Tia sáng bình minh yếu ớt chiếu qua cửa hang cùng tiếng líu lo của chim chóc, thú rừng đã thức giấc từ lúc nào rúc từng tiếng chốc chốc trong không gian vang đến. Chế Vân khó ngủ vừa tỉnh đã ngó thấy Lê Hiểu Bình ngồi xếp bằng luyện công, tinh thần gã có phần sảng khoái liền nói. “Suốt đêm ngươi không chớp mắt sao? Trong ngươi có vẻ đắc ý quá nhỉ!”
“Cô thức rồi đấy à! Ta chỉ thấy cơ thể hơi lạ một chút mà thôi.”
“Ngươi thấy lạ chuyện gì, suốt đêm ngươi lầm bầm đến con quái vật. Ta chịu thua tên ngốc ngươi đấy, dù nó muốn nói gì với ngươi thì chẳng phải nghĩ mãi rốt cuộc cũng chẳng hiểu sao, chỉ vô công, tốt hơn là nghĩ cách ra khỏi đây còn có lý hơn.”
“Cô nói đúng lắm, nhưng có nghĩ mãi cũng không sao ra khỏi đây rốt cuộc ta thà chẳng nghĩ gì. Ta nhức đầu lắm rồi!” Lê Hiểu Bình thầm cười “Lạ quá ta lại thấy trong người mấy phần phấn chấn thoải mái, nội lực dồi dào tăng tiến lên rất nhiều, chẳng lẽ qua mấy hôm không luyện công pháp, khi luyện lại có cảm giác ấy, thật lạ!” Gã vừa nói vừa nhắm nghiền mắt lại.
Chế Vân thấy gã như vậy bật cười nói “Nhà ngươi uống thuốc quý của ta, cảm giác như vậy cũng đúng. Công lực của ngươi có tăng lên trăm ngàn lần cũng không phải là địch thủ của ta. Võ công của ngươi chẳng ra sao,luyện công chẳng phải là vô bổ lắm sao!”
“Cô…! được ta không thèm nói chuyện với cô nữa.” Lê Hiểu Bình mắt trợn ngược, nhưng nghĩ đúng là mình có xuất thủ cũng không đánh lại nàng đành nhẫn nhịn.
“Ngươi không biết ơn ta còn lớn giọng. Ta thích nói chuyện với ngươi thì sao! Ngươi không nói, ta đánh chết ngươi.” Chế Vân rảo bước đến cạnh Lê Hiểu Bình đưa tay lên định vung chưởng đánh xuống vai gã, thì nghe tiếng động bên ngoài cửa hang, thò vào một cánh tay to lớn ném vào mấy chùm trái cây. Đang thuận miệng lại nói “Con khỉ khốn kiếp, tại sao lại nhốt bản cô nương ta ở đây, mau thả ta ra!” Vừa nói vừa sấn bước về cửa hang, chỉ nghe tiếng gió rít qua khe hẹp một luồng kình lực thốc đến đến đẩy tung nàng ra sau vô cùng mạnh mẽ. Nàng bị đẩy thoái lui ra phía sau, ngực bị ép mạnh thở không nổi liền hét lớn “Con khỉ khốn kiếp!”
Nàng nghe tiếng gầm gừ rời đi xa dần lại càng quát to hơn mắng nhiếc. Lê Hiểu Bình thấy nàng la hét ầm ỷ bật cười nói xen vào.
“Cô mắng làm gì cho tốn sức, nó đã đi xa vả lại nó có hiểu cô nói gì không, ăn một chút đi!”
Nàng thấy Lê Hiểu Bình đáng ghét, giọng điệu có phần giễu cợt mình, không nói không rằng vận kình lên tay đánh thẳng vào mặt gã. Đương nhiên chiêu thức cực kỳ nhanh nhẹn, võ công của gã lại kém cỏi không phải là địch thủ làm sao có thể tránh được. Bị chưởng đánh trúng mặt đã té vật ra đất đau đớn vô cùng, gã đứng dậy ôm mặt quát.
“Nữ tặc dám đánh ta!”.
“Ta đánh gãy hết răng ngươi mới thôi!” Chế Vân miệng mỉm cười lại tung chưởng đánh tới.
Lê Hiểu Bình lùi lại sau mấy bước dùng Công Minh Quỷ Quyền ra hai đòn khóa, Chế Vân khinh địch bị gã nắm lấy tay bẻ ngoặt ra sau theo đà đâm đầu vào vách hang đánh ‘binh’ một tiếng kêu lên “ôi chao!” đưa tay rờ trán đã thấy u một cục lớn đâm giận lại lao đến gã đánh một trận kịch liệt.
Chế Vân tung hai chưởng đều đánh trúng vào vai Lê Hiểu Bình, gã nhắm thế không chống nổi đành nhắm mắt đứng yên nói.
“Giết ta đi, đừng hòng làm nhục ta!” Gã có ý ác cảm với Chế Vân lúc nào cũng giễu cợt nàng, vừa rồi bị đánh trúng mặt, nửa mặt bên trái sưng húp thì giận lắm cố cắn răng chịu đau không kêu lên một tiếng. Nhưng lại bị thêm hai chưởng nữa thì không sao chịu được suýt xoa. Gã nghĩ nếu cố chống lại nàng thì chỉ càng thêm đau đớn nên đành đứng yên. Chế Vân vung tay đánh tới, thấy gã không tránh né mà đứng yên thì vội thu tay lại nắm lấy vai gã bẻ ngoặt ra sau. Vừa rồi nàng bị va vào vách hang mấy phần tức tối nhưng lại không muốn giết gã nghĩ thầm. “ Đã vậy ta cho ngươi biết thế nào là đau đớn!” Nàng điểm huyệt gã, với tư thế tay bị bẻ ngoặt ra sau, trông rất khó coi nhưng thật tình rất đau đớn, gã miệng ú ớ không thốt ra lời. Nàng nhếch môi cười nói.
“Xem tư thể của ngươi rất dể coi, ngươi cứ đứng im đấy cho ta!” Nàng rảo bước đến mấy quả trái cây ngồi ăn ngon lành không thèm để mắt gì đến gã nữa.
Vừa ăn vừa rảo bước đi quanh hang xem xét rồi uống nước từ khe đá chảy xuống vũng nước…tuy thân là công chúa một nước nhưng dáng vẻ của nàng lại giống hiệp nữ, thân thể nhanh nhẹn, giọng điệu chua chát thật khó mà phân biệt được. Nàng tuy trẻ tuổi nhưng thông hiểu hơn trăm loại kịch độc trong thiên hạ, võ công có chút tiền đồ nên càng vì thế mà kiêu căng, nhà vua rất yêu thương nàng trên dưới không một ai dám làm phật ý.
Nước trong động tích trữ trong mát như gương, vừa uống đã thấy sảng khoái, nàng vung nước lên mặt cười giỡn, lại thấy trong người đã mấy hôm không tắm rửa thật bất tiện, nghĩ rồi nàng quay lại phía trước hang động thấy Lê Hiểu Bình vẫn còn đứng sững trong tư thế tay bẻ ngoặt phía sau lưng, thì yên tâm quay lại phía sâu trong hang, cởi xiêm y trầm mình xuống nước tắm rửa thỏa thích.
Đúng là nhi nữ tuyệt đẹp, cánh bướm động lòng. Trên đầu nàng mấy đôi bướm nhỏ lượn lờ đùa giỡn, khói nước luyến tiếc mấy phần chiều nàng.
Đã mấy ngày bôn ba trong rừng sâu, trải qua không biết bao nhiêu trải nghiệm, dáng vẻ bề ngoài nhơ nhớp có chút lăn lộn như được rửa sạch, trong nàng lại tuyệt phần xinh đẹp trên thế gian khó ai bì kịp.
Nàng vui vẻ hát khe khẽ vài điệu nhạc, thì nghe thấy tiếng Lê Hiểu Bình chửi lớn, gã sồng sộc vào bên trong “Đồ quỷ sứ ta, sống chết với cô…!” Gã vừa chạy vào thấy Chế Vân trẫm mình trong nước, nữa người đương nhiên không mặc gì thì mặt đang đỏ tía tái vì tức giận như tím bầm, miệng ú ớ ngoáy đầu đi chỗ khác.
“Ối trơi!” Chế Vân thét lên vội vã khoác lấy xiêm y, thấy Lê hiểu Bình đã đi khuất mới dám bước lên bờ. Lúc này mặt mày nàng đã đỏ bừng, xấu hổ thốt lên một tiếng chạy đi tìm Lê Hiểu Bình vừa thấy gã đã quát.
“Đồ súc sinh….ngươi…ngươi thấy gì rồi!”
“Ta…ta…đương nhiên là không thấy gì!” Vừa rồi gã bị điểm huyệt đạo vừa mỏi vừa mệt, phải dùng đến mấy phần nội công cố giải huyệt lại càng đau đớn. Giải xong huyệt đạo gã tức tối chạy đi tìm Chế Vân quyết sống chết với nàng nào ngờ lúc này gã mặt mày nóng ran, lời nói ấp úng không thành lời, vừa thấy nàng đã vội quay mặt đi trống ngực đập thình thịch.
“Ta sẽ đánh chết ngươi!” Chế Vân định vung chưởng đánh Lê Hiểu Bình nhưng thấy gã đứng yên không đón đở thì nghĩ lại. Chuyện vừa rồi thật không thể trách gã, nàng đỏ bừng mặt xấu hổ miệng làu bàu thu chưởng lại “Thật là xấu hổ quá.”
“Ta xin lỗi nhưng ta không cố ý!” Lê Hiểu Bình than thở nói.
“Ngươi còn nói nữa!” Nói vậy xong nàng bỏ đi. Tính cách nàng hung hăng nhưng là phận nhi nữ, dù gì cũng hiểu biết chút ít chuyện nam nữ.,vừa rồi để gã thấy hết nàng lòng bức bối không yên, không sao chịu nổi. Nàng còn hậm hực thì Lê Hiểu Bình mang đến mấy quả táo nhỏ đưa cho nàng rồi nói.
“Cô ăn một chút!” nói rồi đặt mấy quả cạnh nàng, rồi cúi xuống nước vụt uống, quay qua Chế Vân nói.
“Ta không cố ý!” Nói rồi ngồi thừ người quay mặt ra chỗ khác. Gã tuy ghét nàng cay đắng đã thấy mình có lỗi, tuy không cố ý nhưng chuyện này lại làm cho gã thấy trong người cũng bức rức không yên, chân tay luốn cuốn. Gã thấy Chế Vân không nói gì thì trong người nóng ran, lại cúi xuống vục nước lên mặt thì trượt chân té nhào xuống, nước văng tung tóe “Ui chao!”.
Chế Vân thấy gã ngụp lặng dưới nước không kìm được bật cười lớn, đứng trên bờ tay chỉ trỏ về phía gã nói “Đáng đời ngươi lắm!”
“Hừ…!” Lê Hiểu Bình lom khom bò lên bờ thì mấy mảnh rong rêu gã vừa trợt chân bị đánh tróc ra, đằng sau là những chữ khắc trên đá rất đều đặn rõ nét hiện ra. Gã đưa tay bóc lớp rong rêu ra thì thấy chữ viết càng rõ, trên tảng đá chỗ nào cũng đều có chữ khắc, nhìn qua đủ biết người này hẳn phải có võ công siêu phàm mới dùng dao chạm chữ lên đá như khắc trên lớp đất bùn vậy. Gã đọc một đoạn thấy rất quen rồi bật cười hét lên “Đây là bản khắc Phong Hợp Ngủ Đỉnh!”
“Phong Hợp Ngủ Đỉnh?” Chế Vân nảy giờ vẫn tò mò xem gã đang làm gì nghe nói vậy mặt sáng bừng chạy đến chỗ gã. Nàng đọc qua một đoạn toàn là yếu quyết vận công thầm nghĩ “ Chà, không bỏ công tìm kiếm, hóa ra ở đây cũng có một bản, thật không uổng chút nào!”
Lê Hiểu Bình không nói chỉ đưa tay bóc lớp rong rêu quanh tảng đá rồi đọc qua một lượt nghĩ “Yếu quyết vận công, chú ý một chút hầu như khác xa bản viết tay ở đại sảnh, các cách hành công, di chuyển kinh mạch ở đây lại rất dể hiểu.”
Chuyện là ở phiệt trấn các đời trước sau Lê Vệ Cơ rất ít người luyện được võ công này, trấn chủ lại là người sở hữu quyển bí kiếp, tài sản riêng của phiệt trấn. Đương nhiên các lãnh tụ khác trong phiệt trấn luôn bức xúc, nhiều người đã có ý chiếm đoạt cuốn bí kiếp, mấy lần xảy ra nội chiến. Mấy đời sau mãi không ai có thể luyện qua được tầng thư tư, sau vì mấy lần nội bộ hỗn chiến vô nghĩa giữa các lãnh tụ với trấn chủ, đã có một sáng kiến là cho sao một bản chép tay lên tường đại sảnh ba tầng võ học cho các quần chúng Ẩn Nam nghiên cứu học tập. Ai vượt qua được ba tầng võ học đó, xét thấy có năng lực đức độ tất sẽ được trấn chủ truyền đạt hai tầng bí pháp còn lại mà tu luyện. Phiệt trấn mới có tên là Ẩn Nam, có mấy phần liên quan gì đó đến Phong Hợp Ngũ Đỉnh. Cuốn viết tay trên tường có nhiều nét biến hóa, đổi vế nhằm làm cho những người ngoài không thể học được, còn người trong phiệt trấn đương nhiên phải thật sự tinh tường mới tự giải nghĩa ra mà luyện, mày mò nếu may mắn sẽ học được. Quả thật là đánh đố người nên chẳng mấy ai trong đám đại hán, quần chúng phiệt trấn luyện tới. Quả thật chỉ thỏa lòng đám người có ý xấu muốn tước đoạt Hợp Phong Ngũ Đỉnh mà thôi.
Lê Hiểu Bình có lần cũng bỏ sức nghiên cứu qua nhưng thể trạng của gã tám chín phần là không thể học được, nên chỉ chú tâm rèn luyện môn Công Minh Quỷ Quyền bộ môn pháp chỉ lấy nhanh nhẹn làm chủ đạo mà rèn luyện thân thể. Nên võ công của gã mấy phần là kém cỏi. Khi gã đọc qua bản chính đương nhiên là hiểu ngay nhưng lại thấy dễ hiểu nên miệng gã lúc nào cũng tươi cười luôn nhắc đi nhắc lại “à…đúng…à…đúng…đúng…mình từng nghĩ vậy…chà…nó khác mình nghĩ…!” Chế Vân đương nhiên là không hiểu gã lầm bầm những gì.
“Ngươi hiểu nó không? Ta đọc qua chỉ thấy nhắc đến cách vận công trong đạo gia, phương pháp lại có mấy chỗ trái ngược, chỗ thì đứt đoạn, chỗ thì vô lý không sao vận công theo được, thật kỳ lạ.” Chế Vân đọc một đoạn, vận công điều khí theo cách thức nhưng hơi thở tư dưng đứt nữa chừng, nội lực trong người chưa tới các huyệt đạo thì bị ngưng trệ không di chuyển được người tự nhiên lại thấy mỏi mệt nên không dám luyện nữa chỉ sợ sơ hở một chút sẽ dẩn đển tẩu hỏa nhập ma.
“Ngươi cười cái gì vậy?” Chế Vân thấy Lê Hiểu Bình vừa đọc chữ khắc trên đá, miệng vừa cười dáng điệu rất khoái trá thì hỏi. Gã không trả lời nàng lại nói. “Ta luyện qua thấy người rất khó chịu xem ra đây chỉ là một bản khắc chưa hoàn thiện của Phong Hợp Ngũ Đỉnh, ngươi thấy gì mà lại cười!”
“Ta thấy cô thật ngốc, bản khắc chỉ nói đến phương thức điều tiết chân khí chứ không nói đến cách thức vận công, người ngoài vội vàng vận công theo cách thức này sẽ tẩu hỏa nhập ma ngay. Bí kiếp của phiệt trấn đâu phải người ngoài muốn luyện qua là được. Trấn chủ phải mất đến mười năm cũng chỉ luyện đến tầng thứ ba. Cô đọc kỷ đoạn này mà xem! Nó chỉ nói đến cách thức điều chân khí vào các huyệt đạo chứ không nói làm sao đả thông các huyệt đạo” Lê Hiểu Bình vừa chỉ cho Chế Vân xem một đoạn trong chữ khắc đá.
“Sao ngươi biết, chẳng phải bí kiếp phiệt trấn chỉ để trấn chủ xem qua thôi sao!” Chế Vân vừa nói vừa đưa sát mắt xuống bản khắc đá đọc lẩm nhẩm rồi nói.
“Bí kiếp phiệt trấn được sao lại một bản trên tường đại sảnh, ba tầng võ học để người của phiệt trấn luyện tập nghiên cứu, ai vượt qua được ba tầng võ học coi như là đệ nhất trong phiệt trấn, hiển nhiên được mọi người trọng vọng rất nhiều, sau này sẽ được xem qua hai tầng còn lại. Ta thể chất yếu kém đương nhiên chưa từng luyện qua nhưng ta có đọc nó nên hiểu rất rõ, đúng là bản khắc đá này có nhiều điều dễ hiểu hơn bản sao chép trên tường đại sảnh.
Ở đây có hai đoạn từ nói về phương thức điều tiết chân khí, đoạn này ta từ trước đến nay không nghĩ ra, nếu luyện theo cách này ta thể chất yếu ớt nội lực không đủ cũng có thể thử qua được.” Lê Hiểu Bình vui mừng ngồi lên một tảng đá chân xếp bằng, hai tay chấp lại vận khí theo kinh mạch Túc Thiếu Âm.