghế qua đặt mông ngồi xuống, “Thiên Chu Đường thật là khinh người quá đáng, Cung chủ việc gì phải săn sóc đủ điều với đám ấy như vậy. Ta thấy ông già kia trong lòng hoàn toàn chỉ có con của mình thôi, làm gì còn ai khác. Hồi nãy ta đi mời đại phu, đã nói Cung chủ bị con lão cắn đến toé máu rồi, thế mà lão đến một chút phản ứng cũng không có.”

“Tính mạng của con trai ruột đang như ngọn đèn trước gió, ông ấy phải lo thì lo thôi, nhân chi thường tình.” Lệ Tuỳ vận động gân cốt, “Ta cũng đâu có sao, đi lấy chút nước ấm tới đi.”

Lam Yên ứng thanh, chạy xuống chuẩn bị đồ tắm gội.

Chúc Yến Ẩn nhìn đại phu băng bó vết thương trên cổ tay cho hắn, tuy vẫn chưa yên lòng nhưng nghĩ đến y thuật của Giang Thắng Lâm lại cảm thấy không có gì phải lo lắng, khả năng là thực sự chẳng sao cả.

Lệ Tùy hỏi: “Đang nghĩ gì?”

“Không có gì.” Chúc Yến Ẩn hồi thần, “Ta kêu người làm cho ngươi chút đồ ăn, ăn xong nghỉ ngơi sớm vào.”

Đầu bếp Chúc phủ tay chân tháo vát, chưng canh trứng nấu mì súp, còn trộn ba bốn món rau ăn kèm đưa vào theo. Chúc Yến Ẩn cũng lấy một bộ bát đũa, cùng hắn bình tĩnh ăn. Bên ngoài vẫn rất lộn xộn, người của các môn phái đến rồi lại đi, có điều cửa đã đóng thì chẳng còn việc gì ảnh hưởng đến hai người nữa.

Chúc Yến Ẩn ăn một đũa mì, đưa mắt nhìn hắn.

Gắp một đũa rau trộn, lại đưa mắt nhìn hắn.

Lệ Tuỳ dính lại gần: “Sao thế?”

Trong lòng Chúc Yến Ẩn có chút không thoải mái, không đúng, là rất bực mình mới phải.

Lệ Tuỳ vươn tay nhẹ nhàng lau chút nước canh bên môi y: “Ai chọc ngươi, nói ra, ta đi giết hắn.”

Chúc Yến Ẩn thở phì phì: “Phan Sĩ Hầu!”

Lệ Tuỳ không nhịn được bật cười: “Sao các ngươi một người hai người đều không vừa mắt ông ta vậy?”

Chúc Yến Ẩn buông đũa, kèm theo một chút giận dỗi, một chút đau lòng nói: “Sau này ngươi theo ta về Giang Nam, ta không thiếu nhất chính là trưởng bối, béo gầy cao thấp đều có, bọn họ thương ta như thế nào thì sẽ thương ngươi như thế ấy.” Quý hiếm gì ba cái Phan Sĩ Hầu, cứ ôm con trai ông ta mà ăn Tết với nhau đi. Nhưng vẫn tức, càng nghĩ càng tức.

Lần này Lệ Tuỳ không cười nữa, tay hắn còn đang dừng ở trên môi đối phương: “Được.”

Chúc Yến Ẩn cảm thấy hơi thoải mái hơn một chút rồi, đặt lại đũa vào tay hắn: “Vậy ngươi ăn nhiều một chút, ta đi tìm người đến sắp xếp lại giường đệm cho ngươi.”

Lệ Tuỳ không hiểu: “Vì sao phải sắp xếp giường đệm?”

“Ngươi bị thương rồi, phải ngủ mềm mại một chút, đừng nằm lên cái ván gỗ cứng đơ đơ ấy nữa.” Chúc Yến Ẩn đứng dậy, “Ăn cơm ngoan, những chuyện khác chớ quản.”

Có thể do lửa giận nhắm vào Phan Sĩ Hầu còn chưa tắt, ngữ điệu của Chúc nhị công tử vẫn rất căng, thoạt nhìn đằng đằng sát khí, như là muốn tìm người cãi nhau.

Lệ Cung chủ: “... Được, ngươi thay đi.”

Gia đinh Chúc phủ ôm chăn màn gấm lụa đệm giường bông mềm, chỉnh tề xếp hàng đi vào, rồi lại chỉnh tề xếp hàng đi ra, gọn gàng trước sau.

Bận rộn sương sương tầm nửa canh giờ - mà vẫn chưa thấy kết thúc.

Lệ Tuỳ không thể không qua phòng Giang Thắng Lâm tắm gội súc miệng rửa mặt, một tay lau tóc ướt đứng ngoài sân hồi lâu, thấy trong phòng cuối cùng đã yên tĩnh mới đẩy cửa bước vào.

Nói chung cứ phải gọi là thơm.

Ruộng hoa ngày xuân bị bão tố dập đến tàn hồng đầy đất, mười tám vũ cơ đồng thời nhảy múa trên sông Tần Hoài, nương nương trong cung đốt nhang cầu chúc - hiệu quả hun ra tới cũng không sánh bằng phòng ngủ ngát hương của Lệ Cung chủ lúc này.

Chăn đệm trải trên giường đã được đổi lại hết một lần - vì ra ngoài không mang dư bộ đồ giường, cho nên dùng luôn chăn tơ vân và gối gấm Chúc Yến Ẩn vẫn hay dùng, trắng tựa tuyết, chạm lên càng nước chảy mây trôi như không có gì. Trên màn lụa thêu nhạt phong lan xanh, dùng móc bằng ngọc gọn gàng chia sang hai bên, đầu giường cài mấy chiếc túi thơm an thần thêu hoa. Bục giường trải thảm da lông mềm trắng muốt, còn đặt một đôi giày ngủ, đèn nến đổi thành Nam Hải minh châu bỏ trong tráp tối. Cuối giường còn treo một cái lư đồng, huân hương lượn lờ, nhạt mà thanh u.

Chúc Yến Ẩn ngồi ở cạnh giường, vỗ vỗ gối đầu một cách hài lòng: “Qua đây.”

Hay cho một bộ phong cách ác bá Giang Nam sắp cưỡng động phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.