Tháng tư năm ấy, Tích Nhan dẫn tam hoàng tử, Thúy Bình cùng mấy cung nữ về đến nhà mẹ đẻ kinh thành.
Đó là một khu nhà cũ tọa lạc sâu trong hẻm nhỏ, tường ngói cũ, đại môn đóng chặt, nhà rất lớn lại vắng vẻ, thật giống như lòng Tích Nhan, trống trơn không bờ bến. Năm đó, ở bên trong tổ trạch Giang Nam, mỗi ngày ra ra vào vào, những thiếu niên nhược quán cùng đạt quan hiển quý luôn mộ danh mà đến. Người luôn học đòi văn vẻ. Mục Phong Duyên cứ thế cười nhàn nhạt, nhìn người ra ra vào vào, dáng vẻ nhàn tản không liên quan đến mình. Chỉ mấy học trò xuất sắc, mới có thể thấy vẻ tươi cười chân chính của người. Nam tử khinh thường thế giới này, hóa ra chỉ muốn rời đi mà thôi. Muốn rời đi, cho nên, hết thảy trên đời này đều không quan trọng.
Trên đời này, có thể làm người cảm thấy quan trọng rốt cuộc là gì đây? Khi đó, Tích Nhan luôn vô cớ phỏng đoán.
Kỳ thật, Tích Nhan biết, mình và phụ thân vốn là một người, họ chỉ cần một người là có thể sống rất tốt, bởi vậy, Tích Nhan không cách nào lý giải, làm phụ thân buồn bực kém vui kia rốt cuộc là một người như thế nào. Đến sau đó xem như đã gặp được, nhưng cũng càng thêm mê mang.
Đế vương lãnh khốc đến tàn khốc kia, là người muốn nắm hết thảy trong lòng bàn tay! Có lẽ chính bởi vậy, phụ thân đào tẩu. Nhưng cuối cùng, Mục Phong Duyên trốn khỏi thế giới này lại trốn không khỏi ma chú của một người, đây có phải là một loại châm chọc?
Sáu năm trước, cả nhà từ trấn nhỏ Giang Nam dọn đến kinh thành tới nay, vẫn ngủ đông trong đại trạch ngày càng lụi bại này. Mục gia là thư hương vọng tộc Giang Nam, chỉ là thiếu nhập sĩ, gia đạo cũng dần suy. Năm đó, Mục Phong Duyên vào cung làm thái phó cho Thái tử một năm, dẫn tới đại thần trong triều nhao nhao đến cửa, nói là cầu thi họa, kỳ thật chỉ bởi vì y đã thành người gần Hoàng đế tương lai nhất mà thôi. Cho đến khi Mục Phong Duyên rời khỏi cung đình, Hai năm sau lại vội vàng tạ thế, Mục gia mới lại hồi phục thanh bình.
Hiện giờ, Tích Nhan nhìn nhà cửa cơ hồ không hề thay đổi so với trước khi mình rời nhà vào cung, không khỏi cảm khái muôn vàn, nàng cúi người, nhẹ nhàng nói với tam hoàng tử: Chúng ta về đến nhà rồi…
Đúng vậy, về đến nhà rồi, nơi này mới là nhà chân chính! Hoàng cung hoa lệ mà quạnh quẽ kia, chỉ là nơi nghỉ ngơi tạm thời, nơi đó không lưu được hồi ức và niềm vui gì, ở nơi đó, chỉ là vì sống tiếp mà liều mạng, vì thế liền không còn lạc thú và tự do, Tích Nhan nghĩ mình cuối cùng cũng trốn ra rồi, cho dù chỉ là một, hai tháng như vậy!
Mẫu thân so với khi mình rời nhà dường như đã già đi rất nhiều, phụ thân qua đời tất nhiên làm bà đau lòng muốn chết, mái tóc đen cũng bạc vào khi ấy, bà cao cao hứng hứng ôm ngoại tôn của mình, thân thân thiết thiết, hài tử kia cũng không sợ lạ, rất nhanh chóng cũng yên lòng tiếp nhận sủng ái, dù sao, nó là hài tử nhận hết sủng ái. Sau đó, bà ngẩng đầu nói: Hoa lan trong viện đều chết khô cả rồi… Thiếu phụ thân, những đóa hoa kiều quý ấy liền theo đi quá nửa, Tích Nhan không có kỹ xảo dưỡng hoa của phụ thân, tuy rằng miễn cưỡng giữ lại được vài gốc, nhưng cũng ốm đau bệnh tật, không đề nổi tinh thần. Nghe mẫu thân nói như vậy, Tích Nhan nhịn không được muốn khóc, hóa ra, phụ thân thật sự rời khỏi mình đã sắp bốn năm rồi…
Nhưng Tích Nhan không ngờ Ly Ương cũng lớn thành thiếu niên lang ngọc thụ lâm phong rồi! Mười lăm tuổi, phong nhã hào hoa, dung mạo lại ngày càng giống phụ thân! Nháy mắt Ly Ương ra nghênh đón ấy, Tích Nhan hơi ngẩn ra. Ly Ương một phen ôm cháu ngoại trai, dáng vẻ không hề phí sức, nước mắt Tích Nhan vừa mới ngừng, rốt cuộc không nén được nữa.
Nếu phụ thân còn, nhất định sẽ ôn ôn nhu nhu cười, nhìn một đôi trai gái của mình.
Phụ thân luôn nói, Nhan nhi giống ta, đời này không thoát khỏi ánh mắt thế nhân, chỉ hy vọng Ương nhi có thể tùy tính.
Cho nên, phụ thân từ nhỏ đã bỏ mặc hài tử nho nhỏ kia, không bắt học thơ vẽ tranh, cũng không bắt vũ văn lộng mặc, chỉ ở một bên an an tĩnh tĩnh nhìn nó trèo lên trèo xuống, chạy chơi ồn ào. Bất quá cũng sẽ không một mực cưng chiều, làm sai, nên phạt thì phạt. Ly Ương cũng tự nhiên lớn dần từng chút, cầm kỳ thi họa các loại, tuy nói không tinh thông, cũng làm người tán thưởng, dù sao, đây là một hài tử thông minh!
Chị, chị đừng khóc… Ly Ương đi đến, đã cao hơn Tích Nhan nửa cái đầu, nhưng y vẫn là một hài tử, vụng về lau đi nước mắt trên gương mặt tỷ tỷ, bản thân lại cũng nhịn không được phải bật khóc.
Tích Nhan vẫn là tỷ tỷ ôn ôn nhu nhu, tuy rằng dáng vẻ đạm mạc, nhưng cũng luôn chiếu cố trong nhà rất tốt. Mấy năm nay ở trong cung, tất nhiên cũng chịu khổ không ít, nhưng nàng không nói gì hết, mỗi lần thư nhà cũng toàn viết hết thảy đều tốt. Theo tính tình của Tích Nhan, tất nhiên sẽ không để tâm những điều này, chỉ là ngẫu nhiên ngẫm lại, nhất định cũng sẽ âm thầm đau buồn nhỉ?
Được, ta không khóc… Tích Nhan cười, ngẩng đầu nhìn vẻ tươi cười xán lạn của thiếu niên ngọc thụ lâm phong trước mắt, đáy lòng lại không biết vì đâu lướt qua chút bất an… Có lẽ là bởi vì y và phụ thân quá giống nhau chăng?
Phụ thân đặt tên mình là Tích Nhan, ý tứ là hy vọng mình có thể gặp được một nam tử biết thương tiếc dung nhan và tính tình của mình, được một chốn về tốt, nhưng cố tình, lại bị gả vào nhà đế vương, đặt tên đệ đệ là Ly Ương, hy vọng nỗi khổ ly biệt có thể vĩnh viễn không lớn lên, cách y xa một chút lại xa một chút nữa, chỉ tiếc, phụ thân sớm mất, chị ruột tiến cung, tuổi còn nhỏ đã nếm hết nỗi khổ ly biệt. May mà hài tử này bản tính rộng rãi, cũng không lưu lại bóng ma nào, nhưng tương lai ai lbiết được?
Vào phòng, thu thập vật phẩm Hoàng đế ban cho và đồ dùng thường ngày, tạp vật của Uyển phi, tam hoàng tử, Tích Nhan cuối cùng có thể ngồi xuống, nghe mẫu thân nói chuyện phiếm. Một gia đình to như vậy, chỉ có hai chủ nhân, cũng thật tịch mịch quá sức. Trong bốn năm qua, sự già nua của mẫu thân so với trước kia hay với bất cứ một khoảng thời gian nào sau này, đều lợi hại hơn rất nhiều. Bởi vì trước đây, bà chí ít còn có chồng và con, mà sau này, bà phải dựa vào quên đi và nghiền ngẫm những năm tháng tốt đẹp ấy mà sống. Tích Nhan biết, mình đến đoạn năm tháng này trước thời hạn, so với mẫu thân mình còn sớm hơn nhiều năm.
Mẫu thân nói liên miên, Tích Nhan nghe câu được câu không. Kỳ thật nàng cũng biết, mẫu thân không hề cần người lắng nghe, bà chỉ cần thời gian để nói hết là có thể. Trong những năm tháng tịch mịch mất đi trượng phu ấy, bà tất nhiên sẽ khóc mỗi đêm, nhưng mình lại không có biện pháp an ủi, Tích Nhan có chút áy náy, lại có chút thoải mái, nàng luôn không biết mình liệu có một ngày sẽ giống phụ thân, bởi vì người nào đó, chuyện nào đó mà cứ thế lặng lẽ đi mất…
Thị nữ đưa lên trà bánh cùng một bầu rượu trong, Tích Nhan liền nhìn chén trà kia ngẩn người, bầu không khí trong phòng cũng lập tức trở nên quỷ dị. Cư nhiên là rượu hoa lan! Rượu hoa lan phụ thân thích uống nhất!
Thử xem, đây là của phụ thân các con lưu lại đấy! Mẫu thân cười phá tan sự trầm tịch.
Lúc nhỏ, luôn thấy phụ thân cẩn thận phẩm rượu hoa lan phiếm màu xanh biếc đạm đạm này. Mỗi năm cuối xuân đầu hạ, phụ thân liền hái xuống những đóa hoa lan tươi, nghiền tỉ mỉ, cùng gạo kê lên men, ủ, đến mùa thu liền thành từng vò rượu hoa lan, dẫn đến mấy con bướm cuối cùng sót lại trong viện. Hơi thở của xuân hạ!
Khi đó Tích Nhan cùng Ly Ương tuổi tác tuy nhỏ, nhưng phụ thân lại không thèm để ý, cho hai đứa trẻ uống, nhìn chúng hơi nhíu mày, mặt sẽ giãn ra mà cười. Trong rượu xanh biếc kia, tràn ra mùi hương thanh thanh đạm đạm, lượn lờ hồi lâu cũng không biến mất, đó từng là hương vị Tích Nhan thích nhất.
Không ngờ hiện tại phụ thân qua đời đã gần bốn năm, còn có thể uống được rượu hoa lan phụ thân lưu lại, cũng không biết ông năm đó biết trước, hay là hơi thở trong lúc vô ý lưu lại.
Chị, mấy hôm trước có biết em gặp ai không? Ly Ương vẫn là hài tử, hoan hoan hỉ hỉ muốn người khác phỏng đoán chuyện cao hứng trong lòng mình. Tích Nhan cũng cười: Ai vậy?
Là Trạc ca ca ngày trước ở đối phố nhà chúng ta! Chị, chị còn nhớ huynh ấy chứ?
Chốc lát, cánh cửa sổ trong gương đồng kia một lần nữa mở ra, thiếu niên anh tuấn đập vào mặt…
Trạc ca ca… Trạc ca ca…
Nữ hài tử chạy theo sau lưng thiếu niên kia, rốt cuộc là ai?
Trạc ca ca là Trạng nguyên Hoàng thượng khâm điểm trên cuộc thi đình 3 năm trước đấy! Hiện tại đã vị cư yếu chức Lễ bộ Thượng thư! Bất quá, em cũng sẽ trở thành Trạng nguyên! Năm nay, em là đệ nhất giáp của cuộc thi hội! Thi đình em cũng phải làm Trạng nguyên!
Ly Ương cao hứng phấn chấn nói. Y và Phong Duyên quả nhiên là người bất đồng, dáng vẻ hấp tấp, muốn cái gì thì nhất định phải được, tự mình nỗ lực cũng được, bản thân không nỗ lực cũng được, chỉ là mục tiêu của mình, là mình định ra thì sẽ không hối hận. Phụ thân, có lẽ chính là hy vọng Ly Ương lớn thành một thiếu niên như vậy nhỉ? Không phải giống mình và cả Tích Nhan, cười nhàn nhạt, dường như không nhìn thế gian này biến ảo, hờ hững một lòng chỉ muốn ly khai!
Ly Ương, đó là người thuộc về trần thế vẩn đục này! Ngọc thụ lâm phong, là phải cho người trên đời này nhìn rõ rành rành! Là phải kiêu ngạo bởi vì y, vỗ tay khen ngợi vì y!
Chỉ là, chỉ là sự bất an này, phải giải quyết như thế nào đây?
Tích Nhan vươn tay, cửa sổ đóng lại, thiếu niên anh tuấn kia biến mất; Tích Nhan vươn tay, Ly Ương đã rời xa, đi đến nơi y muốn đi…
Phụ thân, phụ thân, đây là kết cục ư? Tích Nhan thở dài nhìn ra ngoài cửa, trong viện trong những cái chậu đã không còn hoa lan ấy, hoàn toàn không có hồn phách của phụ thân…