Chương thứ năm mươi tư
Rèm cản lại hơn nửa ánh sáng bên ngoài, càng nổi bật lên bầu không khí ái muội kiều diễm. Hai người đều chẳng buồn ngủ gì, Chúc Yến Ẩn nằm quay vào tường, nhớ tới dáng ngủ lên cung trăng đi cấy mất kiểm soát của mình lần trước, cảm thấy không ổn. Đêm hôm nay ta nhất định phải kiên trì, ta không ngủ nữa! Đây là sức mạnh của sự ưu nhã đoan trang, dù sao ngày mai lại phải trải qua một ngày trên xe ngựa, đến lúc đó ngủ bù cũng không muộn.
Ý đã quyết, Chúc Nhị công tử nghiêng người quay ra, làm cho vài lọn tóc tản mạn xoã xuống đầu vai, biểu hiện mình đang mười phần tuỳ ý nhưng lại mười phần mê người. Lệ Tuỳ dùng sườn ngón tay cọ mặt y: “Sao không ngủ?”
“Không mệt.” Chúc Yến Ẩn nắm lấy ngón tay hắn, “Ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường đấy.”
Lệ Tuỳ cười cười, thuận thế kéo người vào ngực mình. Áo ngủ của cả hai đều trễ nải mỏng manh, Chúc Yến Ẩn hơi xích ra sau một chút, tránh cho nhịp tim quá gấp làm bại lộ tâm tư. Chương thúc nói quả không sai, giang hồ hiểm ác như vậy đấy, phải cẩn thận đề phòng mọi lúc mọi nơi.
Lệ Tuỳ lại hôn lên trán y, nụ hôn không mang màu tình dục, càng giống như sau khi thân thể và trái tim được thả lỏng, cùng người yêu gần gũi vuốt ve. Chúc Yến Ẩn vòng tay qua cổ hắn, cẩn thận suy ngẫm nửa ngày cũng chưa nghĩ ra, bắt đầu từ khoảnh khắc nào, từ sự việc gì, quan hệ giữa hai người đã xảy ra thay đổi - hình như hơi nhanh, nhưng có vẻ tất cả cũng rất thuận lý thành chương.
“Ngươi đang nghĩ gì?” Lệ Tuỳ hỏi.
“Hm?” Chúc Yến Ẩn hồi thần, “Ta đang nghĩ, ngày trước lúc nào ngươi cũng lạnh như băng, sao đột nhiên lại không ghét ta nữa rồi?”
“Không đột nhiên lắm.” Lệ Tuỳ nhìn y, “Huống hồ ban đầu cũng không tính là ghét.” Chỉ xa cách lạnh nhạt theo thói quen mà thôi, không muốn dính dáng đến bất kì ai, chuyện gì ngoài việc giết Xích Thiên ra.
“Không đột nhiên lắm, vậy là lâu ngày sinh tình sao?”
“Ừ.”
Những câu chuyện trong thoại bản viết rất nhiều về nhất kiến chung tình, dường như phải vậy thì mới đủ thiên định. Nhưng thay vào hiện thực, hai người tương phản nhau đến thế, một người lạnh như băng trái tim chỉ nung nấu báo thù, một người mất trí nhớ mơ mơ màng màng, có thể tuần tự chậm rãi bước đến bên nhau đã rất không dễ dàng rồi, không thể quá khắt khe được.
Chúc Yến Ẩn vùi mặt trước ngực hắn, một bên nghĩ ngợi, còn khá là đắc ý. Bởi không phải người đọc sách nào cũng có thể dụ được thiên hạ đệ nhất vào tay đâu. Y đã dàn xếp sẵn cuộc sống sau này của hai người rồi, đầu tiên về Giang Nam, sau đó đi Tây Bắc, rồi sẽ đặt chân qua tất cả những danh lam thắng cảnh của Đại Du một lần - còn rốt cuộc là năm năm, mười năm hay năm mươi năm, trước giờ Chúc nhị công tử không phải người bi quan, cho dù con đường phía trước mịt mù trong sương y vẫn tình nguyện ở bên Lệ Tuỳ, cùng nhau thử xem cuối cùng phải chăng có thể đi đến bạc đầu.
Lệ Tùy phất tay quét tắt ngọn đèn: “Ngủ đi.”
Chúc Yến Ẩn kịp thời bấu vào eo mình một cái, không được, không thể ngủ, lăn ra ngủ mất hết cả ưu mỹ.
Nhưng duy trì liên tục một tư thế mệt thực sự, hơn nữa thức đêm mới biết đêm dài.
Dài đến nỗi nếu chỉ dựa vào nghĩ ngợi vẩn vơ và chuyện phiếm câu được câu mất thì tuyệt đối không kiên trì nổi đến bình minh. Chúc Yến Ẩn mơ mơ màng màng ngáp dài, thôi, bỏ cuộc đây, ta đi cấy, không đúng, ta đi ngủ.
Lệ Tuỳ cúi đầu: “Ngươi nói gì?”
Chúc Yến Ẩn đã ngủ ngon lành, hơi thở đều đặn.
Thật ra Giang Nam trắng tuyết quý công tử, dáng ngủ cũng không hoang dại đến nỗi nào, không ngáy không nghiến răng, an tĩnh như một em mèo bồng bềnh mềm mại, cùng lắm là thích đá chăn kém nề nếp chút, nhưng sau khi được Lệ Tuỳ ôm vào ngực vỗ về đã ngoan ngoãn lại rồi.
Đỉnh núi bên ngoài tuyết rơi suốt một đêm, sáng sớm hôm sau, tiết trời âm u.
Chúc Tiểu Tuệ gõ cửa: “Công tử, đến giờ rời giường rồi.”
Chúc Yến Ẩn biếng nhác đáp một câu, sấp vào chăn dùng sức duỗi eo lười, đang định ngủ tiếp một giấc năm-phút-nữa-thôi thì bên cạnh lại truyền đến tiếng cười khẽ quen thuộc.
!
Chúc Yến Ẩn mở bừng mắt.
Lệ Tuỳ đang lười nhác tựa vào đầu giường, một tay day huyệt Thái Dương, cổ áo ngủ phanh ra để lộ hơn nửa lồng ngực, làm chính hắn trông rất giống thoại bản hay viết tuyệt thế yêu... Nói chung người bình thường vừa tỉnh ngủ chắc chắn không giữ gìn được loại hình tượng lẳng lơ này, có thể thấy nhất định là đại ma đầu đã nhân lúc mình đang ngủ, dày công chải chuốt nửa ngày, bây giờ còn diễn vở “Thờ Ơ Hờ Hững: Bình Thường Dáng Vẻ Của Ta Vẫn Luôn Hoàn Mỹ Như Vậy Đấy”, thật là quá giả dối mà.
“Công tử?” Chúc Tiểu Tuệ vẫn ở ngoài cửa hỏi dò.
Chúc Yến Ẩn biểu diễn một pha bật tôm, nhưng bật không thành công, đành phải dùng cả tay và chân bò dậy, hạ giọng hết cỡ: “Sao ngươi vẫn còn ở đây?”
Lệ Tuỳ bóp mặt y: “Tại sao ta không thể ở?”
Ngươi xem ngươi hỏi cái gì kìa, bất luận lý giải từ góc độ nào, hiện tại ngươi đều không nên xuất hiện trên giường của ta! Chúc Yến Ẩn đẩy hắn: “Mau trèo cửa sổ ra ngoài đi.”
Lệ Tuỳ ôm eo y: “Ngủ thêm một lát.”
“Không ngủ.” Hai tay Chúc Yến Ẩn đẩy mặt hắn ra, kết quả dùng sức hơi bị lố một chút, đầu Lệ Tuỳ va vào trụ giường, “cộc” một tiếng.
Chúc Yến Ẩn:...
Chúc Tiểu Tuệ nghe thấy động tĩnh, tự đẩy cửa: “Công tử, ta hầu ngươi súc miệng rửa mặt.”
Chúc Yến Ẩn hoả tốc kéo chăn che Lệ Tuỳ lại, hai tay giữ chặt rèm, chỉ thò đầu ra, rất bình tĩnh: “Mọi người chuẩn bị xong hết rồi à?”
“Có vẻ là chưa, bên ngoài vẫn hò hét ầm ĩ ấy.” Chúc Tiểu Tuệ đi tới, định đỡ Chúc Yến Ẩn xuống giường.
“Từ từ!” Chúc Nhị công tử vẻ mặt sợ hãi.
Chúc Tiểu Tuệ kinh hoàng: “Sao vậy?”
Chúc Yến Ẩn không có kinh nghiệm gì trên phương diện này, đành phải cứng rắn lảng sang chuyện khác: “Ta còn muốn ngồi thêm một lúc. Nghiên mực của ông chủ Từ Bắc thành đã đưa đến chưa?”
“Vẫn chưa, có điều cũng chưa tới giờ lên đường, đợi lát nếu còn không đến thì người của chúng ta sẽ tự qua lấy.” Chúc Tiểu Tuệ nói, “Lễ vật công tử phân phó cũng chuẩn bị xong rồi, một bức “Thanh Không Mục Nhân Đồ”, một bộ cờ vây Bạch Sơn, đều là đồ tốt.”
Chúc Yến Ẩn: “Ừm.”
Chúc Tiểu Tuệ sai hạ nhân đưa đồ vệ sinh cá nhân vào phòng, lại nói: “Ta còn mua một tập thơ của ông chủ Từ, đặt trong xe ngựa cho công tử rồi, trên đường đọc giải buồn. Ta nghe tiểu nhị quán trọ nói, hễ y viết thơ là giấy ở Hạc Thành lại đồng loạt lên giá theo, nhưng bị cái bệnh lười, còn mê uống rượu, cho nên cả ngày ngơ ngác mơ màng, uổng một thân tài hoa tuyệt vời.”
“Tài hoa còn không phải là để mặc ý phóng khoáng sao?” Chúc Yến Ẩn đá một cái trong ổ chăn, đạp người không nghiêm chỉnh nào đó đi, lại nói: “Ngươi cứ ra ngoài trước, ta tự chỉnh lý.”
Chúc Tiểu Tuệ bĩu môi: “Từ sau khi công tử càng ngày càng thân với Lệ Cung chủ thì chẳng để ý đến ta nữa.”
Chúc Yến Ẩn giấu đầu lòi đuôi, làm gì có chuyện đó, huống hồ ta với Lệ Cung chủ cũng chẳng thân nhiều, vẫn kiểu kiểu thế thôi.
Lệ Tuỳ sau rèm giường bóp y một phát.
Chúc Yến Ẩn: Dạt ra!
Chúc Tiểu Tuệ hùng hồn lập luận: “Trước kia công tử cứ vừa trông thấy Lệ Cung chủ cái là ói, bây giờ có ói nữa đâu.”
Tay Lệ Tuỳ siết lại.
Nét mặt Chúc Yến Ẩn lập tức trở nên nghiêm túc, cái gì gọi là ta vừa trông thấy Lệ Cung chủ liền ói, đấy là do dạ dày của ta không khoẻ, chẳng có bất kì quan hệ gì với Lệ Cung chủ cả. Lệ Cung chủ làm người quang minh lỗi lạc, võ công cao cường, tướng mạo anh tuấn, phong tư trác tuyệt, làm ta nhất kiến khuynh tâm, đáy lòng khuynh mộ, cái gì mà ói với không ói, sau này đừng nói bừa nữa nghe chưa.
Chúc Tiểu Tuệ: Thôi xong, công tử nhà ta lại ấm đầu rồi, nghe ba cái nói mê nói sảng này xem.
Vì thế khóc lóc chạy đi tìm Giang Thần Y.
Chúc Yến Ẩn khó khăn lắm mới đuổi được thư đồng, đến đầu cũng không quay, nhanh chóng muốn chuồn khỏi giường, kết quả lại bị xách về. Người đọc sách tay không sức trói gà, càng không sức trói ma đầu, vì thế đành phải che miệng lại, ú ớ nói, ta còn chưa có súc miệng rửa mặt, đừng hôn!
Lệ Tuỳ nhéo tai y: “Ai nói ta định hôn ngươi?”
Chúc Yến Ẩn tiếp tục ú ớ, không hôn thì không hôn, ngươi thả ta xuống giường.
Lệ Tuỳ không thả, chẳng những không thả, còn cắn ra một dấu răng trên cổ y, cực kì lãnh khốc.
Chúc Yến Ẩn nằm ngửa trên giường, quần áo bị hắn chà-đạp đến vén hết lên, không chút mỹ cảm, hệt như dưa muối già trong hũ.
Haizz, thật là hết cách.
Hiện thực và thoại bản chênh lệch khá lớn. Ít nhất ma đầu trong thoại bản vào buổi sớm sau đêm cày-cấy... không tính là cày-cấy, đều phải bá đạo tà nịnh nằm trên giường đá màu đen cực to, đút nho cho người yêu trong lồng ngực. Nhưng Lệ đại ma đầu chỉ nhào bánh nếp Giang Nam đến bèo nhèo, sau đó đã vừa lòng thoả ý mặc quần áo bỏ đi rồi, rất không có phẩm đức.
Chúc Yến Ẩn hữu khí vô lực mà nghĩ, đây chỉ sợ là ma đầu giả.
Chúc Tiểu Tuệ chân tay nhanh nhẹn hầu công tử nhà mình súc miệng rửa mặt xong đi xuống xem người của ông chủ Từ rốt cuộc đã tới chưa. Chúc Yến Ẩn không muốn ăn sáng một mình, Lệ Tuỳ lại đang bận nói chuyện với người của Vạn Nhận Cung, y bèn dạo vào phòng Giang Thắng Lâm, hỏi: “Ăn cùng nhé?”
“Ta đang chuẩn bị đến tìm ngươi.” Giang Thắng Lâm đặt túi thuốc xuống, “Vừa nãy Tiểu Tuệ qua gọi ta, bảo là ngươi sáng sớm đã phát sốt nói sảng, xảy ra chuyện gì vậy?”
Chúc Yến Ẩn giải thích: “Ta không bị sốt, ta chỉ khen Lệ cung chủ có mấy câu.”
Vốn Giang Thắng Lâm định hỏi tiếp, tại sao đột nhiên ngươi phải khen Lệ Cung chủ. Nhưng nghĩ lại, tối qua hai người vừa đi đến tiệm nghiên đài, nhận quà các thứ, tự nhiên sẽ có đôi lời ca ngợi, đây đều là chuyện bình thường.
Chúc Yến Ẩn phân phó hạ nhân đưa bữa sáng vào phòng: “Ta còn có chuyện muốn hỏi Thần Y.”
Giang Thắng Lâm gật đầu: “Ngươi cứ nói.”
Việc Chúc Yến Ẩn muốn hỏi có liên quan đến quá khứ của Lệ Tuỳ.
“Lệ Cung chủ và Xích Thiên đã là sư huynh đệ, võ công của hai người ban đầu cũng không hơn kém nhau mấy. Vậy sau đó Xích Thiên dùng tà công Phệ Nguyệt làm thương Lệ Cung chủ, công lực hiện giờ của hai người chẳng phải là chênh lệch nhiều?” Càng miễn đề cập đến còn có mười sáu tên Hộ pháp bám càng chiếm lợi, bất luận nghĩ như thế nào, dường như đều không thấy song phương có xu hướng thế lực ngang nhau.
“Lúc ta lượm được hắn dưới đáy vực tuyết thì người chỉ còn một hơi thở, nội lực cũng trống rỗng.” Giang Thắng Lâm nói, “Có điều bây giờ hắn đã luyện lại rồi.”
Chúc Yến Ẩn nghe mà giật mình: “Luyện lại?”
Giang Thắng Lâm nói: “Thiên phú của hắn kinh người, chỉ cần thời gian nửa năm đã nhặt được mạng về, bắt đầu luyện công từ vạch xuất phát, ngược lại càng thêm thuận buồm xuôi gió. Mới đầu ta còn có thể thấy rõ hướng đi nội lực của hắn, về sau càng ngày càng cao đến tà môn, hệt như một hồ nước sâu thẳm, người khác rốt cuộc không tài nào nhìn thấy đáy nữa.”
Chúc Yến Ẩn sùng bái nghĩ, quá lợi hại.
“Nhiều năm như vậy, một lòng hắn chỉ muốn giết Xích Thiên. Mỗi ngày ngoài luyện công ra vẫn là luyện công.” Giang Thắng Lâm nói, “Có điều Xích Thiên cũng chẳng rảnh rang. Gã không ngừng lợi dụng tà công Phệ Nguyệt cắn nuốt các cao thủ khác, mười sáu tên nanh vuốt cũng làm mưa làm gió liên miên. Không ai đoán được xu thế của bọn chúng, chỉ biết rằng người bị Phần Hoả Điện theo dõi duy có một con đường chết.”
Chúc Yến Ẩn nói: “Ừm.”
Giang Thắng Lâm thấy sắc mặt y lo âu, lại an ủi nói: “Nhưng Xích Thiên luôn trốn tránh Lệ Cung chủ, không muốn giao chiến chính diện với hắn. Ta đoán là do vẫn thầm kiêng dè, không nắm chắc mười phần có thể đánh thắng, cho nên...”
“Cho nên gì?”
“Cho nên kéo dài được thêm này nào hay ngày ấy.”
Lệ Tuỳ từng bị trọng thương trên tuyết nhai, sau này tuy nói võ công luyện về nhưng đã lưu lại một thân thương cũ chữa không hết. Mấy năm nay tập trung vào việc luyện công, yêu cầu với Giang Thắng Lâm cũng chỉ là giữ được mạng, chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng lấy một ngày, hơn nữa tính tình còn rách nát, thường xuyên làm Thần Y máu nóng dồn lên não, tức giận đến toàn thân choáng váng.
Chúc Yến Ẩn biết cái “kéo dài được thêm ngày nào hay ngày ấy” này có ý gì. Xích Thiên hiểu rõ thương thế của Lệ Tuỳ, nhận định đối phương chẳng còn sống được bao lâu nữa, cho nên mới luôn rúc ráy không gặp, chỉ chờ những vết thương cũ năm xưa cùng nhau phát tác, gã sẽ trở thành thiên hạ vô địch chân chính.
Nghĩ đẹp phết đấy.
Vọng tộc Giang Nam sẽ bị giật sập dễ dàng tuỳ tiện như vậy ư?
Bớt giỡn, không bao giờ.
Chúc Nhị công tử đã rất tự giác mà “Vọng” cả Lệ Tuỳ vào, hơn nữa còn hừng hực hùng tâm nghĩ, một cái Ma Giáo Tuyết Nguyên cỏn con có thể gây nên trò trống gì, chiêm ngưỡng các vị cha chú huynh trưởng của ta kia kìa, người nào không phải là cao thủ gây thị phi - ai mà không biết làm mưa làm gió?
Y tiên-khí-lượn-lờ xuống lầu, chuẩn bị đi tìm Lệ Tuỳ cùng bàn việc lớn, kết quả đúng lúc nhìn thấy một cỗ xe ngựa đánh lại đây, một mỹ nhân từ bên trong chui ra, áo rộng tay dài, tám thước có dư, tướng mạo đẹp đẽ - ít nhất đủ để gánh vác cái danh tiếng “Người đẹp thành Hạc“.
Nhóm thiếu nữ đi ngang qua xung quanh: Oa!
Chúc Yến Ẩn nhiệt tình chào hỏi: “Ông chủ Từ, sao ngươi lại đích thân tới đưa đồ, mời vào uống chén trà.”
Từ Vân Trung lại nói: “Ta cùng ngươi ra Bắc.”
Chúc Yến Ẩn sửng sốt: “Hả?”