“Vậy đây chẳng phải là yếu quyết của cuốn bí kiếp Phong Hợp Ngũ Đỉnh sao!?” Chế Vân lại nói tiếp “Ta thấy nó có chỗ bất cập luyện qua đã thấy không ổn.” Nàng từng đọc qua các loại công phu trong thiên hạ, ít nhiều đều nắm được chỗ trọng yếu, nội công, ngoại công đều có điểm đặc trưng của nó. Nàng từ nhỏ vốn chỉ luyện nội công, tuyệt kỹ của Độc Âm Công là dụng đến độc chưởng. Người nội công càng thâm hậu độc chưởng càng lợi hại, vì vậy vừa vận công theo bản khắc nàng đã thấy khó thở đương nhiên gặp chỗ khuất tất. Nếu cốsức bức qua sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, tính mạng làm sao bảo toàn được.
Nàng còn đang nghĩ ngợi thì thấy Lê Hiểu Bình mặt mày đã đỏ ửng lên mồ hôi chảy ròng ròng, khói bốc ra ở đỉnh đầu mấy phần là nguy kịch.
Nàng thấy gã mặt lúc đỏ lúc trắng, miệng rung lập bập, người cứng đờ, nàng hét lên một tiếng “Nguy rồi!” vung chưởng đánh thẳng vào người gã. Chỉ nghe đánh ‘binh’ một tiếng,chưởng lực của nàng đập vào giữa ngực gã. Mấy ngày nàng ở cùng gã ít nhiều đã có cảm tình, trong tình thế nguy cấp không nở để mặt gã tẩu hỏa nhập ma. Bất chấp nguy hiểm, đại kỵ của người võ học không thể dùng chưởng lực bừa bải giải nguy người đang tẩu hỏa nhập ma, cả hai có thể gặp nguy hiểm, nặng có thể chết,nhẹ cũng dẫn đến tàn phế. Chỉ thấy chưởng lực của nàng vừa chạm vào người Lê Hiểu Bình đã bị dội lại hất tung nàng ra phía sau, cả thân mình đập vào vách hang,miệng thổ huyết bất tỉnh nhân sự từ lúc nào.
Lê Hiểu Bình điều khí lên các huyệt đạo, thần khí mấy phần đặc biệt, gã đã dùng Linh Huyền Đan của Chế Vân công dụng rất phức tạp, nội lực của gã tăng lên rất nhiều. Cơ thể gã trong lúc vận công, nội lực dồi dào đi qua các huyệt đạo, chưa rõ cách thức có chỗ bế tắc cộng với công dụng của chiêu thức sơ khai, Thu Phong Hộ Thể trong Phong Hợp Ngũ Đỉnh gã đang vận theo, tự nhiên mấy phần nội lực lại càng tăng. Chỗ bế tắc ứ nghẹn đến hồi khẩn cấp không sao ngưng trệ được nếu luyện quá lâu ắt cơ thể gã không chịu nổi mà trở thành khối thuốc nổ khổng lồ nổ tung, tính mạng gã ngàn cân treo sợi tóc.
Cú ra chưởng của Chế Vân trong cơn nguy cấp vô tình giúp gã đả thông kinh mạch, yếu mạch được thông tỏa, cơ thể hoàn toàn trở thành người khác không còn nhận ra nữa, mười phần được nội công thâm hậu lạ kỳ.
Lê Hiểu Bình thấy toàn thân đang nóng hừng hực, khó chịu vô cùng muốn ngừng lại nhưng không được thì đột ngột chấn động, chỉ thấy khắp người sảng khoái lạ thường như vừa trảiqua cơn ác mộng, nghe tiếng ‘binh’, gã mở mắt ra đã thấy Chế Vân bất tỉnh nhân sự, vội kêu lên.
“Cô…cô làm sao vậy!” Chuyện vừa rồi mấy phần là gã không hề biết gì cả. Gã thấy mặt Chế Vân tái ngắt, miệng thổ huyết, hơi thở yếu ớt, cánh tay phải sưng vù. Gã không hiểu ra làm sao vội bước đến vận công truyền chân khí cho nàng. Đúng là trong nguy có may nếu là người có thể chất bình thường như Lê hiểu Bình thì khó lòng cứu sống được Chế Vân,lúc này gã không hề biết mình đã có nội lực thượng thừa, mấy phần dụng lực thúc ép vào huyệt linh đài của Chế Vân thông tỏa các huyệt đạo ngưng trệ bế tắc, máu bầm tích tụ trong người nàng như thông suốt đẩy ra miệng hơi thở mới đều đặn trở lại, thật là nguy nan trước mắt mà không nhận ra.
Chế Vân hai mắt vừa lờ mờ mở ra miệng đã lẩm bẩm chửi rủa “Tổ sư nhà ngươi…!”
Lê Hiểu Bình nghe không rõ chỉ thấy nàng tự dưng lại bất tỉnh, khi tỉnh lại đã vui mừng nói “ Cô làm sao vậy?”
“Ta làm sao ư!Tên chết tiệt nhà ngươi hại ta rồi.” nàng khó khăn lấy trong người hợp thuốc đựng Linh Huyền Đan bỏ vào miệng uống ực một cái rồi vận công điều khí chẳng còn sức lực đâu mà nói chuyện nữa.
Lê Hiểu Bình thấy nàng vừa tỉnh đã gay gắt với mình thì thấy làm lạ. Gã không biết chuyện gì vừa xảy ra, thấy nàng khó chịu thì tìm đến chỗ bản chữ khắc tránh mặt, tiếp tục đọc không để tâm đến nàng nữa.
***
ChếVân bị nội thương nặng, tuy cứu chữa kịp thời nhưng vẫn trong tình trạng tổnhại, thuốc vừa thấm nàng lại thổ huyết rồi bất tỉnh. Lê Hiểu Bình thấy nàng bất tỉnh lại chạy đến truyền chân khí cho nàng.
***
Hơn một tuần ròngrã nàng vẫn trong tình trạng mơ màng, nguyên khí yếu ớt, Lê Hiểu Bình mỗi ngàyđều truyền chân lực điều trị cho nàng.
Đến ngày thứ támthì Chế Vân mới tỉnh lại, người mệt mỏi thần sắcnhợt nhạt. Biết mình bị tổn thương nghiêm trọng nhưng được Lê Hiểu Bình truyền chân khí trị thương, thì mấy phần cảm kích trong lòng vì thế mới kéo dài mạng sống đến lúc này. Nàng vừa tỉnh dậy ho lụ sụ mấy tiếng đưa mắt nhìn phía trong động thấy gã vẫn chăm chú luyện công pháp.
Lại nói Lê HiểuBình thường ngày còn ở phiệt trân luyện nội công của Phong Hợp Ngũ Đỉnh rất khổsở, chỉ lấy hình thức làm cơ sở thư giản gân cốt hầu như không có tác dụng gì. Gần mười năm gã luyện qua ngoại pháp, nhưng lý thuyết của Phong Hợp Ngũ Đĩnh gã đã thuộc làu làu, lúc này vừa nhìn thấy bản khẩu quyết dễ hiểu, nội lực gã độtnhiên tăng tiến vượt bậc, tự khắc luyện qua Thu Phong Hộ Thể rất dễ dàng.
Chiêu thức trong Phong Hợp Ngũ Đỉnh mỗi chiêu mỗi thức đều dùng nội lực làm trọng yếu, như được dịp thỏa sức đồng hành với gã, chỉ chưa đầy tuần trăng gã đã luyện xong tầng thứ hai trong Phong Hợp Ngũ Đỉnh. Với lại gã có tính kiên trì, trong suốt tuần gã luyện qua chiêu thức thấy cơ thể mỗi lúc một sảng khoái khác thường, khí thế hưng phấn lại càng luyện tập không ngơi nghỉ, võ công mỗi lúc một tiến bộ rõ rệt.
Thu Phong Hộ Thể vốn dụng khí làm lực, người thường hai đến ba năm mới luyện quá, là nội pháp tĩnh tâm đương nhiên không phải dễ đạt được. Lê Hiểu Bình lại là người thể chất kém cỏi đương nhiên càng không thể luyện thứ nội công này, đương nhiên gã biết rõ chỉ là không biết mình đã đạt đến. Chỉ nghĩ mỗi ngày ngồi tĩnh tọa điều hòa khí huyết tự khắc thấy thoải mái, cơ thể tràn trề khí vị, trong động không cóviệc gì làm đương nhiên ngoài luyện công thấy thoải mái thì liền lập đi lập lại.
Cơ thể tự khắcthấy ngứa ngáy, chỉ muốn đánh qua các chiêu thức. Gã luyện đi luyện lại CôngMinh Quỷ Quyền thấy không hợp lẽ, trong người lại càng bức bối không yên. Như thường ngày gã theo hình thức tầng thứ hai trong Hợp Phong Ngũ Đĩnh, Phong Liên Thần Chưởng có tất thảy mười lăm chưởng lực. Hình thức luyện qua ngày thường rất nhạt nhẽo, không có chút biến hóa nào vì vậy đám quần chúng đại hán trong phiệt trấn rất ít lấy làm hứng thú. Người đạt được Thu Phong Hộ Thể chưa đến,thử qua Phong Liên Thần Chưởng ắt chín phần ngán ngẩm đều bỏ cuộc cả.
Phong Hợp Ngũ Đĩnh vốn là dụng đến nội công, hình thức ngoại công xem ra không đẹp mắt hay có biến hóa nào, đương nhiên quần chúng phiệt trấn chỉ dụng qua để thanh giản gân cốt, ngay đến Lê Hiểu Bình cũng làm vậy. Không hiểu tự dưng mấy ngày nay gã lần lượt đánh ra các chiêu thức này cơ thể lại thấy sảng khoái lạ thường. Càng đánh càng thấy khỏe khoắn, đương nhiên gã không nhìn ra. Vốn Thu Phong Hộ Thể là tận khí mà làm lực, người chưa đạt qua tầng thứ nhất đương nhiên chiêu thức đánh ra không có chút gì đáng nói nhưng lúc này không hiểu vô tình hay ngộ ý mà Lê Hiểu Bình lại có nội lực cực thịnh, khí lực trong trong người dồi dào khó chịu được thỏa sức đẩy ra tự khắc chiêu thức luyện qua đã chán ngán lại khiến người nhìn kinh tâm động pháp, mỗi chưởng đánh ra kình lực phát tác ghê hồn.
Chuyện Lê Hiểu Bình tự dưng thân lại mang nội lực kinh tâm như vậy mấy phần cũng đều vô ý mà ra. Thể chất gã yếu nhược, lại dụng đến Linh Huyền Đan thứ thần dược của phiệt trấn Âm Môn tự khắc rất tốt với người dụng nội công. Đương nhiên với người thường lại tám chín phần không tốt tuy có tác dụng trước mặt nhưng về sau về dài rất hại đến chân nguyên. Dưỡng chất tồn tại trong người gã không phát tác ra ngoài, thể chất kém cỏi tự dưng tiếp thụ như người mắc bệnh uống phải thuốc tự khắc sinh khí hoàn nguyên.
Gã vừa đọc thấy khẩu quyết Hợp Phong Ngũ Đỉnh liền vận qua, như ngày thường thì chẳng tác hại gì không ngờ trong người gã bừng bừng nội khí, được nhiệt huyết Thu Phong Hộ Thể thúc đẩy, khí lực bên ngoài dồn nén. Nội ngoại tương khắc. Nếu là người cóthể chất tốt tất thất nội khí sẽ áp đảo nhưng gã chín phần là kém cỏi. Trong ngoài đấu đá, lại có Linh Huyền Đan phát tác. Tự khắc khí lực trong ngoài ứnghẹn, trong không đẩy ra được, ngoài không ngập vào được. Cơ thể gã tự dưng như ngòi thuốc nổ ngàn cân, chỉ cần chậm chút nữa hẳn đã trở thành nghìn mảnh. May nhờ chưởng lực Chế Vân áp chế, hai kình lực nội ngoại đang đấu đá bị kình lực của nàng phân tán, tự khắc tiêu tan hòa thành một. Quả thật mới biết trong nguy có may, trong may có nguy. Chính Chế Vân suýt nguy tính mạng nhưng nhờ nội lực của gã mới toàn mạng đến bây giờ. Vậy mới biết gian nan là gì? Khổ hạnh là gì? Tu đạo là gì? Ngàn năm khắc khổ há bằng gặp may! Đời người tai ương vận hạn vốn cũng là cái may của thiên thời bất tất phải lo lắng.
***
Chế Vân vừa tỉnh dậy thấy gã luyện võ mỗi chiêu mỗi thức phóng ra kình lực kinh người thì thầm nghĩ “ Tên tiểu tử mấy ngày không gặp không ngờ võ công lợi hại đến như vậy! Hắn làm mình suýt mất mạng thật là đáng ghét.” Nghĩ vậy nàng holên mấy tiếng khó nhọc.
Lê Hiểu Bình vẫn hăng hái luyện võ không hề để ý đến Chế Vân. Nàng vừa tỉnh dậy hai chân đã xếp bằng vận công lên các huyệt đạo trị thương nhưng được một lúc đã bế tắc lại suýt thổ huyết ho lên hai tiếng “Tên tiểu tử thối! Hừ, ngươi còn có chút nhân nghĩa đấy!” Tuy nàng bất tỉnh nhưng vẫn nhận ra Lê Hiểu Bình hết lòng cứu chữa đã vận công trị thương nếu không kinh mạch của nàng tổn thương trầm trọng đến tàn phế mất rồi, chút tình cảm chợt lóe lên trong đầu nàng, hai gò má lại ửng đỏ.
“Cô đã bớt bệnh rồi à? Cô tỉnh lại thật là may quá!” Lê Hiểu Bình đã bước đến cạnh nàng từ lúc nào vui mừng nói, Chế Vân nhìn gã chằm chằm nói.
“Tiểu tử ngươi suýt giết chết ta, làm bộ làm tịch há chẳng phải làm ta tức chết phải không!”
“Ta làm gì cô phải tức giận! Đã vậy ta để mặc cô muốn chết muốn sống vậy.” Lê Hiểu Bình khoanh tay nhìn nàng cáu giận nói thêm “Cô vừa ốm xong đừng lấy ta ra làm người trút giận. Ai cũng nói người bị bệnh đều có tính khí ngang tàng, ta thấy cô cũng vậy. Ta không làm phiền cô nữa!”
“Tên tiểu tử thối ngươi dám…!Ăn cháo đá bát, đừng có trách ta lưu hạ vô tình.” Chế Vân mặt ngoảnh đi tiếp tục vận công, thấy gã vẫn nhìn mình không rời mắt thì đỏ mặt lên tía tai nói.
“Tại sao lại nhìn ta?”
Chế Vân vừa tỉnh lại mặt mày đã có chút sắc hồng lại ửng đỏ lên. Vẻ đẹp của nàng tuy thiếu sinh khí nhưng thật cũng đủ làm đấng mày râu mấy phần mê mẩn. Lê Hiểu Bình đường đường là nam nhân cũng không khỏi động lòng, nghe tiếng nàng hỏi mới giật mình ngoảnh mặt đi nói “Không Có!” rồi thở dài lẩm bẩm “Tại sao chúng ta là kẻ thù?” Gã định sải bước đi thì Chế Vân lại quát lên nói “Rõ ràng ngươi nhìn ta là có ý không tốt! Tại sao lại nói là không có?”.
“Ta…!!!” Gã thấy mình chẳng biết giải thích ra làm sao thì càng bước nhanh hơn.
“Được lắm! Bản cô nương ta rồi sẽ trừng trị tội bất kính của ngươi.”