Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 226: Chương 226: Di hận (*)




(*) Di hận: Mối hận suốt đời

Rốt cục Vương Định Biên vẫn dẫn theo thủ hạ rút lui, một trường phong ba tạm thời tiêu tan. Nhưng gương vỡ khó lành, chuyện đã làm cũng không còn cách nào vãn hồi, hạt giống phân tán gieo xuống, cuối cùng sắp nảy mầm kết quả. Tô Chuyết đứng một mình ở tim đường, ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời u ám, cũng giống như tâm tình của y và thế cục của kinh thành vậy. Nghĩ không ra thời gian có mấy ngày ngắn ngủi, xu thế mưa gió sắp đến, đã trở nên mây đen ép thành.

Tô Chuyết mang theo tâm tình nặng nề trở về Gia Cát phủ. Quản gia trong phủ thấy y trở về một thân một mình, hơi có chút kinh ngạc. Tô Chuyết chú ý tới ánh mắt hỏi dò của quản gia, hỏi:

- Sao vậy? Gia Cát huynh vẫn chưa về sao?

Quản gia đáp:

- Sáng nay lão gia và công tử cùng rời đi, thì không còn trở về nữa.

Tô Chuyết nhíu mày, nhớ tới lúc ấy ở Yêu Hương lâu phát hiện trong hộp son phẫn dính phải một chút phấn than. Vì thế Gia Cát Tranh liền lần theo manh mối này, muốn nhìn xem có đột phá hay không. Vậy mà lúc này đã là buổi chiều rồi, cho dù đi điều tra, cũng không cần mất ăn mất ngủ như thế chứ. Y hỏi quản gia:

- Chỗ nào trong thành có khá nhiều cửa hàng bán son phấn bột nước vậy?

Quản gia đáp:

- Tiểu nhân là một đại nam nhân, cũng không mua son phấn bột nước, thật đúng là không rõ lắm. Bất quá phần lớn kinh thành làm ăn là ở hai thành Đông Tây, các sạp hàng nhỏ khác phần lớn đều bán chút trái cây gì đó, không nghe nói có lựa chọn bán son phấn. Thành đông đều bán một số đồ chơi quý báu, tiểu nhân nghĩ của hàng bán loại đồ này, hẳn là tập trung ở thành tây mới đúng!

Tô Chuyết gật đầu, hỏi rõ phương hướng thành tây, rồi lại ra ngoài lần nữa, muốn đi gặp Gia Cát Tranh. Đường xá không tính là gần, nhưng y cũng không cưỡi ngựa, một mình chậm rãi bước đi. Vừa đi vừa suy tư tình tiết vụ án. Vốn cho là theo đường manh mối Nguyệt Thiền, tra ra được Triệu Yến, có lẽ vấn đề sẽ dần dần rõ ràng. Ai biết cách làm người của Triệu Yến để Tô Chuyết cho rằng hắn cũng không phải là hung thủ. Manh mối này tựa hồ cứ thế mà gãy mất.

Hết thảy lại phải bắt đầu lại từ đầu. Mặc dù Tô Chuyết còn không thể biết được toàn bộ chân tướng câu chuyện, bất quá luôn mơ hồ cảm giác được mình liên tục bị kẻ khác nắm mũi dắt đi. Dường như kẻ nấp trong bóng tối muốn để y làm gì thì y phải làm đó. Đầu tiên là tra ra được Trần Bình Nguyên, tiếp theo Trần Bình Nguyên bị giết. Sau đó tìm tới Nguyệt Thiền, Nguyệt Thiền cũng bị giết. Cuối cùng đến Triệu Yến, thế là Vương Định Biên bám gót mang binh vây quanh vương phủ, suýt chút nữa gây nên xung đột. Nhạn qua lưu tiếng, làm nhiều chuyện như vậy, không để lại một chút dấu vết là chắc chắn không thể được. Tô Chuyết mơ hồ đoán được kẻ đằng sau màn, cười lạnh một tiếng, muốn lợi dụng ta làm quân cờ sao? Ta tuyệt đối sẽ không làm quân cờ của người khác!

Y đi vào thành tây đã gần như sắp hết giờ Mùi. Trên phố xá vẫn như cũ vô cùng náo nhiệt, người đến người đi nối liền không dứt, tiếng rao hàng của cửa hàng bên đường không ngừng bên tai. Bất quá sắc trời dần dần u ám, cũng để cho rất nhiều người tăng nhanh bước chân, mua đồ cho xong rồi về nhà trước khi trời sắp đổ mưa. Tô Chuyết đột nhiên cũng ý thức được mình cứ tìm kiếm Gia Cát Tranh chẳng có mục đích như thế thì có vẻ hơi ngốc. Y cười khổ một hồi, bỗng nhiên thấy một đầu hẻm nhỏ phía trước có mười mấy người đang tụ tập.

Những người này chen chúc ở đó, chỉ trỏ, cũng không biết đang nhìn thứ gì. Tô Chuyết nổi lòng hiếu kỳ, cũng chen vào, muốn nhìn thử xem rốt cục có chuyện gì. Y lách vào từ khe hở giữa đám người, nhìn rõ hẻm nhỏ này nguyên lai là một ngõ nhỏ chồng chất những vật linh tinh, chiều rộng không quá ba thước. Bởi vì không có người nào đi lại, thương gia gần đó lại đổ một ít rác rưởi, làm cho bên trong ngõ nhỏ cực kỳ dơ dáy bẩn thỉu.

Nhưng mà ở giữa ngõ nhỏ lại có một người đang nằm sấp, không nhúc nhích. Nhìn xem trang phục trên người hắn, đây chẳng phải là Gia Cát Tranh sao?! Tô Chuyết giật nảy cả mình, vội vàng vọt tới, ôm lấy Gia Cát Tranh. Chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, không có chút màu máu nào, thân thể cũng đã hơi lạnh. Tô Chuyết tuyệt đối không ngờ đến tình hình này, trong nháy mắt cảm thấy hoang mang lo sợ, không biết làm sao. Y vươn cánh tay run run về phía chóp mũi Gia Cát Tranh, tìm tòi hơi thở của hắn. Nhưng mà vừa chạm vào một lần, trái tim Tô Chuyết chìm thẳng xuống đáy cốc.

Nhìn xem gương mặt kiên nghị của Gia Cát Tranh, trái tim Tô Chuyết như bị đao cắt. Y há hốc mồm, nhưng không phát ra được một chút thanh âm nào. Y ngâng đầu nhìn về phía đám người, muốn tìm kiếm sự trợ giúp. Nhưng mà những người này chỉ nhìn từ xa chỉ trỏ, không dám cũng không nguyện ý tới gần. Bọn họ sợ chọc phải rắc rối, dính phải xúi quẩy. Tô Chuyết cứ thế mà ôm Gia Cát Tranh, ngồi liệt trên mặt đất, trời đất mênh mông, khiến y cảm thấy vô cùng cô độc thê lương. Chẳng biết lúc nào, ánh mắt của y đã trở nên đỏ bừng, trong hốc mắt rịn ra lệ quang, cổ họng cũng có một tảng đá lớn tắc nghẹn, ngay cả hô hấp đều mang theo đau đớn.

Tô Chuyết cầm tay phải của Gia Cát Tranh, phát hiện bàn tay phải của gã nắm thật chặt, dường như đang nắm chặt thứ gì. Y dùng sức cậy ra, phát hiện chính là một hộp phấn than màu đen. Huynh ấy muốn nói với mình điều gì sao? Tô Chuyết nghĩ thầm. Hiện tại y đã biết, nhưng có thể làm thế nào đây?

Ánh mắt của Tô Chuyết thay đổi mấy lần, từ kinh hãi đến bi phẫn, cuối cùng lại trở nên vô cùng kiên nghị, bên trong kiên nghị lại mang một tia tàn nhẫn vô tình lãnh khốc. Cuối cùng y không để cho nước mắt chảy xuống, mà bỗng nhiên đưa đầu tới gần khuôn mặt của Gia Cát Tranh, dường như đang lắng nghe Gia Cát Tranh nói chuyện. Tô Chuyết ngẩng đầu lên, điên cuồng hô:

- Ta nhất định sẽ cứu sống huynh!

Hô xong rồi dùng song chỉ liên tục điểm xuống mấy chỗ huyệt vị trên ngực Gia Cát Tranh.

Làm xong hết thảy, Tô Chuyết ôm lấy thi thể của Gia Cát Tranh, xông ra hẻm nhỏ như không cần mạng, chạy trên đường lớn. Đám người tới lui nhìn xem y ôm ngang một người, dáng vẻ như điên dại, vội vàng né qua một bên, sợ bị y đụng phải. Tô Chuyết triển khai khinh công, căn bản chẳng quan tâm đến việc tiết kiệm thể lực, một đường vọt tới Gia Cát phủ. Quản gia trông thấy Tô Chuyết ôm Gia Cát Tranh xông vào, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Tô Chuyết đã mang người chạy về phòng, phanh một tiếng đóng cửa lại.

Quản gia đứng trước cửa khẽ đẩy đẩy, nhưng cửa đã khóa lại. Hắn lo lắng hỏi:

- Tô công tử, chuyện gì xảy ra a? Lão gia thế nào rồi?

Ở trong phòng Tô Chuyết hô:

- Gia Cát huynh bị trọng thương, hiện tại mạng sống như treo trên sợi tóc. Ta phải chữa thương cho huynh ấy, không ai được quấy rầy!

Quản gia lấy làm kinh hãi, không còn dám lên tiếng. Nhưng mà cuối cùng hắn không yên lòng, chờ ở ngoài cửa, muốn chờ Tô Chuyết đi ra, hỏi cho rõ tình huống. Qua hơn nửa canh giờ, Tô Chuyết hé cửa ra một đường nhỏ, dường như đã biết quản gia ngay ở trước cửa, chỉ đưa ra một trang giấy, nói:

- Chiếu theo toa thuốc này mà bốc thuốc đun sắc, phải nhanh lên!

Quản gia cuống quít cầm phương thuốc đi ra ngoài, chạy đến hiệu thuốc gần nhất, rồi mới kịp liếc mắt nhìn phương thuốc. Ai ngờ trên giấy viết lít la lít nhít mấy chục vị thuốc, tiểu nhị bốc thuốc liếc mắt nhìn, bốc mười mấy vị, lại áy náy nói:

- Thật có lỗi, vị thuốc trên phương thuốc này thực sự quá trân quý, tiểu điếm không có đâu!

Quản gia sững sờ, vừa định mắng vài câu, nghĩ lại, bây giờ tính mạng của Gia Cát Tranh đang như ngàn cân treo sợi tóc, làm sao còn có thời gian cãi cọ được đây, đành phải tìm một con ngựa, chạy đến hiệu thuốc lớn hơn. Dược liệu mà Tô Chuyết viết xác thực hiếm có, có một số bình thường hầu như không dùng được, tiệm thuốc không bán được, tự nhiên thiếu hàng. Quản gia không ngừng chạy khắp nửa cái thành, mới chuẩn bị xong đầy đủ tất cả dược liệu.

Hắn đổ mồ hôi đầy đầu chạy về phủ, không màng đến việc nghỉ ngơi, lại đến phòng bếp tự mình sắc thuốc. Bận rộn nửa ngày như thế, chờ đến thuốc sắc xong, trời cũng đen rồi. Hắn cầm chén thuốc bưng đến cửa phòng, nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng. Tô Chuyết vẫn như cũ chỉ mở ra một khe cửa hẹp, chỉ thấy trong phòng khói mù lượn lờ, không biết đang làm gì. Tô Chuyết tiếp nhận chén thuốc, nói với quản gia:

- Gia Cát huynh đã không còn đáng ngại, có chén thuốc này, chắc là không có vấn đề gì nữa. Bây giờ huynh ấy cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ông cũng về nghỉ ngơi đi!

Quản gia nghe được lời này, hơi chút yên tâm. Một phen giày vò, quả thực làm hắn mệt hết cả người, liền gật đầu, tập tễnh trở về phòng. Tô Chuyết bưng chén thuốc, một lần nữa khóa kỹ cửa phòng. Nhưng mà Tô Chuyết không có vẻ gì là vội vã, nhẹ nhàng đặt chén lên trên bàn, căn bản không có ý định mớm thuốc. Thần sắc trên mặt y càng bình tĩnh đến đáng sợ, một đôi mắt tuy lạnh lùng, lại mơ hồ bắn ra ánh sáng hừng hực như ngọn lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.