Giang Nam Nhu Nương Tử

Chương 10: Chương 10




Đêm dài tĩnh lặng, tĩnh đến mức tiếng người hít thở đều rõ ràng có thể nghe.

Doãn Đông Tinh vô thanh vô tức đứng ở bên giường nhìn dung nhan Nguyễn Túy Tuyết ngủ ngọt ngào. Năm năm không thấy, nàng đẹp hơn! Trong trí nhớ của hắn mặt nàng là tràn đầy nước mặt, khuôn mặt ưu sầu, hắn nghĩ đến năm năm nay nàng đều là như vậy. Nàng không cho hắn tiến vào Di Thấm viện, hắn cũng không dám dùng sức mạnh, sợ nhìn thấy nàng khóc sưng đỏ hai mắt.

Hai năm trước, kinh sư Lí Đại Hộ coi trọng nha hoàn Hạ Hà bên người của nàng, muốn nạp Hạ Hà làm thiếp; Hắn vốn định nhân cơ hội này đến Di Thấm viện gặp nàng, nhưng nghe lão mẹ cập tổng quản nói nàng phi thường mất hứng, vì thế hắn liền đuổi Lí Đại Hộ đi, từ nay về sau không có người đề cập đến việc này.

Năm năm nay, tuy rằng ở vật chất hắn cũng không bạc đãi nàng, nhưng hắn biết nàng muốn không phải cuộc sống cơm no áo ấm, mà là một phần suốt đời không thiếu tình cảm, mà hắn...... Phụ bạc nàng!

Hôm nay vừa gặp, Túy Tuyết cũng không có sống trong cảnh tiều tụy cô đơn như hắn tưởng tượng, ngược lại, nàng đẹp hơn, bề ngoài của nàng vốn liền thoát tục xinh đẹp, nhưng nàng hiện tại cả người giống như có một ánh hào quang quang mang vây quanh nàng, từ trong tâm nàng phát ra sức thu hút mị hoặc khiến nàng càng thêm nhiếp hồn mê người, nhất cử nhất động đều khiến người không thể dời đi ánh mắt.

Từ sau khi tái kiến nàng , trái tim của hắn như muốn nổ tung ra,kinh ngạc, hối hận, xấu hổ,cảm xúc xấu hổ lập tức bộc phát ra đến, làm hắn không biết làm sao. Nhưng hắn rõ ràng biết một sự kiện, thì phải là --

Nàng đối hắn đã hết hy vọng!

Túy Tuyết đi vào đại sảnh sau hoàn toàn không nhìn bất luận kẻ nào, chỉ nhìn bạn tốt Triệu Vô Ngôn của nàng , nàng đã muốn xem hắn như một người xa lạ!

Hắn từ ngày hôm đó bắt đầu muốn tìm cơ hội cùng nàng nói chuyện, cho lão mẹ và lão bộc đại bá nói cho hắn phu nhân mấy ngày nay không cho phép bất luận kẻ nào nhập viện, bao gồm lão mẹ, bởi vì nàng có bằng hữu tới chơi.

Hắn mấy ngày nay đều qua đêm trong ở phòng Lâm Tú Nhi, đối nàng kích tình, không ngừng yêu cầu, dường như muốn đem nàng làm như thế thân của Túy Tuyết -- đúng vậy, hắn thật là đem nàng cho rằng là thế thân của Túy Tuyết, lúc trước hắn nạp nàng làm thiếp chính là bởi vì nhìn thấy có một chút điểm giống nàng.

Nhưng tối nay, hắn rõ ràng biết, mặc kệ bất luận kẻ nào đều thay thế không được nàng, nữ nhân hắn yêu kia, nữ nhân vì yêu hắn mà thương tích đầy mình --

Túy Tuyết!

Hắn ở trên người Lâm Tú Nhi phát tiết xong, cảm thấy trong nội tâm vô cùng trống rỗng. Hắn muốn Túy Tuyết, không cần bất luận kẻ nào! Từ khi gặp lại nàng về sau, ý tưởng này không ngừng ở trong lòng hắn mở rộng.

Nhưng hắn còn có mặt mũi đi gặp nàng sao? Năm đó hắn thề chỉ yêu một mình nàng , hiện tại lại nạp ba thiếp......

Nhưng hắn chịu không nổi tương tư khổ ải trong nội tâm, hắn muốn gặp nàng!

Mấy ngày nay, ý tưởng này cơ hồ bao phủ lấy hắn, làm cho hắn không thở nổi.

Hắn rốt cục vào tối nay lặng yên tiến vào Di Thấm viện. Thừa dịp ánh trăng sáng ngời, dưới bóng cây đại thụ còn làm một bàn đu dây, có vẻ thơ mộng dạt dào.

Hắn vô thanh vô tức tiến vào mai hiên, lẳng lặng đứng ở bên giường si ngốc nhìn nàng, trong lòng suy nghĩ mênh mông mãnh liệt, trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng ngây dại!

Vô cùng hy vọng thời gian dừng lại như thế này, chỉ có hai người bọn họ, không hề có những người khác......

Nguyễn Túy Tuyết lông mi thật dài giật mình, nàng chuyển thân thay đổi tư thế, đưa gương mặt cười nằm nghiên hướng về đúng nơi Doãn Đông Tinh đang đứng.

Doãn Đông Tinh yêu thương nhìn nàng. da thịt trong trắng phấn hồng mềm mại thơm ngát lồ lộ dưới ánh trăng, khóe môi anh đào khẽ nhếch lên trên,dung nhan tuyệt sắc kia , vốn đều thuộc về hắn, là hắn a! Tiếc rằng bởi vì chính mình sai lầm mà mất đi tất cả….

Đại chưởng không tự giác xoa nhè nhẹ lên gương mặt hồng hào của nàng, đúng lúc đó,Nguyễn Túy Tuyết bừng tỉnh dây.

“Ai?! Là ai ở đàng kia?” Thanh âm của nàng sắc bén.

Chưa từng có người vào nửa đêm xâm nhập mai hiên, Nguyễn Túy Tuyết lần này cả kinh không phải là nhỏ.

“Tuyết nhi, không phải sợ. Là ta, Đông Tinh.” Doãn Đông Tinh nhanh chóng lên tiếng, cũng lùi tay mình về.

“Đông Tinh?” Nguyễn Túy Tuyết càng kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Doãn Đông Tinh trong bóng đêm gật gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.