Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 51: Chương 51: Thứ năm mươi mốt




Chương thứ năm mươi mốt

Về phần Lưu Hỉ Dương, Chúc Yến Ẩn không phải là không tin nhưng cũng không hề tin hết. Y thực sự chẳng có chút kinh nghiệm giang hồ nào, hiện tại đột nhiên bị Lệ Tuỳ phân công cho một nhiệm vụ hạng nhất như vậy, toàn thân cùng sinh ra mấy phần cảm giác sứ mệnh. Tuy còn chưa nghĩ kĩ chi tiết phải tiến hành tiếp thế nào nhưng đã xây dựng xong quy trình cơ bản rồi, khẳng định là phải trải qua hàng loạt các mưu kế tinh diệu, lồng ghép những pha mạo hiểm liên tiếp mà túm ra kẻ thủ ác sau màn, cuối cùng hoàn thành bước phản sát cuối cùng.

Lệ Tuỳ hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì?”

Chúc Yến Ẩn nói không phải nghĩ: “Lưu Hỉ Dương.”

Tay Lệ Tuỳ bóp sau cổ y thêm ba phần sức.

Chúc Yến Ẩn thảm thiết kêu lên: “A!”

Lệ Tuỳ lặp lại lần nữa: “Ngươi đang nghĩ gì?”

Chúc Yến Ẩn nước mắt vòng quanh thảo luận nhân tính với hắn: “Nếu ta lập tức sửa miệng nói nghĩ đến ngươi thì có phải là hơi bị giả trân không?”

Lệ Tuỳ đáp: “Không giả.”

Chúc Yến Ẩn chém đinh chặt sắt: “Vậy ta đang nghĩ đến ngươi!”

Quả nhiên Lệ Tuỳ lập tức buông lỏng tay, còn rất tốt bụng tiện thể day day xoa xoa.

Chúc Yến Ẩn: Đại ma đầu các ngươi đều dễ dỗ như vậy sao?!

(“Ta đang nghĩ đến ngươi” = “Ta đang nhớ ngươi”)

Vốn y còn muốn nói với Lệ Tuỳ về Lưu Hỉ Dương một chút, hiện tại hết dám rồi, miễn cho lại bị bóp. Hơn nữa, thái độ của Lệ Tuỳ trước sự việc này hình như hoàn toàn không đặt ở trong lòng. Chúc Yến Ẩn phân tích các thứ: hoặc là hắn cảm thấy Lưu Hỉ Dương chẳng có gì quan trọng, hoặc là hắn cực kì yên tâm về năng lực làm việc của mình.

Trên phương diện này Chúc nhị công tử vẫn rất biết tự lượng sức mình, bất luận suy xét từ góc độ nào, dường như bản thân cũng không moi ra nổi một cắc liên quan với “Thủ đoạn xử lý phản đồ giang hồ cực chất, mười phần đáng tin cậy“. Vậy chỉ có thể là vế trước, Lệ Tuỳ cảm thấy Lưu Hỉ Dương chẳng có gì quan trọng nên ném cho mình chơi chơi thế thôi.

“...”

Khó khăn lắm mới tìm được một đầu mối lại bị đối phương cảm thấy không quan trọng, Chúc Yến Ẩn nghiêng mặt, sâu xa liếc nhìn.

Lệ Tuỳ còn đang khoan khoái vuốt tóc y, hỏi: “Đói không, ta đưa ngươi đi ăn gì đó.”

“Không đói.” Chúc Yến Ẩn tốt-nết đáp, “Ta tu tiên.”

Lệ Tuỳ:?

Chúc Yến Ẩn mắt nhìn thẳng, tiên khí lượn lờ đi về chỗ ở.

Kết quả bị đại ma đầu một phát giật dây cột tóc.

“A a!”

Hai người chòng ghẹo nhau ngoài sân, Chúc Tiểu Tuệ đứng ở cửa, đau đầu thương tâm nghĩ, bằng hữu ngày trước công tử kết giao không phải thiếu gia nhà quan thì là học giả uyên thâm. Mọi người ngày ngày ngâm thơ vẽ tranh ngắm hoa phẩm trà, văn nhã thanh lịch biết bao nhiêu, hiện tại... Haizz, thật không biết sau khi trở về nên bàn giao lại với lão gia thế nào.

“Còn tu tiên nữa không?” Lệ Tùy hỏi.

“Không tu nữa.” Chúc nhị công tử ôm đầu gối ngồi sụp xuống đất, không chịu nổi loại kích thích bóp tròn bóp dẹt này. Các cụ đã bảo rồi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tiên có thể để ngày mai tu sau, nhưng mặt mà kéo nữa thì có mà rớt nước miếng.

Lệ Tuỳ lại nhẹ nhàng kéo kéo tóc y: “Ta còn một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Cho mượn đầu bếp nhà ngươi.” Lệ Tuỳ nói, “Giang Thắng Lâm là người Thục Trung, thích ăn mấy món cay xé khẩu vị nặng. Mấy ngày nay y bị bốn phương giằng co đến sức cùng lực kiệt, không khoảnh khắc nào yên lòng, ít nhất nên được ăn đồ ăn ngon hơn một chút.”

“Ừ, ta đi bảo Chương thúc.” Chúc Yến Ẩn đứng dậy, “Người của Võ Lâm Minh hãy còn đang tìm Giang Thần y à? Không phải đã nói rõ ràng với mấy người đó, độc này chẳng liên quan gì đến cắn hay không cắn rồi sao?”

“Tối qua Lam Yên đến tìm Vạn Chử Vân một chuyến, hiện tại nhìn chung gần như ổn định rồi.” Lệ Tuỳ nói, “Nhưng ổn định cũng chỉ là bề ngoài thôi, một khi Phan Sĩ Hầu bên kia còn chưa buông miệng, tiếp tục ngậm chặt rằng Phan Cẩm Hoa bị Trương Tham cắn thành ra như vậy thì sẽ vẫn có người không vững lòng.”

“Nhưng nếu ông ta nhả ra thì chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao, thừa nhận Phan Cẩm Hoa có liên quan đến Ma Giáo?” Chúc Yến Ẩn ngồi dưới mái hiên hành lang, “Dựa theo cách làm người xử thế của Phan Sĩ Hầu, chắc chắn sẽ ưu tiên con mình tuyệt đối, lại còn không cắn chặt bí mật này ấy.”

Lệ Tuỳ cũng ngồi bên cạnh y.

Chúc Yến Ẩn tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi có cần đi gặp Phan Sĩ Hầu không?”

“Không khiến ta đi gặp.” Lệ Tuỳ nói, “Tự mình đến rồi.”

Chúc Yến Ẩn nhìn theo ánh mắt hắn, quả nhiên, Phan Sĩ Hầu đang tiến về bên này, trông còn gầy gò hơn mấy ngày trước, hình như đến mặt cũng chưa rửa, thần sắc đau bệnh u sầu.

Phan Sĩ Hầu đi vào viện, thấy Lệ Tùy cùng Chúc Yến Ẩn đang sóng vai ngồi bên nhau. Hai người một kiệt ngạo cuồng dã, một phóng khoáng phong lưu. Lại nghĩ về đứa con trai sống dở chết dở của mình, trong lòng càng thêm ngây ngẩn hối hận, nghẹn ngào nói: “Hiền chất, ta muốn nói qua với ngươi về chuyện của Cẩm Hoa.”

Thật ra Chúc Yến Ẩn cũng muốn nghe, nhưng nhớ tới lần trước mình bưng cả đĩa dưa bừng bừng hứng thú đến ăn, kết quả một miếng còn chưa xuống bụng thì Phan Sĩ Hầu người cũng đã đi rồi, lúc này bèn chủ động đứng dậy: “Vậy ta về phòng trước.”

Lệ Tuỳ vươn tay chỉ chỉ ra sau.

Chúc Yến Ẩn không hiểu, đó chẳng phải là nơi Vạn Nhận Cung các ngươi chất hành lý ư, tại sao lại bảo ta vào?

Y mang đầy bụng hỏi chấm đi đến kho để đồ.

Một lát sau, Lệ Tuỳ và Phan Sĩ Hầu cũng vào phòng bên, hắn tuỳ tay vung lên, một mảnh ám khí xuyên qua lớp tường đất bùn.

Chúc Yến Ẩn nhìn lỗ thông sáng nhỏ đột ngột xuất hiện trước mắt mình, lòng như nở hoa.

Tuy hoàn cảnh chẳng ra gì nhưng người phiêu bạt giang hồ dù sao cũng phải nếm chút khổ. Chúc Nhị công tử thoải mái dễ chịu ngồi trên đống bao, bắt đầu tiến hành nghe trộm.

Căn cứ vào võ công của Phan Sĩ Hầu đương nhiên cảm nhận được cách vách có người, nhưng Lệ Tuỳ đã tỏ rõ thái độ, ông ta cũng biết lời nói của mình chẳng có trọng lượng gì, bèn thức thời nuốt đầu đề lại.

Lệ Tuỳ kéo ghế qua: “Tìm ta có việc?”

Phan Sĩ Hầu nói: “Ta muốn theo ngươi đi Tuyết Thành.”

“Võ Lâm Minh cùng nhau ra Bắc vốn là vì diệt trừ Phần Hoả Điện. Ngươi muốn đi không cần nhờ ta cho phép.”

“Người khác là vì trừ ma vệ đạo, còn ta là vì báo thù cho Cẩm Hoa.” Phan Sĩ Hầu vẻ mặt chán chường, “Nó không bao giờ luyện võ được nữa rồi.”

Lệ Tuỳ ngước mắt: “Hắn rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, rốt cuộc là bởi nguyên nhân gì, ngươi thực sự một chút cũng không biết chuyện?”

“Ta... Ban đầu ta quả thực không biết.” Phan Sĩ Hầu thở dài, “Ta chỉ để nó đi theo dõi Trương Tham mà không ngờ rằng sau khi nó thấy công lực của Trương Tham tăng mạnh lại động ý xằng bậy, còn dám tìm về đám người ám sát ngươi lần trước, tự biến mình... Đợi đến khi ta phát hiện ra thì nó đã bị độc ngấm vào xương tuỷ rồi, nếu cưỡng ép cắt ngang, chỉ có một con đường chết.”

Lệ Tùy hỏi: “Ngươi không muốn cho hắn luyện?”

Phan Sĩ Hầu nói: “Đương nhiên, sao ta có thể để nó đi luyện thứ võ công không đàng hoàng ấy?”

Chúc Yến Ẩn thầm nghĩ, nếu ngươi thực sự không muốn cho gã luyện thì sao lại không phái người gửi tin qua đây ngay lúc vừa phát hiện ra, cầu cứu hiền-chất không gì không làm được của ngươi và Giang Thần Y. Chúc Yến Ẩn cảm thấy ông lão này thật là, bất chấp lửa đã sém lông mày vẫn chẳng nói được một câu lời thật, cũng rất lợi hại.

Rõ ràng Lệ Tuỳ và Chúc Yến Ẩn nghĩ giống nhau, có điều hắn lười hỏi, chỉ tự rót cho mình một chén trà.

Phan Sĩ Hầu tiếp tục ngượng ngùng nói: “Cho nên ngày ấy tuy Cẩm Hoa cắn ngươi, ta biết ngươi nhất định sẽ không sao nhưng Cẩm Hoa bên này có vết xe đổ của Trương Tham, ta thực sự không dám qua loa dù chỉ một khắc.” Ông nói rồi vội vàng bồi thêm một câu, “Không phải ta không quan tâm đến ngươi, chỉ là nhất thời mê muội thôi.”

Lệ Tuỳ không tiếp lời này, chỉ hỏi: “Cho nên ngươi muốn đưa cả hắn theo ra Bắc?”

“Hiện tại Cẩm Hoa hôn mê bất tỉnh, ta định đưa nó về Bạch Đầu Thành trước.” Phan Sĩ Hầu nói, “Nó cấu kết với Ma Giáo hết lần này đến lần khác, quả thực tội không thể tha nhưng đó cũng là do ta quá mức kì vọng vào con cái, ngày thường lại bỏ mặc không quan tâm tới nó. Lúc này Cẩm Hoa đã nhận được một bài học rồi, còn xin hiền chất cho nó một phần thể diện cuối cùng, đừng công khai chuyện này trước mọi người.”

Lệ Tuỳ nhàn nhạt nói: “Ngươi có thể tiếp tục che giấu, không cần phải nói với ta tình hình thực tế.”

“Ta giấu được Võ Lâm Minh lại không giấu được Giang Thần Y. Mấy ngày nay, Vạn Minh chủ liên tục tới hỏi rốt cuộc Cẩm Hoa trúng loại độc cổ này như thế nào, còn nói Giang Thần y quả quyết là không liên quan đến cắn xé, chỉ bằng thời gian dài ngâm mình trong bồn độc vật lại phối hợp với tâm pháp nội công mới có thể luyện thành, ta thật sự là... haizzz.”

Chúc Yến Ẩn nghe mà sắp sang chấn tâm lý, có thể là bởi da mặt của người đọc sách đều mỏng, y dù sao cũng chưa từng nghĩ tới có người lại mặt dày vô sỉ đến mức độ này, kết luận lèm bèm nửa ngày, không phải tới xin lỗi mà là muốn nhờ Lệ Tuỳ ra mặt thuyết phục Giang Thắng Lâm lấp liếm qua chuyện Phan Cẩm Hoa tự nguyện luyện độc công?

Loại người gì đây!

Chúc Nhị công tử đứng lên: “Khụ!”

Lệ Tuỳ nói: “Ngươi cứ đưa người quay về trước đi.”

Phan Sĩ Hầu thăm dò: “Vậy bên phía Vạn Minh chủ...”

Lệ Tuỳ ngắm nghía chén trà không nói gì, vẻ mặt vẫn trầm ngâm như cũ.

Phan Sĩ Hầu hiểu rõ tính tình hắn, biểu hiện này xem như đã đồng ý với mình, còn hỏi nhiều sợ là sẽ dẫn ra phiền phức bèn vội vàng đứng dậy rời đi.

Lệ Tuỳ ngồi trong phòng nửa ngày cũng chưa thấy Chúc Yến Ẩn qua đành phải tự mình sang cách vách tìm.

Chúc Nhị công tử ngồi trên đống bao tải cỏ khô, vẻ mặt phật lòng.

Lệ Tuỳ bị chọc cười rồi, cũng ngồi xổm xuống đối diện y: “Sao thế, nghe xong không vui?”

“Sao ngươi lại giúp ông ta.” Chúc Yến Ẩn nói, “Đến một câu xin lỗi cũng không có, mỗi lần đến tìm ngươi đều là vì thằng con ăn hại kia, còn không biết đường hai năm rõ mười ra, nói xa nói gần che che đậy đậy chỉ chờ ngươi chủ động đồng ý với mình, thế mà tính là trưởng bối à?”

“Ông ấy là bằng hữu của cha ta đương nhiên tính là trưởng bối.” Lệ Tuỳ đáp, “Nhưng ta cũng nói rồi, ông ấy không phải là trưởng bối không thể không có. Ngươi và Lam Yên chưa hiểu rõ ông ta mới giận dữ vì những việc xảy ra ngày đó, nhưng ta hiểu rõ, cho nên ta hoàn toàn không tức giận, hiểu chưa?”

“Nếu không phải là không thể thiếu, tại sao ngươi không cự tuyệt?”

“Luôn cảm thấy bên trong còn che giấu điều gì đó.” Lệ Tuỳ nói, “Ta muốn điều tra rõ nên hiện tại không thể ép ông ta vào bước đường cùng.”

Còn che giấu điều gì? Chúc Yến Ẩn nghe mà nhíu mày: “Sau lưng Phan Sĩ Hầu còn có bí mật?”

“Người của Phần Hoả Điện trăm phương ngàn kế muốn châm ngòi quan hệ giữa ta và ông ấy, không thể nào đơn giản chỉ là vì một tầng thân phận trưởng bối. Ai trong giang hồ cũng biết, xưa nay ta làm người lạnh nhạt bạc tình, cho dù Thiên Chu Đường có chết sạch...”

Đầu tiên Chúc Yến Ẩn che miệng hắn, sau đó cảm thấy hơi thở của đối phương mơn lên lòng bàn tay phát ngứa, lập tức rụt lại.

Tốc độ cực nhanh, vờ vịt như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lệ Tuỳ hỏi: “Sao vậy, nghe thấy người của Thiên Chu Đường chết sạch, mềm lòng rồi hay sợ hãi rồi?”

“Không, đều không phải.” Chúc Yến Ẩn trả lời, “Ta muốn che câu trước đó cơ, kết quả chậm tay.”

Lệ Tuỳ mắc cười.

Mặt Chúc Yến Ẩn có chút nóng nhưng vẫn phải nói: “Lạnh nhạt bạc tình đâu có phải cái mũ đẹp, ngươi khăng khăng tự chụp lên đầu mình làm gì. Được rồi, nói tiếp chuyện Thiên Chu Đường.”

“Ta sẽ phái Lam Yên tới theo dõi ông ta.” Lệ Tuỳ nói, “Đi, chúng ta đi ăn chút gì đó.”

Chúc Yến Ẩn tự đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người, sóng vai cùng hắn ra ngoài.

Đi được một lúc rồi lại hỏi: “Ta đã hứa sẽ cho ngươi tất cả trưởng bối của mình, ngươi vẫn nhớ chứ?”

“Nhớ, ngươi còn nói, cao thấp béo gầy đều có.”

“Ừm.”

Chẳng những cao thấp béo gầy đều có, mà còn không hề lợi dụng ngươi đi làm những việc kì quặc dớ dẩn, cùng lắm thì càm ràm một chút, nói chuyện văn vở khó hiểu một chút, mắt điếc tai ngơ cũng sẽ qua đi thôi.

Mấy ngày nay hai người đã sắp dẫm bằng cái thôn con con này, nơi ăn cơm vẫn chỉ có mỗi quán mì nhỏ kia. Lệ Tuỳ thầm nghĩ, quá hẻo lánh quả thực không ổn, sau này phải tìm một nơi phồn hoa đông đúc mới được.

...

Sáng sớm hôm sau, Phan Sĩ Hầu đưa Phan Cẩm Hoa trở về Bạch Đầu Thành, để lại một bầu trời rắc rối và nghị luận xôn xao.

Chúc Yến Ẩn nói: “Bên Giang Thần y vẫn còn người đang hỏi kìa, ngươi dự định giải quyết như thế nào?”

Lệ Tuỳ lau sạch Tương Quân Kiếm, ngân vang hợp vỏ.

Chúc Yến Ẩn: “Ngươi sắp giết người đấy ư?”

Lệ Tuỳ nói: “Nếu ngươi muốn cho ta giết, được thôi.”

Chúc Yến Ẩn hoả tốc lui ra sau, không ta không muốn!

Lệ Tuỳ dẫn Chúc Yến Ẩn theo sang Võ Lâm Minh một chuyến.

Dạo gần đây Vạn Chử Vân đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện Phan Sĩ Hầu, lúc này vừa thấy Lệ Tuỳ đích thân tới, đương nhiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói: “Sáng nay Phan chưởng môn không từ mà biệt, nhưng về độc của Phan Thiếu chủ, ông ấy một mực khẳng định do bị Trương Tham cắn gây nên, hoàn toàn mâu thuẫn với lời nói của Giang Thần y...”

“Ông ta đang nói dối.”

Vạn Chử Vân bất ngờ bị cắt ngang, nghẹn họng.

Chúc Yến Ẩn ở bên cạnh nghe thế cũng thật sự giật mình, ta còn tưởng ngươi có cái cớ thiên y vô phùng gì, hoá ra lại trắng trợn như vậy?

Lệ Tuỳ nói: “Ta tin Giang Thắng Lâm, nếu trong hai người họ có một kẻ bịa đặt, chỉ có thể là Phan Sĩ Hầu.”

Vạn Chử Vân vẻ mặt khó xử: “Vậy...”

“Thiên Chu Đường ta sẽ xử lý, còn việc nên trấn an các môn phái khác như thế nào, hẳn là Vạn Minh chủ đã có cách.” Lệ Tuỳ nói, “Chẳng qua trước khi điều tra rõ chân tướng, ta không mong việc bị lộ ra ngoài.”

Vạn Chử Vân gật đầu: “Được, Lệ Cung chủ yên tâm, chỉ cần độc này không truyền từ người sang người thông qua cắn xé thì việc còn lại ta đã tự biết nên làm gì.”

Chúc Yến Ẩn ngồi còn chưa nóng ghế thì đã phải rời khỏi Võ Lâm Minh rồi. Y vừa đi vừa thấp giọng hỏi: “Ngươi không sợ Vạn Minh chủ cùng Phan Sĩ Hầu, thậm chí cùng Phần Hoả Điện có liên quan ư? Sao đến một cái cớ cũng không biên.”

Lệ Tuỳ hỏi ngược: “Hiện tại Vạn Chử Vân đã là Võ Lâm Minh Chủ, danh lợi địa vị hoàn toàn không thiếu, tại sao phải âm thầm cấu kết với Phần Hoả Điện?”

Chúc Yến Ẩn phân tích: “Nhưng võ công của ông ta kém xa ngươi, có khi Ma Giáo hứa hẹn cho ông ta bí tịch võ công cực lợi hại nè.”

“Đại đa số mọi người luyện công vì điều gì?”

“Vì vô địch thiên hạ.”

“Sau khi vô địch thiên hạ thì sao?”

“Sau khi vô địch thiên hạ là có thể đi ngang. Ta biết Vạn Minh chủ hiện tại đã có thể đi ngang, nhưng chẳng phải còn có ngươi sao. Trước mặt ngươi, ông ta cũng không thể tự cao tự đại, còn bị hạn chế khắp nơi, cho nên vẫn có khả năng bị mê hoặc. À mà khoan, nếu ông ấy bắt tay với Phần Hoả Điện, có vẻ trước mặt Xích Thiên cũng phải bị hạn chế... Được rồi, ngươi đúng, quả thật ông ấy không có khả năng liên thủ với Ma Giáo.”

Lệ Tuỳ cảm thấy rất hứng thú trước dáng vẻ lải nhải tự phân tích tự nghe của y: “Nói tiếp.”

“Nói cái gì, ta khát rồi.” Chúc Yến Ẩn kéo ống tay áo hắn, “Đi, quay về thu xếp đồ đạc, ngày mai lại đến lúc lên đường rồi.”

...

Cách Tuyết Thành càng gần, không khí càng thêm nghiêm trọng. Có điều ngoài Chúc Nhị công tử ra, những người khác của Chúc phủ đều không hào hứng gì với giang hồ, trái lại còn vì bệnh tình của công tử nhà mình mỗi ngày một tốt lên mà hân hoan vui sướng.

Tối hôm đó, Chúc Tiểu Tuệ vừa lau tóc cho Chúc Yến Ẩn vừa nói: “Toà thành trì lớn tiếp theo là Hạc Thành, cách Vương Thành rất gần thôi. Hôm nay Chương thúc còn đang bảo là mấy vị cữu lão gia đã sai người gửi thư đến, mời công tử qua Vương Thành ăn Tết đó.”

“Nói sau đi, chỉ mong có thể đuổi kịp.” Chúc Yến Ẩn ngồi ở mép giường, tính toán phải làm thế nào để lái được cả Lệ Tuỳ qua Vương Thành.

Chúc Tiểu Tuệ tiếp tục nói, nghe bảo Hạc Thành còn có một toà Tàng Thư Lâu cổ rất cao, chẳng biết hiện tại còn được đi lên xem không.

“Hm?” Chúc Yến Ẩn dậy lên hứng thú rồi, người đọc sách ấy mà, đương nhiên thích cả “cổ” lẫn “tàng thư“. Hạc Thành là quê hương trạng nguyên nổi tiếng, thư viện nhiều, thư sinh nhiều, sách càng nhiều hơn, riêng trong cổ lâu ở Bắc thành nghe nói đã có đến vạn cuốn điển tịch quý giá.

Ở bên kia Giang Thắng Lâm cũng đang nhắc nhỏm: “Cách những mấy chục dặm mà ta đã có thể ngửi thấy mùi hủ lậu kiết xác của đám thư sinh trong thành rồi. Hay là chúng ta đi đường vòng.”

Lệ Tuỳ nói: “Không được.”

Ở một mức độ nào đó, Giang Thắng Lâm là rất không (vô) học vấn không (bất) tài năng, ngoài việc gặm sách y thuật một cách tinh thông thấu triệt ra, chi hồ giả dã còn lại vừa nghe y đã thấy đau đầu: “Không phải ngươi cũng ghét bỏ người đọc sách sao?”

Một cái lườm giết người đến từ vị trí của Lệ Tuỳ.

Giang Thắng Lâm:?

Lúc này Lam Yên đã bị phái đi theo dõi Thiên Chu Đường, cho nên không thể có mặt kịp thời để tiếp tục cùng Thần Y tham vấn luận đề “Cung Chủ Nhà Ta Thực Sự Bình Thường Ư” đầy tính tranh cãi này.

Đội ngũ đến Hạc Thành vào một ngày trời đẹp nắng.

Dân chúng trong thành không hề hứng thú với Võ Lâm Minh nhưng lại sôi trào phấn khởi trước Chúc phủ Giang Nam. Nhóm thư sinh văn nhân mới bình minh đã tụ tập ở cổng thành, chuẩn bị nghênh đón Chúc Nhị công tử tiếng tăm lừng lẫy. Không ít người còn cầm trong tay một xấp giấy dày thơ từ văn chương do bản thân viết. Chúc Tiểu Tuệ từ xa nhìn lại, tiếc nuối nói: “Haizz, nếu là công tử trước khi mất trí nhớ đương nhiên sẽ rất thích cảnh tượng này.”

Nhưng nếu đổi thành sau khi mất trí nhớ thì... nhóm thư sinh cổng thành khẳng định là không chờ được thấy đại tài tử Giang Nam, bởi sáng sớm tài tử đã cùng ma đầu giang hồ cưỡi Thích Tuyết Ô Chuy dẫn đầu vào thành rồi, nói là muốn đến Tàng Thư Lâu.

Chúc Yến Ẩn cẩn thận dè dặt dẫm lên bậc thang.

Kẽo kẹt.

Kẽo kẹt.

Y hơi căng thẳng dừng bước, hỏi: “Chúng ta cứ thế xông vào, liệu có bị người khác phát hiện ra không?”

Lệ Tuỳ bị dáng vẻ rón ra rón rén của y chọc cười, cố ý dẫm mạnh một phát.

Rầm!

Chúc Yến Ẩn:...

Lệ Tuỳ nói: “Nơi này còn chẳng có người trông coi, dù ngươi hô to gọi nhỏ chạy sầm sập lên cũng không ai phát giác đâu. Huống hồ chỉ là mấy cuốn sách cũ, bụi bẩn phủ dày cả tấc, ngoài ngươi ra còn ai tâm tâm niệm niệm muốn đến đây?”

“Cái đó khó mà nói, trong thành nhiều người đọc sách như vậy.” Chúc Yến Ẩn đi đến trước một giá sách, “Có điều ta lật nửa ngày rồi, Tàng Thư Lâu này chỉ được cái tiếng chứ nhỏ hơn của nhà ta nhiều, thể loại cũng không được đầy đủ.”

“Cho nên càng không ai quan tâm.” Lệ Tuỳ nói, “Không muốn xem nữa thì ta đưa ngươi về.”

“Tới cũng tới rồi, tìm coi có hàng gì xịn không.” Chúc Yến Ẩn rút ra một quyển, “Trở về cũng chẳng có việc để làm, ta lại không đói.”

Ánh mặt trời chiếu qua khe hở nhỏ trên vách lầu gỗ, những hạt bụi li ti bay múa trong không trung, tiếng rao to của người bán hàng rong dưới phố không ngừng truyền đến, âm thanh ồn ào lại làm nổi bật lên sự an tĩnh của Thư Lâu. Quần áo Chúc Yến Ẩn đã dính bụi, quản gia lại không ở đây nên khỏi phải tuân theo phép tắc, dứt khoát ngồi bệt xuống đất, bưng sách lên nghiêm túc đọc.

Lệ Tùy không hiểu: “Lịch sử địa phương cũng có thể đọc một cách say sưa?”

Chúc Yến Ẩn đầu không ngẩng: “Ừ.”

Lệ Tùy cười cười, không nói gì nữa, tựa vào bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.

Một lát sau, Chúc Yến Ẩn ngước lên nhìn hắn, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Lệ Tùy: “Nói.”

Chúc Yến Ẩn: “Ngươi nhìn trộm ta!”

“Ta không hề nhìn trộm ngươi, chẳng qua là ta có thể cảm giác được ngươi vẫn luôn nhìn ta.” Lệ Tùy mở mắt, “Định hỏi gì?”

Chúc Yến Ẩn nhét sách về chỗ, còn cố ý dùng tay che tên: “Không có gì, chỉ là ta hơi buồn ngủ rồi nên bắt chuyện với ngươi đó.”

“Kim Thành không phồn hoa thú vị bằng Giang Nam, địa chí đương nhiên là càng nhàm chán vô vị hơn, ai xem cũng sẽ buồn ngủ thôi.”

Vốn Chúc Yến Ẩn nghe đến Kim Thành còn có chút chột dạ, nghĩ không biết tâm tư nhỏ của mình vừa nãy bị phát hiện rồi hay gì, nhưng y rất nhanh chóng đã nhạy bén tóm được trọng điểm mới: “Ngươi còn nói ngươi không có nhìn trộm ta, tên sách chắc là không cảm giác được đâu nhỉ?”

Lệ Tuỳ:...

Lệ Tùy ngoắc ngoắc ngón tay.

Chúc Yến Ẩn yếu ớt kháng nghị: “Ngươi không được lần nào đuối lý cũng bóp mặt ta.”

Lệ Tuỳ hỏi: “Vậy ta bóp chỗ nào?”

Chúc Yến Ẩn:...

Vẻ mặt của đại ma đầu: Ta rất dễ nói chuyện nếu không cho bóp mặt thì tuỳ ý đổi qua một chỗ nào đó khác cũng được.

Chúc Yến Ẩn ý đồ giảng đạo lý: “Chỗ nào cũng không thể bóp, ta đâu có phải cục bột.”

Lệ Tuỳ hung dữ: “Không được!”

Chúc Yến Ẩn lập tức: “Được, vậy ngươi bóp đi.”

Người đọc sách chúng ta cứ bị dễ nói chuyện như vậy đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.