Đàn Nhân dùng một tấm bùa “cự tuyệt thần linh” đổi lấy một chốc thanh tĩnh. Bá An và cô, hai người yên lặng nhìn nhau, không nói gì một hồi lâu.
“Anh luôn tự nhận mình yêu em, nhưng anh lại vẫn hiểu lầm em suốt bấy lâu nay.” Rồi Bá An chậm rãi mở miệng, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng không nén nổi nỗi ân hận buồn phiền.
“Em yêu anh mà.” Đàn Nhân đỏ mặt lí nhí đáp. “Chưa kể cho dù anh hiểu lầm em nhưng vẫn một lòng một dạ ở bên em đó thôi.”
Không cần ngôn ngữ nào nữa, khi họ choàng tay ôm chặt nhau vào lòng, đôi trái tim, đôi linh hồn đã đạt tới sự thấu hiểu yêu thương lẫn nhau đầy sâu sắc.
“Đàn Nhân, làm vợ anh nhé!” Trải qua bấy nhiêu điều cùng nhau, cuộc đời này của anh đã thực sự không thể thiếu cô.
Cô rúc vào lòng anh, gật đầu rất khẽ khàng.
Cuối cùng, cuối cùng cô cũng có thể khiến cho Bá An chấp nhận con người thật sự của mình, cho dù là con người “hiện thực” hay là con người “chân thực” của mình.
Sau này kết hôn rồi, có lẽ cô sẽ phải dâng tấu xin từ chức nhỉ! Nhưng mà, bỗng nhiên cô cảm thấy yêu mến cái thân phận cô đồng cái trách nhiệm hỗ trợ các thần linh này ghê. Đấy cũng là một phần của chính con người cô, là giá trị sống của cô. Thậm chí nói rộng ra, ở cái thế kỷ hai mươi mốt mà loài người càng lúc càng xa cách thần linh này, nói không chừng cô chính là vu nữ cuối cùng trên thế giới!
“Sau khi kết hôn, em sẽ phải từ bỏ công việc lên đồng này sao?” Cô ngập ngừng hỏi lại.
“Tại sao phải từ bỏ? Đó cũng là một bộ phận của con người em mà? Làm vợ bác sĩ đâu phải không thể tiếp tục làm thư ký phân phát số thứ tự cho người đến khám? Mà nếu đã kiêm được cả hai việc đó, kiêm thêm một việc lên đồng nữa cũng đâu có sao?” Anh sẽ phải tốn công một chút để giúp cô có cuộc sống thoạt nhìn bình thường hơn một chút, dù sao cũng phải để ý đến cái nhìn tọc mạch của người đời chứ.
Đàn Nhân thỏa mãn rúc vào lòng anh. Quả nhiên cô đã gặp được một người đáng giá trao gửi cuộc đời.
Chỉ có điều, phía bầu trời trong xanh cao vời vợi trên kia, một cơn biến loạn lớn đang bắt đầu diễn ra, vô thanh vô tức.
Hai người họ không hề hay biết. Các thần linh bốn phương trời vẫn còn đang quyến luyến cõi trần gian bấy lâu nay, cũng không hề hay biết.
Chưa ai hay biết rằng, cuối cùng, ngày đó đã tới.
***
Na Tra đi công tác lâu thật là lâu, cuối cùng cũng quay về xuất hiện trong nhà Đàn Nhân.
Vẻ mặt cậu nhóc đầy mệt mỏi ủ rũ, chán nản gục đầu vào lòng Đàn Nhân không nói câu nào. Cậu sẽ nhớ lắm, rất rất nhớ. Người con gái mang tên Đàn Nhân, luôn dịu dàng chăm sóc cậu, như người chị lớn, như người mẹ hiền. Và cậu cũng sẽ rất nhớ chốn hồng trần rộng lớn xô bồ náo nhiệt này.
Bởi lẽ so với thiên giới, đây mới là nơi mà cậu muốn sống, muốn thuộc về.
“Tam thái tử, cậu sao thế?” Đàn Nhân vốn đang rất vui vẻ khi gặp lại Na Tra, giờ thấy vậy bỗng thấy một nỗi sợ hãi len lỏi trong lòng. “Có chuyện gì ư?”
“... Lại phải phong ấn cổng trời rồi.” Na Tra tuyệt vọng ngẩng lên nhìn cô đầy quyến luyến. “Lần này phạm vi phong ấn sẽ càng rộng lớn, đại khái là sẽ hoàn toàn phong ấn! Kể từ khi đại thần Trọng Lê ngăn cách bầu trời mặt đất, lần này sẽ là thật sự phong ấn, sẽ ngăn cách toàn bộ thông đạo giữa hai giới luôn.”
(Trọng Lê, hoặc Trọng và Lê, có thuyết nói đây là một người, có thuyết lại là hai người tên Trọng và Lê. Đây là thần từ thời thượng cổ theo truyền thuyết Sơn Hải kinh. Thuở đó trời trên đất dưới, cách nhau không quá xa và vẫn có vô vàn thang trời lên xuống giao lưu. Để cho người trời và người dưới đất được sinh sống có trật tự trên dưới, thần Trọng và Lê, hoặc thần Trọng Lê, được sai khiến phải cắt đứt thang trời, nâng trời lên thật cao thật cao, ấn mặt đất xuống thật thấp thật thấp, tách biệt hoàn toàn trời với đất. Trong truyện này, có vẻ tác giả coi đây là một vị thần, được đặt tên là “Trọng Hòa Lê” trong ngoặc kép liền chứ không phải Trọng Lê hoặc hai vị thần Trọng và Lê. Nhưng sau khi đọc các chú giải truyền thuyết, bạn Mèo tạm gọi vị thần này là Trọng Lê. Ngoài ra trong các cuốn cùng hệ liệt yêu ma quỷ quái của má Điệp cũng nhiều chỗ nhắc đến vị thần Trọng Lê này.)
“Cái gì?!?” Chúng thần linh đang tụ tập đông đúc ở nhà Đàn Nhân cực kỳ kinh hãi. Tại sao lại không hề có dấu hiệu báo trước nào cả? Chẳng lẽ tất cả các lộ thần linh sẽ phải toàn bộ quay về Thiên giới, dưới trần gian không được phép tồn tại thần linh nữa sao?”
“Tại sao kia chứ?”
“Đúng rồi, tại sao lại thế?”
“Ta không muốn quay về Thiên giới, ta thích ở lại đây hơn!”
“Ít ra phải có nguyên do gì chứ?”
Na Tra cố nén nước mắt, nhưng cơn nghẹn ngào khiến cậu không nói nên lời. Tôn Đại thánh thấy vậy mới ngẩng gương mặt nghiêm túc lên mà hỏi đầy lạnh lẽo. “Có phải khe nứt trên Thiên giới lại càng nứt rộng ra không?” Ngài đã từng làm quan trông coi biên giới thiên đình, nên cũng biết một chút về những mối lo âm thầm của thiên giới.
Từ sau cuộc đại chiến Thần Ma năm nào, hai bên đã ký hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau. Cuộc chiến đó ngừng lại không vì lý do gì khác ngoài lý do thực chất, rằng trận chiến giữa hai phe Thần và Ma này diễn ra ở trần gian đã đe dọa nghiêm trọng đến sự tồn vong của tam giới. Chưa nói đến nền văn minh nhân loại bị phá hoại hầu như không còn gì nữa, loài người suýt nữa tuyệt chủng, mà ngay cả vùng tiếp giáp giữa Thiên giới và trần gian, giữa trần gian và Ma giới đều xuất hiện những vết nứt cực kỳ khủng khiếp. Tam giới đứng trước nguy cơ hoàn toàn sụp đổ. Đam Mỹ Sắc
Bởi lẽ đó Thiên giới mới họp nhau bàn cách giải quyết, rồi sai đại thần Trọng Lê hoàn toàn ngăn cách trời và đất, xóa bỏ phần lớn thông đạo nối giữa thiên giới với trần gian, lại sai thần Nữ Oa phụng mệnh luyện đá vá trời. Còn Ma giới cũng sai vô số đại ma tướng trông coi các thông đạo giữa Ma giới với trần gian, cố gắng bù đắp lại những tổn thương nghiêm trọng do trận chiến này để lại.
Trải qua vô vàn năm tháng nghỉ ngơi an dưỡng, cuối cùng loài người cũng dần dần khôi phục nền văn minh lẫn dân số của mình. Thiên giới vẫn luôn áy náy vì trận chiến năm nào, nên dựa vào số thông đạo ít ỏi còn lại mà sai một ít thiên thần xuống hạ giới, thông qua các vu nữ để truyền đạt ý thần, hỗ trợ chiếu cố trăm họ dưới trần gian. Thế nhưng nền văn minh rực rỡ chói sáng của loài người ở thời đại thần thoại năm xưa đã hoàn toàn biến mất, loài người không còn chút pháp lực nào, tuổi thọ cũng càng trở nên ngắn ngủi, khiến họ mù quáng sùng bái đám thần linh “cứu khổ cứu nạn” cho mình.
Trận chiến khủng khiếp năm xưa hoàn toàn không còn dấu ấn nào trong ký ức loài người, nhưng lại như thể tồn tại đâu đó trong tiềm thức. Càng về sau loài người càng tiến xa hơn trên con đường lý trí nghiên cứu khoa học thực nghiệm logic, hoàn toàn bài trừ thần thánh coi việc tin tưởng ấy là mê tín dị đoan, âu cũng là do vết thương tinh thần sâu xa trong tiềm thức gây ra.
Thật ra họ đã sớm biết, người và thần vốn là hai thế giới cách biệt, một ngày không xa cũng sẽ phải đường ai nấy đi. Thế nhưng tại sao lại gấp gáp như thế? Nhanh tới mức chưa ai kịp chuẩn bị tinh thần.
“Thật sự không còn chống đỡ nổi nữa rồi. Thiên đế đã hạ chiếu lệnh, ai nấy lập tức phải về thiên đình. Bốn ngày nữa mọi thông đạo sẽ hoàn toàn bị phong ấn. Phỏng chừng chỉ còn một vài thành phố đô thị lớn có “người quản lý” là còn thông đạo đặc biệt mà thôi.” Na Tra cố ép mình bình tĩnh lại, làm phép ban chiếu lệnh ra xung quanh. Chỉ trong khoảnh khắc toàn bộ thần linh phương Đông đều nhận được tin tức, ai nấy đều bối rối không biết làm sao.
Chốn trần gian đầy vui buồn sướng khổ này, làm sao mà chịu được, làm sao mà bỏ được?
Na Tra là kẻ đau đớn nhất. Tuy mới chỉ ngắn ngủi mười năm có lẻ, nhưng sớm chiều ở bên Đàn Nhân, cậu đã coi cô ấy như chị, như mẹ, đầy yêu thương ấm áp. Giờ một khi trời đất hoàn toàn ngăn cách, e là đời đời kiếp kiếp họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
“Tôi không muốn về đâu...” Ban chiếu lệnh xong xuôi, Na Tra mới òa lên khóc gào thảm thiết. “Tôi không muốn xa Đàn Nhân đâu!!!”
Tin tức quá đột ngột, Đàn Nhân cũng không nhịn được mà lệ nóng hoen mi, trong lòng càng thêm đau đớn xót xa. “Tôi cũng không muốn phải xa rời câu, tại sao kia chứ???” Vất vả lắm cô mới tìm được và yêu mến vị trí thân phận của mình, tại sao lại chấm dứt nhanh chóng như vậy?
Trước khi rời đi, Na Tra rưng rưng đôi mắt đỏ bừng vì khóc, nhưng nét mặt vô cùng nghiêm túc nặng nề nhìn Đàn Nhân và Bá An, tay vỗ nhẹ lên trán họ. “Tôi phải tạm thời đóng thiên linh của hai người lại. Từ nay về sau trần gian không còn thần nữa rồi. Trước nay có chúng tôi trông nom canh chừng, giờ không còn nữa. Thiên giới đã mặc kệ trần gian, Ma giới càng là không thèm để ý. Vô vàn yêu ma quỷ quái tồn tại ở trần gian sẽ thèm thuồng chiếm lấy cơ thể hai người để làm vật chứa hoàn hảo nhất! Đàn Nhân, phải nghe lời tôi...”
Từng dòng từng hạt lệ lăn tròn trên đôi má mũm mĩm của cậu bé. “Trần gian không còn thần thánh, điều này không có mấy ảnh hưởng tới người thường, nhưng với hai người, việc này vô cùng nghiêm trọng! Đừng hỏi tôi gì nữa, hãy mau chóng chạy tới đô thành! Đô thành có “người quản lý”, họ sẽ bảo hộ hai người an toàn. Xưa nay chúng tôi vẫn luôn tụ tập ở thôn Trúc Lộ, ấy là vì nơi này chính là quỷ môn. Có chúng tôi canh giữ, yêu ma mới không dám làm gì cả. Giờ chúng tôi phải rời khỏi, hai người biết phải làm sao?”
***
Tada, bạn Mèo đã quay trở lại và ăn hại à nhầm lợi hại như xưa:D
Câu chuyện bắt đầu tới hồi gay cấn nè:D Giờ mới có mùi yêu ma quỷ quái phá hoại nha!