Thứ vào miệng ngọt lành, thường thường là có độc. Tỷ như “tương tư miểu”.
Văn Tụ không biết là ai đặt cho vị độc dược này cái tên bi thương như vậy. Tương tư miểu. Nếu tương tư trở nên xa vời, thế còn gì có thể sót lại? Chắc chỉ còn lại tuyệt vọng nhỉ?
Mạt An quay đầu nhìn Văn Tụ: Y đi như thế nào?
Văn Tụ lộ ra nụ cười thê thảm, trả lời nhàn nhạt: Đại phu nói là tâm bệnh. Tâm y linh lung thái quá, nhìn nhiều, nghĩ nhiều, cũng liền tổn thương nhiều…
Nhưng ta không tin! Mạt An đứng bật dậy, ngươi có biết, Phong Duyên rõ ràng là người chẳng để ý gì hết, nếu y muốn, y có thể sống thật tốt.
Chỉ sợ bản thân y cuối cùng cũng không muốn sống nữa… Lăng tướng quân, sống rất đau đớn, phải không? Ánh mắt Văn Tụ chợt lạnh, bắn thẳng về phía Mạt An. Đúng vậy, bản thân Phong Duyên cuối cùng cũng không muốn sống nữa, cho nên y mới mỉm cười uống từng chén độc dược ngọt lành. Đầu sỏ gây nên là ai? Lăng Mạt An hay Lăng Tĩnh Mính, hoặc giả là mọi người trên thế giới này!
Phong Duyên, người vốn đã chẳng thuộc về thế giới này, ánh mắt y quá quạnh quẽ, tuyệt không để ý lòng mình. Y sống, lại không biết vì cái gì, cho nên người khác nói gì, y liền đi làm như vậy. Văn Tụ nói: Cùng với sống như vậy, chẳng bằng chết đi? Phong Duyên liền gật đầu bằng lòng. Hết thảy đều rất bình tĩnh, cũng giống như Văn Tụ nói với y, hôm nay bảo nhà bếp nấu chút canh ngân nhĩ vậy.
Phong Duyên lần đầu tiên uống trà “tương tư miểu”, y ngẩng đầu cười nói với Văn Tụ: Đây là trà gì thế? Ngon quá! Nói rồi y lại uống thêm mấy ngụm. Khi đó, y đã không còn là lão sư của Thái tử. Thế nhưng, tâm y đã không biết tung tích. Y ngồi trước cửa sổ đọc sách, gió thổi qua, từng tờ bay loạn, song không hay biết. Văn Tụ khẽ bảo y: Nên lên lớp rồi. Phong Duyên mới đột nhiên giật mình, y thấy thời gian qua rất nhanh, lại không biết phải chìa tay bắt như thế nào. Vì thế y lui bước, lẳng lặng nhìn, cứ như nhìn cuộc đời người khác vậy.
Thiên Dương từ phía sau ôm vòng qua thắt lưng Phong Duyên, tuy rằng là thiếu niên mới 17 tuổi, thế nhưng y đã cao xấp xỉ Phong Duyên, bởi vì bình nhật luyện võ, khí lực rất lớn. Phong Duyên cảm thấy bản thân có chút không thở nổi.
Bình thường, Thiên Dương cũng sẽ đùa dai mà ôm lấy Phong Duyên từ phía sau, là vì hù dọa, hoặc chỉ là làm nũng. Thiên Dương từ nhỏ được bồi dưỡng như Thái tử, cao cao tại thượng, mọi người đều ngước nhìn y, cho nên bên cạnh y vẫn trống không. Chẳng dễ dàng gặp nam tử như Phong Duyên, vừa là thầy vừa là bạn, liền trở thành ‘sắc sáng’ duy nhất trong cung đình này, cho nên y phải nắm chặt, dù thế nào cũng không buông ra.
Phong Duyên tự nhiên biết sự nồng liệt của tình cảm này. Cái đêm quyết biệt với Mạt An ấy, Mạt An nói với y: Cùng ta rời khỏi nơi này, chúng ta đến một nơi không có người được không? Chỉ hai ta, sống cũng vậy, chết cũng vậy, đều bên nhau… Trong mắt Mạt An có ánh sáng chờ mong, y biết, chỉ cần Phong Duyên gật đầu, y chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Phong Duyên nhìn ánh mắt kia, cơ hồ phải nhịn không được gật đầu. Đi một nơi không có người, từ đây chẳng còn ai nói với y: ngươi phải làm cái gì, ngươi nên trở thành cái gì, ngươi nên được cái gì… Đấy sẽ là nơi tự do, cũng giống như thế giới y tìm được trong sách cổ, một phiến thanh minh. Có người nương tựa, tự mình làm chủ. Dưới mái đình giữa hồ tứ phương đón gió cùng một ấm trà, thoạt nhìn trống trơn, lại là chuyện nhân gian chí mỹ.
Hết thảy những điều này, chỉ cần gật đầu là được.
Thế nhưng, Phong Duyên vẫn gian nan lắc đầu, nói với y: Chúng ta đã chìm đắm trong mê hoặc. Trời sắp sáng rồi, chúng ta đều phải tỉnh lại…
Tay Mạt An đột nhiên buông lỏng, khóe mắt có nước mắt lóng lánh.
Mười năm, y dùng khoảng thời gian mười năm ròng rã chỉ đổi lấy hai chữ “mê hoặc” này? Y đứng dậy, cúi đầu nhìn Phong Duyên trên ghế, nhẹ nhàng nói: Mục Phong Duyên, vì sao ngươi luôn như vậy? Ngươi luôn coi thường thế giới này, nhưng ngươi lại không cách nào chân chính rời khỏi nó, ngươi đang sợ hãi, hoặc giả đang chờ đợi cái gì?
Ta làm mọi điều người khác hy vọng, hơn nữa là những điều tốt nhất… Như vậy, ta sẽ không mắc nợ thế giới này, đây là lý do tồn tại của ta. Phong Duyên nghĩ như vậy, nhưng y không thể nói ra miệng. Y chỉ có thể im lặng nhìn Mạt An, nhìn tim đối phương từng tấc vỡ nát. Một mảnh vỡ nào đó, cũng cắt tim y.
Phong Duyên là độc dược của Mạt An, bọn họ đều biết, nhưng lại vẫn vui vẻ chịu đựng.
Hiện tại, Mạt An biến thành Thiên Dương. Trên người họ có một phần máu là giống nhau. Chỉ là Thiên Dương càng quyết tuyệt hơn. Ôm chặt lấy y, dùng hết khí lực toàn thân. Phong Duyên, ta không phải cữu cữu Mạt An, ta là Chu Thiên Dương, người tương lai phải thành Hoàng đế kia, cho nên, ta có thể làm được bất cứ chuyện gì. Ta biết mẫu phi từng tìm ngươi, ta có thể tưởng tượng họ đã nói với ngươi những gì, yêu cầu những gì, nhưng ta không thể thả ngươi đi, nếu ngươi đi rồi, ta sẽ chết.
Ngài hiểu sai ý ta rồi, điện hạ. Phong Duyên không động đậy, nhưng thanh âm lại lạnh như băng: Ta từng nói, trên thế giới này không ai có thể sống cô đơn một mình, nhưng mà cũng chẳng có ai phải dựa vào người khác mới có thể sống sót… Ngài nói có thể làm bất cứ chuyện gì, thế thì chờ khi ngài có thể thực kiện được hẵng đến lưu ta.
Phong Duyên chìa tay, từng ngón tay vặn hai tay Thiên Dương đang quấn gắt gao ra.
Sau đó, y quay đầu nhìn Thiên Dương mỉm cười: Hiện tại, ta phải đi rồi.
Phong Duyên thật sự đi rồi, đi đến một nơi sẽ không trở về nữa. Y thậm chí cũng không chờ Thiên Dương một chút. Chờ khi Thiên Dương lên làm Hoàng đế, có thể làm được bất cứ chuyện gì bản thân muốn…
Ngươi cố ý nhỉ? Phong Duyên, ngươi là cố ý… Ngươi chính là tính toán như vậy… Bởi vì ngươi, Thiên Dương không thể trở thành người có thể làm bất cứ chuyện gì.
Ngươi hiện tại đang ở trong một góc nào đó mà cười? Nhìn chúng sinh như lũ hề trên trần thế…
Bản thân ngươi chính là độc dược, ngọt ngào, xấu xa.