Đó là một lần duy nhất Tích Nhan nhắc đến phụ thân mình với Vĩnh Duyên đế.
Cuộc thăm viếng kết thúc, Tích Nhan mang theo một vò rượu hoa lan cuối cùng phụ thân lưu lại về đến hoàng cung.
Hoàng thượng, đây là rượu hoa lan thiếp mang từ trong nhà đến… Tích Nhan thanh âm ôn nhu mà nhẹ nhàng như ngày thường, đây là gia phụ đã quy tiên tự tay ủ…
Tích Nhan không thấy biểu tình của Vĩnh Duyên đế khoảnh khắc nghe thấy tên phụ thân kia, khi đó nàng đang cúi đầu rót rượu cho y, trong không khí liền tràn ngập hương vị đạm đạm, Tích Nhan không biết trò đùa dai như thế này của mình rốt cuộc là vì sao, có lẽ chỉ là một lạc thú nho nhỏ trong cuộc sống u ám, tạ lễ nho nhỏ sau khi phải làm người bị lừa gạt bị che giấu chăng?
Tích Nhan buông tay đứng một bên, Vĩnh Duyên đế dường như mất sức lực rất lớn, mới cầm được cái chén con con kia lên, trong chén gốm bạch ngọc đựng chất lỏng màu xanh nhạt, y đại khái nhớ đến điều gì đó cho nên khóe miệng cứng ngắc cư nhiên lộ ra một tia tươi cười ôn nhu, trên thế giới này. Rốt cuộc có ai có thể làm cho đế vương lãnh khốc này lộ ra vẻ tươi cười ôn nhu như vậy? Tích Nhan thản nhiên nghĩ, biết đâu, phụ thân người mới là kẻ thắng lợi kia cũng không chừng!
Người cười rồi đi mất, lưu lại những tư niệm ấy, làm người ta ruột gan đứt đoạn; người ở trên mây nở một nụ cười, uống bầu rượu hoa lan tự tay ủ. Trong không khí cũng liền tràn ngập hương vị của người, ôn nhu, tàn nhẫn.
Vĩnh Duyên đế đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Tích Nhan, hỏi khe khẽ, có muốn cùng uống một chén?
Tích Nhan thoáng kinh ngạc, Vĩnh Duyên đế đã đưa tay rót một chén rượu cho Tích Nhan. Ngồi xuống đi, y chỉ chỉ sạp rồng, ôn nhu lạ thường. Tích Nhan ở trong lòng lặng lẽ cười cười, cũng bình yên ngồi xuống. Lúc này, nàng sẽ không chỉ là bản thân nàng, trong mắt Hoàng đế, mình có lẽ đã biến thành một người khác. Thì ra, hồn phách Mục Phong Duyên không chỉ lưu lại trên những đóa hoa lan ấy, còn cả trong những giọt rượu hoa lan trong vắt này.
Rượu hoa lan thoáng ngọt lành, dư vị lại kèm chút đắng chát. Hồi nhỏ, Tích Nhan không thích rượu hoa lan, luôn nhíu mày, vẻ mặt không tình nguyện, đợi khi thích uống, phụ thân lại nhẹ nhàng ly khai mất. Hiện tại, để lại một vò cuối cùng, lại càng thêm đắng chát. Không biết Hoàng đế phẩm trong miệng là mùi vị gì. Chân mày y cũng hơi nhíu, nhưng vẻ mặt lại vui thích. Chắc là đã nghĩ đến chuyện gì cao hứng.
Hai người cứ lặng lẽ uống rượu. Lúc thái dương xuống núi, vò đã thấy đáy. Hai người trên mặt đều có chút đỏ ửng.
Tích Nhan, nàng rốt cuộc là người thế nào? Vĩnh Duyên đế rất ít gọi tên tần phi, y luôn gọi họ là ái phi một cách chung chung, dường như mỗi người đều rất quan trọng, dường như với mỗi người đều rất tốt. Nhưng Tích Nhan biết, duyên cớ đó là bởi vì y đối với ai cũng không tốt. Người có thể để y đối đãi cực tốt, e rằng đã không còn trên đời này!
Hoàng thượng tại sao lại hỏi như vậy? Tích Nhan cũng hơi say, cười ha ha, thiếp chính là Tích Nhan! Chờ ở nơi đó, chờ một người quý trọng dung nhan mình xuất hiện! Vẫn, một mực chờ…
Thế nhưng, những người đi qua bên cạnh nàng đó, nàng không vừa ý một ai nhỉ? Người nàng vừa ý biết đâu không ở trên đời này?
Việc này, thiếp cũng không biết, e rằng người kia ở ngay trong gương của thiếp, thiếp nhìn thấy, y lại không ra được, vì vậy, cứ thế vuột mất… Có lẽ sớm gặp y thì tốt… vuột mất rồi, chính là một đời một kiếp…
Một đời một kiếp? Vĩnh Duyên đế thì thào đọc từ này, như thể nhập ma, sau đó, đột nhiên dùng tay che mặt, khe khẽ khóc nức nở… Đó là một lần duy nhất Tích Nhan nhìn thấy Vĩnh Duyên đế khóc, có lẽ nàng không biết, nàng cũng là một nữ tử duy nhất nhìn thấy y khóc. Cho dù khi đó, Phong Duyên nói, ta phải rời khỏi nơi này, Vĩnh Duyên đế cũng không khóc.
Nếu trẫm khóc, vậy thì thật sự sẽ không còn được gặp lại y. Thế nhưng, hiện tại ngài khóc, bởi vì ngài biết mình đã không còn nhìn thấy người kia nữa, nam tử thanh tuyển tên Mục Phong Duyên. Đau đớn dường như đã cách một đời.
Ngày đó, là tiết Mang chủng, buổi tối có sấm. Mùa hè đến rồi, nên gieo hạt rồi. Nhưng có một số người, đã biết kết quả, chính là không có kết quả.
Ngay đêm ấy, cái đêm ôn nhu say rượu ấy, Tích Nhan đã có hài tử thứ hai của mình. Tích Nhan khẽ khàng vuốt ve bụng mình, mỉm cười nhẹ nhàng, nàng biết, lần này là một nữ hài tử, là một tiểu nữ hài xinh xắn, có được dung nhan ngây thơ, Tích Nhan thậm chí đã nghĩ sẵn tên, gọi là Chân Lam. Nữ hài tử chân chính, có được bầu trời màu lam, nó sẽ tự do mà vui vẻ, cùng mình và những người khác đều bất đồng.
Tích Nhan cứ thế cười ôn nhu, tiêu mòn từng buổi chiều nóng bức.
Vĩnh Duyên đế dường như biến mất sau cái đêm ôn nhu ấy. Tích Nhan không biết y là đang tránh né mình hay là bởi vì y thống hận sự ôn nhu của bản thân. Nhưng Tích Nhan không hề để ý, nàng đã toàn tâm toàn ý bắt đầu yêu hài tử chưa sinh ra kia của mình. Nàng nghĩ, có thể mình đã giống như phụ thân, tìm được một người có thể làm mình thay đổi!
Việc học của tam hoàng tử càng ngày càng bận, Tích Nhan có khi cả ngày cũng không thấy nó một lần. Bất quá, làm hoàng tử, đây là điều đã định trước, Tích Nhan cũng chẳng có lời nào để nói, chỉ là hài tử còn chưa chào đời này, mình phải bảo vệ thật tốt, để nó cũng như cái tên của nó…
Hè đang thịnh, Tích Nhan ở trong tiếng ve kêu ồn ào, yên lặng vượt qua một mùa hè nóng bức.
Nghi quý phi vẫn thường đến ngồi một chốc, nói với Tích Nhan chút chuyện thú vị trong cung, thế nhưng Tích Nhan dáng luôn vẻ không tập trung, hiện tại, trong lòng nàng đã không bỏ xuống được chuyện khác.
Nghi quý phi liền khe khẽ thở dài một hơi, Hoàng thượng rất lâu rồi chưa đến chỗ muội nhỉ! Mỗi ngày đều ở trong phòng cách vách, lại chẳng đến thăm, đúng là bất công…
Nghi quý phi tuy rằng thay Tích Nhan oán giận, nhưng cũng luôn nói một chút rồi thôi. Tích Nhan nơi này cái gì cũng không có, chỉ có thanh tĩnh, Nghi quý phi thích đến đây, cũng chỉ là cầu một sự thanh tĩnh, nữ tử hào sảng xuất thân cao quý, vốn không nên ở trong hoàng cung ngươi lừa ta gạt này.
Nghi quý phi… Tích Nhan đột nhiên nhớ đến điều gì, ngẩng đầu nhìn nàng, muốn nói lại thôi. Ngài có biết gia phụ Mục Phong Duyên…
Mục Phong Duyên? Nghi quý phi hơi ngẩn ra, ông ấy… ta có nghe nói… nhưng chưa từng gặp… Nghi quý phi vẻ mặt tâm hoảng ý loạn, Tích Nhan cũng không truy hỏi, hai người liền không lời nào để nói mà ngồi im ở đó. Chờ khi Thúy Bình qua thêm trà, Nghi quý phi như thể chạy nạn cáo từ đi mất. Tích Nhan đột nhiên cảm thấy mình đã làm việc ngốc, bức cả một người cuối cùng trong cung có thể nói chuyện đi. Nhưng mà, thật sự muốn biết, muốn biết phụ thân là vì một người mà thay đổi như thế nào, có phải cũng giống mình, lòng đầy vui mừng… Tích Nhan thở dài, nam tử di thế độc lập ấy, chẳng lẽ thật sự chỉ trong ký ức của mỗi mình? Ông vào cung một năm ấy, cư nhiên không lưu lại một chút dấu vết nào trong hoàng cung này?
Tích Nhan biết, mình là hiếu kỳ, đây vốn không phải tính tình của nàng, thế nhưng, thế nhưng, lại vô cớ muốn biết…
Thúy Bình dìu Tích Nhan đến hậu hoa viên, vừa đi đến gần cửa viện, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng ca uyển chuyển. Đi đến cửa vừa nhìn, đã thấy Linh phi kia đang ngồi hát trong đình, Hoàng đế cũng có mặt, bên cạnh chỉ dẫn một cung nhân theo sát, đang nghe mê mẩn. Tích Nhan dừng một chút, chậm rãi quay người, muốn rời đi, tiếng ca êm tai ấy liền ngừng lại. Tích Nhan nghĩ, nàng ta hẳn đã thấy mình?
Hoàng thượng, xin ban viện này cho thần thiếp đi! Thanh âm nói chuyện thì ra cũng dễ nghe như tiếng hát. Vĩnh Duyên đế dường như hơi không rõ. Linh phi lại nói giòn tan: Về sau viên này, chỉ cho mình thần thiếp, trừ Hoàng thượng, những người khác đều không thể vào…
Tích Nhan nắm gắt gao tay Thúy Bình, Thúy Bình không cam lòng nhìn nhìn Tích Nhan, rốt cuộc không nói câu nào trở về Phong Hà cung. Chủ tử cũng không nói gì, thân là một nô tài, lại có thể nói gì?
Tích Nhan ngồi trong phòng mình tự chơi cờ với mình, ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, Thúy Bình, ủy khuất ngươi rồi, đi theo một chủ tử như ta, đại khái cũng sẽ bị người khác xem thường?
Chủ tử, ngài đừng nói như vậy, chủ tử đối đãi hạ nhân là tốt nhất, có thể hầu hạ chủ tử, là phúc khí của nô tài. Thúy Bình lập tức quỳ xuống, nước mắt cũng nhịn không được nữa.
Đáng tiếc, đại khái hầu hạ không được bao lâu nữa, đến lúc đó… Tích Nhan thì thào nói với mình, Thúy Bình không nghe rõ, Tích Nhan cũng không chuẩn bị nói cho nàng ta biết.
Có một số việc, chỉ có thể một mình bản thân biết! Phụ thân, có phải không?
Tích Nhan cười nhìn đối diện mình, Mục Phong Duyên ngồi ngay đối diện, cười mà không nói.
Cuộc thi đình cuối hè năm ấy, Giang Nam tài tử Mục Ly Ương đệ nhất giáp trong cuộc thi hội ngự ban Trạng nguyên, trên cuộc thi đình, thiếu niên chưa tròn mười lăm kỹ áp quần hùng, văn thao võ lược, không gì không tinh thông, rất được Vĩnh Duyên đế tán thưởng. Mà y cũng chính là cậu ruột của tam hoàng tử được coi trọng nhất hiện nay. Trong lúc nhất thời, trong ngoài triều đình, đối với người lựa chọn Hoàng đế tương lai dường như càng thêm xác định.
Chân mày Tích Nhan lại dường như càng nhíu chặt.
Cũng vào cuối hè năm ấy, Hoàng Hà vỡ đê, hơn mười vạn nạn dân trôi giạt khắp nơi. Vĩnh Duyên đế nghe theo đề nghị của tinh tướng sư Lễ bộ, quyết định lập đàn tế thiên, cầu phúc cho bách tính, Lễ bộ Thượng thư Thẩm Trạc Ý toàn quyền phụ trách điển lễ tế thiên, cũng tùy thời đi lại cung đình.
Tích Nhan mở gương ra, cánh cửa sổ đóng chặt, thiếu niên kia đã đứng trước mặt mình, chỉ là đã thành rường cột nước nhà tuấn mỹ. Tích Nhan thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là kết cục mình muốn sao?