Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 55: Chương 55: Thứ năm mươi lăm




Chương thứ năm mươi lăm

Cửa quán trọ đang có không ít người qua lại, đều nghe thấy lời Từ Vân Trung nói. Có người biết y là ai, trong lòng khó tránh khỏi kinh ngạc, bởi vị tài tử Hạc Thành này thực sự là nổi tiếng lười biếng mê rượu, một năm có thể say hết hai trăm ngày, lúc tỉnh táo thì hơn phân nửa thời gian cũng đều nằm trên sập mềm trong viện, nhàn nhã bảo vệ một vuông trời trên đỉnh đầu, miệng ngoài ngâm thơ ra thì là ngâm thơ, muốn để y rời bước quý đến ăn một bữa tiệc họ hàng cũng khó, còn định ra Bắc?

Chúc Yến Ẩn nói: “Chúng ta sắp đi thảo phạt Phần Hỏa điện, sẽ thường xuyên gặp phải nguy hiểm, sợ là không quá tiện.”

Lý do của Từ Vân Trung cũng đơn giản thôi, y nói mình có một người bạn cũ tên Tống Ngọc, sống trong Sương Bì Thành, bệnh tật nhiều năm nay rồi. Vốn đã muốn đi thăm từ lâu nhưng đoạn đường qua Vương Thành không an toàn, cho nên cứ lần lữa mãi. Lúc này khó khăn lắm mới bắt kịp đội ngũ Võ Lâm Minh, muốn kết bạn đồng hành, xem như hợp tình hợp lý.

Sương Bì Thành cũng ở Đông Bắc, nghe nói trong thành có mấy trăm gốc cây khô phủ trắng tuyết, từ xa nhìn lại trông như vỏ cây kết sương, vì thế mà có cái tên Sương Bì, quả thật cách Tuyết Thành rất gần.

Chúc phủ gia lớn nghiệp lớn, có đến thêm mười người đoàn xe vẫn chứa được bình thường, hơn nữa các tài tử ít nhiều tán thưởng lẫn nhau, Chúc Yến Ẩn bèn dặn dò quản gia tạm thời dẫn Từ Vân Trung đến sảnh lớn uống trà, bản thân đi tìm Lệ Tuỳ, kể lại đại khái sự việc một lần rồi hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào?”

Lệ Tuỳ nói: “Nếu thực sự là muốn đến cậy nhờ thân hữu thì ngươi giữ lại mười người hai mươi người cũng không vấn đề.”

Chúc Yến Ẩn lo lắng: “Chẳng phải ta đang sợ y mang ý đồ xấu sao.”

Tuy rằng tạm thời chưa thể chỉ ra xấu ở chỗ nào nhưng Chúc nhị công tử cũng không phải là đọc uổng thoại bản giang hồ, cực kì quen thuộc với các loại kịch bản, đặc biệt là cái loại một kẻ không thân không quen lại đột nhiên đòi gia nhập đoàn đội này, nghĩ thế nào không dám lơ là thế ấy.

Lệ Tuỳ phái người đến Bắc thành nhìn qua, tiệm nghiên đài vẫn mở cửa như thường, một mình tiểu hoả kế trông tiệm, giải thích với từng vị khách vào cửa bái phỏng Từ đại tài tử, ông chủ nhà ta theo Võ Lâm Minh cùng lên phía Bắc, đến Sương Bì Thành thăm Tống tiên sinh, khả năng phải mấy tháng sau mới quay về tới.

Dường như cũng không có gì bất thường.

Lệ Tuỳ nói: “Muốn đưa y theo hay không, tuỳ ý thích của ngươi.”

Chúc Yến Ẩn thầm nghĩ, vậy ta cứ dẫn theo đi. Không có vấn đề là tốt nhất, nếu có vấn đề, đặt ở gần mình theo dõi lại chẳng ăn đứt lén lút núp lùm trong xó xỉnh.

Vì thế y bèn sắp xếp cho Từ Vân Trung một vị trí trong đoàn xe xa hoa của nhà mình, còn cắt cử năm anh hộ vệ - nhìn có vẻ thoả đáng chu đáo, nhưng ít nhiều có một chút ý tứ giám sát trong đó.

Giờ chiều, đội ngũ Võ Lâm Minh lại lên đường. Trời giáng tuyết nhỏ như có như không, Chúc Yến Ẩn bảo Chúc Tiểu Tuệ mời Lệ Tuỳ vào xe ngựa của mình, nói muốn nghe kể chuyện, nhưng thật ra là không muốn để hắn phải tiếp tục cưỡi ngựa đón gió lạnh nữa, có một loại lạnh gọi là Giang-Nam-quý-công-tử-đang-ôm-lò-sưởi-tay-cảm-thấy-ngươi-lạnh.

Người giang hồ khác: Thật giật mình, hiện tại đến Lệ Cung chủ cũng bắt đầu phát triển việc làm ăn kể-chuyện-xưa rồi sao!

Chúc Yến Ẩn buông rèm xe, thần bí các thứ: “Vừa rồi gia đinh tới báo Từ Vân Trung vẫn luôn ngủ bê bết trong xe ngựa, cũng không làm chuyện gì kì quặc.”

Lệ Tuỳ véo chóp mũi y: “Từ Vân Trung vừa mới trà trộn vào đoàn xe của ngươi, cho dù có vấn đề cũng không thể nào đã lập tức hành động được.”

“Dù sao ta sẽ liên tục phái người theo dõi y.” Chúc Yến Ẩn nói, “Ta đã nghĩ kĩ rồi, một đường này ta nhất định không chủ động tới tìm y, tạm phớt lờ đấy, xem y có phản ứng gì.”

Khoé miệng Lệ Tuỳ nhếch lên: “Được.”

Kết quả lờ một phát hết ba hôm.

Mỗi ngày Từ Vân Trung chỉ làm ba việc, ăn cơm, ngủ và uống rượu. Y cũng không kén chọn, rượu tự mình mang theo uống hết rồi, ghé qua thôn trấn, ngõ hẻm mua thêm ít rượu trắng giá rẻ cũng có thể uống đến say sưa, cơm thì theo Chúc phủ - trả tiền ăn kiểu đấy đấy, hơn nữa một lần trả luôn cho hai tháng.

Ăn mặc tiêu xài của Chúc phủ chú trọng khí phái, tiền ăn hai tháng không phải một khoản nhỏ.

Sau khi Chúc Yến Ẩn nghe tin, hỏi Lệ Tuỳ: “Nhưng tối hôm đó lúc chúng ta đến mua nghiên, rõ ràng tiểu hoả kế nói quỹ đã hết tiền rồi, nghiên mực bảo bối quý hiếm của Từ Vân Trung cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn lấy ra bán, thế nào hiện tại lại ra tay hào phóng vậy, y lấy bạc từ đâu tới?

Lệ Tùy nói: “Có lẽ là từ đệ tử của các môn phái khác.”

Chúc Yến Ẩn: “Hử?”

Lệ Tùy vén rèm cửa sổ xe ngựa lên, ý bảo y nhìn về phía trước.

Một thanh niên cẩm y mặt mũi hớn hở đang chui vào xe ngựa của Từ Vân Trung, phía sau còn có một tiểu đệ tử đi theo, tay bưng cả đống hộp thuốc bổ.

Chúc Yến Ẩn:..

Quả nhiên, mỹ nhân ở đâu cũng dễ nói chuyện.

Tuy rằng Chúc Yến Ẩn cũng là một người đọc sách dung mạo bất phàm, nhưng gia thế hậu trường thực sự quá hiển hách, hiển hách đến nỗi người khác chỉ có thể cảm khái nhìn lên, chẳng có tự tin mà đi thông đồng với Nhị công tử tiên khí lượn lờ của Chúc phủ. Nhưng Từ Vân Trung thì khác, tuy y tài hoa hơn người nhưng xét cho cùng cũng chỉ là một ông chủ nhỏ mở tiệm bút lông... nhầm tiệm nghiên đài chứ nhỉ, mà nói chung cũng không quan trọng, dù sao so với các đại môn phái thanh danh lẫy lừng thì chênh lệch vẫn khá lớn, cho nên nhóm các vị thiếu hiệp ôm ấp lòng yêu cái đẹp mãnh liệt đều tràn đầy niềm tin mà tới rồi.

“Thế này không ổn.” Chúc Yến Ẩn ngồi thẳng, lo lắng nói, “Chúng ta còn chưa tìm ra rốt cuộc Từ Vân Trung là địch hay là bạn, sao có thể mặc cho y giao thiệp với các môn phái Võ Lâm được?”

Lệ Tuỳ tựa lên sập mềm, đút trái mơ cho y ăn: “Ngươi có thể bảo Triệu Minh Truyền đi điều tra xem.”

Chúc Yến Ẩn cắn hai miếng thịt quả: “Sao ta cứ cảm thấy như ngươi không hề lo lắng một chút nào nhỉ?”

Lệ Tuỳ lau sạch ngón tay, lúc được lúc mất nhéo gáy y: “Có ngươi rồi, vì sao ta phải lo lắng?”

Chúc Yến Ẩn bị dáng vẻ biếng nhác buông thả hoàn toàn tin cậy này của hắn làm cho áp lực rất lớn. Y ngồi bên cạnh suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Ngươi là tin tưởng ta hay là lười quan tâm?”

Lệ Tùy đáp: “Lười quan tâm.”

Chúc Yến Ẩn: Ta biết ngay, ngươi không được phép ăn, buông mơ của ta xuống!

Lệ Tuỳ cười ôm choàng lấy y, cúi đầu hôn vào cổ, vài lọn tóc xoã xuống sườn mặt, trông thật là không lo làm việc đàng hoàng, rất mải mê hưởng lạc.

Chúc Yến Ẩn không cáu kỉnh gì, y xem như phát hiện ra, tuy Lệ Tuỳ muốn giết Xích Thiên nhưng lại chưa từng chân chính nghĩ về việc hợp tác với Võ Lâm Minh, mặc dù cùng mọi người đi lên phía Bắc, nhưng cũng chỉ là đồng hành mà thôi, có lúc trở nên mất kiểm soát, thậm chí có một kiểu khí chất không sao cả: cho dù Xích Thiên đã kéo toàn bộ Võ Lâm vào Ma Giáo ta cũng có thể một mình giết một ngàn.

Tuy rằng võ công của ngươi rất cao, nhưng như vậy chưa đủ, thật sự chưa đủ.

Chúc Yến Ẩn một bên bị hắn nặn tròn nặn dẹt, một bên nghĩ phải làm như thế nào để giải quyết vấn đề này. Tuy rằng y cũng chẳng thích Võ Lâm Minh mấy, nhưng có thể giúp nhiều thêm mấy chục tầm trăm việc thì cứ là tốt.

Cách đó không xa, trong xe ngựa của Từ Vân Trung, vị thiếu hiệp cẩm y lúc trước đã ra tới, quà của hắn vẫn chưa tặng được đi có điều thoạt nhìn tâm trạng cũng rất không tệ. Một đường cầm kiếm thúc ngựa, phong lưu các thứ.

Chúc Yến Ẩn hơi nhíu mày, nếu Từ đại tài tử không nhận quà, vậy bạc ở đâu đến?

Vì để mau chóng tìm ra chân tướng, tối hôm ấy, y qua gặp Triệu Minh Truyền, nói với hắn hoài nghi trong lòng mình.

Triệu Minh Truyện đáp: “Ta cũng nghe nói rồi.”

Chúc Yến Ẩn giục: “Kể chi tiết xem nào.”

Triệu Minh Truyền nhân duyên tốt, biện pháp nghe ngóng tin tức đương nhiên rộng. Theo lời hắn, tất cả những người đến gặp Từ Vân Trung mấy ngày nay đều trò chuyện với đối tượng rất vui vẻ, đề tài tán gẫu cũng phong phú đa dạng. Ví dụ như nói môn phái ở Điền Thành, Từ Vân Trung sẽ cùng hắn buôn thịnh cảnh bốn mùa như xuân và món bún Qua Cầu, môn phái đất Tấn sẽ nói rượu Trúc Diệp Thanh, Tây Bắc kể sa mạc, Đông Nam chém ra biển, dù sao cũng đều có thể tìm được tiếng nói chung.

Chúc Yến Ẩn tâm trạng phức tạp: “Y còn khá là bác học. Thế nói chuyện xong thì sao, thật sự không nhận quà à?”

“Không hề, chẳng những không nhận quà, hình như sẽ còn tặng quà.” Triệu Minh Truyền nói, “Cũng không phải đồ quý hiếm gì, chỉ là ngọc bội rồi tua quạt các thứ thôi, có điều giá cả không rẻ.”

Chúc Yến Ẩn càng mê mang, tên này rốt cuộc là bị làm sao thế?

Triệu Minh Truyền hạ giọng: “Hiền đệ cảm thấy y có vấn đề?”

“Không có chứng cứ, chẳng qua luôn cảm thấy hơi kì quặc.” Chúc Yến Ẩn kể lại một lần chuyện đến tiệm nghiên đài tối hôm ấy.

Triệu Minh Truyền nói: “Chi bằng ta đi thăm dò trước.”

“Ta cũng có ý này.” Chúc Yến Ẩn nói, “Ít nhất tạm tìm hiểu rõ ràng xem bạc của y từ đâu ra.”

Triệu Minh Truyền lại hỏi: “Lệ Cung chủ thấy thế nào?”

Chúc Yến Ẩn suýt thì bị sặc nước trà, có tật giật mình, cái gì mà Lệ Cung chủ thấy thế nào?

Triệu Minh Truyền giải thích thêm một bước, ồ, ta thấy dạo này Lệ Cung chủ thường xuyên ở lại trong xe ngựa của hiền đệ, có vẻ quan hệ cực kì thân thiết, việc nghi ngờ Từ Vân Trung, chẳng lẽ hiền đệ chưa nói với Lệ Cung chủ sao?

Chúc Yến Ẩn: “Chưa, chưa từng đề cập tới, dường như hắn cũng không quá quan tâm.”

Triệu Minh Truyền thở dài: “Cũng đúng, Lệ cung chủ đó giờ khuyết thiếu hứng thú với người giang hồ, chuyện giang hồ. Lần này nếu không phải nể mặt hiền đệ, chỉ sợ là cũng chẳng chịu cùng chúng ta ra Bắc.”

Chúc Yến Ẩn mặt không đổi sắc: “Ừm.”

Đây chính là lợi ích của mặt mũi đâm lê tình tình rách nát, mặc dù toàn giang hồ đều biết Lệ Tuỳ muốn giết Xích Thiên, còn biết Lệ Tuỳ thân mang trọng thương, nhưng không có một ai cảm thấy thật ra Lệ Tuỳ rất cần sự giúp đỡ của Võ Lâm Minh, hãy đang bận nơm nớp lo sợ cung phụng hắn như tổ tông. Chuyện này cơ bản phải xét đến công lao bản mặt lãnh khốc các-ngươi-đều-phải-chết kia của Lệ Cung chủ, quá doạ người.

Chúc Yến Ẩn lại hỏi: “Xích Thiên trông như thế nào?”

Triệu Minh Truyền: “Ngươi chưa từng hỏi Lệ cung chủ?”

“Sao cái gì ngươi cũng bắt ta đi hỏi Lệ Cung chủ thế?”

“...” Vì rõ ràng là các ngươi lúc nào cũng ở cạnh nhau, đợt trước còn đỡ, dạo này quả thực như hình với bóng.

Chúc Yến Ẩn đúng là chưa từng hỏi, cũng không phải không dám, mà là cảm thấy thời gian hai người ở riêng với nhau thật sự quá mỹ diệu, không muốn phá hỏng bầu không khí.

Triệu Minh Truyền nói: “Mấy năm gần đây tất cả những người gặp phải Xích Thiên đều đã chết. Theo lời của người trước kia từng giao tiếp với gã, Xích Thiên mặt mày thường thường phổ thông, mũi ưng khoằm, mắt tam giác, da dẻ vàng vọt, dáng người cũng nhỏ gầy.”

Chúc Yến Ẩn đánh giá đúng sự thật: “Bộ nhan-sắc này, như thế nào lại không biết xấu hổ mà làm mưa làm gió trong giang hồ. Ông cụ bán bánh bao súp trước cổng nhà ta còn giống Giáo chủ Ma Giáo hơn cả gã.”

Triệu Minh Truyền tận tình khuyên nhủ, không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Cách đó vài dặm, người đeo mặt nạ đêm ấy đang đứng trên sườn núi thấp, ánh trăng tăm tối, gương mặt gã cũng tăm tối, thật đúng là bình thường phổ thông, mắt tam giác, mũi ưng khoằm.

Bên cạnh còn có một nữ tử áo xanh đi theo, vẻ mặt ả do dự, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Vì sao giáo chủ đột nhiên lại mượn sức Từ Vân Trung?”

Xích Thiên nói: “Không phải mượn sức, là lợi dụng.”

“Nhưng Từ Vân Trung chỉ là một tên thư sinh trói gà không chặt.”

“Cho nên y càng dễ dùng hơn cao thủ.”

Nữ tử áo xanh cúi đầu: “Thuộc hạ không hiểu.”

Xích Thiên ngữ điệu bằng phẳng, tiếp tục không nhanh không chậm hỏi: “Ngươi có thể đánh thắng được Lam Yên không?”

“Có thể.”

“Mười sáu người các ngươi cộng lại với nhau, có thể đánh thắng được Lệ Tuỳ không? Hoặc là lui lại một bước, có thể đánh thắng được một bàn tay của hắn không?”

“...Không thể.”

“Mười sáu người các ngươi, cộng thêm ta thì sao?”

“Giáo chủ thần công cái thế...”

“Ta không biết!”

“...”

Nữ tử áo xanh im tiếng, lo lắng bất an nói: “Là thuộc hạ lắm lời.”

“Nhiều năm nay, Lệ Tuỳ vẫn luôn ẩn nấp trong địa cung Tây Bắc, không ai biết rốt cuộc võ công của hắn đã luyện đến trình độ nào nữa rồi.” Xích Thiên khép hờ đôi mắt, “Nhưng ta biết thiên phú của hắn, ta không muốn giao chiến trực diện với hắn, bất chấp bảo ta phải ở lì trên Tuyết Nguyên thêm một năm, năm năm, chỉ cần kéo dài đến khi ông trời dẫn hắn đi, ta đều tình nguyện.”

Nữ tử áo xanh là một trong mười sáu Hộ pháp của Phần Hoả Điện, tên Nguyên Dã Nguyệt. Ả chỉ mới đối mặt với Lệ Tuỳ một lần ngắn ngủi trong đêm tuyết, nhưng lúc ấy đối phương đã hơi thở thoi thóp nên ả thực sự không hiểu, mấy năm nay xét cho cùng thì Giáo Chủ đang trốn tránh cái gì.

“Nhưng khổ nỗi hắn không chịu ngoan ngoãn ở lại Tây Bắc chờ chết.” Xích Thiên nói, “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”

“Vâng.” Nguyên Dã Nguyệt nói, “Đã theo dặn dò của Giáo Chủ, chuẩn bị kĩ càng mọi thứ rồi.”

Xích Thiên xoay người, thân hình gầy gò hệt như bóng ma, giây lát đã biến mất trong màn đêm.

...

Lệ Tuỳ đang cùng Chúc Yến Ẩn ngắm trăng đêm đông, cưỡi chung một con ngựa kiểu đấy đấy.

Thật ra trong cái tiết trời gió lạnh vù vù thế này, hẳn là nên ở trong xe ngựa ôm lò sưởi tay cho ấm cúng. Nhưng do trong lúc tán gẫu, Chúc Yến Ẩn nhắc một câu, nói trước kia khi mình chưa mất trí nhớ, hình như thường xuyên thưởng rượu ngắm trăng đêm đông với rất nhiều bạn tốt tri kỉ, còn tiện dịp viết thơ, giải đố, cực kì tiêu dao, vì thế Lệ Cung chủ dẫn y đi ngắm trăng ôn chuyện cũ rồi đây.

Chúc Yến Ẩn hỏi: “Giải đố không?”

Lệ Tùy đáp: “Không giải.”

Chúc Yến Ẩn cười, quay đầu lại nhìn hắn: “Ngươi sợ cái gì, ta sẽ không hỏi ngươi quá khó đâu, đoán một câu bao trúng luôn.”

“Không đoán.” Đại ma đầu cứ phải có nguyên tắc như vậy.

Chúc Yến Ẩn hắng giọng, ta bắt đầu hỏi nha.

Lệ Tùy một tay che lại miệng y lại.

Chúc Yến Ẩn cười đến càng thêm vui vẻ, hai tay kéo cổ tay hắn nhất định phải nói, Lệ Tùy lại khoá chặt cánh tay: “Đừng quậy, có người.”

“...”

Có người thật. Hạc Thành mỹ lệ đại tài tử đang cô đơn đứng trên một tảng đá, chắp tay sau lưng, trường bào bị gió thổi tung bay, mê người thì mê người đấy, hệt như thần tiên dưới ánh trăng, mỗi tội là nhìn có vẻ lạnh.

Lệ Tùy thấp giọng hỏi: “Đến không?”

“Không đến.” Chúc Yến Ẩn hạ quyết tâm xanh chín với Từ Vân Trung, “Chúng ta về doanh địa.”

Lệ Tùy quay đầu ngựa.

Từ Vân Trung đã đứng được nửa ngày:?

Đợi chút, các ngươi mới thế đã đi rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.