Tô Chuyết biết bản án còn chưa giải quyết, Lưu Vấn Thiên nhất định còn tới tiệm sách của Triệu Ngôn ở thành Tây. Sáng sớm hôm sau, Tô Chuyết chạy tới, quả nhiên trong phòng đã rất nhiều người đứng đấy, Lưu Vấn Thiên đang ở trong đó.
Lưu Vấn Thiên vừa thấy Tô Chuyết, trên mặt lóe lên vẻ vui mừng, nghênh đón hai bước, nói: “Tô công tử, đến sớm như vậy a? Có ý tưởng gì với vụ án này hay không? Không ngại nói ra, nhìn xem cùng bản quan có không hẹn mà hợp hay không.”
Tô Chuyết mỉm cười, vào nhà đảo mắt một vòng, thấy thi thể mặc dù đã khiêng đi, nhưng trong phòng còn giữ lại nguyên dạng, chưa có động qua. Y nói với bọn người: “Đêm qua tại hạ tỉ mỉ suy nghĩ, vụ án này có lẽ không hề giống như hôm qua chúng ta nhìn thấy. Đầu tiên, sau khi hung thủ đi vào, không phải là trực tiếp giết chết Triệu Ngôn, mà là bắt ông ta, lấy dây thừng trói lại tay chân. Điểm này chỉ cần trở về kiểm tra vết dây hằn trên tay chân thi thể, thì có thể xác định.”
“Sau khi khống chế được Triệu Ngôn, hung thủ tìm kiếm trên giá sách, cố ý tùy tiện vứt bỏ sách trên giá sách, tạo thành một loại hiện trường giả cướp tiền. Các vị nhìn những cuốn sách trên mặt đất này, ở mặt trên cơ hồ đều bắn lên máu tươi. Nếu như giết người rồi lại làm như trên, vậy những cuốn sách này sẽ chỉ thấm vết máu ở mặt dưới, sẽ không ở mặt trên của sách lưu lại nhiều máu như vậy. Hung thủ làm như thế, chính là vì che giấu ý đồ thực sự của hắn, đó chính là muốn tìm đến một quyển sách!”
Lưu Vấn Thiên đánh gãy y, nói: “Sách? Sách gì? Sao hắn phải tìm sách? Hẳn là quyển sách kia rất có giá trị ư?”
Tô Chuyết cười lắc đầu, nói: “Hôm qua tại hạ đã nói qua, hung thủ không phải vì tài. Hơn nữa, cho dù một quyển sách nào đó có giá trị không nhỏ, cũng sẽ không đặt trên loại kệ sách này. Hung thủ là vì thiêu hủy quyển sách này!”
Người ngoài sững sờ, không rõ lời Tô Chuyết nói có ý gì. Tô Chuyết giải thích: “Các vị nhìn, chỗ thi thể nằm sấp có một chồng tro tàn, là đốt giấy rồi lưu lại. Mà hôm qua tại hạ phát hiện, quần áo trước ngực người chết có dấu vết cháy khét rất nhỏ. Điều này nói rõ hung thủ ở trước mặt người chết đốt sạch quyển sách này, sau đó giết chết Triệu Ngôn. Lúc đó nhiệt độ đống lửa còn dư, thi thể đổ vào trên đống lửa, thì sẽ lưu lại vết tích như thế.”
Lưu Vấn Thiên rốt cuộc minh bạch, nghi ngờ nói: “Vì sao hung thủ phải làm như vậy?”
Tô Chuyết nói: “Chỉ cần tìm ra quyển sách mà hung thủ đốt là quyển nào, hẳn có thể biết hung thủ vì sao muốn làm như thế...”
Tôn Tiểu Lục đứng ở một bên, bước lên phía trước nói: “Vậy tiểu dân liền đi dò tra!”
Tô Chuyết gật gật đầu, nói: “Nghi điểm thứ hai, chính là bài thơ này. Hôm qua chúng ta nhìn thấy bài thơ máu này, tự nhiên sẽ cho là Triệu Ngôn lưu lại, thế nhưng cái này lại có mấy vấn đề. Tại hạ phát hiện, ngón trỏ tay phải của Triệu Ngôn đã cắn nát, nói rõ ông ta khi còn sống đã cắn nát ngón tay viết xuống chữ bằng máu. Bởi vì nếu như ông ta viết trước khi chêt, căn bản không cần cắn nát ngón tay, chỉ cần dính máu trên mặt đất là được rồi, không cần thiết cắn nát ngón tay. Hơn nữa Triệu Ngôn bị một đao đâm vào màng tim, chẳng mấy chốc sẽ mất mạng, ông ta không có khả năng có thời gian lưu lại nhiều chữ như vậy.”
“Nhưng mà, nếu như Triệu Ngôn lưu lại mấy hàng thơ này ở trước lúc hung thủ động thủ, hung thủ không có khả năng không phát hiện. Lúc ấy vị trí thi thể là nơi này, vị trí bài thơ máu ngay phía dưới bụng ông ta. Loại tình huống này chỉ có thể là Triệu Ngôn quỳ ở chỗ này, cúi người viết xuống bài thơ máu. Động tác như vậy quá mức đáng chú ý, làm sao hung thủ lại không phát giác được. Theo như vậy thì, cũng chỉ có một giải thích, bài thơ này không phải là Triệu Ngôn lưu lại, mà là hung thủ lưu lại!”
Lưu Vấn Thiên lấy làm kinh hãi, bật thốt lên hỏi: “Hung thủ lưu lại? Làm sao có thể? Sao hắn lại vẽ vời thêm chuyện như thế, đến cùng là có ý gì?”
Tô Chuyết thở dài nói: “Đây cũng chỉ là suy đoán của tại hạ, không có chứng cứ chứng minh. Nhưng cũng chỉ có giả thiết này, mới có thể giải thích tình hình hiện trường của hung án.” Y nói xong, tất cả mọi người trầm mặc một hồi, tựa hồ đang tiêu hóa quan điểm của y. Tô Chuyết lửng thững đi đến cạnh hàng giá sách kia, chỉ thấy sách trên kệ cơ hồ toàn bộ rơi rớt xuống đất, chỉ để lại hai ba bản còn bình yên đặt ở trên kệ.
Tô Chuyết tiện tay cầm lên, nguyên lai đều là cùng một bản sách, trên mặt sách viết đề mục: Nhàn Đình Thi Sao (nhàn nhã chép thơ). Tô Chuyết lật ra trang bìa trong, phía trên chỉ viết mấy chữ “Trác Thanh Liên ghi chép”, cũng không có nhiều giới thiệu với tác giả. Tô Chuyết hơi hơi kỳ quái, lại nhìn nội dung trong sách, chỉ là sao chép một chút bài thơ nổi danh của tiền nhân, tiến hành giám định và thưởng thức một phen, cũng không lạ thường. Tô Chuyết không có cảm giác có vấn đề gì, liền tiện tay nhét vào trên giá sách.
Đúng lúc này, Tôn Tiểu Lục đột nhiên hô: “Tìm được! Tìm được rồi! Không thấy chỗ này chính là 巜 U Lan thi tập », hết thảy có mười mấy bản, toàn bộ không thấy!”
Lưu Vấn Thiên trầm ngâm nói: “U Lan... Thi tập...” Đột nhiên vỗ ót một cái, kêu lên: “A nha! Sao bây giờ ta mới nghĩ đến!”
Tô Chuyết kinh ngạc nói: “Nghĩ đến cái gì?”
Lưu Vấn Thiên nói: “Bài thơ kia a! Hôm qua chúng ta khổ tư câu đầu tiên này, không biết là có ý gì. Đến bây giờ ta mới nhớ tới, cái câu “Tiếng chim truyền ý xuân” chính là xuất từ U Lan thi tập! Bản thi tập này mấy năm trước ta cũng có vinh được dự đọc qua, viết rất không tệ...”
Tô Chuyết vội vàng cắt đứt ông ta, hỏi: “Quyển sách kia còn bán ở nơi nào?”
Lưu Vấn Thiên nói: “Ta... Trong nhà của ta có một bản!” Nói xong gọi qua một người, ra lệnh cấp tốc về nhà lấy sách.
Chỉ một lúc sau, tên sai dịch kia quả nhiên mang theo sách chạy vội mà về. Lưu Vấn Thiên lấy tay lật sách, cảm khái nói: “Quyển sách này nhiều năm trước đã từng thịnh hành một thời, trong đó hơn trăm bài thơ ca, không có chỗ nào là không phải là tinh phẩm. Năm đó một khi tấm khắc có thể in, cũng có thể gọi là giấy quý một thời thời Trường An!” Hắn nói liên miên lải nhải, nói hồi lâu, rốt cuộc tìm được một tờ, nói ra: “Ở chỗ này!”
Tô Chuyết vội tiếp qua xem xét, quả nhiên nhìn thấy một câu “Tiếng chim truyền ý xuân”, là một bài ngũ luật. Y đem toàn bộ thơ đọc hai lần, bất quá là viết ngày xuân rảnh rỗi, cũng không có gì đặc biệt. Đột nhiên Tô Chuyết thoáng nhìn một hàng chữ nhỏ dưới bài thơ: Nhâm thân năm xuân Triệu Ngôn say rượu lối viết thảo. Y không khỏi “A” một tiếng, nói: “Bài thơ này chính là Triệu Ngôn sáng tác?”
Lưu Vấn Thiên gật gật đầu, nói: “Không sai! Bản thi tập này chính là sáng tác của mấy vị văn sĩ có tài học bấy giờ, trong đó có gã Triệu Ngôn này. Tập này vừa ra, mấy người bọn họ càng là thanh danh vang dội a! Những năm trước đây, bản quan còn muốn tiếp bọn họ đâu! Sao hôm qua lại không nhớ ra được...”
Tô Chuyết trầm ngâm nói: “Thế nhưng bài thơ này cũng không có chỗ gì kỳ quái, vì sao hung thủ muốn viết trên mặt đất đâu? Vài câu chắp vá kia là có ý gì?”
Lưu Vấn Thiên vê vê râu ngắn, gật gù đắc ý nói: “Xem ra tên hung thủ này hẳn là một vị bác học phong nhã a! Bằng không thì hắn sẽ không có thể viết ra những câu thơ này. Chẳng lẽ, hắn viết những chữ máu này, chính là vì khoe khoang học vấn sao? Không sai, không sai, hung thủ nhất định là một vị thư sinh bác học, chỉ vì văn nhân xem thường nhau, liền xuống tay sát hại Triệu Ngôn, sau đó lưu lại bài thơ khoe khoang, nói cho thế nhân biết học thức của hắn cao hơn Triệu Ngôn!”
Ông ta càng nghĩ càng thấy có lý, càng nói càng giống nhìn thấy tận mắt. Tô Chuyết lại khẽ cười khổ, thầm nghĩ: “Loại giải thích này cũng quá mức gượng ép. Hung thủ gây án gọn gàng, không để lại đầu mối gì, nói rõ hắn đã trù tính thật lâu, không phải nổi ý tạm thời. Lại nói, nếu thật là khoe khoang học vấn, vì sao không lưu lại thơ của mình, mà muốn chắp vá ra một bài thơ xiên xẹo như thế?”
Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa, một tên sai dịch chạy như bay đến, trong miệng hô: “Báo —— bẩm báo đại nhân, xảy ra án mạng rồi!”