Chương thứ sáu mươi
Dưới sự thổi phồng chân thành tha thiết của Chúc Nhị công tử, sự việc “Lệ Cung chủ chỉ một chiêu đã chém chết bảy đại hộ pháp của Phần Hoả Điện” rất nhanh đã sục sôi đồn xa. Chẳng những các môn phái Võ Lâm, ngay cả dân chúng trong thành cũng đang bàn tán, bưng bát mặt mày hớn hở, tình tiết càng lan truyền càng tỉ mỉ sinh động, thậm chí còn xuất hiện phiên bản Na Tra: “Lệ Cung chủ khi ấy thật ra không hề rút kiếm, mà là tay cầm Vòng Càn Khôn, chân đạp sóng bay đến“.
Còn việc giữa vùng Đông Bắc hoang vu lấy đâu ra sóng, không quan trọng, dù sao cũng phải đạp.
Chúc Yến Ẩn thong dong châm trà: “Hôm nay lúc ta đợi ngươi ở bên ngoài Võ Lâm Minh, ai cũng tới hỏi chuyện đêm qua. Hoá ra bọn họ chỉ biết võ công của ngươi cao, lại không biết đã cao tới mức ấy rồi.”
Lệ Tuỳ hỏi: “Ngươi thì sao?”
Chúc Yến Ẩn đưa chén trà cho hắn: “Ta vẫn luôn biết là ngươi lợi hại.”
“Lợi hại kiểu nào?”
“...”
Có thể là bởi đêm qua vừa phi-lễ-nhưng-vẫn-phải-động, Chúc Yến Ẩn cứ cảm thấy câu hỏi này tràn ngập hàm ý bất lương, lòng bàn tay cũng nóng lên theo. Không được, người đọc sách phải trong sạch và quả dục, vì thế y tiếp tục duy trì tiên khí đoan trang, trả lời: “Ví dụ như ngươi thế mà lại trấn an được Chương thúc, không để ông ấy đến mắng ta, rất lợi hại đấy.”
Lệ Tuỳ hỏi: “Tại sao đột nhiên ngươi phải nắm chặt tay lại?”
Chúc Yến Ẩn:...
Tại sao đột nhiên ta phải nắm chặt tay lại, cái đó đương nhiên là bởi đủ kiểu hình ảnh đêm hôm qua bất chợt tràn ra trong đầu, nhưng loại chuyện này sao mà nói được? Chúc Nhị công tử hắng giọng, lảng sang chuyện khác: “Ngươi bảo Chương thúc như thế nào ấy?”
Lệ Tùy nói: “Quên rồi.”
Chúc Yến Ẩn hoàn toàn không tin vào lời bịa đặt này, nhưng y lại không muốn đi hỏi Chương thúc, để tránh bị tóm được lại nghe cằn nhằn một trận. Dưới sự thao túng của lòng hiếu kì mãnh liệt, khuất phục một cách điều độ không phải là không được, dù sao làm cũng đã làm, còn sợ hãi thừa nhận nữa chắc? Vì thế y nói với tốc độ cực nhanh: “Được rồi, ta nắm tay lại là bởi nhớ về chuyện đêm qua. Giờ đến lượt ngươi.”
Lệ Tuỳ: “Quên rồi.”
Chúc Yến Ẩn:?
Giang hồ quả nhiên hiểm ác.
Nhưng sau cùng, dưới sự uy hiếp tràn ngập trí tuệ ba tuổi “ngươi còn không nói ta sẽ lập tức bỏ nhà đi bụi” của Chúc Nhị công tử, Lệ Cung chủ vẫn lựa chọn thoả hiệp. Hắn xách bánh nếp Giang Nam đã làm bộ làm tịch bước tới cửa quay lại, nói: “Ta bảo quản gia của ngươi, ta cũng là người bị lừa.”
Chúc Yến Ẩn thúc giục: “Tường trình tỉ mỉ một chút.”
Thật ra Lệ Tuỳ cũng không có thêu dệt nên câu chuyện cao minh cỡ nào. Hắn chỉ nói với Chúc Chương, Chúc Yến Ẩn quả thực đi đón bạn giúp mình, chỉ là không ngờ rằng bạn ấy đã bị Ma Giáo mua chuộc, may sao mình kịp thời nhận được tin tức cho nên đã đuổi theo.
Chúc Chương có được trí tuệ nhân sinh mấy chục năm uyên thâm, lại không có bao nhiêu trí tuệ giang hồ, trên phương diện này, so ra thậm chí còn kém công tử nhà mình. Ông nghe thấy Lệ Tuỳ bị bạn bè phản bội, đương nhiên cũng không tiện nói nhiều, rồi cứ như vậy nhẹ nhàng buông xuống.
Chúc Yến Ẩn cực kỳ ngạc nhiên, thế cũng được nữa? Chương thúc không giống người dễ bị lừa như vậy, trừ khi...
Lệ Tùy hỏi: “Trừ khi gì?”
Chúc Yến Ẩn nói: “Trừ khi lúc ấy ngươi diễn xuất một cách cực kì chân thật, nước mắt nước mũi giàn giụa trái tim rạn nứt muốn vỡ ra kiểu đấy.”
“Ta không có.”
“Thật không, ta không tin, ta phải đi hỏi Chương thúc.”
Lệ Tuỳ lộ ra vẻ mặt hung ác, dùng sức nhéo má y.
Chúc Yến Ẩn: Ngươi lại nhéo ta, cho nên ta đoán đúng rồi!
Đại ma đầu - ngay cả khi làm chuyện đó cũng phải giả trang mặt vô cảm để tự thể hiện rằng hắn rất lợi hại rất lãnh khốc - lại tình nguyện diễn vai người giang hồ với trái tim tan nát vì bị bạn bè phản bội trước mặt Chương thúc, tuy rằng dường như có chút phân liệt, nhưng nghĩ đến tất cả đều là vì để cho mình không bị ăn mắng, lại thấy có chút cảm động.
Chúc Yến Ẩn xán lại hôn hắn một miếng.
Quả nhiên Lệ Tuỳ đã lập tức bị dỗ dành, dùng sườn ngón tay cọ cọ hai má đỏ ửng của y: “Có đói không?”
“Chúng ta đi xem Từ Vân Trung bên kia đi, y...”
Còn chưa “y” tiếp thế nào, đệ tử Vạn Nhận Cung đã vội vàng tới báo, nói ông chủ Từ thân thể không khoẻ, phát sốt dạ dày đau, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, ngăn cũng không ngăn được.
Chúc Yến Ẩn nghe mà kinh sợ: “Sẽ không phải là Xích Thiên thấy y lâu như vậy rồi cũng chưa móc nối được quan hệ với ta cho nên động tay động chân ở thuốc độc, lấy làm cảnh cáo đó chứ?”
Lệ Tuỳ cầm Tương Quân kiếm lên: “Ngươi tạm đừng sốt ruột, qua xem sao.”
Giang Thắng Lâm cũng đang ở trong phòng Từ Vân Trung.
Tài tử Hạc Thành mặc một thân bạch y, tóc đen xoã tung, sắc mặt nhợt nhạt nửa tì trên giường, một tay ôm ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ đáng tiếc... đáng tiếc ta còn chưa được tận mắt chứng kiến gã đàn ông xấu xí kia chết trước!”
Giang Thắng Lâm nói: “Ngươi cứ nằm lại đã.”
Từ Vân Trung không nghe y, tiếp tục duy trì tạo hình yếu ớt mà mỹ lệ, miệng ác độc chua ngoa mắng Xích Thiên. Một chữ thô tục cũng không có nhưng lực sát thương kinh người, còn dai và dài. Giang Thắng Lâm bị y ồn đến đầu cũng phình lên, khuyên không khuyên nổi, đành phải trốn ra cửa cho yên tĩnh.
Chúc Yến Ẩn vội vàng chạy tới: “Ông chủ Từ thế nào rồi?”
Giang Thắng Lâm nói: “Tự cho là kịch độc phát tác chẳng sống được bao lâu nữa, vừa viết một bức di thư, hiện tại đang chửi người.”
Chúc Yến Ẩn nhạy bén nắm được điểm mấu chốt: “Tự cho là?”
Giang Thắng Lâm đáp: “Y do tối qua ăn nhiều đồ mặn, còn uống rượu mạnh, đón gió rét. Nôn hết hạ sốt là sẽ khỏi, chẳng liên quan gì đến độc trong cơ thể cả.”
Từ bên phòng truyền ra một tiếng quát phẫn nộ “Cẩu tặc, ta và ngươi không đội trời chung!“.
Nếu đã không có việc gì, Lệ Tuỳ kéo cổ tay Chúc Yến Ẩn định bỏ đi, mặc xác việc đâu đâu này.
“Ngươi đợi một chút đã, ta còn chưa hỏi xong mà.”
Chúc Yến Ẩn lật tay giữ Lệ Tuỳ lại, tiếp tục hỏi Giang Thắng Lâm, “Vậy sao Thần Y không nhanh chút nói cho ông chủ Từ biết tình hình thực tế, còn để kệ y trong phòng chửi bới tung hoăng?”
“Bệnh dễ trị, tâm bệnh khó trị.” Giang Thắng Lâm nói, “Dọc đường này ta quan sát, Từ Vân Trung cậy tài khinh người, xử thế cực kì tự phụ còn đa nghi. Lúc này y tin tưởng vững chắc rằng mình bị phát độc, đang chửi Xích Thiên đến say mê đã đời. Nếu ta bảo y chỉ là phong hàn trướng dạ dày, sợ rằng cũng sẽ không tin đâu.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Thuận theo y.”
Đối phó với bệnh nhân kiểu lảm nhảm khùng điên đầu óc bị thiếu tỉnh táo... không đúng, là cáu kỉnh mà còn không nghe khuyên bảo này, Giang Thắng Lâm có chuyên một bộ thao tác: Nếu ngươi cảm thấy mình trúng độc, vậy ta sẽ nặn thuốc dạ dày lại thành viên rồi đặt trong hộp tơ vàng tràn ngập phong tình dị vực; tiểu dược đồng hai tay dâng lên cho Từ Vân Trung, sáng tác tại chỗ một chuyện xưa: “Đây là thuốc giải độc mà tám năm trước trong một đêm mưa rơi ở Nam Cương, sư phụ ta tình cờ có được. Tuy không thể tiêu trừ hoàn toàn độc của ông chủ Từ nhưng có thể làm dịu bớt các triệu chứng khó chịu do trúng độc gây nên, một viên thấy hiệu quả, bao trị bao khoẻ.”
Bé con tuổi nhỏ, vấn hai búi tóc, dáng vẻ thiên chân vô tà, không giống người biết nói dối. Đúng lúc Từ Vân Trung cũng chửi khát rồi, liền ừng ực hớp nước nuốt thuốc vào, thở hổn hển nằm trên giường, định ngâm cứu một lúc rồi chửi tiếp.
Kết quả dược hiệu phát huy, vừa lác ra cái là ngủ tới sáng ngày tiếp theo. Sau khi tỉnh lại quả nhiên thấy cơ thể khoan khoái dễ chịu rất nhiều, xem ra chết là tạm thời không cần chết nữa rồi, nhưng vẫn để lại di chứng - chuỗi ngày về sau, bất luận Từ Vân Trung cảm lạnh, ăn nhiều, hoặc đơn thuần chỉ là tâm trạng không tốt lồng ngực khó chịu, y đều sẽ kiên định úp nồi lên đầu gã đàn ông xấu xí của Phần Hoả Điện, cảm thấy mình đang bị phát độc. Cứ như vậy, lửa giận càng tích càng nhiều, càng tích càng nhiều, chỉ đợi một ngày nào đó trong tương lai sẽ hoàn toàn bùng nổ.
Người đọc sách, không dễ chọc.
...
Lại hướng về phía Bắc, tuyết lớn càng thêm dữ dội.
Chúc Yến Ẩn đã hoàn toàn không cưỡi ngựa nữa, vì rất là lạnh, đại đa số thời gian y đều ngồi trong xe ngựa, khoác áo choàng, dẫm đệm mềm, ôm lò sưởi. Từ lùm-tuyết-trắng biến thành lùm-tuyết-trắng-mềm-mại, bỏ sa y hạ thu, cổ quấn một vòng lông xù xù, vô cùng đáng yêu.
Giang Thắng Lâm nói: “Sắp tới ngươi không cần phải cùng chúng ta đến Tuyết Thành đâu, ở lại Sương Bì Thành chờ đi.”
“Không được, khó khăn lắm ta mới khôi phục lại một chút kí ức, đương nhiên phải theo Thần Y một bước không rời.” Chúc Yến Ẩn từ chối hiểu, “Hơn nữa ta có rất nhiều hộ vệ, sẽ không khiến Võ Lâm Minh thêm phiền phức, biết đâu còn có thể giúp đỡ.”
“Không phải ta chê ngươi phiền phức. Tuy Lệ Cung chủ một đêm giết chết bảy đại hộ pháp của Ma Giáo, ai nấy tinh thần phấn chấn, nhưng chung quy vẫn còn lại chín, càng miễn bàn đến Xích Thiên.” Giang Thắng Lâm thở dài, tận tình khuyên nhủ, “Sở dĩ ngươi phải xa xôi ngàn dặm ngả nghiêng chạy đến Đông Bắc đều là vì ta. Lúc này đại chiến cận kề, ta thực sự không muốn khiến ngươi gặp nhiều thêm mấy phần nguy hiểm.”
Tâm trạng của Chúc Yến Ẩn cũng khá là phức tạp. Một đường này, trước mặt Giang Thắng Lâm, y cơ bản không hề che giấu quan hệ thân mật với Lệ Tuỳ. Ăn cơm cũng được, tán gẫu bình thường cũng thế, mắt qua mày lại quá là điều bình thường luôn, thậm chí còn từng trình diễn kiểu hình ảnh chim chuột “cái đùi vịt này ta cắn một miếng rồi mà nó không có ngon, cho ngươi”, nhưng Thần Y - không biết cọng dây thần kinh nào bị nối lộn rồi, nhất định không nghĩ theo chiều hướng khác, thậm chí có lúc tình cờ thấy hai người cãi nhau om tỏi, đáy mắt còn có mấy phần yên lòng mừng vui của bà mẹ già, giấu tay đứng bên thềm cửa, bên trong sự hiền từ, mơ hồ lộ ra một phần đội trời đạp đất thẳng... thẳng thắn!
Chúc Yến Ẩn đành phải nói: “Vậy kí ức của ta khi nào mới có thể khôi phục?”
“Thêm nửa tháng nữa, tính ngày vừa đúng lúc đến Sương Bì Thành, cho nên ta mới bảo ngươi nghỉ ngơi ở đó.” Giang Thắng Lâm nói, “Hiện tại hẳn là đã có thể láng máng nhớ lại thêm nhiều chuyện rồi đúng không?”
“Ừm.” Chúc Yến Ẩn nói, “Sẽ gặp rất nhiều những đoạn ngắn mơ hồ.”
Không xem như rất hoàn chỉnh, thường thường chỉ là lướt qua, tiểu kiều hoa nguyệt Giang Nam, Chúc phủ đông đúc nhộn nhịp, họ hàng, bạn bè... Thế giới xa lạ mà quen thuộc đang được tìm về từng chút một. Chúc Yến Ẩn cười nói tiếp: “Hồi đầu cha mẹ và đại ca ta đã tìm rất nhiều đại phu, đến ngự y cũng mời rồi, tất cả đều nói đầu của ta không chữa được, may sao có Minh Truyền huynh giới thiệu.”
“Những đại phu đó y thuật chưa chắc đã không bằng ta, chỉ là thân thế của ngươi quá mức hiển hách, bọn họ sợ sểnh tay gây ra phiền phức, cho nên dứt khoát không chữa.” Giang Thắng Lâm sắp xếp gọn rương thuốc, “Cũng nhờ ngươi phối hợp, nếu đổi thành Lệ Cung chủ... Có điều nói đi nói lại, gần đây hắn cũng khá là phối hợp.”
Chúc Yến Ẩn biết rồi còn cố hỏi: “Ồ, vậy ư?”
Giang Thắng Lâm cảm khái: “Phối hợp đến không khác gì trúng tà, mới đầu doạ ta sợ xanh người.”
Không chạy đi ngâm đầm nước lạnh nữa, uống thuốc đúng giờ hơn cả ngày ba bữa cơm, thỉnh thoảng còn lật đật sang hỏi mình phải dưỡng sinh như thế nào. Có vẻ đã ra quyết định đàm phán với ông trời giành giật thêm 50 năm rồi - thậm chí là 500 năm - nói chung cũng không phải không có khả năng, dẫu sao công phu cao như vậy, quỷ thần khó phân.
Chúc Yến Ẩn: “Ừm.”
Bí mật mà người trong giang hồ đều không biết, bầu rượu Lệ Cung chủ đeo bên hông, thứ đựng ở trong thật ra từ lâu đã không còn là rượu mạnh nữa rồi.
Có một lần Chúc Yến Ẩn đi nhiều khát nước, đội xe Chúc phủ lại ở đằng sau, bèn thuận tay với sang tu ừng ực nửa ngày, một vòng người xung quanh trông mà kinh ngạc đến ngây người ngay tại chỗ, thi nhau dựng thẳng ngón cái, khen ngợi Chúc Nhị công tử tửu lượng cao!
Lệ Tùy mặt không đổi sắc giắt bầu rượu về đai lưng.
Chúc Yến Ẩn nhấm nháp hương vị ngọt lịm của món nước táo đỏ cẩu kỷ trong miệng, cũng bắt chước học theo, nhạt như mây nhẹ như gió tỏ ý, ôi dào, tửu lượng của ta cũng xoàng thôi mà.
Cả nhà quá khen quá khen rồi.
***
Hu hu tôi yêu các cô lắm luoonnnnn
Tôi sẽ cố gắng hơn nữa ≧﹏≦