Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 53: Chương 53: Thứ năm mươi ba




Chương thứ năm mươi ba

Ngọn núi này cao nhưng không dốc, thềm đá bị một lớp tuyết đọng mỏng che phủ, trên cành khô ven đường cột những dải băng ngũ sắc bạc màu, mơ hồ có thể nhìn ra cảnh tượng náo nhiệt khi du khách đông như mắc cửi vào giữa hè. Dòng suối từ trong núi chảy ra đã đóng một lớp băng mỏng, đến nơi có địa thế bằng phẳng chút còn phát hiện ra trên tảng đá có treo không ít những chiếc muỗng cán dài.

Chúc Yến Ẩn cười: “Ngươi đoán xem, mấy cái muỗng đó là để làm gì?”

Lệ Tùy nói: “Uống rượu.”

Chúc Yến Ẩn giật mình: “Chuyện này ngươi cũng biết?” Khi văn nhân tụ hội, mặc sức hoan ca, thường thường sẽ đề cử một người ngồi trên đá, tay cầm muỗng dài chia rượu bốn bên, chén ngọc rượu trong cộng ẩm giải sầu, chưa say chưa nghỉ, chẳng lẽ võ lâm cũng có thịnh hội giống thế?

Thật ra Lệ Cung chủ là thuận miệng đoán mò thôi, ai dè một mò trúng luôn, bèn duy trì biểu cảm cao quý lạnh lùng ta-thật-lợi-hại, nhàn nhạt đáp một tiếng.

Chúc Yến Ẩn lại cầm lên một chiếc nhỏ hơn chút: “Thế cái này thì sao?”

Lệ Tuỳ: “...” Khác nhau à?

Chúc Yến Ẩn cười nói: “Đây là để đựng nước. Có người khi vẽ tranh viết chữ thích dùng tuyết đọng trên đỉnh núi mài mực. Muỗng lấy nước làm thành hình dạng này tiện cho việc rót vào trong bầu chứa.”

Lệ Tuỳ liền hỏi: “Vậy ngươi thích nước gì?”

“Ta không kén chọn, có điều thử tuyết đọng xem thế nào cũng được.”

Lệ Tuỳ tháo bầu rượu bên hông xuống, đựng ít nước tuyết nửa tan vào cho y. Chúc Yến Ẩn đặt muỗng lấy nước về chỗ cũ, tiện thể nhìn xem chữ khắc trên cán trúc. Chủ nhân họ Từ, bút pháp rồng bay phượng múa, lộ ra hơi thở phóng túng sau cơn say, chữ đẹp.

Lệ Tùy khinh thường xì một tiếng.

Chúc Yến Ẩn lập tức bổ sung, đương nhiên, ta thích chữ của ngươi hơn, tuy rằng viết hơi ẩu nhưng người trong giang hồ cứ phải bất kham, dũng mãnh như vậy! Vừa nói vừa bật ngón cái lên, chân thành đầy mặt, lấy trang giấy ra vẽ lại là có thể lập tức đặt trước cửa của bất kì quán hàng nào để vời khách được rồi, Chúc Nhị công tử dùng còn khen xịn mà.

Lệ Tuỳ ôm một tay y: “Xuống núi!”

Chúc Yến Ẩn ý đồ xoắn xuýt, ta muốn đi lên chỗ cao hơn nữa cơ.

“Quá lạnh.” Lệ Tuỳ nói, “Năm tới tiết xuân ấm hoa nở, ta dẫn ngươi quay lại sau.”

Chúc Yến Ẩn giật tóc hắn: “Tiết xuân ấm hoa nở, chúng ta đã nên về Giang Nam rồi, còn ai muốn đến cái hơi rừng hoang núi vắng này nữa.”

Khoé miệng Lệ Tuỳ nhếch lên, ôm người càng chặt hơn.

Chúc Yến Ẩn thầm nghĩ, ta nói Giang Nam đấy, ngươi không phản bác, thế thì chính là im lặng thừa nhận rồi.

Khá ổn.

Hai người không ở lại trên núi lâu lắm, khi trở về thành, hàng quán hai bên đường hãy còn náo nhiệt. Có cậu tiểu nhị đang lớn tiếng chiêu khách, tiệm mới nhập vào yên chi hương thượng hạng, tặng cho người trong lòng của quý khách, đảm bảo nàng sẽ yêu ngài từ cái nhìn đầu tiên.

Lệ Tuỳ liếc người bên cạnh: “Ngươi đang cười cái gì?”

“Không có gì.” Chúc Yến Ẩn mỹ mãn nói, “Chỉ là nhớ tới Hàn Phách ngươi tặng cho ta.”

Lệ Tuỳ:...

Chúc Yến Ẩn móc từ túi thơm nhỏ bên hông ra: “Nhìn nè!”

Ám khí lợi hại xếp hạng hai trên giang hồ, hồi đầu Giang Thắng Lâm vì muốn mời Chúc Yến Ẩn giúp đỡ phá giải Thiên Công Kết mà làm thành lễ vật lấy danh nghĩa của Lệ Tuỳ. Đương nhiên, người tặng quà và người mang danh đều đã quay đầu là quên luôn rồi, chỉ có Chúc nhị công tử nhận quà là coi hệt như bảo bối cất vào túi thơm bên người, còn hay lấy ra mân mê, quý đến không thể quý hơn được nữa.

Lệ Tùy tỉnh bơ, vuốt vuốt tóc y: “Ừm.”

Thật ra theo lý thuyết, chỉ cần tìm được ám khí xếp hạng nhất thiên hạ sẽ có thể đánh bại Hàn Phách. Nhưng vấn đề là ám khí xếp hạng nhất thiên hạ không phải đồ vật, mà là người, một sát thủ, đến không bóng dáng đi không hình tích, không quá dễ bắt, gần đây hình như còn đi Nam Dương rồi.

Lam Yên không ở, chẳng có ai cho ra được những kiến nghị xịn xò ưu tú nữa, còn mỗi Giang Thắng Lâm thùng-rỗng-một-phần-hai.

Thôi cũng được, nói chung là méo mó có còn hơn không.

Thần Y: “Ngươi định tặng quà cho Chúc công tử?”

Lệ Tuỳ: “Phải.”

Giang Thắng Lâm một lần nữa thi triển đại pháp “Không Có Gì, Đây Đều Là Bình Thường”, nói: “Cũng đúng, dọc đường chúng ta được Chúc phủ săn sóc không ít, ngươi hẳn nên tặng lại cho người ta vài thứ, biểu hiện chút lòng thành.”

Hơn nữa còn nhiệt tình phân tích, loại việc như tặng quà này coi trọng cái gọi là thích-gì-chiều-nấy. Sở thích của Chúc Nhị công tử đơn giản chính là kiếm và sách. Kiếm chỉ giang hồ, trong giang hồ tuy nhiều của hay vật lạ nhưng đều cần bỏ thời gian hao công sức đi tìm, chi bằng xuống tay từ chỗ sách.

Lệ Tuỳ không-ngại-hạ-mình-học-hỏi: “Sách?”

Giang Thắng Lâm miệt-mài-giảng-giải: “Phạm vi sách thì lớn rồi, cầm kì thư hoạ, văn phòng tứ bảo, một đầu thơ hay một tay chữ đẹp, sở thích của văn nhân tới tới lui lui cũng chỉ là mấy thứ ấy. Vừa khéo Hạc Thành là quê hương trạng nguyên, trong thành nhất định cất giấu không ít đồ tốt!”

Nghe như là cũng có mấy phần đạo lý. Đệ tử Lệ Tuỳ phái đi sau khi nghe ngóng đều nói tài tử nổi danh nhất trong thành sống ở Bắc thành, tên là Từ Vân Trung, có mở một tiệm nghiên đài.

Phòng ngủ cách vách, đúng lúc Chúc Tiểu Tuệ cũng đang nói, tiệm nghiên đài ở Bắc thành có vẻ danh tiếng không nhỏ, đại thiếu gia thích nhất là nghiên mực, không bằng chúng ta đi xem xem có gì hiếm lạ, nếu gặp đồ tốt thì mua rồi gửi về Liễu Thành.

“Hạc Thành cũng sản xuất được nghiên đẹp à?”

“Hạc Thành không sản xuất, nhưng ông chủ Từ quảng giao, nhiều bạn bè, cho nên hàng hoá trời Nam đất Bắc đều có thể tìm đến.”

“... Cũng được.” Chúc Yến Ẩn đứng dậy, “Vậy ta và Lệ Cung chủ cùng đi xem thế nào.”

Chúc Tiểu Tuệ tan nát cõi lòng: “Công tử ra ngoài lại không dẫn ta theo?”

Chúc Yến Ẩn cười hiền, Lệ cung chủ cũng muốn mua nghiên mực.

Chúc Tiểu Tuệ: Không, chắc ta tin quá, đại ma đầu giang hồ chỉ cần giết người, không cần nghiên mực.

Y đang chuẩn bị lập luận phản biện một chút thì Lệ Tuỳ đã qua gõ cửa, mời y cùng đến tiệm nghiên đài ở Bắc thành.

Chúc Yến Ẩn cảm khái, đây là loại thần giao cách cảm gì, ngươi đợi đấy, ta thay bộ quần áo rồi ra ngay.

Chúc Tiểu Tuệ vẻ mặt ai oán nằm bò trên bệ cửa sổ nhìn theo công tử nhà mình cùng đại ma đầu song song bỏ đi.

Muốn về Giang Nam.

Nắng chiều lụi dần, hai bên đường phố đèn đuốc như hoa.

Chúc Yến Ẩn đi chậm, Lệ Tuỳ hầu y cùng chậm, hai người lúc ngang qua quầy ăn vặt phải mua miếng bánh, ngang qua hàng gấm vóc cũng tạt vào nhìn cho biết, cứ như vậy đủng đỉnh, khi đến Bắc thành thì các quán hàng đã đóng cửa hơn nửa. Trời tối đen gió thổi cành khô, còn phải hỏi hàng xóm bên đường mới tìm được đúng chỗ - một toà nhà ngói xám không lớn không nhỏ, nấp trong nơi sâu nhất của một con ngõ hẹp bảy quặt tám khúc khuỷu, tiệm mang cái tên tịch mịch gọi là Cô Vân Cao.

Tiểu hoả kế nghe thấy có người gõ vòng đồng, nhô đầu ra nói, chúng ta đóng cửa rồi, mời khách ngày mai lại đến.

Chúc Yến Ẩn: “Nhưng ngày mai chúng ta phải đi rồi.”

Tiểu hoả kế ngáp một cái: “Nếu ngày mai phải đi, vậy lần sau lại đến nhé.”

Lệ Tuỳ móc ra một xấp ngân phiếu rất dày.

Tiểu hoả kế lập tức phấn chấn tinh thần, quả thực là cậu thanh niên tràn đầy sức sống: “Lần sau gì tầm này, sao có thể để khách đến một chuyến uổng công được.” Vừa nói vừa cành cạch dồn ván cửa lại rồi thắp sáng tất cả nến lên, còn chủ động đề xuất sẽ ra sân sau lấy hàng xịn ông chủ giấu riêng tới. Thoạt nhìn như hận không thể treo hết cả một năm lợi nhuận lên thân hai người trước mặt.

Chúc Yến Ẩn bị bộ thủ pháp nước chảy mây trôi này của cậu ta làm cho khiếp sợ rồi!

Lệ Tuỳ thuận tay cầm lên một chiếc nghiên: “Thích không?”

“Nếu do ngươi tặng ta, ta sẽ thích.” Chúc Yến Ẩn đáp, “Có điều hiện tại ngươi còn chưa trả tiền cho nên ta có thể nói ra sự thật, đây chỉ là một chiếc Đoan nghiên phổ thông, chẳng qua tạo hình được cái màu mè chứ không có gì đặc sắc.”

Lệ Tùy cười: “Ta không hiểu, ngươi tự chọn đi.”

“Bản thân ta không cần, nhưng muốn tìm mấy thứ tốt cho đại ca.” Chúc Yến Ẩn nói, “Không phải hoả kế đi ra phía sau lấy hàng xịn rồi sao, ông chủ Từ ở đây nếu đã là đệ nhất tài tử Hạc Thành thì thế nào chẳng có mấy đồ hiếm lạ.”

Trên bàn còn bày bừa vài trang giấy, hẳn là dành cho khách dùng thử bút. Chúc Yến Ẩn đổ một ít mực nước từ trong bình ra, thoáng liếc thấy chữ khắc trên bình, cười nói: “Hoá ra chữ Từ mà chúng ta nhìn thấy trên muỗng dài chính là ông chủ Từ của nơi này, tiếc quá y ngủ...”

Lời còn chưa dứt cửa đã kêu ken két, một nam tử mặc trường bào to rộng từ bên trong đi ra, mắt còn ngái ngủ đầu tóc bù xù, mắt phượng xếch lên, môi mỏng mà đỏ, gương mặt trắng nõn tuấn mỹ, bất chấp lúc này rõ ràng vừa mới từ trên giường bò dậy, ăn mặc lôi thôi như Cái Bang cũng là ngọc nhân trong ngọc nhân.

Ngọc nhân - mở mồm ra lập tức chửi bới: “Ai thả cho các ngươi đi vào?”

Chúc Yến Ẩn khẩn cấp chặn Lệ Tuỳ lại sau lưng mình, miễn cho trong nháy mắt tiếp theo vị ông chủ Từ này sẽ bay ra khỏi tiệm, phải biết rằng đại ma đầu rất chi là tàn ác, không nói đạo lý gì đâu!

“Đi ra ngoài đi ra ngoài.” Từ Vân Trung đuổi người như xua ruồi bọ.

Lần này Lệ Tuỳ không móc ngân phiếu, hắn móc ra một thanh kiếm.

Chúc Yến Ẩn giữ cổ tay hắn lại: “Có chuyện từ từ nói, đừng giết người!”

Lệ Tuỳ hỏi ngược: “Vì sao không được giết?”

Chúc Yến Ẩn vẻ mặt khó xử, có vẻ bị hỏi đến nghẹn họng rồi.

Từ Vân Trung bên cạnh khá là khiếp sợ, vấn đề kiểu này thế nhưng còn cần suy xét nữa ư?

Y đang sống vui khoẻ có ích, tạm thời chưa quá muốn chết, người đọc sách trói gà không chặt nửa đêm gặp phải hai tên dã nhân giang hồ còn có biện pháp gì đây, đành phải nhẫn nhục phụ trọng hỏi: “Các ngươi muốn nghiên mực thế nào?”

Đang nói, tiểu hoả kế đã ôm bảy tám cái hộp vuông vọt vào. Từ Vân Trung vừa trông thấy, con ngươi đã sắp rớt xuống: “Tiểu Lục Tử, sao ngươi lại lấy cả hàng riêng của ta ra?”

Tiểu hoả kế lập luận đanh thép, đợt này ngươi đã mua bao nhiêu thứ đồ linh tinh vớ vẩn về nhà rồi? Mỗi lần đụng đến hàng xịn đều tiếc không nỡ bán, mắt thấy các khoản đều sắp thu không đủ chi rồi, khó khăn lắm mới gặp được hai kẻ vung... hai khách quý, còn không mở bán, tháng sau ngươi có muốn ăn thịt uống rượu nữa không thì bảo? Hay là ngươi đồng ý với Lý viên ngoại nhé, đi làm con rể nhà người ta rồi đội chạn?

Đây đúng là căng hơn Chúc Tiểu Tuệ nhiều, dồn dập như pháo ba bốn câu đã dạy dỗ ông chủ đến hết dám lôi tha lôi thôi. Từ Vân Trung đặt mông ngồi lên ghế ở góc nhà, mặt đầy ai oán.

Của riêng toàn là đồ tốt, cái nào Chúc Yến Ẩn cũng muốn nhưng lại không mong cướp mất thứ người khác yêu thích. Trong lòng vừa mới do dự, tiểu hoả kế đã nhìn ra bối rối của y, giòn tan nói: “Khách cứ việc mua, chủ nhân nhà ta phía sau còn nửa kho hàng nữa, y chỉ ngồi đấy vờ vịt đáng thương thôi, ngài không cần để ý tới làm gì.”

Từ Vân Trung: *Chửi bóng chửi gió*

Chúc Yến Ẩn cảm thấy một chủ một tớ nhà này thú vị quá, y chọn mấy chiếc nghiên tốt - vẫn là để lại cho Từ Vân Trung một nửa, đang định lấy bạc thì Lệ Tuỳ đã đặt mấy tờ ngân phiếu lên quầy: “Trả dư coi như tiền cọc, sau này khi có hàng tốt, giữ lại hết cho ta.”

Tiểu hoả kế cười toe toét: “Vâng vâng, ta nhất định sẽ giữ lại cho khách.”

Chúc Yến Ẩn dùng khuỷu tay đẩy đẩy hắn, nhỏ giọng nói: “Ta muốn tặng cho đại ca, sao có thể để ngươi trả tiền được?”

Lệ Tuỳ nói: “Ta tặng cho ngươi, thích tặng lại cho ai từ ngươi quyết định.”

“Quà ngươi tặng ta, ta tiếc không nỡ tặng lại người khác.” Chúc Yến Ẩn đưa nghiên mực cho tiểu hoả kế, “Thôi, tương lai tìm được đồ tốt khác rồi gửi đại ca sau.”

Tiểu hoả kế còn bận tính tiền, nhân khoảng thời gian này, Chúc Yến Ẩn lại tiện tay nhấc bút lên, viết trên giấy hai hàng chữ. Từ Vân Trung hãy đang xót xa nghiên mực, liên tục than ngắn thở dài gục đầu không để ý, nhưng Lệ Tuỳ nhìn thấy rõ - “Tuý ngoạ bất tri bạch nhật mộ / Hữu thì không vọng Cô Vân Cao“.

Tiểu hoả kế hớn hở tiễn hai vị khách quý ra cửa tiệm, nói là sáng mai sẽ gửi nghiên mực đến quán trọ.

Đoàn xe Chúc phủ đang đỗ ở ngoài ngõ rồi.

Suốt hành trình này Chúc Chương đã nghĩ ra vô số loại phương pháp - rốt cuộc phải thế nào mới tách được công tử ra khỏi Vạn Nhận Cung, ngồi về xe ngựa xa hoa an toàn của nhà - nhưng mỗi lần đều thất bại, lần này cũng vậy. Cho dù Lệ Tuỳ không hề cưỡi Thích Tuyết Ô Chuy, không thể xách người đi một cách tiêu sái nữa, nhưng mục đích tách-khỏi-Vạn-Nhận-Cung này vẫn chưa đạt thành, bởi Chúc Yến Ẩn đã kéo ống tay áo của Lệ Tuỳ, lôi thẳng người vào trong xe ngựa rồi.

Lão quản gia trung thành:...

Lệ Tuỳ ngồi tựa trên chiếc ghế rộng rãi, dang hai tay về phía y.

Chúc Nhị công tử hơi hơi tự giữ mình một chút, thôi ai lại làm thế bao giờ, trông như thể ta rất tích cực nhào vào ôm ấp ấy.

Lệ Tuỳ nói: “Thấy hồi nãy ngươi đã rất mệt mỏi rồi, qua đây ngủ một lát.”

Chúc Yến Ẩn: “Được được.”

Một khi có lý do chính đáng, vậy thì không gọi là nhào vào ôm ấp nữa, gọi là thoả mãn nhu cầu. Chúc Yến Ẩn khoan khoái dễ chịu tựa vào lồng ngực Lệ Tuỳ, thấy cực kì có cảm giác an toàn - lồng ngực của đại ma đầu siêu dữ, muốn không có cảm giác an toàn cũng khó.

Xe ngựa chòng chành, chòng qua chành lại, người đã ngủ mất rồi.

Lệ Tuỳ vươn tay vuốt tóc mai y, ôn nhu đặt một nụ hôn lên trán.

Tiệm nghiên đài, Từ Vân Trung còn đang không ngừng phát biểu ý kiến, lặp lại việc bản thân mình rốt cuộc khó khăn biết bao mới có được mấy chiếc nghiên kia. Tiểu hoả kế nghe mà đầu cũng phải phát nhức, vừa dọn dẹp vừa qua loa gạt đi: “Ông chủ, nếu ngươi thật sự không muốn bán mất bảo bối, vậy viết hai chữ đi, chúng ta cũng có thể bán lấy tiền.”

Từ Vân Trung lại không muốn viết chữ, vì y cảm thấy viết nhiều sẽ làm cho bản thân bị mất giá. Bởi vậy có thể thấy được thật ra Chúc nhị công tử đã thuộc dạng người đọc sách ít nhiễu sự rồi, có áo thì mặc có cơm thì ăn rất khoẻ mạnh chắc thịt, nhỡ có bị đại ca thân yêu cắt giảm tiền tiêu vặt, đừng nói viết mấy bức chữ, viết mấy trăm bức cũng không thành vấn đề.

Sau khi tiểu hoả kế gói gọn nghiên mực rồi lại đi xếp ván cửa.

Từ Vân Trung vô công rồi nghề đứng trước quầy, đuôi mắt thoáng liếc thấy hai dòng thơ viết trên giấy, sửng sốt rõ ràng - cũng không phải sửng sốt vì thơ, thất ngôn của Lý Kì vừa hay ứng với tên tiệm Cô Vân Cao, khách nào cũng sẽ ngâm hai câu, không có gì hiếm lạ. Y sửng sốt vì chữ, bút pháp phiêu dật phóng khoáng, thanh tú mà cứng cáp, thiết hoạ ngân câu.

“Gần đây có ai đến Hạc Thành không?”

“Có, có rất nhiều người giang hồ, nghe nói định đi Tuyết Thành Đông Bắc, còn có Nhị công tử của Chúc phủ Giang Nam, một đống người đang xếp hàng chờ gặp y đấy. Cả nhà trà dư hậu tửu đều bàn tán, cũng chỉ có mỗi ông chủ ngài say sưa hơn một tháng, sắp đoạn tuyệt với người đời rồi.”

Từ Vân Trung bừng tỉnh: “Hoá ra là y, bảo sao, ta còn nói không biết ở đâu ra một tay chữ đẹp đáng kinh ngạc.”

Thấy như vậy cũng thật là đáng tiếc, vừa rồi không tán gẫu nhiều thêm mấy câu.

Tiểu hoả kế rời tấm ván cửa cuối cùng sang, vừa định xếp vào thì lại có một vị khách khác tới.

“Xin lỗi, chúng ta đã đóng cửa rồi.”

Người đến là một nam tử hai ba mươi tuổi, khuôn mặt bình thường phổ thông, đôi mắt hơi cụp xuống: “Ta có việc muốn tìm ông chủ chỗ này.”

Từ Vân Trung nhìn gã một cái, không có hứng thú gì: “Ngươi cũng là người giang hồ?”

Nam tử bước qua cửa: “Xem như.”

Tiểu nhị sốt ruột: “Ê ê, ta còn chưa có cho ngươi đi vào.”

Vươn tay định cản nhưng không cản được. Nam tử đi thẳng đến trước mặt Từ Vân Trung, bên hông gã đeo một chiếc mặt nạ kì quặc màu bạc, không ngừng chiết xạ lại ánh nến nhảy nhót, bên trên rạch ra ba cái khe nhỏ, trông thật khôi hài.

...

Xe ngựa Chúc phủ dừng lại trước quán trọ.

Chúc Chương vén tấm rèm dày lên, định đỡ Chúc Yến Ẩn xuống xe ngựa, lại thấy công tử nhà mình đang nằm trong vòng tay Lệ Cung chủ, ngủ đến say sưa ngọt ngào, có thể là do cảm thấy hơi lạnh, tay còn luồn vào vạt áo người ta.

Lão quản gia sợ đến ngây người: Đây đúng là thất lễ quá trời quá đất rồi!

Lệ Tuỳ làm một thủ thế im lặng với Chúc Chương, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Chúc Yến Ẩn, sau khi cẩn thận đặt cánh tay y xuống thì bế ngang người đưa ra khỏi xe ngựa.

Vừa bị gió lạnh bên ngoài thổi vào Chúc Yến Ẩn đã tỉnh lại, khàn giọng hỏi: “Quán trọ?”

“Ừ.” Lệ Tuỳ nói, “Ngươi ngủ tiếp đi.”

“Không ngủ nữa, ta còn chưa súc miệng rửa mặt.” Công tử của gia đình nhà giàu cứ bị tinh tế lịch sự như vậy đấy.

Lệ Tuỳ bị dáng vẻ mơ mơ màng màng của y chọc cười: “Vậy ta đưa ngươi về phòng.”

Chúc Tiểu Tuệ đã chuẩn bị sẵn nước ấm. Chúc Yến Ẩn ngồi ở mép giường, vừa ngâm chân vừa hỏi: “Trong hành lý của chúng ta còn đồ gì có thể tặng người không?”

“Có, nhiều là đằng khác.” Chúc Tiểu Tuệ đưa muối tinh súc miệng cho y, “Công tử muốn tặng ai để ta bố trí.”

“Ông chủ Từ của tiệm nghiên đài Bắc thành ấy, hồi tối ta mua mất của y không ít thứ tốt, ngươi chọn vài món hiếm lạ, sáng mai gửi lại cho y.”

Cách vách, Giang Thắng Lâm cũng đang hỏi Lệ Tuỳ, ta nghe nói ông chủ Từ kia bề ngoài rất được, vì người đến làm mai quá nhiều nên bậc cửa trong nhà đều phải bọc sắt, miễn cho bị dẫm bằng, thật hay điêu đấy?

Lệ Tùy ném khăn lau mặt lên giá, lạnh lùng chất vấn: “Sao ngươi không nói sớm?”

Giang Thắng Lâm không hiểu, ngươi là đến mua nghiên mực, ta có gì cần thiết phải tỉ mỉ miêu tả cho ngươi biết trước ngoại hình của ông chủ tiệm?

Lệ Tuỳ đẩy cửa đi ra ngoài, đúng lúc gặp được Chúc Tiểu Tuệ đang phân phó hạ nhân, nói là phải chuẩn bị lễ vật tốt, đa dạng, ngày mai tặng cho ông chủ Cô Vân Cao.

“...”

Chúc Yến Ẩn ngâm chân xong, thoải mái dễ chịu duỗi eo lười, chuẩn bị làm giấc thơm ngon, kết quả quay ra liền thấy một người đứng ở cạnh giường.

Lần này chưa “A” tới nơi, bởi miệng đã bị che lại kịp thời.

Chúc Nhị công tử kinh hồn bạt vía, ú ớ hỏi qua khe ngón tay hắn, ngươi từ đâu nhảy ra?

Lệ Tuỳ chỉ chỉ cửa sổ.

Chúc Yến Ẩn: Được rồi, cao thủ giang hồ các ngươi đến không bóng dáng đi không hình tích, chẳng cần lý do.

Y cực kì thành khẩn nêu nên nhu cầu, lần sau có thể đi cửa chính không, như này thật doạ người, hộ vệ nhà ta cũng không ngăn cản ngươi.

Lệ Tùy nói: “Ta vừa trông thấy thư đồng của ngươi chuẩn bị quà tặng cho Từ Vân Trung.”

Chúc Yến Ẩn kéo hắn cùng ngồi xuống cạnh giường: “Ừm, do ta bảo.”

Lệ Tùy không vui: “Vì sao?”

Chúc Yến Ẩn bị hỏi đến nghẹn họng, vì sao, vì ta đã cướp mất không ít đồ tốt của người ta, trong lòng hổ thẹn.

“Ngươi còn lưu lại cho y hai câu thơ.”

“... Đó là tên tiệm của y, nghĩ đến bèn thuận tay viết. Có điều ban đầu ta thấy chữ y khắc trên cán trúc, còn tưởng là một ông chú hơn năm mươi tuổi, không ngờ rằng thế mà lại trẻ tuổi tiêu sái đến vậy.”

“Ngươi thấy y đẹp?”

“Ừm.”

Lệ Tuỳ hung thần ác sát kéo má y.

Chúc Yến Ẩn có cung phản xạ hơi dài: “Đợi chút, cho ta xin một cơ hội trả lời lại lần nữa!”

Ngón tay Lệ Tuỳ hơi lỏng ra chút.

Chúc Yến Ẩn lập tức tranh thủ cơ hội: “Quân mỹ thậm, Từ công hà năng cập quân dã.”

(Chàng tuyệt đẹp, lão Từ tuổi gì đẹp sánh chàng)

Mặt Lệ Tuỳ sượng lại.

Chúc Yến Ẩn thuận thế ngả vào người hắn, cười hỏi: “Ngươi ghen rồi?”

“Ta không có.”

“Ngươi có.”

“Không có.”

“Có.”

“...”

“Ngươi có, vành tai ngươi đỏ lên rồi.”

Lệ Tuỳ bản năng đưa tay định sờ, rồi nửa chừng khựng lại. Chúc Yến Ẩn còn chưa kịp gian dối tiếp thì người đã bị đè xuống chăn gối.

Chúc Tiểu Tuệ và Chương thúc đều đã đi nghỉ ngơi, sẽ không còn ai vào quấy rầy nữa. Ánh nến đầu giường lay động, tia sáng nơi đáy mắt hai người cũng lay động theo. Chúc Yến Ẩn ngẩng mặt nằm ngang trên giường, hai chân rũ xuống đất, cảm thấy có vẻ tư thế của mình đang không được ưu mỹ cho lắm, vừa định ngọ ngoạy đổi một cái thì cằm đã bị hắn nâng lên.

“Đợi...”

Đợi - không đợi được nữa. Ngón tay Lệ Tuỳ nắm cằm y, cúi đầu chặn lại tất cả những lời chưa kịp nói.

Nụ hôn đến trong ôn nhu quyến luyến, chẳng có nửa phần kinh tâm động phách như trong thoại bản, đao quang kiếm ảnh, tuyết lớn đầy trời coi như bỏ rồi, có - chỉ là hơi thở vấn vương cùng cảm giác nóng rực bên tai, và kỹ thuật rõ ràng là không ra gì của Chúc nhị công tử, trở nên căng thẳng, đến hô hấp cũng lúc nhớ lúc quên, cuối cùng nếu không có Lệ Tuỳ vỗ nhẹ, ước chừng đã tự ngạt mình đến hỏng người rồi.

Đầu ngón tay Lệ Tuỳ áp lên môi y, khe khẽ cười.

Chúc Yến Ẩn bị hắn cười đến càng thêm lòng dạ rối bời, nhan sắc của ngươi đã câu hồn đoạt phách như vậy thì đừng tuỳ tiện cười loạn, văn nhân chúng ta không có định lực gì đâu, đọc quyển sách thôi cũng tơ tưởng đến mặt như ngọc đấy.

Lệ Tuỳ hỏi bên tai: “Đêm nay ta ở lại cùng ngươi?”

Chúc Yến Ẩn hãy còn lý trí, hiện tại ngủ với nhau, tốc độ phải chăng bị nhanh quá.

“Được không?”

“Vậy ngươi đừng để Chương thúc phát hiện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.