Hoa Bình lớn tiếng nói:
- Lăng Sương, Vương Trọng Bình, Mã sư phụ, Tô Chuyết để chúng ta tới cứu các người!
Mấy người bị giam giữ ngơ ngác nhìn nhau, như đang cùng ở trong mộng vậy.
Lăng Sương vội hỏi:
- Thật sự là Tô Chuyết ư? Làm sao hắn biết chúng ta bị giam cầm ở đây?
Hoa Bình đáp:
- Hắn đã viết rõ trên thư, các người xuất hiện vu oan hắn nhất định là do chịu ép bức. Mà Vệ Tiềm ở kinh thành ngoại trừ Giả phủ cũng không có chỗ khác giấu người. Bởi vậy thừa dịp tối nay Giả phủ trống rỗng, chính là thời cơ tốt để cứu người.
Lăng Sương và Tô Cầm nhìn nhau, nói:
- Ta đã nói rồi, lấy tài trí của Tô Chuyết nhất định có thể biết là ta thân bất do kỷ!
Trong mắt Tô Cầm chứa đựng nước mắt, gật đầu không ngừng. Mã Chân cũng vui đến phát khóc, nói:
- Ta và Tô công tử mới chỉ gặp nhau một lần, không ngờ rằng Tô công tử cũng không oán hận ta...
Lăng Sương hỏi:
- Bây giờ Tô Chuyết ở đâu? Ta phải ngay mặt nói xin lỗi, dập đầu bồi tội cho hắn!
Sắc mặt Hoa Bình buồn bã, đáp:
- Tô Chuyết đã...
Yến Linh Lung tiếp lời nói:
- Tô Chuyết, đã chết...
Trong nhà đá lập tức tĩnh lặng như chết, hồi lâu mới nghe thấy tiếng khóc nức nở. Nguyên lai Tô Cầm và Vân Tiểu Cẩm nghe được tin dữ, nhịn không được khóc ra tiếng. Lăng Sương đột nhiên hung hăng tự tát mình hai cái bạt tai, khóc không thành tiếng:
- Là ta hại hắn...
Hoa Bình nhịn xuống đau buôn trong lòng, nói:
- Hiện tại không phải thời điểm đau lòng, trước tiên gia quyến đi theo huynh đệ Tứ Hải Minh rời khỏi thành, Lăng Sương, Vương Trọng Bình, Mã sư phụ, bây giờ chúng ta tiến cung đi liều mạng với Vệ Tiềm!
Ba người cùng kêu lên được đó, ôm theo đầy lửa thù hận, tiếp nhận binh khí người khác đưa tới, đi theo Hoa Bình và Yến Linh Lung giết đến hoàng cung.
Mà giờ khắc này hoàng thành sớm đã thành một chốn Tu la. Vương Định Biên gắng hết sức chống đỡ, thế nào cũng không thấy mấy đội khác chạy đến. Trong lòng của hắn lạnh lẽo, đoán chừng những người khác ngay cả cửa cung cũng không vào được. Chỉ có một đội nhân mã này của mình tiến thối lưỡng nan, đã lâm vào tuyệt cảnh. Bất quá Vũ Lâm vệ cũng không dễ chịu gì, mặc dù là tinh anh nhưng lại không chiếm ưu thế về nhân số. Trải qua mấy lượt tấn công, song phương đều đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ đang xem ai sẽ ngã xuống trước tiên.
Đột nhiên tiếng hò hét rung trời, Giả Toàn Trung bỗng nhiên thúc ngựa giương đao, dẫn theo nhân mã Thành Phòng doanh chém giết tới. Người của Vũ Lâm vệ phát ra một tiếng reo hò, bọn họ cũng biết lúc này Giả Toàn Trung phụ trách thủ vệ cung thành, hơn nữa đêm nay cũng do bọn họ thông báo tin tức nên Vũ Lâm vệ mới có chuẩn bị. Nhưng mà rất nhanh Vũ Lâm vệ đã không còn kêu được, bởi vì Thành Phòng doanh không chỉ xông về phía người của Vương Định Biên, mà cũng nâng đao chém về phía mình. Rất nhiều người còn không có hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì đã bị một đao chém gục.
Giả Toàn Trung nhìn thấy Vương Định Biên toàn thân đẫm máu bên trong đám người, nhưng vẫn nâng đao liều mạng chém giết, trong lòng hơi động, thúc ngựa phóng về phía Vương Định Biên. Vừa chạy vừa kêu:
- Nghịch tặc chịu chết đi!
Vương Định Biên nghe thấy tiếng kêu, quay đầu nhìn lại, trông thấy bóng dáng Giả Toàn Trung vọt tới, lập tức cơn giận bắn ra hết, đem phẫn nộ tràn ngập trút hết lên thân hắn. Vương Định Biên không đợi Giả Toàn Trung đến gần, cương đao cầm trong tay đã bay vút ra. Cương đao xoay vòng bay thẳng đến trước ngực Giả Toàn Trung. Sắc mặt Giả Toàn Trung lập tức trắng bệch, ngay cả trốn tránh cũng quên mất.”Phốc” một tiếng, may mắn chỉ là chuôi đao đụng vào ngực, bất quá kình lực hung mãnh trên đao va chạm lại đánh Giả Toàn Trung rơi khỏi lưng ngựa.
Giả Toàn Trung cuống quít đứng lên, trước mắt chỉ thấy bóng người lắc lư, đâu có phân rõ được địch ta. Hắn luôn được nuông chiều từ bé, nơi nào thấy qua đánh trận thật sự đây, trong đầu vang lên ông ông, nhất thời ngẩn ra. Không biết là ai đẩy mạnh sau lưng, Giả Toàn Trung lảo đảo một cái, ngã trên mặt đất. Vừa ngã xuống cũng không đứng dậy được nữa, móng ngựa chân người đạp hết lên thân. Giả Toàn Trung đau đớn kêu một tiếng, máu thịt be bét, biến mất bên trong bụi mù.
Vệ Tiềm dừng ngựa, trước sau đi theo đằng sau đại đội Thành Phòng doanh. Ở bên cạnh ông ta, Vệ Thắng dẫn theo mười mấy người áo đen nghiêm trang đứng đó. Trong ánh mắt của những kẻ này lộ ra một tia âm lãnh, phảng phất như ác quỷ bò lên từ địa ngục. Bọn chúng không có có tên tuổi, chỉ có hình xăm khô lâu trên cánh tay. Bọn chúng chính là tử sĩ được Tụ Nghĩa sơn trang đào tạo ra!
Vệ Thắng nhìn về phía cảnh chém giết thảm thiết phía trước, trong ánh mắt chớp động ngọn lửa, nói:
- Phụ thân, động thủ đi!
Vệ Tiềm lại cau mày, trầm ngâm nói:
- Đại nội thị vệ còn chưa ra tay. Bọn chúng đều là hạng người có võ công cao cường, chỉ bằng vào nhân thủ của chúng ta, dù cho đột phá được phòng tuyến thì cũng sẽ tử thương rất lớn. Làm sao Mạnh Thư Điền còn chưa tới...
Bỗng nhiên một giọng nói bình thản vang lên:
- Không cần chờ đâu, bọn họ sẽ không tới!
Giọng nói người này tựa như vang lên bên tai, Vệ Tiềm không khỏi giật nảy cả mình. Vừa rồi đang chuyên tâm vào chiến trường phía trước, vậy mà không cảm giác được có người đến gần. Đột nhiên thấy hoa mắt, Mạnh Thư Điền ngã xuống mặt đất đằng trước. Một người áo xám, che mặt che mắt, đang đứng cách đó không xa.
Vệ Tiềm liếc mắt nhận ra, cau mày nói:
- Là ngươi...
Ngýời áo xám không nói một lời, nhýng một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vệ Tiềm. Vệ Thắng không nhịn ðýợc, từ trên lýng ngựa nhảy lên trýớc, lăng không một chýởng, đánh về phía ngýời áo xám. Ngýời áo xám không chút hoang mang, chậm rãi giõ tay lên. Song chýởng chạm nhau, Vệ Thắng theo thế từ trên cao nhìn xuống, vốn cho rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay. Ai ngờ ngýời áo xám lại vững nhý bàn thạch, gạch ðá xanh dýới bàn chân “Ba” một tiếng vỡ thành mấy miếng. Mà lòng bàn tay Vệ Thắng lại phản chấn ngược về một luồng lực lớn, trước ngực như đụng phải búa tạ bay ngược ra ngoài.
Vệ Tiềm biến sắc, bay người lên trước tiếp được thân thể Vệ Thắng. Hắn đỡ Vệ Thắng, bật thốt lên:
- Ngươi là hòa thượng Thiếu Lâm?!
Người áo xám chậm rãi cởi khăn che mặt và khăn trùm đầu xuống, lộ ra một cái đầu trọc và khuôn mặt thanh tú, chắp tay trước ngực nói:
- Thiếu Lâm, Tịnh Trần!
Đúng lúc này, ngoài cửa thành hoàng cung truyền đến tiếng động xô cửa “Phanh phanh“. Mà trên thành cung bỗng nhiên thả xuống mười mấy sợi dây thừng, từng bóng đen đu dây thừng trượt vào hoàng thành rồi mở cửa thành ra trước. Vệ Tiềm phẫn phẫn nộ quát:
- Lũ trộm cướp này!
Người tới chính là bầy cướp của Tứ Hải Minh. Hoa Bình và Yến Linh Lung dựa theo diệu kế trong túi gấm mà Tô Chuyết để lại, ra đâu vào đấy, cuối cùng cũng thấy được chỗ quyết chiến. Cửa thành mở rộng, quân trấn thủ biên cương của Vương Thành mang theo vẻ phong trần, giục ngựa xung phong tiến đến. Mấy phe nhân mã trong hoàng cung chưa bao giờ thấy qua quân đội như vậy, đám người này toàn thân bẩn thỉu, ngay cả khôi giáp cũng tàn tạ không chịu nổi. Nhưng ánh mắt của bọn họ lại lộ ra sát ý vô biên, bọn họ trông thấy máu tươi giống như sói đói trông thấy con mồi vậy.
Từ trước đến nay Thành Phòng doanh chỉ biết ức hiếp người lương thiện, làm sao có thể đối địch với một nhánh quân như dã thú được đây? Kỵ binh Vương Thành vọt tới, Thành Phòng doanh tan tác trước tiên, từng người vứt xuống đao thương, chạy trốn tán loạn. Vệ Tiềm từ xa trông thấy tình thế đột ngột chuyển thẳng xuống dưới, hận ý trong lòng dần dày thêm. Hắn vung tay lên, nói với bọn người áo đen sau lưng:
- Giết vào hoàng cung, giết Hoàng đế lão nhi!
Đám người áo đen không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu, rồi phân tán ra bốn phía, phóng về phía hoàng cung. Nhìn xem thế cục cả bàn đã dần dần không ổn, đột nhiên Vệ Tiềm sinh ra một tia thê lương. Hắn nhìn xem Vệ Thắng, một chưởng vừa nãy mặc dù đã bị ăn thiệt thòi, nhưng còn chưa bị thương nặng. Hắn ghé vào bên tai con trai độc nhất nói:
- Tìm cơ hội chạy đi!
Nói xong câu đó rồi đẩy Vệ Thắng ra bên ngoài đoàn người, bản thân thì đột ngột vụt lên từ mặt đất, vung chưởng đánh về phía Tịnh Trần.