Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 260: Chương 260: Âm mưu (Hết quyển)




Mặt mũi Kim Cửu Mệnh tràn đầy vẻ khó tin, tay trái vô lực rũ xuống, đao trong tay phải cũng rơi xuống đất “Loảng xoảng” một tiếng. Ánh sáng đỏ máu trong mắt Tô Chuyết cũng theo kình lực trong một chưởng này phun hết mà tiêu tán mất. Kim Cửu Mệnh khàn khàn cuống họng, trong kẽ răng nặn ra hai chữ:

- Tốt... Tốt...

Bỗng dưng ngã cắm đầu xuống, rốt cuộc không nói ra được.

Người ngoài thấy vậy đều ngây người, vừa rồi trong chớp mắt chỉ biết là Kim Cửu Mệnh toàn lực tiến công. Ai ngờ nháy mắt tình thế đại biến, Kim Cửu Mệnh bất ngờ ngã xuống đất bỏ mình. Phen biến hóa này làm cho tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, nhất thời quên Kim Cửu Mệnh là đến đòi mạng bọn họ, ngược lại mặt mũi tràn đầy kinh dị nhìn qua Tô Chuyết.

Tô Chuyết mờ mịt nhìn xem hai tay của mình, cảm nhận được một luồng kình lực hoàn toàn khác biệt chảy vọt từ trên dưới gân mạch, phảng phất lúc nào cũng có thể xông lên bộ não cướp đoạt lý trí của mình. Từ khi y có thể khống chế được nội lực của Địa ngục đạo và Ngạ quỷ đạo về sau, loại cảm giác này đã rất lâu không xuất hiện rồi. Y tự lẩm bẩm:

- Súc sinh đạo? Ta đột phá tầng này rồi sao...

Nhưng mà y lại không có vẻ vui sướng nào, bởi vì y biết Lục Đạo Luân Hồi mỗi khi luyện được một tầng, nguy cơ tẩu hỏa nhập ma cũng sẽ sâu hơn một tầng. Chính mình đột phá Súc sinh đạo chưa hẳn đã là chuyện tốt gì. Bất quá bây giờ y còn chưa có thời gian cân nhắc hơn nhiều, bỗng nhiên Chu Quý cười nói:

- Tốt rồi tốt rồi! Xem ra tên Kim Cửu Mệnh này quả nhiên cũng chỉ có chín mệnh! Tô tiên sinh thể hiện tài năng, trừ bỏ ưng trảo triều đình giải vây cho mọi người chúng ta, cũng báo thù cho người uổng mạng, tất cả đều vui mừng!

Đám người nhất thời không biết nói gì cho phải, đành phải phụ họa theo nói:

- Đúng vậy đúng vậy...

Chu Quý lại nói:

- Vừa rồi Kim Cửu Mệnh nói là đang có đại đội nhân mã chạy tới. Chúng ta còn chờ gì nữa, tranh thủ thời gian tản đi!

Mọi người nhất thời tỉnh ngộ lại, vội vàng hấp tấp muốn đi trước. Tô Chuyết chợt quát:

- Chờ chút!

Một tiếng này rất có uy thế, tăng thêm dư uy đánh chết Kim Cửu Mệnh vừa nãy, quần hùng thế mà quả thật không dám động, mờ mịt nhìn xem Tô Chuyết. Chu Quý nhướng mày, nói:

- Chắc là Tô tiên sinh còn lời gì muốn nói?

Tô Chuyết cười lạnh nói:

- Còn có một số việc chưa làm rõ ràng, cứ đi như thế, chẳng lẽ mọi người không tiếc nuối sao?

Đám người mờ mịt hỏi:

- Việc gì?

Tô Chuyết nói:

- Các người không tò mò vì sao Kim Cửu Mệnh lại biết hành động của các người mà sớm trà trộn vào sao?

Đường Việt Tùng nói:

- Ý của Tô tiên sinh là trong chúng ta có gian tế?

Tô Chuyết nói:

- Không phải gian tế, mà là từ vừa mới bắt đầu, việc này đã có người giấu giếm âm mưu cố ý sắp đặt! Các người không nói ta cũng có thể đoán được, lần này là do Tiếu Diện Phật Chu lão bản triệu tập các người tới đây. Mà tin tức ta không chết tự nhiên cũng là Chu lão bản nói cho mọi người. Kỳ thật ngay từ đầu ta rất kỳ quái, ngay cả bằng hữu tốt nhất của ta là Hoa Bình và Yến Linh Lung cũng không biết tin tức về ta, vì sao Chu Quý lại biết? Về sau mới rốt cuộc hiểu được, nguyên lai phú hộ duy nhất thôn Bách Lý, Quan viên ngoại, chính là tai mắt mà hắn bố trí ở đây!

Trên mặt Chu Quý âm tình bất định, mắt nhỏ không ngừng chuyển động, không biết đang suy nghĩ gì. Vẻ mặt những người khác thì không thể tưởng tượng nổi, ai có thể nghĩ tới Quan viên ngoại là người của Chu Quý chứ? Tô Chuyết lại nói:

- Trước đây thôn Bách Lý vốn không có một Quan viên ngoại như thế. Ba năm trước ta trở về núi Ngọc Tứ lại gặp được một vị Quan viên ngoại, tự nhiên nổi lên lòng nghi ngờ. Ta đã từng xin nhờ một vị nông phu lấy cớ tìm thân đến quê quán Quan viên ngoại thăm dò. Kết quả thật sự tra được một vị phú hộ họ Quan, hơn nữa đúng là muốn quy ẩn sơn lâm nên mới chuyển đến thôn Bách Lý. Ai mà biết Chu Quý lại dùng một Quan viên ngoại thật đến thiết kế ta? Thẳng đến Chu Quý tiến vào Quan trạch, ta mới lại lần nữa hoài nghi.

Chu Quý giễu cợt nói:

- Tô tiên sinh đúng là chú ý cẩn thận!

Tô Chuyết cười nói:

- Thời điểm ngươi muốn Ngô Thanh Sơn trộm sách cho ngươi, ta mới càng thêm xác định. Ngô Thanh Sơn thường xuyên ở bên ngoài thục quán nhìn lén ta dạy sách, ta vốn cho là hắn là muốn học biết chữ. Thế nhưng đến bây giờ hắn còn không nhận ra mấy quyển phật kinh, nói rõ hắn căn bản không phải đến học tập. Mà là theo chỉ thị của Quan viên ngoại đi giám thị ta! Cũng bởi vậy ngươi mới có thể biết được tin tức của ta trước hết nhất, đồng thời vào mấy tháng trước đã bắt đầu mưu đồ thế cục hôm nay!

Một lão giả che mặt hỏi:

- Ngươi nói sự tình hôm nay đều do Chu lão bản mưu tính?

Tô Chuyết đáp:

- Đương nhiên! Bao quát Kim Cửu Mệnh có thể trà trộn vào được cũng là hắn cố ý rò rỉ tin tức ra. Ta từng nghe Kim Cửu Mệnh nói đến việc này, hắn ta chỉ nói Chu Quý tự cho là kín đáo, kì thực đã bị người ta phát hiện. Thực ra lấy sự khôn khéo của Chu Quý làm sao có thể tiết lộ việc lớn như vậy ra ngoài được? Mà ta lại điều tra được ba tháng trước Kim Cửu Mệnh từng xuất hiện ở nhà Chu Quý. Điều này không thể không khiến ta có suy nghĩ khác!

Người ngoài khó hiểu nói:

- Thế nhưng tại sao Chu lão bản làm như thế? Lúc ông ta tìm tới chúng ta đích thật là nói dẫn bọn ta tới đây tìm Tô tiên sinh lấy danh sách. Hơn nữa ông ta cũng xác thực làm được, chúng ta cũng nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của ông ta. Vì sao ông ta lại muốn cho Kim Cửu Mệnh trà trộn vào?

Tô Chuyết cười lạnh nói:

- Các người thật sự cho rằng Chu Quý sẽ thật tâm giao dịch cùng với các người sao? Một mặt hắn để các người đến tìm ta gây phiền phức, một mặt khác lại dẫn dụ người của triều đình tham dự vào. Đồng thời, còn muốn âm thầm giao dịch cùng ta để lấy danh sách giang hồ. Thậm chí hắn muốn dẫn cả Vọng Nguyệt lâu liên lụy vào để sử dụng cho hắn. Bất quá Vọng Nguyệt lâu chủ lại không dễ dàng mắc lừa như vậy, cho nên đã rời khỏi đây trong đêm, chính là vì tạm lánh khỏi vòng xoáy. Kế sách một đá mấy chim của Chu Quý quả thực lợi hại. Hắn biết Kim Cửu Mệnh nhất định sẽ triệu tập giúp đỡ, vì thế hôm nay lại nói cho các người biết thân phận của Kim Cửu Mệnh để các người chém giết ở đây. Đợi viện thủ triều đình đến tất nhiên sẽ lại là một trận đại chiến. Mà hai bên đều không có năng lực một mẻ hốt gọn đối phương. Chuyện đó sẽ càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng trở thành đại quyết chiến giữa triều đình và giang hồ!

Đám người hít sâu một hơi, ồn ào nói ra:

- Quả thật là như vậy! Thế nhưng hắn làm như thế đến cùng vì cái gì?

Tô Chuyết hừ một tiếng, nói:

- Ta cũng rất muốn biết, Chu lão bản, sao ông không nói cho mọi người biết mục đích của ông đi?

Vẻ mặt Chu Quý lạnh nhạt, giống như kẻ sắp đặt những độc kế đó vốn không phải là hắn vậy. Phần khí định thần nhàn này của hắn khiến Tô Chuyết cũng không khỏi có chút bội phục. Chu Quý hừ một tiếng, đáp:

- Ta chỉ là một người làm ăn, có thể có mục đích gì? Cũng chỉ là vì mấy đồng bạc thôi!

Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên thân hình đột ngột vụt lên từ mặt đất, lúc nhìn lại thì đã đến trước mặt Chu Quý. Y bóp chặt cổ họng Chu Quý, lạnh lùng nói:

- Mục đích của thiết kế này chính là muốn cho thiên hạ đại loạn! Ngươi căn bản không có bao nhiêu năng lực chuẩn bị cái bẫy lớn đến thế. Nói! Sau lưng ngươi đến cùng là ai đang thao tác?

Chu Quý bị y bóp đến không thở nổi, nói đứt quãng:

- Tô... Tô Chuyết... Ngươi... Không sợ ta nói ra... Chuyện của ngươi...

Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi cho rằng vừa nãy ta giao thủ cùng Kim Cửu Mệnh thì không nghe được lời ngươi nói sao? Ngươi không phải không biết người luyện qua Lục Đạo Luân Hồi sẽ như thế nào chứ? Tốt nhất là ngươi thành thật nói ra đi, bằng không, chỉ cần kình lực trên tay ta phun một cái, trên đời không còn Chu Quý nữa!

Chu Quý hiển nhiên bị y dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, bên trong kẽ răng nặn ra mấy chữ:

- Ta... Ta nói... Là... Là... Vô...

Còn chưa dứt lời, chỉ nghe tiếng gió táp phá không. Tô Chuyết biến sắc, không kịp né tránh, một hạt thông đã bắn ngay vào trán Chu Quý. Tuy hạt thông chỉ khảm vào da thịt, nhưng phía trên ẩn chứa nội kình đã đánh vỡ xương sọ Chu Quý, mất mạng tại chỗ. Tô Chuyết đột nhiên quay đầu, nhưng đâu còn thấy bóng người nào? Y chậm rãi thả xuống thi thể Chu Quý, trầm ngâm: Hắn mới nói gì mà Ngô? Chẳng lẽ người phía sau họ Ngô?

Nhất thời không nghĩ ra, bỗng nhiên lại nghe tiếng vó ngựa đốc đốc nhanh chóng chạy tới. Chỗ khe núi xuất hiện một đội quan sai. Quần hùng đột nhiên rối loạn, có người quát:

- Liều mạng với chúng nó!

Tô Chuyết quả quyết nói:

- Không thể! Như vậy liền rơi vào sắp đặt của người khác! Không bằng tạm thời tránh mũi nhọn, ngày sau hãy nói!

Rất nhiều người đáp:

- Được! Mọi người tản đi!

Nói xong, quần hùng lập tức giải tán, bỏ chạy về giữa núi rừng. Ở trong núi rừng quan sai linh hoạt kém xa người giang hồ. Chờ khi chạy đến gần, chỉ nhìn thấy hai cái xác nằm trên mặt đất, đâu còn có bóng dáng ai?

Giang hồ lại nổi sóng gió, kính xin chú ý ngày mai đổi mới quyển kế tiếp: Ngân Phiếu Đòi Mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.