Chương thứ năm mươi chín
Chúc Chương nghe hộ vệ kể lại hết sự việc từ đầu chí cuối, lúc vội vàng chạy tới Chúc Yến Ẩn đã tắm gội xong nằm trên giường, một bộ tạo hình yếu ớt “ta mệt rồi buồn ngủ cho nên không muốn nói chuyện“. Đại phu Chúc phủ cũng ở đó, nhỏ giọng nói: “Công tử không sao, chỉ là hơi bị kinh hãi.”
Chúc Yến Ẩn phối hợp “ừm” một tiếng. Chuyện đêm nay tạm thời y còn chưa nghĩ ra phải giải thích với người nhà thế nào, cho nên đành triệu hồi giả bệnh đại pháp. May sao từ trước đến nay lão quản gia luôn thương y, an ủi mấy câu xong liền buông rèm, dặn dò phải nghỉ ngơi tử tế, còn mình thì ra cửa định đi (tra) hỏi Lệ Tuỳ, kết quả được đệ tử Vạn Nhận Cung cho biết, cung chủ nhà mình có việc bên ngoài rồi, không ở quán trọ.
Chúc Chương cung kính nói: “Vậy sau khi Lệ Cung chủ trở về, xin báo giúp một tiếng.”
Lệ Tuỳ ngồi trong phòng, nghe đối thoại bên ngoài, đầu chậm rãi phát đau. Trước giờ hắn luôn làm theo ý mình, không kiêng dè suy nghĩ của người khác, càng miễn bàn đến cho ai một lời giải thích, thế nên thật sự không thạo nghiệp vụ trên phương diện này, mãi đến khi Chúc Chương đã trở về phòng rồi vẫn chưa cân nhắc xong ngày mai phải giải thích với lão quản gia trung thành như thế nào về việc mình và Chúc Yến Ẩn hợp mưu giết người.
Hợp mưu giết người.
Riêng ngẫm bốn chữ này thôi đã cảm thấy nhà họ Chúc tám phần là sắp khóc lóc đến nha phủ báo quan rồi.
...
Chúc Yến Ẩn cuốn chặt chăn, chưa ngủ được, cũng không buồn ngủ. Lúc Quan Sơn Ngũ chết, khoảng cách với mình thật sự quá gần, gần đến nỗi dường như có thể cảm nhận thấy luồng khí nóng đột ngột phun ra, hình ảnh lặp đi lặp lại tái diễn trong đầu, gạt bỏ không được, dạ dày một lần nữa thắt lại đau âm ỉ.
Sau đó đột nhiên được kéo vào một vòng ôm lành lạnh.
“...”
Lệ Tuỳ ôm y thật chặt, một lúc lâu sau mới hỏi bên tai: “Đêm nay ta lại làm ngươi sợ rồi?”
Chúc Yến Ẩn trả lời: “Một chút.”
Quả thực y còn chưa dũng cảm đến mức có thể mặt không đổi sắc đối diện với giết chóc, nhưng đã xem như tiến bộ rồi, dẫu sao trước kia bị doạ ói, lần này chỉ đau đầu đau dạ dày đau toàn thân thôi. Lệ Tuỳ tựa lên thành giường, xoa bụng cho y, cách một lớp áo trong, động tác nhẹ như đang xoa đậu hũ.
Chẳng có tác dụng gì trong việc dịu bớt đau đớn, ngược lại còn làm tăng thêm một tầng ngứa ngáy căng chặt, đúng cái gọi là hoạ vô đơn chí. Loại nhân viên tẩm quất có thủ pháp phế phẩm này chắc cũng miễn cưỡng bất phân thắng bại với thầy thuốc giang hồ đun cao da chó. Chúc Yến Ẩn không thể không chủ động đưa ra yêu cầu: “Ngươi dùng sức một chút.”
Tay Lệ Tuỳ hơi khựng lại: “Ta sợ làm đau ngươi.”
Chúc Yến Ẩn nhanh như chớp nói, yên tâm không đau, ngươi mạnh lên một chút ta mới thoải mái. Nói xong ngay sau đó mới phản ứng lại, đây là cái đối thoại chết tiệt gì, quá hạ lưu rồi, ai ôi bại hoại thuần phong. Vì thế có tật giật mình liếc Lệ Tuỳ một cái, kết quả mặt Lệ Cung chủ phải gọi là không một gợn sóng, như thể hoàn toàn chẳng nghe ra ý khác, ngược lại còn hỏi một câu: “Ngươi nhìn gì ta?”
Chúc Nhị công tử lập tức nói: “Không có gì.”
“Mạnh như này được chưa?”
“Được.”
Lệ Tuỳ tiếp tục xoa bụng cho y: “Đau thì bảo ta.”
Chúc Yến Ẩn nhắm mắt lại, cố gắng hết sức giờ nào việc nấy hưởng thụ một chút tẩm quất kiểu sư phụ già này. Khó khăn lắm mới đuổi được những ý nghĩ kì cục trong đầu ra, một lần nữa biến trở về làm người đọc sách mười phần thuần khiết, ngay sau đó, y lười nhác trở mình, túm chăn muốn kéo lên cao hơn: “Đêm nay...”
Tiếng nói chuyện đột nhiên im bặt.
Đợi chút, vừa rồi, trong chăn, ta đã sờ thấy cái gì ấy nhỉ.
Lệ Tuỳ cùng y nhìn nhau, vẫn là bộ biểu tượng cảm xúc không một gợn sóng vừa nãy.
Chúc Yến Ẩn trông mà ngây người, thậm chí có chút khâm phục. Ngươi làm thế nào mà tách được biểu cảm ra khỏi cơ thể một cách rạch ròi như vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy cái vẻ mặt rất lợi hại rất quả dục này lâm thời không quá tương xứng với trạng thái của ngươi sao, ta còn tưởng là chỉ có mình ta suy nghĩ bậy bạ.
Lệ Tuỳ hỏi: “Sao thế?”
Chúc Yến Ẩn đáp: “Không sao, ngươi quá lợi hại, ngươi tiếp tục.”
Lệ Tùy nói: “Nếu ngươi muốn thử cái khác, có thể nói với ta bất kì lúc nào.”
Chúc Yến Ẩn cảnh giác nghĩ, lời này của ngươi lại là có ý gì!
Lệ Tuỳ tiếp tục giúp y xoa bụng, khi có khi không, nhưng khoé miệng đã dương dương.
Chúc Yến Ẩn lập tức nhạy bén suy luận ra từ nụ cười trước mắt, vừa rồi khẳng định là người này cũng đã nghe hiểu hàm ý ẩn sau câu đau hay không đau, hơn nữa chuyện nghĩ ngợi đến nhất định không ít hơn mình. Cứng cả rồi, thế mà còn giả bộ ngây thơ, ngươi một tên ma đầu giả ngây thơ, đây là cái sở thích ác ôn gì, ta quả thực không thể hiểu nổi.
Có thể là bởi biểu cảm của Chúc nhị công tử thật sự quá mức phức tạp, rất khó bị xem nhẹ, Lệ Cung chủ rất nhanh đã từ cười như có như không, biến thành cười đến vai cũng rung lên - trông thấy khoảng tầm mười Lỗ Thanh kiểu đấy. Ban đầu Chúc Yến Ẩn còn có thể giữ bình tĩnh nằm trên giường, ngươi thích cười thì cứ cười, dù sao ngươi cười ta không cười, nhưng sau đó thấy hắn không ngừng được, lại sinh ra một chút thẹn quá hoá giận, kéo gối dựa bên cạnh qua ném vào người hắn.
Lệ Tuỳ cúi xuống đè lên y, trán chạm trán: “Ngươi đang nghĩ gì?”
Chúc Yến Ẩn quay đầu đi: “Chẳng nghĩ gì.”
Lệ Tùy tiếp tục cười khẽ: “Ta nói, nếu ngươi muốn thử cái khác, có thể nói với ta bất kì lúc nào.”
Chúc Yến Ẩn mạnh miệng: “Lúc này ta không muốn...”
Cũng có thể hơi muốn một chút, chung quy sắc đẹp trước mắt.
Lệ Tuỳ hay dùng sườn ngón tay nhào mặt y, vì lòng bàn tay người luyện võ đều có một lớp chai cứng, nhưng vào loại thời điểm như thế này thì không quá dùng được sườn ngón tay. Chẳng bao lâu sau Chúc Yến Ẩn đã đổi ý, lăn lộn kèm theo giãy đạp trốn vào góc giường, cảm thấy đủ rồi đủ rồi, người đọc sách thuần khiết chúng ta không chịu nổi loại kích thích này, chi bằng cả nhà mặc quần áo đàng hoàng vào, cùng nhau ngắm trăng uống trà.
Lệ Tuỳ y phục mở phanh lộ cả lồng ngực, tựa lên đầu giường: “Qua đây.”
“Không qua.”
“Không chạm vào ngươi nữa.”
“Không tin.”
“Ngươi giúp ta.”
“...”
Chúc Yến Ẩn lần lữa xích qua.
Bàn tay quen cầm bút của Giang Nam quý công tử, trắng muốt thon dài, nửa vết chai cũng không có.
Lệ Tuỳ vẫn nằm nghiêng, nắm lấy tay kia của y, đầu ngón tay đè lên những mạch đập trên cổ tay mảnh dẻ, như đang đùa nghịch món ngọc khí tinh tế tuyệt vời nhất, thần sắc lười biếng, mê người thì đúng là cực kì mê người, nhưng... Chúc Yến Ẩn từ thâm tâm cảm thấy, chính cái biểu cảm này, sửa sang thu xếp lập tức kéo đi tham gia Đại hội Võ Lâm cũng không phải không được.
Theo lý thuyết, làm loại chuyện này ít nhiều cũng nên mặt đỏ tai hồng một chút, nhưng có thể là bởi đại ma đầu thực sự quá bình tĩnh rồi, bình tĩnh đến mức lòng hiếu học của Chúc Nhị công tử đã áp đảo lòng tham-dục - các ngươi thấy có lợi hại hay không, tóm lại y vừa nhìn Lệ Tuỳ không chớp mắt vừa âm thầm dùng thêm mấy phần sức.
Lệ Cung chủ vẫn đang bóp tay y đùa nghịch, như thể hoàn toàn không cảm nhận thấy.
Chúc Yến Ẩn:?
Y nhớ lại một chút, cảm thấy lần trước lúc hai người đùa giỡn ở trên giường, dù chưa gần gũi thế này nhưng biểu cảm nên có đều có cả, không đến mức lạnh nhạt như vậy. Tài tử Giang Nam rất sáng dạ, y hơi phân tích thêm, rất nhanh đã suy đoán ra chân tướng của sự việc, liền xán đến trước mặt Lệ Tuỳ, cực kì không thể tin nổi hỏi: “Sẽ không phải là bởi mới đầu ta nói một câu quá lợi hại mà ngươi đã chuẩn bị duy trì mặt không cảm xúc suốt cả quá trình để thể hiện mình thực sự rất lợi hại chứ?”
Mi tâm Lệ Tuỳ quả nhiên hơi nảy lên.
Chúc Yến Ẩn bị trình độ ấu trĩ của người này làm cho sợ đến ngây người rồi, trong thời gian ngắn không nói nên lời.
Lệ Tuỳ lạnh lùng: “Ta không có.”
Chúc Yến Ẩn kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, phải phải phải, ngươi không có.
Một lát sau, Lệ Tuỳ đột nhiên hung bạo xoay người, đè y lọt vào trong chăn.
Chúc Yến Ẩn ú ớ: “Ta đã nói ngươi không có rồi mà!”
Nhưng ma đầu thì không biết giảng đạo lý, vì thế bánh nếp Giang Nam một lần nữa bị nặn tròn nặn dẹt, nặn đến rơi nước mắt rồi, cuối cùng mới được dúm dó kéo ra, quấn lại vào trong chăn.
Chúc Yến Ẩn: Cuộc đời chẳng còn gì luyến tiếc.
Lăn lộn như vậy, thật ra đã làm y quên luôn hình ảnh hình ảnh đẫm máu ngoài thành, ngủ còn khá ngon, nửa giấc cũng không mơ, mãi đến chiều hôm sau mới tỉnh lại.
Chúc Tiểu Tuệ nói: “Công tử.”
Chúc Yến Ẩn đẩy chăn ra ngồi dậy, ngáp dài hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Mặt trời cũng đã sắp xuống núi.” Chúc Tiểu Tuệ đỡ y ra khỏi giường, “Hồi sáng Chương thúc có đi tìm Lệ Cung chủ một chuyến.”
Chúc Yến Ẩn tỉnh hẳn, lúc này mới phản ứng lại, đêm qua hẳn là mình nên bàn bạc với Lệ Tuỳ một chút xem phải dàn xếp như thế nào. Tuy bảy hộ pháp của Phần Hoả Điện bị giết chết một cách dứt khoát nhanh gọn, Chúc phủ cũng không tổn thất gì, nhưng xét trên toàn bộ sự việc thì chung quy mình đã đảm nhiệm vai trò mồi nhử, nếu để Chương thúc biết, thể nào cũng sẽ cằn nhằn rồi viết thư kể lại hết từ đầu đến đuôi gửi về Giang Nam.
Đau đầu.
“Tâm trạng của Chương thúc tốt không?”
“Ta thấy cũng ổn, trông không giống như đang tức giận.”
“Lệ Cung chủ có còn ở quán trọ?”
“Không, hẳn là đến Võ Lâm Minh rồi.”
Chúc Yến Ẩn tự buộc tóc lên: “Chúng ta cũng đi xem sao.”
...
Vạn Chử Vân đã phái người ra ngoài thành tìm về thi thể của bảy đại hộ pháp Phần Hoả Điện.
Sau khi các môn phái khác nghe tin, cũng thi nhau chạy tới Võ Lâm Minh. Bọn họ chỉ biết tối qua Lệ Tuỳ cùng Chúc Yến Ẩn ra ngoài trẩy hội thả đèn đêm đông. Có kẻ hẹp hòi thích sân si, hồi sáng còn đang đàm tiếu sau lưng, thầm nói mắt thấy cách Tuyết Thành ngày càng gần thế mà Lệ Tuỳ còn có tâm trạng ăn chơi hưởng lạc, chẳng lẽ cứ võ công cao là có thể không màng đến đại cục?
Kết quả lúc này nhìn thấy thi thể của bảy anh em Quan Sơn... Cũng đúng, võ công cao tới một trình độ nhất định, quả thực có thể không màng đến đại cục.
Vạn Chử Vân đương nhiên là vô cùng hân hoan trước sự kiện này, nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện lại thuận lợi như vậy. Ông tận mắt đi xem những thi thể đó, không có vết thương nào khác, tất cả đều là bị một đao đoạt mạng, có thể thấy được võ công của Lệ Tuỳ đã khủng khiếp đến mức độ nào, thật sự có thể gọi là quỷ thần rồi.
Chúc Yến Ẩn dẫn Chúc Tiểu Tuệ theo, vội vàng chạy tới.
Kín sân các môn phái giang hồ vừa thấy y đến, lập tức vây lại, lần này không phải vì trèo lên Chúc phủ Giang Nam, mà là để hóng hớt chuyện đêm qua. Chúng ta nghe nói Lệ Cung chủ chỉ cần một chiêu đã chém chết bảy hộ pháp của Ma Giáo, thật hay giả?
Chúc Yến Ẩn học tập một chút sóng dữ không hoảng của người nào đó, tận lực hời hợt bâng quơ: “Là thật.”
Mọi người rào rào kinh ngạc cảm thán.
Trong lòng Chúc Yến Ẩn cực kì đắc ý.
“Chúc công tử tường tận kể lại cho chúng ta nghe một chút tình hình đêm hôm qua đi.”
Chúc Yến Ẩn lắc đầu: “Không kể nổi.”
Mọi người: “Tại sao?”
Chúc Yến Ẩn tiên khí lượn lờ trả lời, bởi tốc độ thực sự là quá nhanh, nhanh đến mức ta vừa mới chớp mắt một cái thôi những kẻ đó đã chết rồi, vậy phải kể như thế nào đây? Không kể nổi.
Cho nên các ngươi cũng không cần hỏi kĩ làm gì, cứ sùng bái là được rồi.
***
Chương 60 muộn
(Hoac la khong, toi buon ngu qua)
Vote và comment để buff sức mạnh cho editor