Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 48: Chương 48: Thứ bốn mươi tám




Chương thứ bốn mươi tám

Chúc Yến Ẩn không có kinh nghiệm chăm sóc người khác nhưng đã có một khối lượng lớn kinh nghiệm được người khác chăm sóc, lúc này trông mèo vẽ hổ cũng có thể bố trí cho bệnh nhân đâu vào đấy. Đầu tiên giở chăn ra giũ lên, đắp cho Lệ Tuỳ kín từ cổ đến chân, còn làm màu vỗ vỗ hai cái lên má hắn, chỉnh trang lại tóc tai: “Được rồi, ngủ đi.”

Ổ chăn rất mềm, như một cụm mây được nắng sưởi ấm áp dễ chịu, bao quanh thân thể vừa hay ngăn cách sự lạnh lẽo cơn mưa đêm kéo đến. Lệ Tuỳ nằm trên gối một cách phối hợp, nói: “Ta không việc gì.”

“Bị thương đến tận xương rồi mà còn gọi là không việc gì được ư?” Chúc Yến Ẩn ngồi ở cạnh giường, “Đương nhiên, nếu ngươi đang nói đến Phan Sĩ Hầu thì quả thực đó không phải là việc của chúng ta.” Bản thân trước đó thế mà lại cảm thấy ông già ấy không tính là tệ, còn khuyên Lệ Tuỳ nên đối xử với trưởng bối thêm kiên nhẫn, quan tâm. Kết quả đêm nay diễn ra một vở như vậy, bỏ đi, không nghĩ nữa, cứ nghĩ đến là bắt đầu tức ói.

Bèn nói: “Ngươi ngủ mau!”

Lệ Tuỳ hỏi: “Người đọc sách các ngươi đều ru ngủ một cách hung thần ác sát như vậy?”

Chúc Yến Ẩn thả chậm ngữ điệu, không, không hẳn, thế để ta ngâm cho ngươi nghe bài thơ nhé, “Hồng phai như tình chàng / Nước xiết tựa sầu thiếp”, hay là ngươi muốn nghe dịu dàng tình tứ hơn một chút, thích gì chiều nấy.

Lệ Tuỳ cười: “Đều được.”

Chúc Nhị công tử nhiều chữ, còn rất am hiểu thao thao bất tuyệt. Y ngồi xuống bục kê chân, vừa nằm bò lên mép giường là có thể nói từ chim oanh tháng hai đến mùa xuân thành Tử Cấm, thanh âm rất nhỏ, cuối cùng dứt khoát biến thành thì thầm khe khẽ - tự mình ru rồi buồn ngủ theo luôn.

Lệ Tuỳ nhắm mắt lại, mỏi mệt của cả ngày cùng trào ra trong giây lát, ép cho mí mắt nặng trĩu, hương thơm bên gối quen thuộc lại dễ nghe, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Chúc Yến Ẩn ngáp một cái, thầm nghĩ, ru đại ma đầu ngủ thật là một công việc tiêu hao thể lực.

Y rời khỏi phòng, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại, rồi lệnh cho đệ tử Vạn Nhận Cung canh phòng chặt chẽ tiểu viện, Phan Sĩ Hầu cách vách cũng được, Võ Lâm Minh Chủ cũng thế, hoặc là các môn phái Võ Lâm khác muốn tới bái phỏng, trừ phi lửa đã cháy đến mông rồi, còn không thì nhất loạt xua hết về.

Đệ tử Vạn Nhận Cung cùng lĩnh mệnh hô: “Vâng!”

Nói chung cũng không cảm thấy nghe Chúc Nhị công tử sai bảo có gì không ổn, cực kì thuận lý thành chương.

Lúc này trời đã tang tảng sáng.

Chúc Yến Ẩn ngủ không lâu lắm, gần trưa đã tỉnh lại rồi. Chúc Tiểu Tuệ vừa giúp y thay đồ vừa nói: “Giang Thần Y bận rộn suốt một đêm, cho tới giờ vẫn còn ở bên phòng Phan Cẩm Hoa. Trong viện ngoài viện đều là người của Võ Lâm Minh, có điều cũng không ai ồn ào, đều đứng chờ thôi, Triệu thiếu chủ cũng ở đó.”

“Lệ Cung chủ thì sao?”

“Người của Vạn Nhận Cung không hề ra khỏi tiểu viện, hình như Lệ Cung chủ còn chưa rời giường.”

Chúc Yến Ẩn vừa nghe lập tức trào dâng hứng thú, dù sao thì ma đầu thường có, đại ma đầu ngủ nướng không thường có, ngang qua tạt qua không thể bỏ qua.

“Ta đi xem sao.”

Chúc Tiểu Tuệ một lần nữa hoài nghi nhân gian, chưa dậy thì có gì mà phải xem?

Nhưng Chúc Nhị công tử đã như cơn gió thổi đi rồi, đến một góc bóng dáng cũng không hề để lại.

Lệ Tuỳ đang tựa vào thành giường điều tức.

Chúc Yến Ẩn đẩy cửa ra một khe hở nhỏ, cẩn thận dè dặt dò đầu vào nhìn.

Lệ Tuỳ vẫn mặc áo ngủ màu đen, đai lưng thắt lỏng lẻo, lộ ra hơn nửa lồng ngực, thần sắc lười biếng, tự làm cho mình trở nên truỵ lạc mê người, không giống ma đầu giết chóc điên cuồng, giống yêu cơ bên người ma đầu.

Chúc Yến Ẩn rất lễ phép: “Ta vào được không?”

Lệ Tuỳ nhắc nhở: “Ngươi đã vào rồi.”

Chúc Yến Ẩn: “... Không hề, ta mới vào có một nửa.”

Mà nửa còn lại chính là sự khác biệt giữa công tử Giang Nam đoan trang thận trọng hữu lễ và gấp không chờ nổi giở trò lưu manh, cho nên vẫn là phải phân biệt rõ ràng mới được.

Lệ Tuỳ cười hỏi: “Sao không nghỉ ngơi nhiều một giấc?”

Chúc Yến Ẩn quang minh chính đại bước vào phòng, thuận tay đóng cửa: “Nghĩ đến thương thế của ngươi, với lại cũng không ngủ được, thế nào rồi?”

“Không việc gì.” Lệ Tuỳ dựa về đầu giường, y phục trượt xuống càng nhiều.

Chúc Yến Ẩn mặt không đổi sắc thay hắn kéo kín vạt áo: “Không có việc gì thì tốt.” Không có việc gì thì mặc quần áo đàng hoàng vào.

Lệ Tuỳ nhìn băng vải trên cổ tay mình: “Những người khác có biết chuyện ta bị cắn thương không?”

“Không biết, ta không cho nói ra bên ngoài.” Chúc Yến Ẩn đáp, “Ngươi ta tự nhiên là tin tưởng vào Giang Thần Y, nếu y đã nói vết cắn không sao thì nhất định là sẽ không sao. Nhưng những người khác thì chưa chắc, hơn nữa lắm người nhiều miệng, ai biết chắc được sẽ bị đồn thành cái thể loại gì, chi bằng giữ bí mật.”

Lệ Tuỳ gật đầu: “Được.”

Chúc Yến Ẩn vuốt vuốt thảm trải giường, lại hỏi: “Đêm qua ngủ có ngon không? Nếu ngươi cảm thấy giường còn chưa đủ mềm, đợi đến khi ghé qua khu thành lớn tiếp theo ta lại bảo Chương thúc đi mua thêm ít chăn đệm ruột bông.”

Thật ra Lệ Tuỳ không thích ngủ giường mềm là mấy, nhưng lúc này dựa vào ổ bông trắng tuyết mềm mại lại cũng dựa ra mấy phần khoan khoái an nhàn, có thể thấy được Giang Nam điệu thực sự giục người biếng nhác, giống như những thứ thơ văn ấy, đều có thể làm cho người ta chẳng còn muốn hỏi chuyện đời nữa, chỉ mong được sa vào hương ôn nhu.

Chúc Yến Ẩn không hề nhắc đến Phan Sĩ Hầu, Lệ Tuỳ cũng không, nhưng chẳng ngăn nổi cách vách thực sự thích bới chuyện. Hai người còn chưa ăn được bữa cơm trưa thì đệ tử Thiên Chu Đường đã lại chạy tới, nói thiếu gia nhà mình không xong rồi.

Chúc Yến Ẩn mở cửa: “Không xong là có ý gì?”

“Là, là, Giang Thần y nói không tỉnh dậy được.” Đệ tử Thiên Chu Đường đáp, “Cho dù tỉnh lại cũng chỉ có thể ngây ngốc.”

Chúc Yến Ẩn quay đầu lại thoáng nhìn, thấy Lệ Tuỳ vẫn ngồi cạnh bàn, không hề có ý định đi sang xem sao bèn nói với đệ tử kia: “Biết rồi, trong người Lệ Cung chủ cũng có thương tích, còn đang điều tức, ngươi đi về trước đi.”

Âm thanh bi thương của Phan Sĩ Hầu dường như có thể xuyên thấu tường.

Chúc Yến Ẩn sập một tiếng đóng chặt cửa, ngồi về bên Lệ Tuỳ: “Đêm qua ta vừa trông biểu cảm của Giang Thần y đã đoán được có lẽ kết quả sẽ là như vậy rồi, có điều tốt xấu cũng giữ lại được mạng.”

“Ngươi cảm thấy độc trên người Phan Cẩm Hoa là từ đâu ra?”

“Giang Thần y nói không phải do cắn, vậy rất có khả năng là giống như Trương Tham, ngâm nước độc gây ra.” Chúc Yến Ẩn nói, “Nếu Phan Cẩm Hoa bị ai cưỡng bức bắt đi luyện công, Phan Sĩ Hầu không thể nào không nói ra, sợ là đã sớm gào khóc đến tìm ngươi rồi ấy chứ. Hiện tại không chỉ ngôn ngữ mập mờ, còn bịa ra lời nói dối bị Trương Tham cắn cổ kéo khỏi thành kia nữa, đủ thỏa đáng để cho rằng Phan Cẩm Hoa không hề bị bắt đi.”

Nói cách khác, là tự nguyện.

Phan Cẩm Hoa có một người cha xui xẻo vừa yêu chiều vừa điên cuồng như vậy, bị đàn áp giáo dục từ nhỏ, nội tâm tám phần đã sớm méo mó rồi, chưa nói đến đánh thắng Lệ Tuỳ, cho dù chỉ vì để tạo ra tên tuổi trên giang hồ, ước chừng cũng sẽ thực sự tình nguyện thử đi theo con đường bất chính.

Mỗi một kẻ luyện tà công trước khi bị cắn nuốt đều sẽ cảm thấy mình có khả năng khống chế được tâm trí, hệt như những con bạc đỏ mắt trên chiếu bài vậy, vĩnh viễn cho rằng mình có thể gỡ gạc ở ván tiếp theo. Nhưng kết cục cuối cùng là gì, chỉ có người ngoài cuộc mới rõ ràng nhất.

Còn Phan Sĩ Hầu là sau khi con trai nhập ma mới biết chuyện, hay là căn bản tự tay thúc đẩy toàn bộ thì khó mà nói.

“Chắc là ý trước.” Lệ Tuỳ uống một ngụm cháo tổ yến, “Phan Sĩ Hầu có mong con hoá rồng cũng không đến mức để mặc gã dẫm lên vết xe đổ của Trương Tham. Ta đoán khi Phan Cẩm Hoa đã cận kề ranh giới nhập ma ông ta mới nhận ra bất thường nhưng không dám nói thật với ta, đành phải bịa đặt vờ như mình là người bị hại.”

Chúc Yến Ẩn hỏi: “Có ngọt không?”

Lệ Tuỳ liếc món cháo: “Ngọt.”

Chúc Yến Ẩn hớt đi một muỗng từ bát hắn, ưm, là rất ngọt.

Hai người ăn cơm trưa xong rồi nghỉ ngơi một lúc mới chuẩn bị đi xem tình hình nhà bên. Kết quả là đẩy cửa ra đã thấy Giang Thắng Lâm đang tựa vào gốc cây trong sân, vẻ mặt mệt mỏi vươn tay day huyệt Thái Dương.

“Giang Thần y.” Chúc Yến Ẩn tiến đến đỡ Giang Thắng Lâm, “Sao ngươi còn chưa đi nghỉ ngơi.”

“Vừa mới được thả ra.” Giang Thắng Lâm ngồi xuống ghế đá, “Tính ra ta từng gặp qua không ít bệnh nhân, Phan Sĩ Hầu này đặt trong các ông bố bà mẹ cũng xem như ngộ nghĩnh lạ lùng, chẳng hỏi con trai có thể tỉnh dậy hay không, chỉ hỏi sau khi tỉnh dậy còn có thể học văn luyện võ nữa hay không. Cho đến giờ hãy đang khóc kìa, ta khuyên các ngươi đừng sang thì hơn.”

“Thật không tỉnh lại được nữa?”

“Giữ được mạng đã là không tệ rồi, may mà đêm qua ngươi tóm gã về kịp, nếu không chậm thêm một canh giờ sợ là chỉ còn một con đường chết. Có điều nói đi nói lại, dựa theo phản ứng của Phan Sĩ Hầu, ước chừng ông ta cảm thấy đứa con trai sống dở chết dở này cũng chẳng khác con trai đã chết rồi là mấy.”

Chúc Yến Ẩn bĩu môi, cha gì đây không biết.

“Thế ta về đi ngủ đây.” Giang Thắng Lâm ngáp một cái, “Tốt nhất là các ngươi cũng đừng đi chuốc xui xẻo. Lúc này ông ta khùng khùng điên điên, nhìn ai cũng ngứa mắt đấy.”

Chúc Yến Ẩn đưa Giang Thắng Lâm về phòng, không cho dược đồng canh, cũng không cho đệ tử Vạn Nhận Cung canh mà gọi hộ vệ nhà mình tới đóng cửa vây xung quanh, ra lệnh nếu không có việc gấp thì không cần phải để ý đến Thiên Chu Đường lúc hốt hoảng lúc kêu gào, để Thần Y nghỉ ngơi tử tế.

Lệ Tuỳ hỏi: “Ngươi không muốn để ông ta va chạm với Vạn Nhận Cung?”

“Ông ta không dám dây vào Chúc phủ.” Chúc Yến Ẩn cùng ngồi xuống ghế đá, “Đương nhiên, khẳng định là cũng không dám chọc đến Vạn Nhận Cung, nhưng ai mà biết được liệu có cậy vào ân tình bằng cái đinh gỉ năm đó rồi chạy tới khóc lóc cầu xin ngươi không, chi bằng trực tiếp dùng người của ta, bớt lo chút.”

Lệ Tuỳ cười cười: “Ngươi rất không ưa ông ấy.”

Đây đâu có phải chỉ là rất không ưa, Chúc Yến Ẩn chẳng kìm được: “Ngươi không tức giận sao, chuyện đêm hôm qua.”

“Ta đã sớm nói rồi, ta rõ ràng cách làm người của ông ấy.” Lệ Tuỳ nói, “Chuyện đêm qua, không ngoài dự đoán chút nào.”

“Nhưng ngươi coi ông ấy là trưởng bối, hao tâm tổn sức tìm con trai cho, còn bị thương kìa, ông ta lại một chút cũng... Dù sao đi chăng nữa ta đang tức chết đây.”

“Ta coi ông ấy là trưởng bối, nhưng không hề coi ông ấy là trưởng bối không thể không có.” Lệ Tuỳ bóp bóp cằm Chúc Yến Ẩn, “Hiểu chưa?”

Chúc Yến Ẩn ngẫm nghĩ: “Ừ.”

“Nếu nhà bên đang loạn thì chúng ta không đi hóng thị phi làm gì.” Lệ Tuỳ nói, “Đêm qua chưa nghỉ ngơi đủ, lại quay về ngủ một lát.”

Chúc Nhị công tử gửi lời mời, cùng nhau ngủ.

Nói xong lại cảm thấy không được ổn cho lắm, quá bại lộ ý nghĩ nội tâm, vì thế giấu đầu lòi đuôi mà bổ sung thêm một câu, chủ yếu là không muốn ngươi thừa dịp lúc ta ngủ rồi đi tìm Phan Sĩ Hầu, cho nên cả nhà cùng nhau ngủ, không đúng, không phải là cùng nhau ngủ, trong phòng ta còn có sập mềm, ngươi ngủ trên ấy, cũng vừa to vừa thoải mái.

Hoặc là muốn ngủ chung một giường với ta cũng được, hoặc là muốn ngủ chung một giường với ta cũng được, hoặc là muốn ngủ chung một giường với ta cũng được.

Kết quả Lệ Cung chủ vào thời điểm kiểu như thế này, đột nhiên hết ma đầu rồi, một chút cũng không cường thế bá đạo lãnh khốc tà mị, mà đồng ý ngủ sập mềm.

Bởi vậy có thể thấy, thoại bản quả thật toàn là viết xào viết lộn, khác xa so với hiện thực.

Chúc Yến Ẩn nằm trên giường, tính toán sau này về Giang Nam rồi sẽ công khai lên án phường buôn sách bất lương, đừng có mà hễ nhắc đến ma đầu là lại lập tức chăn gối đảo điên ba nghìn chữ, rất chi là gây hiểu lầm cho người đọc sách.

Lệ Tuỳ nửa dựa trên sập mềm, hắn không buồn ngủ cho nên ánh mắt vẫn luôn đặt trên giường.

Chúc Yến Ẩn nghẹn giọng nói: “Sao ngươi lại nhìn ta?”

Lệ Tuỳ hỏi: “Vậy ta nên nhìn ai?”

Chúc Yến Ẩn thầm nghĩ, vào giờ ngủ trưa, bình thường chúng ta sẽ nhắm mắt lai, không nhìn cái gì cả.

Nhưng nếu ngươi thành tâm muốn nhìn, cũng được.

Vì thế Chúc nhị công tử nhắm mắt lại, một lần nữa dàn xếp cho mình tư thế ngủ cực kì ưu nhã, đến những ngón tay đặt bên gối đầu cũng đặc biệt lưu tâm về phương hướng một chút.

Áo trắng tóc đen, dáng người gầy yếu.

Thấy mà thương, thấy mà thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.