CHƯƠNG 4. CHẠY
Cảm ơn cô, Cẩm Chức. Thiên Biên cười, âu yếm trong mắt hiện lên rất rõ. Nhưng Cẩm Chức lại chỉ nhìn Thiên Nịnh. Vị này là bằng hữu của tôi, Ninh Thiên Ninh công tử, người kinh thành, lần đầu tiên tới Giang Nam, tôi nói muốn dẫn anh ta đến xem thủ nghệ của cô. Thiên Nịnh lúc đó đã đứng sững người bên khung thêu, căng trên khung, là áo cưới đỏ thắm vẽ kim phượng, đã thêu được hơn một nửa, hỉ khí dâng đầy mắt.
Tôi xem ra, cậu là đến trốn nợ rồi? Cẩm Chức lạnh lùng quay sang, sai thị nữ Tiểu Vân bưng trà tới. Cậu thực sự không về sao?
Đúng vậy, tôi không về. Thiên Biên bĩu môi, trông rất trẻ con, trước mặt Cẩm Chức, cậu ta buông thả, không cần đến những lễ nghi phiền phức với người ngoài.
Cậu tùy hứng cũng phải có mức độ. Vài ngày nữa là đã đến lễ cưới, chẳng lẽ cậu thực sự muốn hai nhà Lạc Địch mất mặt hay sao? Cẩm Chức nhìn thoáng qua Thiên Nịnh đang lặng yên uống trà bên cạnh, cô phát hiện mình không thấy được con người này đang nghĩ gì. Không biết bởi lòng dạ quá sâu xa, hay bởi vì không hề nghĩ gì cả.
Tôi mới mặc kệ! Giọng Thiên Biên hờn dỗi, đó là chuyện của bọn họ, đối với tôi… không liên quan… Lạc gia là thủ phủ Giang Nam, Địch gia ở trong triều rất có danh vọng, hai nhà kết thông gia, có thể coi là môn đăng hộ đối, có lợi cho cả đôi bên. Chỉ là tiểu bối này, bây giờ vẫn không biết sự quan trọng của những ích lợi đó đối với bản thân, chỉ biết mình bị điều khiển, chỉ biết hạnh phúc của mình bị phá hủy mất rồi. Cho nên, rất tích cực kháng cự, làm thành những hành động phản loạn tự cho là đúng.
Áo cưới này là cho vợ chưa cưới của cậu đấy. Cẩm Chức đổi đề tài, kéo Thiên Biên lại một bên khung thêu. Có thích không?
Y phục Cẩm Chức thêu tôi đều thích! Thiên Biên cười, Ninh huynh, anh nói có phải không?
Thiên Nịnh nhất thời không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt Thiên Biên ngay trước mắt. Người trẻ tuổi đường nét nhàn nhạt, nom đang rất vui vẻ, không hề giống anh.
Ừ, rất đẹp. Thiên Nịnh nhớ đến lễ phục đại hôn của anh, nghe nói cũng là do Giang Nam tiến cống, anh đã nhìn qua, đẹp và tinh xảo, hẳn là tốn công không ít. Thiên Nịnh mặc thử, rất nặng, có cả cảm giác mỏi mệt. Hôn lễ của hoàng gia, tất cả đều phải thật hoa lệ, tất cả đều phải thật long trọng, cho nên bức bối không thở nổi.
Cẩm Chức, tôi cũng muốn thêu vài mũi. Thiên Biên ngồi xuống cạnh khung thêu, cầm kim lên, hóa ra cũng thạo thêu thùa. Lúc đó, mặt trời đã hơi ngả về tây, nắng rọi một bên mặt Thiên Biên, phủ lên lớp bột vàng, gương mặt nhàn nhạt nom càng xa thẳm. Một người con trai thêu hoa, vốn là không hợp. Nhưng là Thiên Biên, lại rất hài hòa, chỉ thêu và nắng chiều bỗng tan vào nhau.
Thiên Biên vẫn luôn nói rằng muốn tự tay thêu áo cưới cho vợ cậu ta, nhưng vốn từ đầu đã không được, cậu ta là đại thiếu gia của Lạc Gia, dù không thi cử lấy công danh, cũng phải kế thừa gia nghiệp, chuyện của con gái như thêu hoa, vốn không thể nào hợp với cậu. Cẩm Chức vừa nhẹ nhàng nói chuyện cùng Thiên Nịnh, vừa nuông chiều nhìn Thiên Biên. Ninh công tử lần này đến Giang Nam để du sơn ngoạn thủy?
Phải, ở kinh thành đã lâu, nghe nói Giang Nam phong cảnh tú lệ, nhân kiệt địa linh, nên tôi muốn đi thăm… Thiên Nịnh cười ưu nhã, Không biết Cẩm Chức cô nương có hảo ý gì chăng?
Giang Nam a, nơi này thực ra rất bình đạm, nhưng muốn đến cũng không phải dễ dàng, ngỡ khắp nơi đều oanh ca yến vũ, không biết rằng đó là chốn để đau thương! Nên Ninh công tử chỉ cần xem phong cảnh là được, đừng nên gần gũi quá, để tránh đau thương. Đôi lúc đã vào Giang Nam rồi, sẽ không bước ra được nữa… Cẩm Chức nửa thật nửa đùa, Ninh công tử đến Giang Nam, là để tìm gì sao?
Không phải, chỉ đến thăm phong cảnh. Thiên Nịnh nhìn Cẩm Chức cười, thầm nghĩ, cô nương này có thể nhìn thấu tâm tư người khác.
Thiên Biên, cậu định cứ thêu mãi thế hay sao? Cẩm Chức ngẩng đầu nhìn trời, Ninh công tử chờ cậu lâu lắm rồi, cậu không định đưa người ta đi dạo nữa à?
A! Tôi quên mất! Thiên Biên đứng lên, rất mạnh, nghe choáng đầu, vội nắm lấy cánh tay Cẩm Chức đưa tới, cậu ta cười nhìn Thiên Nịnh, tôi đã nói sẽ đưa anh đi uống Lan Hoa Nhưỡng! Cẩm Chức, chúng tôi cáo từ. Thiên Biên nắm lấy những ngón tay Thiên Nịnh, nghe lạnh lạnh, thoáng đờ người ra, nhưng không tránh, tùy ý Thiên Biên nắm, Thiên Nịnh dần nghe ấm lên.
Tiểu Vân tiễn hai người ra cửa, quay lại thấy Cẩm Chức khẽ nhíu mày. Người kia… Cẩm Chức không nói nữa, Tiểu Vân cũng không hiểu được. Không ai hiểu tâm tư Cẩm Chức cả, Tiểu Vân đôi khi nghĩ không biết cô có mệt hay không, nhưng Cẩm Chức đã im lặng ngồi xuống, cô đưa tay chạm vào đuôi phượng, lòng mắt ướt. Cô thở dài, nói bằng thanh âm không ai nghe được: Cậu phải cách anh ta thật xa…
Tôi ấy, xem như là đào hôn. Người vừa rồi mang binh đến điều tra là Địch Mộ Thanh, coi như là em vợ tương lai của tôi. Thiên Biên nhàn nhã nói, ra khỏi tiểu viện của Cẩm Chức, Thiên Biên lại trở thành một vị công tử có chút phù phiếm, dường như hoàn toàn không giống Thiên Biên vừa rồi còn chăm chú thêu áo cưới. Anh nhất định đang kỳ lạ vì sao tôi cứ đi đi lại lại trên phố? Vì bọn họ không dám bắt tôi trên đường. Lạc gia cùng Địch gia, một đời giàu sang ở Giang Nam, đời nào vứt bỏ thể diện như thế được. Thiên Biên có chút hả hê. Thực ra, tôi gặp vợ chưa cưới của tôi rồi. Lúc còn rất nhỏ… Đâu khoảng độ bảy tám tuổi… Cô gái kia lúc đó chỉ khoảng năm sáu tuổi, vì là minh châu của Địch gia, cho nên cực kỳ ngang ngược, rõ ràng mặt mũi rất đáng yêu, lại ngang bướng không cần phải trái… Nếu cô ta mà biết tôi đào hôn, chắc là sẽ nổi trận lôi đình. Ha ha… Thiên Biên giống như đang nói một mình, Thiên Nịnh cũng không đáp, chỉ yên lặng lắng nghe. Thật không hay có phải không? Thực ra tôi cũng biết là không hay gì lắm… Ninh huynh, tôi đại khái chỉ là thấy một mình rất buồn, cho nên tìm một người cùng đi chơi thôi. Chuyện Lan Hoa Nhưỡng chỉ là mượn cớ… Nói xong, Thiên Biên bật cười, giống như nắng chiều vậy, thoạt trông rất rực rỡ, phút chốc sau lại ảm đạm ngay.
Tôi… Cũng vì thấy vô vị, nên mới đến Giang Nam… Thiên Nịnh bước lên vài bước, song song với Thiên Biên. Mẹ tôi, cậu tôi, còn cha tôi nữa… bọn họ đều không thể nào quên được Giang Nam, nên tôi nghĩ, tôi muốn đến xem xem… Ngôi nhà đó thực sự rất lạnh lẽo… Không có ai thật lòng với nhau cả, đều đề phòng nhau, đều ghét bỏ nhau… Nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn phải quay về. Giang Nam, là nơi tôi không thể nào bước vào được… Thanh âm Thiên Nịnh nghe buồn thương… Anh nhớ đến lời Cẩm Chức, có những lúc, đã bước vào Giang Nam là không ra được… Nhưng Thiên Nịnh nhất định phải trở về, cha anh đang ở nơi cao ấy chờ anh, những người khác ở dưới thấp đợi để ngưỡng vọng anh…
Này! Thiên Biên đột ngột bước lên chắn trước mặt Thiên Nịnh, nhìn anh, Anh đừng dùng loại giọng này nói chuyện! Tôi nghe buồn lắm! Đi thôi, tôi đưa anh đến một chơi một nơi rất đẹp… Thiên Biên nắm lấy tay Thiên Nịnh, kéo anh chạy băng băng giữa đường. Người qua lại nhìn hai người kinh ngạc, bọn văn nhân mặc khách nhất định sẽ nghĩ trong lòng, thật không còn thể thống, thật sự là không còn thể thống. Nhưng vậy thì đã sao? Bọn họ lẽ nào cả đời chưa từng chạy? Cả đời không hề bị ai kéo tay lao băng băng về phía trước, những ngón tay chạm vào nhau rất ấm áp? Cả đời không thể nghe tiếng thở của bản thân và một người khác ở rất gần? Bọn họ cũng sẽ không biết, lúc lao đi, sẽ thấy đám người lùi rất nhanh về phía sau thật ngu ngốc? Bọn họ không biết có cơn gió mỏng mảnh, sượt ào qua vành tai… Thiên Nịnh nghe có thanh âm, thanh âm của một đóa hoa đang nở, trong quá trình anh lao đi, xòe tung cánh.
Trong một thoáng anh không muốn nghĩ suy gì nữa. Thiên Nịnh đột nhiên nghĩ đến câu chuyện về đời đời kiếp kiếp, anh nghĩ, đó là thứ chỉ có Ly Ương mới có thể tin…