CHƯƠNG 3. CẨM CHỨC
Thiên Nịnh ngồi cùng Lạc Thiên Biên trong một gian phòng ở Thính Vũ Lâu. Lạc Thiên Biên chính là thiếu niên Giang Nam biết Lan Hoa Nhưỡng, biết cả tên tuổi Mục Phong Duyên. Thiên Nịnh thậm chí đã quên mất anh làm thế nào biết tên cậu ta, làm thế nào cùng cậu ta ra khỏi Lục Lý Hương, càng không biết mình vì sao lại nghe theo cậu ta đến Thính Vũ Lâu. Chỉ là lúc đang ngẩn ngơ bỗng nghe giọng thiếu niên trong vắt: “Có muốn cùng đi hay không?” Cùng đi? Đi đâu? Thiên Nịnh đến giờ chưa từng biết anh sẽ gặp một người như vậy, một người sẽ khiến anh quên hết đi tất cả, chỉ muốn đến gần nhìn, giống như lúc trước chỉ rất muốn đến thăm Giang Nam, còn cuối cùng là nhìn cái gì thì không quan trọng.
Hoặc có lẽ là vì mấy vò Lan Hoa Nhưỡng?!
Thiên Biên hỏi Thiên Nịnh làm thế nào lại biết Lan Hoa Nhưỡng, Thiên Nịnh ậm ừ không trả lời, cũng không hỏi nữa, chỉ chầm chậm nói, Gia tổ phụ là bằng hữu của Mục Tiên Sinh, gia phụ từng theo học Mục tiên sinh, ngày Mục tiên sinh đến kinh thành, từng để lại mấy vò Lan Hoa Nhưỡng tặng cho tổ phụ, trong nhà đến nay vẫn còn giữ. Ninh công tử có muốn cùng đi uống một chén?
Thiên Nịnh nghĩ, cũng được. Nhưng Thiên Biên lại bảo tạm thời bây giờ không thể về nhà, phải đến một nơi khác. Hỏi anh có muốn đi cùng không? Có muốn đi cùng không? Thiên Nịnh đã mơ hồ, vậy là cứ đi theo. Ngay cả Tiểu Đậu Tử cũng bảo về khách *** trước, Thiên Nịnh muốn đi một mình, lặng yên ngắm nhìn con người Giang Nam, nhìn cảnh sắc Giang Nam.
Thính Vũ Lâu từ khi có một Linh Phi Ngọc Linh Lung, tên tuổi truyền khắp thiên hạ. Mọi người đều muốn đến xem chỗ đã sinh ra một sủng phi của hoàng đế rốt cuộc là nơi như thế nào. Bởi vì người đời nghĩ vậy, cho nên những nữ tử có tư sắc, có tài nghệ đều vào đây. Những người mại thân hay mại nghệ, thực sự đã biến một Thính Vũ Lâu nho nhỏ thành nơi mọi văn nhân nhã sĩ đều tìm kiếm. Thế là, nguyên cớ ban đầu cũng bị quên mất, sủng phi của hoàng đế cuối cùng vẫn là của hoàng đế, còn những người này đến để tìm một Ngọc Linh Lung cho riêng mình, không còn Ngọc Linh Lung thì Kim Linh Lung, Ngân Linh Lung, chung quy đều vẫn đang cao ngạo đợi trong phòng.
Ở Giang Nam, người đến thanh lâu không phải hoàn toàn đều là phường ăn chơi, những phong lưu tài tử vấn liễu tìm hoa vì họ muốn tìm cho mình một giấc mộng, bọn họ đều đang đợi chờ một người con gái tuyệt sắc, cô sẽ dịu dàng châm chén vũ tiền trà hương đưa lãng đãng, sẽ đàn khúc Đông Phong Phá, sẽ mang theo mình hương ngọc lan mơn man, tựa bên cửa sổ. Tiếc thay tất cả những tưởng tượng của bọn họ chỉ là tranh vẽ, mọi tươi đẹp chỉ có thể nhìn thấy ở trong tranh, chỉ cho phép người ta lặng yên thưởng thức. Nhưng mọi người đều nói, ở Thính Vũ Lâu, mỗi cô nương đều là một bức họa như vậy, hơi thở rất êm đềm, sẽ bước đến gần anh…
Thiên Nịnh không biết Thiên Biên đến đây làm gì, anh nhìn thấy một bên mặt cậu, thấy cậu mỉm cười, tất thảy những hình ảnh về Giang Nam đều được anh khắc ghi trong ký ức. Anh đột nhiên hiểu ra vì sao năm đó phụ thân lại muốn đưa về một Ngọc Linh Lung, đó cũng là một bằng chứng, một hình ảnh, một hồi ức về Giang Nam. Thiên Nịnh chợt không thể xác định, rằng anh phải làm thế nào để mang theo về bằng chứng, hình ảnh và hồi ức về Giang Nam. Ngồi trong kỹ viện nổi danh nhất Giang Nam, anh lại phát hiện ra, nơi xưa nay vẫn bị nói thành chốn gió trăng nhơ nhớp, lại là nơi vô cùng thanh tịnh. Tiếng đàn khẽ khàng và nụ cười rất nhẹ, ngay cả hương khí trong lò hương cũng lãng đãng thật lặng yên, hãy hít sâu vào một chút, chính là hơi thở của Giang Nam.
Tú bà đã lên đón, nhoẻn cười hỏi, là Lạc đại thiếu gia a? Lại đến tìm Cẩm Chức cô nương? Vị này là bằng hữu của ngài? Hai vị công tử muốn thanh tửu hay hoa tửu? Thiên Nịnh không hiểu sự khác biệt giữa hai loại, chỉ chăm chú nhìn Thiên Biên, xem ra, cậu ta là khách quen ở đây. Không hiểu vì sao, lại bắt đầu phỏng đoán, ở chỗ này, cậu ta muốn gặp gì, chờ đợi gì? Có phải là là Cẩm Chức cô nương Tú Bà vừa hỏi?
Lâm ma ma hôm nay mặc áo lụa hoa thêu đẹp quá, lại dùng thủ đoạn gì với Cẩm Chức đây? Nếu khiến Cẩm Chức mệt mỏi, tôi sẽ không tha cho bà… Thiên Biên bắt đầu quan sát áo thêu của tú bà. Đâu có mà. Tôi thực sự đã xin Cẩm Chức cô nương cả nửa ngày mới xin được! Đại thiếu gia đừng vu oan tôi. Tú bà cười, đấm nhẹ vào Thiên Biên. Những đẩy đưa ở Thính Vũ Lâu cũng rất vừa phải, không ồn ào, không nhơ nhớp, chỉ làm người ta thấy dễ chịu.
Thiên Biên quay đầu nhìn qua Thiên Nịnh, khe khẽ cười, vị này, là người bạn tôi mới quen, họ Ninh, tên chỉ có một chữ Thiên. Anh ta lần đầu đến Thính Vũ Lâu, bà phải mang rượu thịt ngon nhất cùng cô nương tốt nhất lên cho Ninh công tử… Nói xong, nhìn Thiên Nịnh vẻ dò hỏi, dường như đang muốn xem anh có hài lòng.
Thiên Nịnh cảm thấy hơi buồn bực, anh nghĩ mình đúng là hồ đồ rồi, đến kỹ viện với một người quen chưa được nửa canh giờ, đối phương thế nào cũng không biết. Thiên Nịnh còn nhớ rất rõ mình từng nói với Ly Ương, rằng anh phải làm người được người khác tiếp cận, phải đứng ở nơi cao nhất, chỉ cần nhìn xuống người khác, sẽ không bị tổn thương. Vậy mà Thiên Nịnh vẫn gặp biến cố, anh gặp một Lạc Thiên Biên trẻ tuổi, thoạt nhìn rất thờ ơ, ngỡ rằng sẽ không có tâm tư mến thương một ai khác, rồi chỉ một chút không để ý, đã phát hiện cậu ta đứng một bên đang nhìn mình. Hoặc là vì lòng anh rất mỏng manh đấy, nhưng sợ mình chịu tổn thương, cho nên đối với người khác thật ơ hờ.
Đồ ăn từng đĩa được mang lên bàn, tinh xảo và thanh nhã, Thiên Biên nhỏ giọng giới thiệu cho Thiên Nịnh, vừa lúc đó, cầm sư đã bắt đầu gảy đàn, âm thanh như không như có chạm vào tai. Thính Vũ Lâu ở Giang Nam xưng tam tuyệt. Thiên Biên cười, Thiên Nịnh không có ý hỏi, cậu ta tự mình nói tiếp, Đệ nhất tuyệt là những cô nương trong lâu, nghe nói, khắp thiên hạ, cho dù là hoàng cung, cũng không có nhiều người đẹp thân mang tuyệt nghệ như Thính Vũ Lâu này. Đệ nhị tuyệt là thức ăn ở Thính Vũ Lâu, đầu bếp trong lâu, mỗi người đều có món sở trường, bàn thức ăn ở đây đến đương kim hoàng thượng cũng khó có thể được ăn qua toàn bộ. Đệ tam… Thiên Biên hơi ngừng lại, đệ tam, là áo thêu những cô nương mặc trong lâu…
Những cô nương trong Thính Vũ Lâu, áo mặc trên người, là do thiên hạ đệ nhất châm Cẩm Chức cô nương thêu, đó là thủ nghệ mà rất nhiều vị giàu sang dù có bao nhiêu tiền cũng không mua được. Tiểu viện trong Thính Vũ Lâu, chính là tú lâu của Cẩm Chức cô nương. Tú bà vào châm rượu nghe thấy Thiên Biên nói, quay sang Thiên Nịnh cười: Ninh công tử, rượu thịt có còn ngon không?
Thiên Nịnh không đáp, chỉ gật khẽ đầu, rượu thật thanh đạm, hồi vị cũng rất thuần; thức ăn tinh xảo lại lành, cảm giác vào miệng là tan ngay, mùi vị tươi ngọt. Giang Nam là nơi hoàn toàn khác kinh thành, bất cứ cái gì chốn này cũng thanh đạm cả, chỉ độc hồi vị kia lại quá nồng.
Đi thỉnh Cẩm Chức lại đây đi. Thiên Biên bảo tú bà. Nhưng tú bà lại nhăn mặt, Cẩm Chức cô nương nói hôm nay ai cũng không tiếp…
Cô ấy lại nổi giận rồi? Thính Vũ Lâu nuông chiều Cẩm Chức quá! Thiên Biên cười rất ấm áp, vậy thì chúng ta uống rượu đi. Cậu ta đưa chén nhìn Thiên Nịnh cười. Vừa muốn uống rượu, lại nghe thấy bên ngoài huyên náo. Tú bà lập tức đi xem, đã thấy một đội quan binh xông vào, đuổi hết khách ra ngoài. Ai da, không phải là Địch đại thiếu gia sao? Hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi mà sang đây? Thật khéo quá, Lạc… Nhưng khi tú bà quay đầu lại, đã thấy trong phòng không một bóng người. Nam tử trẻ tuổi dẫn đầu đoàn người đi tới, trợn mắt nhìn tú bà, ngươi nói Lạc Thiên Biên? Hắn tới đây à?
A? Lạc… Lạc đại thiếu gia ấy à… Dạo này ngài ấy không có sang… Nghe nói Lạc phủ và Địch phủ sắp kết thông gia! Thật là đáng mừng… Ai da, Địch đại thiếu gia, ngài làm sao vậy? Sao lại đuổi hết khách của tôi ra ngoài? Ngài bảo tôi buôn bán thế nào đây a… Địch đại thiếu gia…
Nhưng tú bà cũng chỉ tạo được chút tạp âm. Địch đại thiếu gia đã sai quan binh lục tung khắp nơi.
Mở cửa! Quan binh đi vào hậu viện, đập cửa ầm ầm, rất lâu không ai ra mở, đang định xông vào, cửa bỗng hé một khoảng, gương mặt một cô gái trẻ tuổi lộ ra, Chuyện gì, giọng nói có chút bực bội.
Chúng tôi phụng mệnh đến tìm trọng phạm. Cửa kêu lên một tiếng mở ra. Một khoảng sân đầy giá phơi, trên giá là những khúc lụa nhiều màu, nhẹ nhàng bay trong gió, dưới hành lang đặt khung thêu, cô gái không ngẩng đầu lên cứ châm kim mải miết. Bọn lính muốn tiến vào, cô thị nữ mở cửa kia không vui bảo, Cẩn thận chút đi, đó là y phục xuất giá của đại tiểu thư Địch phủ! Mấy tên lính vừa nghe, lập tức trở nên rất cẩn thận.
Làm phiền rồi, Cẩm Chức cô nương, Địch đại thiếu gia ôm quyền, anh ta cũng biết Cẩm Chức cô nương của Thính Vũ Lâu không chỉ là tú hoa nữ, mà còn là thượng khách của tất cả những phú cổ gia ở Giang Nam, áo cưới em gái anh ta cũng nhờ cả vào cô nương cả ngày chỉ đóng cửa trong nhà này.
Địch thiếu gia, không cần đa lễ. Cẩm Chức ngẩng đầu, rồi hơi gật đầu, xem như hồi lễ, nhưng chú ý của cô không hề rời khung thêu ở trong tay. Bọn lính nhìn quanh sân mấy lần, chờ xem Địch đại thiếu gia có hạ lệnh vào trong nhà lục soát hay không. Địch Mộ Thanh trầm ngâm một lát, phất tay bảo thuộc hạ lui đi, Cẩm Chức cô nương, đã quấy nhiễu, xin lượng thứ.
Không sao, đi cẩn thận. Cẩm Chức vẫn không ngẩng lên, thậm chí không đưa mắt.
Thị nữ thấy bọn họ đã đi xa, vội vội vàng vàng đóng cửa lại, lúc này mới gọi vào trong một tiếng, đi ra đi!
Thiên Nịnh và Thiên Biên đi ra từ trong phòng.