Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 259: Chương 259: Cửu Mệnh




Kim Cửu Mệnh nói ra câu này, dĩ nhiên chính là thừa nhận tội ác của mình. Tô Chuyết nói:

- Kim Cửu Mệnh, nếu đã nhận tội còn không đền mạng cho người chết oan?

Kim Cửu Mệnh cười lạnh một tiếng, đột nhiên không giải thích được mà hỏi:

- Ngươi có biết vì sao ta được gọi là Cửu Mệnh không?

Đám người mờ mịt một trận, không biết vào giờ phút này vì sao hắn muốn hỏi vậy, chẳng lẽ vẫn đang muốn kéo dài thời gian? Có người phẫn nộ quát:

- Còn nói nhảm với loại người như hắn làm gì? Mọi người cùng nhau tiến lên, cũng coi như báo thù cho người vô tội!

Tô Chuyết lại chỉ hỏi Kim Cửu Mệnh:

- Có ý gì?

Kim Cửu Mệnh cười hắc hắc, nói:

- Tô Chuyết, ngươi chẳng qua mới chết một lần. Mà ta đã chết qua tám lần rồi! Cái mạng này là ta tám lần đi về từ Quỷ Môn quan. Ngươi muốn để cho ta đền mạng cho một tiểu súc sinh ư? Chỉ sợ là đang nói giỡn chứ?

Đám người hít sâu một hơi, không tự giác lui về sau hai bước, trong lòng đều đang nghĩ: Người này quả thật đã chết qua tám lần rồi sao? Tục ngữ nói nhất phu bính mệnh, vạn phu mạc địch (một người liều mạng, vạn người không địch nổi), đám người nhất thời vì Kim Cửu Mệnh hung hãn mà kinh hãi. Tô Chuyết hít sâu một hơi, tách ra hai tay, bày tư thế, nói:

- Vậy ta không thể làm gì khác hơn là báo thù cho tiểu đậu tử.

- Vậy phải xem ngươi có bản lãnh đó hay không!

Kim Cửu Mệnh quát to một tiếng, Khoát Bối cương đao trên tay phải đột nhiên bổ ra. Đao mang xẹt qua trước mặt Tô Chuyết, chém xuống hai sợi tóc mai. Tô Chuyết biết một đao kia chỉ là đe dọa, cũng thật không có hứng nhìn. Y không thèm động, mặc cho lưỡi đao sắc bén lướt qua bên mặt. Đám người đứng ngoài quan sát cũng nhịn không được lên tiếng kinh hô, nghĩ không ra định lực Tô Chuyết mạnh như thế.

Tô Chuyết chờ lưỡi đao vừa xẹt qua, ngón tay phải cong thành trảo, móc về tay trái của Kim Cửu Mệnh. Cánh tay trái của Kim Cửu Mệnh vẫn luôn buông thõng, nghiêng người né qua, tay phải cuốn về lưỡi đao, ép Tô Chuyết ra. Tô Chuyết thoáng lui lại, tránh ra ba thước, đột nhiên lại hướng về phía trước, miệng nói:

- Còn không dùng tay trái sao!

Kim Cửu Mệnh cười lạnh nói:

- Bằng ngươi còn chưa xứng để cho ta sử dụng tay trái!

Đao tay phải múa ra một vùng sáng bạc, hình thành trước người một tầng đao võng. Nhìn xem lưỡi đao trùng trùng điệp điệp, chỉ thấy phong mang không thấy thân đao. Tô Chuyết bao phủ bên trong tầng tầng lưỡi đao, như một miếng lá rụng mặc cho mưa to gió lớn. Chỉ thấy thân hình của y càng ngày càng tan biến, đến cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng màu trắng xuyên tới lui xuyên lui ở giữa đao quang.

Quần hùng thấy mà choáng váng, một người nói:

- Hai người này lại có công phu quỷ thần khó lường như vậy! Buồn cười chúng ta còn đến tìm bọn hắn gây chuyện, té ra là người ta khinh thường động thủ với chúng ta!

Hắn nói ra lời này, những người khác có chút ảm đạm. Đường Việt Tùng thở dài nói:

- Gã Kim Cửu Mệnh này đến cùng có lai lịch gì? Có đao pháp như kia thế mà trên giang hồ lại không nổi danh, thật sự là kỳ quặc quái gở!

Một lão giả cười nói:

- Ngươi mới sống mấy năm, có nhiều chuyện không biết! Tên Kim Cửu Mệnh này thành danh từ niên thiếu, đáng tiếc về sau mai danh ẩn tích. Chỉ là không ngờ rằng hắn lại làm ưng trảo triều đình, đáng tiếc đáng tiếc...

Trong lời lão nói có chút tiếc hận, hiển nhiên cảm thấy Kim Cửu Mệnh vào triều làm quan chính là tự trói tay chân, lãng phí bản sự giỏi giang.

Bỗng nhiên một người hắc hắc cười lạnh, đám người nhìn lại, nguyên lai là Chu Quý. Hắn nói:

- Người có chí riêng, Trang Tử không phải là cá, làm sao biết niềm vui của cá? Kim Cửu Mệnh vào hoàng thành ti vài chục năm, lên được vị trí đệ nhất tổng bộ, được danh xưng Khâm Phong Thần Bộ. Quyền thế ngút trời, chạm tay có thể bỏng, ngay cả những quan lớn lão gia ở kinh thành cũng phải khách khí với hắn. Còn cảm thấy hắn không đáng sao?

Trong đám người vang lên một tiếng thở dài, có người phụ họa nói:

- Đúng vậy đó, so với chúng ta ngơ ngơ ngác ngác, chẳng làm được trò trống gì, hắn mạnh hơn nhiều lắm.

Trong lúc đang trò chuyện, cuộc ác đấu giữa hai người đã xảy ra biến hóa. Chỉ thấy cái bóng trắng kia nhảy vụt mấy lần, thế mà xuyên qua lưỡi đao, đến gần Kim Cửu Mệnh trong vòng ba thước. Khoát Bối đao của Kim Cửu Mệnh mất đi ưu thế cự ly, ngược lại trở thành vướng víu. Chỉ thấy đao mang tối lại, Kim Cửu Mệnh chủ động thu hồi đao thế chuyển sang thủ thế.

Người đứng ngoài quan sát bất ngờ “A” một tiếng, Đường Việt Tùng lại nói:

- Ba năm trước tên Tô Chuyết này cũng không có công phu cao như thế! Như thế nào chết đi một lần lại trở nên lợi hại như vậy? Chẳng lẽ hắn cũng giống như Kim Cửu Mệnh, chết một lần thì lợi hại một lần?

Người bên cạnh vuốt râu nói:

- Xem ra trong ba năm qua hắn chịu khổ không ít!

Một người phản bác:

- Cho dù khắc khổ hơn, thời gian ba năm cũng sẽ không thoát thai hoán cốt như thế! Ta thấy trong đó tất nhiên có kỳ ngộ!

Chu Quý cười ha ha. Hắn tự nhiên biết là chuyện gì, nhìn thấy đám người này đoán tới đoán lui, chỉ cảm thấy thú vị. Đường Việt Tùng cơ linh, vừa nghe Chu Quý cười thì hiểu hắn tất nhiên biết nội tình, hỏi:

- Chu lão bản, xem ra ông cũng biết chuyện đó rốt cuộc là như thế nào sao?

Chu Quý cười ha ha, khoát tay nói:

- Không thể nói không thể nói, buôn bán còn chưa làm thành, sao có thể báo giá ra được?

Hắn nói một câu này, càng chọc cho đám người ngứa ngáy trong lòng. Một người nói:

- Chu lão bản, muốn làm ăn còn không dễ sao. Người đứng ở đây chẳng phải đều là khách hàng của ông hết hay sao? Chúng ta cũng có thể thương lượng một chút mà!

Con mắt Chu Quý lòng vòng, nhìn xem Tô Chuyết trong chiến trường, bỗng nhiên quỷ bí nói:

- Các vị có nghe nói Lục Đạo Luân Hồi kinh sao?

Đường Việt Tùng trải qua chuyện Thiếu Lâm, tự nhiên biết được, bật thốt lên:

- Đương nhiên là biết, đó không phải là của Thiếu Lâm sao!

Hắn đột nhiên im ngay, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin, kinh ngạc nói:

- Ông nói là, Tô Chuyết hắn...

Chu Quý nở nụ cười sâu xa khó hiểu, nói:

- Không thể nói, không thể nói...

Mặc dù hắn chỉ nói thế, người ngoài đều đã đoán được, càng thêm muốn nhìn xem thân thủ Tô Chuyết, xem thử Lục Đạo Luân Hồi kinh trong truyền thuyết thực chất có bao nhiêu thần kỳ.

Tô Chuyết áp sát đến gần, Kim Cửu Mệnh lại khinh thường, không chịu sử dụng tay trái, trong lúc nhất thời chỉ có thể phòng thủ, càng ít tiến công hơn. Song chưởng Tô Chuyết ra chiêu càng lúc càng nhanh, liền nghe Kim Cửu Mệnh cười một tiếng dữ tợn, cắn răng nói:

- Tô Chuyết, ba năm trước ta không ở kinh thành, xem ra quả nhiên là việc đáng tiếc của đời này! Bằng không một trận chiến này vào ba năm trước thì đã kết thúc. Nghĩ không ra kéo dài ba năm, để cho ngươi luyện ra một thân công phu!

Tô Chuyết thấy hắn dưới cường công, thế mà còn có thể nói chuyện được, cũng không nhịn được kinh ngạc, cười cười, nói ra:

- Ngã một lần khôn hơn một lần. Ba năm trước võ công của ta không đủ, bị đuổi bắt giống như chó nhà có tang. Chẳng lẽ còn không khiến ta nên khổ luyện võ công sao?”

Kim Cửu Mệnh hét lớn một tiếng:

- Đích xác là nên! Đáng tiếc, cuối cùng ngươi còn chưa luyện đủ!

Tiếng quát vừa hạ xuống, tay trái ẩn trong tay áo của Kim Cửu Mệnh đột nhiên từ dưới vút lên.

Lần này xảy ra ngoài ý định, lại nhanh hơn chớp. Tô Chuyết không kịp né tránh, đầu ngửa về sau. Một chưởng này lướt qua trước mặt, mặc dù chưa đụng đến da thịt, chưởng phong cũng đã đánh cho gương mặt đau nhức. Tô Chuyết âm thầm kinh hãi, dưới chân lui lại hai bước. Kim Cửu Mệnh thừa cơ xông lên, không chút nào cho Tô Chuyết cơ hội thở dốc, tay phải đao, tay tái chưởng, song song mà tới.

Tô Chuyết bị hắn kích thích khí phách, lại nghĩ tới tình cảnh tiểu đậu tử chết thảm, một đôi cha mẹ trẻ tuổi khóc rống khi mất đi đứa con, trong lúc nhất thời bộ ngực chứa đầy lửa giận. Y phát ra một tiếng gào trầm thấp, hai mắt đột nhiên lóe ra một tia sáng xanh lục, nhìn tới giống như ác quỷ chớp mắt.

Kim Cửu Mệnh chưa từng thấy tình hình bực này, giật nảy cả mình, chiêu thức trên tay cũng ngừng lại. Nhưng mà thân hình hắn đã xông tới bằng tốc độ nhanh nhất, hãm không được. Bỗng nhiên hai mắt Tô Chuyết trở nên đỏ tươi, đôi mắt như muốn nhỏ ra máu. Kim Cửu Mệnh bật thốt lên:

- Đây là công phu gì?

Nhưng mà không kịp chờ hắn nghe được câu trả lời, song chưởng Tô Chuyết đã ấn lên ngực hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.