Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 239: Chương 239: Thần hồn nát thần tính




Vương Định Biên ngồi trên lưng ngựa, trong lòng càng cảm thấy bất an, mí mắt cũng nhảy không ngừng. Giả Ngạn Tri nói rằng ông ta cũng rất đồng tình tao ngộ của Vương gia, đồng ý giúp đỡ bắt tên bại hoại hoàng thất Triệu Yến đem ra công lý, cũng coi như báo thù cho Vương Hoàn.

Tuy nói từ xưa đến nay, hình không thượng đại phu ( Pháp luật không động đến những người có địa vị), càng không có vương hầu công thân nào bởi vì loại sự việc này mà phải nhận qua tai ương lao ngục. Nhưng con trai độc nhất của Vương gia bị hại chết, Vương gia đã tuyệt hậu, Vương Định Biên còn có gì mà phải sợ chứ? Chỉ cần có thể giết được Triệu Yến báo thù, mọi việc đều không quan trọng nữa. Hết thảy sớm đã giao hẹn xong rồi, nhưng mà khi nước đã đến chân, Vương Định Biên làm thế nào cũng không sao ổn định được tâm thần. Hành vi của mình đã coi như là phạm thượng làm loạn, nhưng bước ra một bước này thì không còn chỗ trống để quay đầu nữa rồi.

Hắn hít sâu một hơi, cung thành ngay ở ngay trước mặt. Vương Định Biên ghìm ngựa dừng lại, ra lệnh cho quan truyền tin tiến lên. Quan truyền tin kia chiếu theo ước định mà nhấc lên bó đuốc, đong đưa trái phải ba lần. Chỉ một lúc sau, trên gác cửa thành cũng có một bó đuốc sáng lên đong đưa ba lần. Lại đợi không lâu sau, cửa cung chậm rãi mở ra. Vương Định Biên mừng thầm trong bụng, vung tay lên, quân mã sau lưng theo thứ tự phòng vào trong cung thành. Xung quanh không nghe thấy tiếng người, chỉ có thanh âm lốp cốp của móng ngựa.

Mấy ngàn nhân mã xông vào hoàng thành, lại không hẹn mà cùng dừng bước. Có rất nhiều người là lần đầu tiên tiến vào nơi đây, đầu óc có chút choáng váng. Đại quân vào cửa thành, đối diện là một quảng tượng rộng rãi lát bằng đá xanh, dài rộng ước chừng hai trăm bước. Trong lúc nhất thời khó có thể phân biệt được phương hướng, chỉ nhìn thấy nơi xa có một tòa kiến trúc nguy nga, chỉ riêng bậc thang đã cao đến hai tầng lầu.

Vương Định Biên là người cuối cùng tiến vào cung thành, vừa vào cửa đã không nhịn được nhíu mày. Cảm giác bất an mơ hồ xông thẳng lên não, không khí này có chút không đúng, thực sự quá an tĩnh rồi. Cửa thành sau lưng hắn chậm rãi đóng lại, phát ra một tiếng “Phanh”, khép chặt lại. Vương Định Biên bắt đầu lo lắng, đột nhiên phát giác trong cửa thành không có bất kỳ ai. Rõ ràng đã nói là có người tiếp ứng, nhưng đâu thấy có bóng người nào?

Chợt có tiếng pháo nổ, ánh lửa dâng lên ngút trời. Dưới bậc thềm cung điện, bỗng dưng có một đội giáp sĩ xông ra, ước chừng hơn nghìn người. Đoàn người này kết đội thành hình chữ nhật, hình thành một tấm chắn giữa Vương Định Biên và cung điện. Trái tim của Vương Định Biên đột nhiên co rút, phẫn nộ quát:

- Tiểu nhân lừa ta!

Hắn hiểu được mình đã mắc lừa Giả Ngạn Tri rồi. Chỉ tự trách bản thân bị thù hận làm choáng váng đầu óc, thế mà dễ dàng tin tưởng kẻ tiểu nhân đó. Hắn cũng không thấy lạ lẫm với đội nhân mã trước mắt, đó chính là Vũ Lâm vệ dùng để phòng vệ hoàng thành!

Vũ Lâm vệ chính là dũng sĩ trong trăm có một, từng người mặc khôi giáp sáng bóng, khí thế phi phàm. Mấy ngàn người dưới tay Vương Định Biên thấy trận thế này thì trong lòng cũng có chút e sợ, dưới chân lùi về sau hai bước, hai mặt nhìn nhau. Vương Định Biên biết rằng đã đến bước này rồi, cũng không còn cách nào quay đầu nữa. Mặc dù Vũ Lâm vệ lợi hại, nhưng từ trước tới nay bọn họ chưa từng gặp qua chiến trận thật sự, chưa hẳn đã bằng thủ hạ thân kinh bách chiến của mình.

Bên phe Vũ Lâm vệ, một tên Thiên tướng thúc ngựa tiến lên, quát:

- Vương Định Biên, ngươi được Hoàng Thượng sủng tín, thế mà dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo vậy à, quả thật là tội đáng chết vạn lần! Mau mau xuống ngựa chịu đầu hàng, chờ đợi Hoàng Thượng trách phạt! Bằng không một khi động thủ, ngươi sẽ bị ép thành thịt nát!

Trên mặt Vương Định Biên lóe lên vẻ tức giận, thầm nghĩ, ngươi là ai mà dám đứng trước mặt ta phát ngôn bừa bãi chứ. Nghĩ vậy rồi kéo ra đại cung trăm thạch, một mũi tên bắn vèo, cắm vào ngay giữa hốc mắt người kia, bắn chết hắn rớt xuống ngựa. Vương Định Biên lớn tiếng doạ người, nhất thời làm phấn chấn sĩ khí phe mình. Hắn vung lên cờ lệnh, kỵ binh sau lưng dẫn đầu xông ra đụng về phía Vũ Lâm vệ.

Một trăm bước, năm mươi bước... Khoảng cách giữa hai quân càng lúc càng gần, đã có thể nhìn thấy lửa giận hừng hực bắn ra từ trong mắt đối phương. Vũ Lâm vệ chưa hề trải qua giao đấu như thế này, từng người nuốt một ngụm nước bọt, nắm chặt trường mâu trong tay. Một loạt kỵ binh mang theo khí thế sấm đánh, mang theo khí thế một đi không trở lại, hung hăng đụng vào trong Vũ Lâm vệ. Máu tươi lập tức dâng trào tận trời, bậc thềm cung điện bằng đá ngọc trắng ngay lập tức bị nhuộm đỏ...

Vạn Chương mặc khôi giáp, dương dương đắc ý đứng trên cửa thành tây. Mặc dù trước đây hắn từng làm trưởng sử trong quân đội, nhưng lại làm quan văn, chưa từng được mặc giáp trụ. Lần này cố ý đặt trước một bộ, không chỉ vì đêm nay thủ thành, càng là vì mai sau tân quân (vua mới) luận công ban thưởng, bày ra oai phong. Hắn biết tối nay việc mình cần làm kỳ thật căn bản không có công lao đáng nói, đại chiến đều ở trong cung thành, ai lại tới cửa thành tây này chứ? Hơn nữa Vạn Chương cũng tự hiểu được rằng mình không phải là chuyên gia lãnh binh đánh trận, rời xa chốn thị phi đó cũng tốt. Hắn đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng kêu đau đớn.

Trong lòng Vạn Chương cảm thấy kỳ quái, quay đầu nhìn lại, đột nhiên trông thấy vệ sĩ ở cửa thang gác ngã xuống mặt đất bất tỉnh nhân sự. Hắn lại nhìn chung quanh, không hiểu sao mấy tên vệ binh thủ thành cũng ngã hết xuống đất. Đúng lúc này, cửa thành phát ra một tiếng vang nặng nề, chậm rãi mở ra.

Vạn Chương rất kỳ quái, hô:

- Kẻ nào mở cửa thành? Lúc này mở cửa thành làm gì hả?

Nhưng mà xung quanh chỉ nghe được tiếng gió, đâu có ai trả lời hắn. Trong lòng Vạn Chương biết không ổn rồi, vội vàng đi xuống dưới lầu nhìn. Nhưng dưới lầu cửa thành trống rỗng không có một bóng người. Ngay cả mấy người của Thành Phòng doanh cũng chẳng biết đi đâu. Hắn đứng trước cửa thành nhìn xem cửa thành mở rộng. Màn đêm ngoài thành tựa như ác quỷ mở ra cái miệng lớn to như chậu máu muốn cắn nuốt hết thảy mọi vật. Trái tim Vạn Chương nhảy lên thình thịch, mơ hồ nghe được tiếng vang trầm “Bịch bịch bịch“.

Bên trong cái miệng to như chậu máu kia, đột nhiên có một người một ngựa chạy vào. Người kia cưỡi ngựa bước nhanh đến gần đây. Vạn Chương chỉ nhìn thấy phía sau người kia có vô số bóng đen đi theo, ròng rã chỉnh tề chạy vào cửa thành rộng mở. Người vào đầu tiên kia đi đến trước mặt Vạn Chương, Vạn Chương không nhịn được há to miệng, run giọng nói:

- Vương... Vương Tướng quân...

Vương Tướng quân này cũng không phải là Vương Định Biên, mà là người Vạn Chương quen biết đã lâu, thì ra là Trường An Hữu Vũ vệ đại tướng quân Vương Thành. Lúc trước chính là Vương Thành bắt Vạn Chương trói lại đưa đến kinh thành. Ai biết nhân duyên gặp gỡ, Vạn Chương đút lót khắp nơi, thế mà giữ được mạng nhỏ. Mà Vương Thành lại bị điều đến biên giới tây bắc, tiền đồ mù mịt. Không ngờ rằng tối nay đột nhiên Vương Thành lại xuất hiện ở đây!

Vương Thành cũng nhìn thấy Vạn Chương, hừ lạnh một tiếng, cương đao bên hông đột nhiên rời khỏi vỏ, xẹt qua trước ngực Vạn Chương. Vạn Chương không hừ được tiếng nào, kết thúc như thế, đến chết cũng không biết xảy ra chuyện gì. Vương Thành thúc hai chân vào bụng ngựa, dẫn đầu xông vào Biện Lương. Một đội kỵ binh sau lưng, bốn người một hàng, khó mà che đậy vẻ phong trần đầy thân, chỉnh tề tiến vào trong thành

Xu Mật Sứ Giả phủ, trong phủ đèn đuốc sáng trưng. Đám người Giả Ngạn Tri và Vệ Tiềm sớm đã đi ra ngoài, chỉ để lại một bọn hạ nhân nha hoàn căn bản không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không dám tự tiện đi ngủ, cố nén cơn buồn ngủ mà canh giữ trong phủ. Trên đầu tường bỗng nhiên có từng bóng đen vọt vào, cầm đao kiếm trong tay xuất hiện trước mặt một đám hạ nhân trói gà không chặt. Lão quản gia lấy làm kinh hãi, hô lớn:

- Người tới, có ai không!

Hô nửa ngày cũng không thấy hộ vệ đi ra. Lúc này lão mới nhớ ra trong phủ phàm là người có chút công phu, thân thể khoẻ mạnh, đều đã được lão gia sai đi rồi. Hiện tại Giả phủ chỉ là một cái thùng rỗng. Những người áo đen kia để lại hai người trông chừng bọn họ, còn lại thì đi lục soát từng căn phòng một. Rốt cục có người hô:

- Tìm được ở! Ở hậu viện!

Hoa Bình và Yến Linh Lung dẫn đầu đá văng cánh cửa sắt của một căn nhà đá. Trong nhà đá vốn đang tối đen như mực, đột nhiên có ánh lửa chiếu vào, mấy người bên trong nhịn không được dùng tay chặn con mắt. Yến Linh Lung bước vào trước, hô:

- Lăng Sương, Lăng Sương!

Lăng Sương vội vàng đáp lời. Hoa Bình nâng bó đuốc lên chiếu sáng, bên trong chẳng những có Lăng Sương, mà còn có Tô Cầm, vợ chồng Vương Trọng Bình và Vân Tiểu Cẩm, cùng một nhà già trẻ Mã Chân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.