Ủ rượu đều cần quá trình lên men, bởi vì quá trình này, hoa biến thành càng nồng, hương vị càng say người.
Đó là rượu hoa lan của Phong Duyên, ôn nhu tàn nhẫn, xâm cốt nhập tủy. Kỳ thật lại vẫn như nước…
Văn Tụ sẽ không quên rượu hoa lan, Mạt An và Thiên Dương cũng sẽ không quên, Tích Nhan và Ly Ương đều sẽ không quên.
Đó là một loại rượu hoa thơm mát,vào miệng ngọt lành nhưng hồi vị chan chát, không phải đặc biệt dễ uống, song người từng uống đều sẽ không quên. Mọi người đều nhớ kỹ hương vị kia, thế nhưng muốn họ dùng ngôn ngữ để hình dung, đại khái đều sẽ không tương đồng lắm.
Văn Tụ nói: rượu hoa lan giống Phong Duyên, thanh thanh đạm đạm, dường như không có bất cứ màu sắc gì, nhưng lâu rồi mới biết hương vị kia đậm đặc không tan được; Mạt An nói: rượu hoa lan là thứ còn mạnh hơn rượu chống lạnh ngoài biên quan, người không biết uống sẽ triền miên trong đó, không bao giờ muốn tỉnh lại nữa; Thiên Dương nói, rượu hoa lan là rượu dùng hồn phách ủ thành, có linh tính, nhìn nó sẽ có cảm giác tuyệt vọng; Tích Nhan nói: rượu hoa lan là rượu dùng để quên lãng, phụ thân không muốn bất cứ ai nhớ mình, người hy vọng mọi người trên thế giới này đều quên mình đi, nhưng không thể, vì thế người lưu lại, thành những u hồn bám trên hoa lan; Ly Ương nói: không phải mọi người đều có thể ủ được rượu hoa lan, lòng đã chết, mới biết được rượu này kỳ thật chỉ là rượu mà thôi, không có bất cứ ý nghĩa gì đặc biệt, hết thảy đều là phán đoán của người đang sống.
Cho nên Văn Tụ mỗi ngày mỗi đêm hồi ức, tồn tại không chân thật; cho nên Mạt An ánh mắt hàm máu, không thể rơi lệ nữa; cho nên Thiên Dương tuyệt vọng, muốn bắt được một người, trở thành phao cứu mạng cuối cùng; cho nên Tích Nhan quay người cười nhẹ nhàng, biến mất tại một đầu của thế giới phồn hoa này; cho nên Ly Ương liều mạng đuổi theo, rồi lại khiến mình chết trong tay mình…
Phong Duyên nhìn những người yêu y và y yêu thở dài thườn thượt, y đã trở về, lại quay đi. Linh hồn đã chết cũng biết bi thương, cũng biết đau đớn…
Cuối xuân, Phong Duyên dẫn Thiên Dương cùng nhau hái những đóa lan tươi, trên mình hai người đều dính đầy hương khí mát lạnh, về đến thư phòng cũng không muốn thay y phục.
Thiên Dương nói: ta thích mùi này, như vậy, ta và ngươi liền giống nhau…
Họ đem cánh hoa bỏ vào vò, thêm nước, men và gạo kê, đóng lại kỹ càng, chậm rãi chờ đợi. Họ mỗi ngày đều đến xem mấy vò rượu còn chưa hoàn công này, chờ mong thời gian qua nhanh một chút. Họ vẫn bên nhau đọc thơ, chơi cờ, luận họa, kinh sử tử tập, hết thảy những thứ buồn tẻ bị ném xuống. Phong Duyên sẽ kể với Thiên Dương chuyện Tích Nhan và Ly Ương, lúc này, khóe mắt y liền ôn nhu cong lên, cười đến bách hoa mất màu. Thiên Dương mãi chẳng hiểu, Phong Duyên vì sao lại đẹp như vậy, thậm chí xưng được là tuyệt sắc. Nếu y không đẹp như thế, liệu có bớt thích đi một chút chăng? Y mơ mơ hồ hồ nghĩ.
Rất lâu về sau, Thiên Dương minh bạch, thích một người cố nhiên có liên quan đến dung mạo, nhưng dù sao cũng không phải nguyên nhân duy nhất. Khi đó Phong Duyên đã chết, Thiên Dương liền nghĩ, cho dù là hồn phách không còn hình dạng, chỉ cần là Phong Duyên thôi là được, chỉ cần y có thể trở về là được… Thế nhưng, y không cách nào nhìn thấy người kia nữa, mãi đến khi y gặp được Ly Ương… Rõ ràng là người không đồng dạng, nhưng vẫn nắm chặt đến tổn thương, cho dù là hủy, cũng phải tự mình động thủ…
Nữ hài nhi kia thông minh tuyệt đỉnh, có ánh mắt nhìn thấu thế giới này, thế nhưng, ta lại luôn lo lắng vì nó… Phong Duyên nói về Tích Nhan, khẽ thở dài, y nhớ sáng nay trước lúc đi, ánh mắt Tích Nhan nhìn y. Trong ánh mắt Tích Nhan có chút đau đớn, nàng đại khái có thể biết một ít kết cuộc của bi kịch, thế nhưng vẫn không thể nói gì hết, nàng còn quá nhỏ, quá yếu đuối, chỉ có thể trơ mắt nhìn hết thảy phát sinh. Nhưng mà, cho dù trưởng thành kiên cường, nàng vẫn không thể cứu vớt bất cứ ai, Thiên Dương, Ly Ương, Chân Lam, còn có bản thân nàng.
Dù sao thần vạn năng còn ở trên mây, y đang cười không hảo ý, chẳng cần biết những sinh tử giãy giụa của người khác.
Phong Duyên, ta sẽ bảo vệ ngươi, tương lai ta sẽ bảo vệ ngươi, còn có tất cả những người ngươi yêu, ta đều sẽ bảo vệ. Thiên Dương như tiểu hài tử, không hề có ý thức trách nhiệm mà thề, y không sao hiểu được, đến cuối cùng, mình sẽ trở thành đao phủ của Phong Duyên và những người y yêu? Bất chấp tất cả tổn thương họ, bất chấp tất cả giết họ, lại chỉ vì một người đã chết…
Trước nay chẳng có lời hứa nào sẽ thành thật, cho nên mọi người đều đang không ngừng thề, không ngừng đập tan lời thề.
Nháy mắt đã đến mùa thu. Lúc hồi tưởng thời gian, mới biết thời gian lại không chịu được sàng lọc như thế, cho dù lưu những đệm lót ấy, cũng là thần thoại, nhiều lần nghiền ngẫm, liền cho là thật.
Vò rượu hoa lan đã mở, có hương khí, hương khí hoa lan lại càng nồng nặc. Ánh mắt Thiên Dương sáng ngời, y nói: Đây là chúng ta cùng nhau ủ… Về sau, chúng ta mỗi năm đều cùng nhau ủ rượu… Phong Duyên, chúng ta nói có được không? Vĩnh viễn bên nhau, suốt đời suốt kiếp…
Suốt đời suốt kiếp, đây là lời thề. Nhưng mà, quá dài lâu, ai lại biết kế tiếp sẽ có trắc trở thế nào? Mọi người coi nhẹ thời gian, cho nên thời gian sẽ trừng phạt, rút ngắn vô hạn những tốt đẹp của quá khứ, mở rộng vô hạn những đau khổ của tương lai.
Có lẽ mỗi người đều đang bị lên men trong một chiếc vò lớn của thế giới này… Bành trướng hoặc giả héo rút, cuối cùng biến mất…
Phong Duyên nở một nụ cười, không biết nên nói gì đây, rượu mới ủ phẩm trong miệng những người bất đồng, hương vị cũng không cùng một dạng? Ngọt lành còn có cay đắng. Phong Duyên nghĩ, mình còn có thể nói với ai cái câu suốt đời suốt kiếp này đây? Khi y và Văn Tụ bái thiên địa, nói chính là suốt đời suốt kiếp, hiện tại Thiên Dương cũng nói như vậy, rồi còn Mạt An ở nơi xa xôi kia nữa, y cũng đang chờ mong suốt đời suốt kiếp?
Thế nhưng, thần vẫn thích những trò đùa ác, y nói, bên trong vò cuối cùng chỉ còn lại rượu như nước, chỉ có thể để cho người khác đến nếm những bi lạc. Các ngươi, từ đây trầm luân đi.
Không cần tỉnh dậy…