Chương thứ năm mươi hai
Mặt không thể bóp chùa, Chúc Yến Ẩn lặt lặt lựa lựa chọn mấy quyển sách, sau khi gói kĩ thì kêu Lệ Tuỳ cầm về quán trọ cho mình.
“Ngươi trộm sách.”
“Đọc xong rồi sẽ trả!”
Chúc Yến Ẩn ném túi vào lồng ngực hắn, thúc giục: “Đi nhanh lên!”
Ngang ngược hùng hồn thực sự.
Cầu thang đi xuống vẫn dốc đứng như trước, ánh sáng lại tù mù, so ra còn khó hơn lúc đi lên. Lệ Tuỳ nói: “Qua đây, ta cõng ngươi.”
Chúc Yến Ẩn thâm tâm khoái chá nhưng ngoài mặt vẫn phải giả trân mà chối từ một chút, thôi ai lại làm thế.
Lệ Tuỳ gật đầu: “Được, vậy ngươi tự đi bình tĩnh.”
Chúc Yến Ẩn:?
Lệ Tuỳ một mình bước xuống lầu.
Chúc Yến Ẩn đứng ở đầu cầu thang, tâm tình phức tạp, người giang hồ các ngươi bị làm sao thế, đến dục cự hoàn nghênh cũng nhìn không hiểu à, trong sách không hề viết như vậy, ta không muốn tự đi.
Lệ Tuỳ uể oải hỏi: “Vẫn chưa xuống?”
Chúc Yến Ẩn khẩn trương tổng kết kinh nghiệm, cảm thấy vẫn là trắng trợn một chút mới tốt, vì thế chạy ào ào xuống cầu thang, vì quá sốt ruột, giữa đường thậm chí suýt vấp ngã, cả người hệt như một đóa hoa sen trắng thanh thuần không tì vết, bay nhào vào vòng tay của ma đầu lãnh khốc.
Thật là mong manh yếu ớt!
Lệ Tùy mặt không đổi sắc: “Ngươi béo rồi.”
Chúc Yến Ẩn: “Câm miệng đi ta tự bước.”
Lệ Tuỳ cười ôm chặt y, mang theo người cùng xuống khỏi Tàng Thư Lâu.
Hạc Thành thư hương nơi nơi, quán trọ cũng kiến thiết lịch sự tao nhã hơn những vùng khác. Chúc Tiểu Tuệ đã nhóm đượm chậu than rồi sưởi sập mềm đến ấm áp, chờ công tử nhà mình về nghỉ ngơi.
Chúc Yến Ẩn vội vàng lọt qua cửa, may mắn, bộ tạo hình nhem nhuốc bụi bẩn này không bị Chương thúc phát hiện.
Chúc Tiểu Tuệ giúp y thay đồ dơ: “Nếu công tử muốn đến Tàng Thư Lâu còn không phải chỉ là chuyện lên tiếng thôi sao, hà tất lén lén lút lút như vậy, chẳng khác gì đi ăn trộm.”
“Không muốn làm hưng sư động chúng.” Chúc Yến Ẩn lau sạch sách lấy từ Tàng Thư Lâu về. Chúc Tiểu Tuệ lật lật: “Toàn là địa chí Kim Thành, sách này vừa nhạt nhẽo vừa nhàm chán, đọc có gì hay?”
“Muốn điều tra vài thứ.” Chúc Yến Ẩn hỏi, “Chúc phủ có người nhà trong Công Bộ không?”
“Có ạ, biểu thiếu gia nhà tam cữu lão gia nhậm chức Công Bộ, thường xuyên qua lại với chúng ta. Sau khi công tử bị thương, ngài ấy còn từng nhờ người gửi thuốc bổ với thư từ sang, quan tâm lắm luôn. Bữa trước cũng chuyển lời, nói muốn đón công tử đến Vương Thành ăn Tết.”
“Vậy bây giờ ta viết một phong thư, ngươi sai người gửi cho biểu huynh, ta có chuyện muốn nhờ huynh ấy giúp đỡ.” Chúc Yến Ẩn nói, “Tốc độ càng nhanh càng tốt.”
Y muốn điều tra một vài chuyện năm xưa, có điều hiện tại tất cả đều chỉ là suy đoán mông lung, hãy còn khó nói.
Gió lạnh giữa đêm đột nhiên trở dữ, thổi cho ngoài cửa sổ từng đợt quỷ khóc sói gào, trong phòng cũng lạnh đi ba phần. Ở nơi xa, không biết là ai đang thổi huyên, đứt quãng không thành điệu, khó nghe thêm bi thương.
Chúc Yến Ẩn bị thổi tỉnh táo luôn rồi, nằm trong ổ chăn trằn trọc, về sau dứt khoát khoác áo bước xuống giường. Trên bàn còn đặt một chồng giấy rất dày, đều do Chương thúc mang về đến, là thơ mà những văn nhân tụ tập ở cổng thành hồi sáng viết. Nói một cách công bằng, rất nhiều bài viết không tệ, có văn phong trau chuốt hoa lệ, cũng có rung động đến tâm can, nhưng thực sự không khơi nổi tinh thần lên đọc, tâm trí hệt như ánh nến chợt cao chợt thấp, mải nghĩ những người khác, chuyện khác, vẩn vơ đến khi trời sắp sáng mới gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, dường như có ai đó choàng một tấm áo lên người mình, xua tan cái lạnh đầu đông.
Một giấc này ngủ đến giữa trưa mới tỉnh.
Chúc Yến Ẩn chìm trong chăn gấm vân ti mềm mại ấm áp, một bộ phong cách lười nhác không học vấn không nghề nghiệp, giọng khàn khàn hỏi: “Là ngươi đỡ ta lên giường à?”
Chúc Tiểu Tuệ nghe không hiểu: “Cái gì đỡ lên giường?”
Chúc Yến Ẩn ngồi dậy: “Đêm qua ta đọc mấy xấp thơ kia kìa, đọc miết đọc miết rồi ngủ quên luôn, khi tỉnh lại thì đã ở trên giường rồi.”
Chúc Tiểu Tuệ bưng cho y một chén trà xanh nhuận giọng: “Ta không có, hay là công tử nằm mơ.”
Chúc Yến Ẩn:...
Y không cảm thấy mình có thể mộng du tự về giường, vậy chân tướng khả năng cũng chỉ còn có một. Chúc Nhị công tử tựa lại chồng gối mềm nghĩ ngợi, mình đọc thơ rồi ngủ quên, một thân bạch y phong phanh giản dị bên ngọn đèn cô độc, có vẻ khung cảnh cũng được của nó đấy, như một cuốn tranh hoa tuyết tung bay trong tiết đông sớm, vô cùng ưu nhã mê người.
Chúc Tiểu Tuệ xua xua tay trước mặt y: “Công tử đang phấn khích cái gì?”
Chúc Yến Ẩn nhanh chóng thu lại biểu cảm, đoan trang trả lời, ta không hề phấn khích, ta nằm thêm một lát đây.
Chúc Tiểu Tuệ nói: “Vậy ta đi chuẩn bị cơm trưa cho công tử.”
Chúc Yến Ẩn đáp một tiếng, tiếp tục nằm trên giường suy ngẫm nhân sinh, còn điều gì có thể khiến cho người ta tâm tư rối bời hơn cả đang mặc áo ngủ thì được đại ma đầu bế lên giường, không có hết rồi, may sao đêm qua ta ngủ sâu giấc, bằng không giữa đường tỉnh lại, chẳng biết sẽ còn xảy ra một số sự việc gì nữa. Y xốc chăn lên, muốn lấy cái gương đồng qua tự mình thưởng thức một chút, kết quả đúng lúc Lệ Tuỳ đẩy cửa đi vào, bốn mắt nhìn nhau, nếu đặt trong thoại bản, lúc này là phải có hoa đào từ trên trời bay xuống.
Chúc Yến Ẩn: “... Chào buổi sớm.”
“Hết sớm rồi.” Lệ Tùy đóng cửa lại, “Ngoài kia chen chúc đầy thư sinh đang chờ để gặp mặt ngươi, cả con phố bị tắc đến nước chảy không thông.”
Chúc Yến Ẩn kinh hãi, thật hay xạo á.
Y cẩn thận từng li đẩy cửa sổ ra một cái khe nhỏ, quả nhiên, khắp nơi đều là người, đến quan phủ cũng đang hỗ trợ duy trì trật tự.
“Cần đi không?”
“Không muốn đi, cũng chẳng vội.”
Chúc Yến Ẩn vẫn tựa trên giường: “Mấy xấp thơ ấy ta còn chưa đọc hết. Xem xong rồi nếu có thích bài nào thì mới kêu Chương thúc đi bố trí yến tiệc. Nhưng đó cũng nên là chuyện sau khi từ Tuyết Thành trở về rồi.”
Lệ Tuỳ không hiểu phép tắc của văn nhân nên chỉ gật gật đầu nói: “Võ Lâm Minh phải ở lại đây nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày. Ta đưa ngươi ra ngoại thành dạo chơi?”
“Được.” Chúc Yến Ẩn thận trọng hệ thống lại ngôn ngữ một chút, “Đêm qua ta gục vào bàn ngủ quên mất, may mà có ngươi.”
Lệ Tuỳ không hiểu: “Có ta cái gì?”
Chúc Yến Ẩn:?
Chân tướng chỉ có một, do lão quản gia trung thành làm.
Chúc Yến Ẩn: Quên đi, coi như ta chưa nói.
Hoa đào tạm thời không cần từ trên trời bay xuống nữa, đại ma đầu cũng không có thiện giải phong tình như trong tưởng tượng. Nhưng Lệ Tuỳ đã suy ngẫm ra một chút ý tứ rồi: “Ngươi muốn bảo ta nửa đêm tới phòng ngươi?”
Chúc Yến Ẩn vừa lau mặt vừa quả quyết phủ nhận, ta không phải, ta không có, chớ nói liều.
Lệ Tuỳ lại hỏi: “Vậy đêm nay ta đến?”
Chúc Yến Ẩn ném khăn mặt vào trong chậu, quay đầu nhìn thẳng hắn. Loại chuyện này cần chú trọng thiên thời địa lợi nhân hoà, sao ngươi có thể hò hẹn trước như vậy, lại không phải là lão lưu manh dẫm lên cành cây nghiêng lén gặp tiểu quả phụ trong thành, làm cho một chút mỹ cảm cũng không có.
Lệ Tuỳ vươn tay kéo vành tai y.
Chúc Yến Ẩn nửa ngày mới ngắc ra được một câu: “Nửa đêm ngươi không ngủ nghê tử tế đi, chạy tới phòng ta làm gì, không được!”
Lệ Tùy nói: “Ngươi đỏ mặt rồi.”
Chúc Yến Ẩn nhanh như chớp, ta không hề.
Lệ Tuỳ xách người đến trước gương đồng, chính mình cũng hơi cúi xuống, đặt cằm vào hõm vai y: “Tự nhìn.”
Chúc Yến Ẩn dứt khoát nhắm mắt lại, chỉ cần ta không nhìn, người đỏ mặt chính là ngươi.
Lệ Tuỳ lại cười, tóc và hơi thở cùng cọ qua bên tai Chúc Yến Ẩn, nóng đến da của y càng ửng lên, ngay sau đó lập tức bốc cháy cũng không phải không có khả năng. Dù sao cả nhà đều đang đúng độ xuân xanh phấn khích khó kìm, khẽ ném vào đốm lửa nhỏ là có thể bùng lên chuyện lớn.
Chúc Yến Ẩn bị hắn ôm từ phía sau, đầu óc quay cuồng. Tuy rằng giữa hai người vốn cũng chẳng có cái cửa sổ giấy nào, nhưng rốt cuộc một số chuyện còn chưa nói ra, tình hình hiện tại, làm trông như có mỗi mình mình tâm tư kiều diễm, sao mà thế được, thể diện của người đọc sách kim quý còn muốn nữa hay không?
Vì thế y nghiêng đầu qua - nhanh như bay - hôn một cái lên mặt Lệ Tuỳ.
Ác bá Giang Nam chòng ghẹo ma đầu nhà lành, cứ bị chuyên nghiệp thành thạo như vậy đấy, không phục không được.
Lệ Tuỳ:...
Trong phòng ngoài phòng dường như đồng thời tĩnh lặng ở một khắc ấy, ít nhất Chúc Yến Ẩn đã nghe không quá rõ âm thanh ồn ào trên đường nữa rồi. Y nhìn Lệ Tuỳ gần trong gang tấc, không nói gì, đương nhiên chủ yếu vẫn là do hồi hộp đến không thốt nên lời.
Vòng tay Lệ Tuỳ ôm y càng chặt hơn, một hồi lâu mới nói: “Ta còn chưa giành được năm mươi năm từ chỗ Giang Thắng Lâm.”
Chúc Yến Ẩn hỏi: “Vậy ngươi có thể sống được bao lâu?”
“Mười năm, hoặc là năm năm.”
“Ừm, quả thực không dài.”
Lệ Tuỳ cọ nhẹ nơi cổ y.
Chúc Yến Ẩn nói tiếp: “Nếu thật sự chỉ có 5 năm, vậy ngươi phải nhanh chóng liệt kê ra một cái danh sách, viết lại từng điều từng điều những tâm nguyện trong lòng chưa xong, rồi đi hoàn thành từng điều từng điều một. Miễn cho tiếc nuối còn lưu.”
Lệ Tuỳ ngẩng đầu: “Thế nào ngươi lại không an ủi ta được một câu, nói không chừng có thể sống được hai ba mươi năm thì sao?”
Chúc Yến Ẩn: “Ừm ừm, nói không chừng ngươi còn có thể sống được hai ba mươi năm.”
Hai tay Lệ Tuỳ kéo má y, uy hiếp: “Không đủ chân thành, lại!”
Chúc Yến Ẩn ú ớ: “Ta sắp rớt nước miếng rồi!”
“Không biết! Nhanh lên!”
“Được được được, ngươi đợi ta chuẩn bị một chút.”
Chúc Yến Ẩn cứu mặt mình về, đứng ấp ủ tình cảm, ấp ủ nửa ngày mới lên tiếng: “Ngươi nhất định có thể...”
Lệ Tuỳ cắt ngang y: “Được.”
Chúc Yến Ẩn nghẹn họng: “... Ngươi được cái gì, ta còn chưa nói xong mà.”
“Ngươi không cần nói.” Lệ Tuỳ nhìn y, “Ta hứa với ngươi, nhất định sẽ sống đến bạc đầu.”
Chúc Yến Ẩn: “Ừ.”
Chúc Yến Ẩn lại cười nói: “Vậy ta ghi nhớ rồi, ngươi đừng chơi xấu đấy.”
Mặt trời chớm đông ấm áp.
Các tài tử Hạc Thành lần đầu tiên vuột mất tài tử Giang Nam ở cổng thành, lần thứ hai lại vuột mất tài tử Giang Nam ở cửa quán trọ.
Lệ Tuỳ dẫn theo Chúc Yến Ẩn, một đường phi nhanh ra khỏi thành. Lúc này ngay cả hộ vệ Chúc phủ cũng bị bỏ xa ở tuốt phía sau, ven đường chỉ có tiếng gió reo.
Hai người muốn đi lên đỉnh núi ngắm tuyết.
Thật ra cũng chẳng ngắm gì tuyết, chủ yếu do người ở quán trọ thực sự quá đông, trong thành không tìm được chỗ nào yên tĩnh. Hai người đều chỉ muốn ở riêng với đối phương nên đành phải chọn một nơi vừa cao vừa lạnh vừa khắc nghiệt, hẻo lánh không dấu chân người, nghiễm nhiên tình chàng ý thiếp trăng gió mây nước tán tỉnh tán ra phong cách kết bạn tu tiên.
Chúc Yến Ẩn xoa xoa tay: “Lạnh ghê.”
Lệ Tuỳ lấy áo khoác của mình choàng cho y: “Quay về?”
“Không về, vừa mới tới.” Chúc Yến Ẩn dẫm dẫm tuyết trên mặt đất, “Trong thành vừa đông người vừa ồn ào, ở đây yên tĩnh, đợi lát nữa chúng ta lại đi dạo lên nơi cao hơn.”
Lệ Tuỳ thuận tay nặn cho y một con người tuyết nhỏ: “Có hay không giống...”
Chúc Yến Ẩn: “Quá xấu.”
Lệ Tuỳ lời đến bên miệng tốc biến chuyển: “Giang Thắng Lâm.”
Chúc Yến Ẩn phát ra tra khảo từ linh hồn: “Tại sao ngươi lại phải nặn một con Giang Thần Y?”
Lệ Tuỳ mặt không đổi sắc: “Nếu không giành được 50 năm thì lấy cây châm ra ngày ngày đâm y.”
Chúc Yến Ẩn: “Có đạo lý.”
Giang Thần Y trong quán trọ: Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cứ thấy lạnh hết cả lưng, rất có xu hướng bị ai tính kế rồi.