Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 227: Chương 227: Cái bẫy




Tô Chuyết lắc sáng cây châm lửa, châm lửa cho ngọn đèn, trong phòng ánh lên một bóng sáng mờ nhạt. Từ ngoài cửa sổ có thể trông thấy bóng hình cắt, Tô Chuyết đi đến bên giường, cúi người nhìn xem tình huống của Gia Cát Tranh, tựa hồ hơi chút yên tâm, nhẹ gật đầu, trở lại trước bàn ngồi xuống. Y trải mấy tờ giấy ra, thong thả mài mực.

Tô Chuyết nâng bút trầm tư hồi lâu, rồi mới nhẹ nhàng chạm chút mực đậm, nhẹ nhàng viết xuống bút thứ nhất trên giấy tuyên. Một khi bắt đầu viết thì y không dừng lại, bút tẩu long xà ( thoăn thoắt), viết liền một mạch, viết xong một tờ, lại đổi một tờ khác, rậm rạp chằng chịt, viết đầy mấy tờ giấy. Y nhẹ nhàng thổi hơi, thổi khô vết mực trên giấy. Làm xong mấy việc này, nhìn xem thời gian, cũng đã sắp đến giờ Tý. Tô Chuyết gấp lại mấy tờ giấy, tìm mấy cái túi vải để đựng, nhét vào trong ngực.

Y duỗi ra cánh tay có chút tê dại, đi đến trước giường, lại nhìn tình huống của Gia Cát Tranh lần nữa, nhét nhét chăn mền. Tựa hồ yên tâm, Tô Chuyết bưng ngọn đèn lên, mở cửa đi ra. Vừa vặn, lúc này lão quản gia kia ngủ được một giấc, cuối cùng có chút không yên lòng, lại đến xem thử tình huống. Tô Chuyết trông thấy lão đến, cười nhạt một tiếng, nói:

- Lão nhân gia còn chưa ngủ à?

Quản gia thở dài, đáp:

- Tiểu nhân không yên lòng, cũng không ngủ được, dứt khoát lại tới xem một chút.

Tô Chuyết gật đầu, lúc này mới nhớ tới, ở trong phủ thượng vài ngày rồi mà ngay cả tên họ của lão quản gia cũng chưa kịp hỏi. Y hỏi:

- Còn không biết tôn tính đại danh của lão nhân gia? Ở phủ thượng đã bao nhiêu năm rồi?

Quản gia hi một tiếng, nói ra:

- Gì mà tôn tính đại danh, bọn tiểu nhân chỉ làm hạ nhân nên không cần khách khí vậy đâu. Tiểu nhân họ La, trong phủ trên dưới bao quát lão gia đều gọi tiểu nhân là lão La, Tô công tử cũng gọi như vậy là được. Tiểu nhân đến Gia Cát phủ thượng tính toán cũng có hai mười năm rồi, từ tôi tớ làm thẳng đến quản gia. Thời gian mà phụ thân của lão gia vẫn còn, ta đã ngay ở phủ thượng rồi...

Nói xong thở dài một hơi, cảm khái thời gian thấm thoát.

Tô Chuyết gật đầu, nói:

- La quản gia, ta còn có việc làm cần làm phiền lão nhân gia làm chân chạy cho ta.

Lão La nói:

- Tô công tử đâu cần nói thế. Tiểu nhân đúng là nên làm việc này, cứ giao việc cho tiểu nhân là được!

Tô Chuyết cầm ngọn đèn trong tay đặt sang một bên, quay lưng với tia sáng lấy ra một bao đồ vật, giao cho lão La, lại nhỏ giọng bàn giao một phen. Đưa mắt nhìn bóng lưng lão La rời đi, Tô Chuyết nhẹ giọng thở dài:

- Thật xin lỗi...

Y lại đứng trong chốc lát, mới chậm rãi đi về phía gian phòng của mình. Toàn bộ Gia Cát phủ lại khôi phục một vùng yên tĩnh, xung quanh chỉ nghe tiếng côn trùng kêu vang mà không thấy bóng dáng đâu cả. Ngay vào giữa đêm khuya nhìn như yên ả, lại có một tia lo lắng và sát ý. Chỗ ánh sao không chiếu tới, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái bóng đen chợt lóe lên. Bóng đen gần như muốn hòa làm một thể cùng đêm tối, nếu hắn không động, dường như chính là một cây trụ, một cái cây, thậm chí là một ngọn sơn giả, một tấm bàn đá. Cũng chính là bởi vì hắn động, mới có thể trông thấy một chút dấu vết để lại. Bất quá hắn hành động quá nhanh, nếu không có nhãn lực hơn người cũng căn bản không thấy được vừa rồi có người đi qua nơi đó.

Bóng đen nhẹ nhàng lướt qua vườn hoa, bước đến căn phòng. Nơi đây chính là phòng ngủ của Gia Cát Tranh, hắn nhẹ nhàng bước tới cửa phòng, quay đầu xem xét trái phải một phen, tin chắc rằng bốn phía không còn người khác. Lúc này hắn mới nhè nhẹ đẩy cửa phòng ra, mặc dù hắn cố hết sức thả nhẹ tay chân, cách cửa kia lại phát ra một tiếng cọt kẹt, trong đêm khuya nghe như tiếng quỷ khóc. Bóng đen lách vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hết thảy hành động cũng chỉ trong chốc lát, so với một con chuột ra khỏi hang tìm ăn còn phải nhanh chóng và nhẹ nhàng yên ắng hơn. Nhưng mà bóng đen trong đêm tối còn đáng sợ hơn cả một con sói cô độc. Hắn nhẹ nhàng mò đến bên giường, gỡ xuống một cây dao găm từ bên hông. Dao găm lấp lóe tia sáng lạnh lẽo, đâm thẳng về phía người đang nằm trên giường. Nhưng mà lưỡi dao gần thân, bóng đen lại có chút giật mình, bởi vì không hề có tiếng động đặc thù khi dao kiếm cắt vào da thịt phát ra. Hắn vội vươn tay vén chăn lên, chỉ thấy có mấy cái gối đầu nhô lên trong chăn, đâu có người nào.

Đúng lúc này, gió táp cuộn đến từ đằng sau. Bóng đen hoàn toàn không kịp quay đầu, cơ bắp sau lưng xiết chặt, đã có hai đầu ngón tay điểm mạnh một cái ở sau lưng. Ngón tay kia cũng không ngừng, một đường điểm xuống dọc theo kinh mạch, phong bế mấy chỗ đại huyệt. Bóng đen chợt cảm thấy toàn thân tê rần, tay chân đều không thể động đậy, ngay cả muốn quay cổ sang, cũng là uổng công. Hắn thoáng dùng sức, còn muốn vận lên nội lực, xông phá cấm chế huyệt đạo. Ai ngờ nội lực khẽ động, bên trong đốc mạch lại nảy sinh một cơn tê dại, luồng nội kình lập tức lại rụt trở về.

Tiếng nói của Tô Chuyết đột nhiên vang lên từ đằng sau, băng lãnh giống như ma quỷ Địa Ngục:

- Không cần phí sức, ta điểm xuống ba mươi sáu chỗ huyệt đạo trên thân ngươi. Không có mười hai canh giờ thì ngươi tuyệt đối không thể động đậy!

Tô Chuyết vừa nói, vừa đi tới trước mặt bóng đen. Y lạnh lùng nhìn chằm chằm vào kẻ toàn thân áo đen, khăn đen che mặt, ngay cả cái trán và mu bàn tay lộ ra bên ngoài đều dùng bột phấn màu đen bôi lên. Y cũng không vội vàng vạch trần thân phận của kẻ này, mà là ngồi trên mép giường, liếc mắt đánh giá trên dưới, cuối cùng đối mặt với ánh mắt của bóng đen.

Người kia bị ánh mắt âm lãnh của Tô Chuyết nhìn đến lạnh cả tim, một tia ngạo khí ban đầu cũng không còn sót lại chút gì. Hắn đột nhiên thở dài, nói ra:

- Gia Cát Tranh đã chết, không ngờ rằng ta vẫn bị mắc bẫy ngươi rồi!

Tô Chuyết không có chút nào kỳ quái, thản nhiên nói:

- Ở trên đường thành tây, Gia Cát huynh đã chết rồi. Thế nhưng ta đoán được ngươi nhất định sẽ nấp ở một góc nào gần đó, vì vậy ta tương kế tựu kế, giả bộ như Gia Cát huynh vẫn còn cứu được, dụ ngươi mắc lừa. Sau kho trở về, vì đề phòng ngươi không biết, ta cố ý viết một tờ đơn thuốc, để La tổng quản ra ngoài đi lấy thuốc. Đơn thuốc kia có mấy vị thuốc rất không thường gặp, gần như phải chạy khắp nửa thành Biện Lương mới tìm được. Gióng trống khua chiêng như thế, ta nghĩ chắc chắn ngươi sẽ nhận được tin tức. Quả nhiên ngươi đã đến, cũng đã rơi vào trong bẫy rập của ta!

Người áo đen thở dài:

- Người khác nói chớ nên đối địch với Tô Chuyết, bây giờ cuối cùng ta mới hiểu được câu nói này có ý gì. Ngươi thật sự rất đáng sợ!

Tô Chuyết cũng không quan tâm câu nói này đến cùng là tán dương hay là mỉa mai. Y cất giọng bi phẫn, run rẩy hỏi:

- Tại sao ngươi phải sát hại Gia Cát huynh? Huynh ấy và ngươi không oán không cừu!

Nhưng người kia không hề có vẻ áy náy nào, đáp:

- Người mà ta giết cũng đều không oán không cừu với ta. Ta chưa từng giết người bởi vì thù hận!

Tô Chuyết cả giận nói:

- Thế nhưng việc giết Gia Cát Tranh cũng không hề quan trọng đối với với kế hoạch của các ngươi! Huynh ấy lẽ ra không cần phải chết!

- Không sai, lẽ ra hắn không cần phải chết.

Người áo đen thế mà đồng ý cách nói của Tô Chuyết, nói tiếp:

- Thế nhưng hắn quá thông minh, quá mức cố chấp. Người thông minh kiểu gì cũng sẽ chết sớm hơn kẻ đần một chút. Gia Cát Tranh đã đoán ra ta, nếu như không giết hắn, hắn nhất định sẽ tra ra được ta!

Tô Chuyết cười lạnh:

- Ta cũng rất thông minh, cũng rất cố chấp, hơn nữa ta cũng đã tra ra được ngươi. Thế nhưng ngươi lại không giết được ta, ngược lại trở thành tù nhân của ta!

Người áo đen lần nữa biểu thị đồng ý, nói:

- Không sai, ta không giết được ngươi. Ngươi có thể giết ta để báo thù cho bằng hữu đã chết!

Tô Chuyết vẫn như cũ cười lạnh:

- Nếu như muốn giết ngươi, thì vữa nãy đã động thủ rồi! Ngươi muốn để ta giết ngươi, như vậy thì không còn chứng cứ. Bản án của đám người Vương Hoàn cũng không còn cách nào phá giải. Ngươi cho rằng ta sẽ làm như vậy sao?

Người áo đen thở dài, nói:

- Ta biết ngươi sẽ không làm như thế, bởi vậy ta cũng mới biết mình còn chưa chết trong thời gian ngắn. Mặc dù ta rất chán ghét kẻ chơi đùa tâm cơ, đùa bỡn âm mưu, bất quá ngươi lại làm cho ta rất tôn kính. Ngươi là một đối thủ tốt, một đối thủ đáng giá tôn kính. Bất quá bây giờ Gia Cát Tranh cũng đã chết, ngươi còn làm thế nào phá giải vụ án này được? Còn ai có thể nghe ngươi dông dài đây?

Tô Chuyết hừ một tiếng, nói:

- Ngươi không cần lo lắng. Ta sớm đã gửi thư đi, sáng sớm ngày mai, Dự Yến vương Triệu Yến, hộ quốc tướng quân Vương Định Biên, Hộ bộ thượng thư Trần Trung đều sẽ tiến về Hình bộ công đường. Ở nơi đó, ta sẽ lật tẩy âm mưu của các ngươi trước mặt mọi người! Ta cũng sẽ vạch trần tội giết người của ngươi trước công chúng, Phục Bộ Thiên Chiến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.