Thật sự là bầu trời bị phong ấn lại rồi.
Ngày hôm ấy, khắp thế giới rền vang tiếng sấm, chớp giật lóe sáng liên tục một lúc lâu. Ở hai cực Nam Bắc, làn sáng cực quang bỗng vụt rạng ngời lóa mắt tới đáng sợ, như thể ai đó chăm chú tưởng niệm lần cuối.
Thế rồi, bầu trời thoắt trở nên quang đãng không còn gợn mây. Sắc trời xanh lam thăm thẳm lạnh lùng như thể linh hồn đã bị quét bỏ. Các nhà khoa học kinh ngạc khi phát hiện ra những lỗ hổng trên tầng khí quyển bỗng dưng được khép kín tự lúc nào không ai hay biết.
Nhưng những hiện tượng kỳ dị này đương nhiên được giải thích bằng vô vàn nguyên lý khoa học đầy lý trí. Loài người đã hoàn toàn bị ngăn cách khỏi thế giới thần bí, hoàn toàn quên lãng Thần và Ma. Nên phần lớn loài người đều không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Sau khi đóng cửa bầu trời, bỗng nhiên tình hình phạm tội tăng mạnh. Số người mắc bệnh về tâm thần tâm lý cũng lặng lẽ tăng lên, nhưng loài người vẫn chỉ cho rằng đây là tác dụng phụ của văn minh xã hội mà thôi.
Chỉ có Bá An và Đàn Nhân biết không phải như thế. Từ sau khi thần linh thực sự rời khỏi trần gian, hai người họ trước nay được bảo hộ cẩn mật chu đáo giờ mới thực sự nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác.
Bởi lẽ không như Thần hay Ma, lang thang chốn trần gian này còn có quỷ hồn (linh hồn người đã chết) và yêu dị. Những quỷ hồn và yêu dị vốn không có hình thể cố định, phần lớn hoàn toàn vô hại. Nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ, một phần rất nhỏ, bởi trong lòng chất chứa tham vọng quá mãnh liệt với 'sự sống', giờ đây sau khi hoàn toàn thoát khỏi sự trấn áp quản lý của thần linh, giờ chúng bắt đầu điên cuồng săn tìm 'vật chứa'.
Những con người bị chúng bám vào người, thường là không cách nào chịu nổi thứ tham niệm điên cuồng mãnh liệt đó dẫn đến tinh thần hoàn toàn vụn vỡ, trở thành bệnh nhân tâm thần. Lại có những người vốn có một chút xíu ác niệm trong lòng, tuy không bị chúng bám vào người nhưng vẫn bị loài yêu dị đó mê hoặc dụ dỗ mà buông tay điên cuồng theo chúng, tàn hại loài người cùng chúng.
Bùa 'cự tuyệt thần linh' chỉ có thể kháng cự những thần linh biết lẽ phải trái chịu nói lời phải trái, chứ không cách nào ngăn cản đám yêu dị hoàn toàn mất đi lý trí kia. Ban đầu Đàn Nhân không muốn rời khỏi thôn Trúc Lộ, nhưng khi Bá An bị 'dân lưu vong' tấn công, cô sợ tái nhợt cả người, quyết tâm phải rời đi.
“A Nhân à...” Hà Tất Vấn quả thực không nỡ xa con gái. “Sao cứ nhất định phải đi Đài Bắc kia chứ? Bá An chỉ bị một kẻ điên đập vào đầu mà thôi. Ở Đài Bắc còn nhiều kẻ xấu hơn ấy chứ! Cảnh sát đang truy bắt tên kia rồi, con còn phải sợ gì?”
Đàn Nhân nuốt khan trong cổ họng, cô thoáng mừng là ba mình không nhìn thấy gì cả. Chứ căn phòng nhỏ bé này hiện giờ đang tràn ngập vô số yêu dị tham lam nhỏ dãi thèm thuồng, ai nấy đều rền rĩ cực đáng sợ, những bàn tay trong suốt đầy cố chấp vươn ra dữ dằn. “Cho ta... hãy cho ta đi... cho ta thân xác của ngươi đi... ta muốn có sinh mệnh... ta muốn sinh mệnh...”
Những âm thanh gào rú ồn ã suốt ngày suốt đêm đó khiến cô đau đầu muốn chết đi được. “Ba, con lên Đài Bắc với Bá An đi thăm hỏi bà nội mà, tiện thể giúp anh ấy chữa bệnh, không có việc gì đâu.”
“Vậy sao trông mặt con uể oải thế!” Ông ấy buồn bã vuốt tóc Đàn Nhân. Vô vàn yêu dị đang vây chặt xung quanh người cô bỗng nhiên sợ hãi chạy trốn khỏi căn phòng, một số không chạy kịp thì chỉ rít lên một tiếng rồi vỡ tung tan biến vào không khí.
Tại sao vậy nhỉ?
“Phù, cuối cùng cũng vào nhà được. Đúng thật là ăn mày đuổi Bụt khỏi chùa.” Bốn đứa trẻ thấp nhỏ bỗng xuất hiện, chúng nhanh tay vội vã thiết lập một kết giới nhỏ bé mong manh trong phòng. “Bọn nó chen chúc trong này, hất cả chúng tôi ra ngoài cửa.”
“A Nhân?” Hà Tất Vấn lo lắng nhìn con gái. “Con thực sự không sao chứ?”
“Ba.” Đàn Nhân cố bình tĩnh lại rồi nở nụ cười miễn cưỡng. “Không sao thật mà. Ba cứ về nhà trước đi, hôm nay sẽ có nhiều người tới xin xăm xem quẻ lắm đó. Đừng lo cho con, mau về đi thôi.”
Chờ tiễn ba mình ra ngoài cửa xong xuôi, cô quay lại và thấy bốn đứa trẻ kia đang nhíu trán nhìn mình.
“Các cậu là...” Đàn Nhân kinh hãi. “Các cậu không phải là thần chủ nhà này sao? Tại sao chưa trở về thiên đình cùng chúng thần kia chứ?”
Bốn đứa trẻ bối rối nhìn nhau rồi nở nụ cười cay đắng. “Chúng tôi không phải là thần linh chính thức nha. Chúng tôi chỉ là những linh hồn đã chết lâu ngày, lòng có chấp niệm nên tồn tại lâu hơi một chút. Thiên đình cho chúng tôi chức vị thần chủ, thực ra chỉ là một chức danh dự mà thôi.”
Bạn nhỏ Ất nhún vai bất lực. “Ừ đó, như là tiến sĩ danh dự hay là hiệp sĩ danh dự ấy, chẳng có tí phúc lợi đãi ngộ cụ thể nào.”
Bạn nhỏ Bính dằn dỗi. “Hứ, đến tiền công còn chẳng có một xu chứ đừng nói là đãi ngộ này kia! Ít ra cũng phải cho người ta cái bảo hiểm y tế chứ!”
“Chết queo từ bao nhiêu lâu rồi còn đòi bảo hiểm y tế làm quái gì hả? Để đi khám răng chắc? Tôi thấy răng cậu đã phân hủy hết rồi còn đâu.”
“Ít ra tôi còn có mấy mẩu xương, ai như cậu chỉ còn nhõn một nhúm tóc...”
“Có thế mà cũng cãi nhau ầm ĩ hả? Mấy người một vừa hai phải thôi nha!” Bạn nhỏ Giáp gầm lên. “Sắp tới lúc đất còn chả có mà ăn chứ còn ở đó mà đòi bảo hiểm y tế! Xin lỗi xin lỗi, là do tôi không dạy dỗ chúng nó chu đáo! Ai da vu nữ cô đừng khóc, chúng tôi không cãi nhau nữa mà! Cho dù linh lực chẳng còn bao nhiêu nhưng chúng tôi vẫn sẽ cố gắng bảo vệ cô. Làm ơn đừng khóc nữa, tôi sợ nhất là thấy con gái khóc...”
“Không sao... tôi chỉ... tôi...” Đàn Nhân mệt mỏi nức nở. “Chỉ là tôi... tôi rất vui khi các cậu vẫn ở đây...”
Bốn vị thần chủ nhìn nhau rồi cúi đầu, giọng đầy áy náy. “Vu nữ, nếu được chúng tôi cũng chỉ hi vọng cả nhà cô bình an vô sự. Dù sao mấy năm nay chịu ơn hương khói của nhà cô rất nhiều. Chỉ tiếc là linh lực của chúng ta quá yếu, chỉ mỗi việc duy trì kết giới mỏng manh kia đã là quá sức, chẳng được mấy chốc là kết giới sẽ tan. Cô chờ bác sĩ tỉnh lại rồi hai người phải mau chóng lên đường thôi!”
“Các cậu đã cố hết sức rồi mà!” Đàn Nhân lau nước mắt. “Sau khi tôi đi rồi, thôi xin nhờ các cậu trông nom ba tôi...”
Bốn vị thần chủ nhìn nhau rồi thở dài. “Vu nữ, nói thật ra, năng lực của ba cô mạnh hơn cả bốn chúng tôi rất nhiều! Vừa rồi cũng nhờ có ông ấy thì yêu dị mới bị đuổi ra như thế! Nói ra thì xấu hổ, chứ bản thân chúng tôi cũng không có cách nào đánh đuổi bọn chúng cả.”
“Chỉ mong cô nhớ kỹ một điều. Cái gọi là yêu dị thật ra không thể tạo thành thương tổn thực tế nào lên thân xác của cô, bọn chúng chỉ có thể tấn công những người có tinh thần yếu đuối. Nên chỉ cần cô đủ kiên cường, chúng sẽ không cách nào làm gì cô cả. Vấn đề nằm ở chỗ, muốn trở nên kiên cường, chỉ có một cách duy nhất, ấy là lòng tin tuyệt đối, tín ngưỡng tuyệt đối.”
“Vậy thế nào là lòng tin tuyệt đối?” Bá An vừa tỉnh lại nghe vậy cất tiếng hỏi yếu ớt. Đàn Nhân vội vàng bước lại đỡ anh ngồi dậy.
“Hoàn toàn tin tưởng, tin tưởng tuyệt đối tới mức không nhìn thấy bất kỳ con yêu dị nào.” Bốn thần chủ đồng thanh đáp. “Tin bất cứ cái gì cũng được, kiên trì tin tưởng vào niềm tin của mình thậm chí có thể cự tuyệt tất cả những ảnh hưởng dụ dỗ tâm trí của yêu dị, thậm chí niềm tin tuyệt đối vào [không tin gì cả] cũng có thể tránh đi yêu dị. Thế nhưng hai người...” Họ cùng ngập ngừng. “Hai người thực sự có thể [nhìn] thấy mọi vật, nên mới dễ dàng bị ảnh hưởng, bị mê hoặc. Còn như ba cô, niềm tin vào sự [không tin] của ông ấy đủ chân thành, đủ tuyệt đối tới mức có thể ngăn cản tất cả yêu dị hiện ra hình dáng thật.”
“Đối với yêu dị mà nói, điều đáng sợ nhất là [sự tồn tại không được thừa nhận]. Bởi vì khi không được thừa nhận tồn tại, bọn chúng lập tức mất đi ý nghĩa tồn tại của mình.” Một vị thần chủ cười khổ. “Thật ra thì, linh hồn cũng vậy. Chúng tôi chỉ có thể dựa vào chút hương khói mỏng manh của người đời, bởi đó cũng là một sự [thừa nhận tồn tại], và nhờ nó chúng tôi mới có được chút linh lực nhỏ nhoi này...”
“Đừng nói nữa, sắp hết thời gian rồi.” Bốn người họ vây quanh Bá An và Đàn Nhân. “Chúng tôi đã rút nhỏ kết giới lại đủ để đưa hai người tới ga tàu hỏa, còn sau đó, xin lỗi, hai người phải tự lo cho chính mình.”
Theo ngày tháng dần trôi, đám yêu dị ban đầu còn ngập ngừng lo lắng, nhưng chờ xác nhận chắc chắn rằng thần linh đã phong ấn đóng cửa bầu trời thực sự, chúng mừng như điên tha hồ đi khắp nơi tìm 'vật chứa' phù hợp cho mình, mà hai người Đàn Nhân với Bá An chính là miếng mồi ngon lành nhất. Cho dù tập trung toàn bộ thổ địa hay thần chủ của thôn Trúc Lộ một chỗ cũng không cách nào bảo vệ hai người an toàn. Bọn họ cố gắng chống cự được từng đó ngày đã là cực hạn.
Đàn Nhân và Bá An thấp thỏm bước lên tàu hỏa. Còn các thần chủ ở lại ủ rũ nhìn vị vu nữ cuối cùng của thời đại mạt thế này rời đi. Thời đại của họ đã chính thức kết thúc. Rồi sẽ không còn ai cúng tế thắp hương cho họ. Mà linh lực của họ, cùng với việc càng ít người [thừa nhận tồn tại], cũng sẽ càng lúc càng yếu hơn.
“Chúng ta... sẽ vẫn ở lại đây tới ngày thực sự hoàn toàn biến mất mới thôi phải không?”Các vị âm thần nhìn nhau, nở nụ cười đắng chát.
“Cùng lắm, không chịu được thì lên đô thành tìm đến [người quản lý]...”
Rồi họ im lặng nhìn nhau. Đã từng cắm rễ lưu luyến ở mảnh đất này sâu đậm đến thế, giờ những vị thần danh dự như họ còn có thể rời đi đâu?
“Chỉ hi vọng vu nữ sẽ bình an!” Thần chủ lẩm bẩm. “Chỉ cần cô ấy còn nhớ đến chúng ta, hẳn là ngày chúng ta biến mất sẽ đến chậm hơn một chút...”
***
Giải thích về thần chủ: copy lại từ truyện Tây Cố Bà Sa (yep, tui lười lắm):
'Thần chủ': theo tín ngưỡng của Đài Loan, ngoài gia tiên (thần bảo hộ gia đình), ông Táo (thần bếp), rồi thì thổ công thổ địa thành hoàng (thần bảo vệ một vùng đất, một làng, một huyện, một thành phố), còn có khái niệm 'thần chủ' hay 'thần đất, nền chủ', nghĩa là vị thần bảo hộ nền móng, phần đất của một công trình. Vị thần này gắn bó với cái nền móng công trình đó cho dù gia đình sống ở đó hay công trình được xây trên đó có đổi chủ hay không. Ở đây thần chủ của trường học là vị thần gắn bó với nền móng, đất xây dựng của trường học đó. Ngoài ra thần chủ của một khu chung cư sẽ bảo hộ cho cả khu chung cư đó, rồi sau đó mỗi gia đình sống trong chung cư sẽ có một vị gia tiên riêng, một ông Táo riêng...