Người bên ngoài đều nói hắn cấp cho Hàn Phuong Phượng Cẩm một danh phận, nói bất
quá chính là làm thiếp, thế nào còn cần chính thất đồng ý! Hơn nữa bên người
bằng hữu xác thực thê thiếp thành đàn, chính thê cũng không nói một câu, bởi vậy
hắn cũng có ý định nạp thiếp trong đầu.
Nguyễn Tuý Tuyết sau khi biết khóc nháo cả ngày, làm hắn tâm phiền ý loạn, không
bước vào Di Thấm viện. Hơn nữa Hàn Phượng Cẩm biết ý hầu hạ, hắn liền rất nhanh
quyết định muốn cho Hàn Phượng Cẩm vào cửa làm thiếp.
Không nghĩ tới vào đêm cưới Hàn Phượng Cẩm, Tuý Tuyết liền cát cổ tay, làm hắn
kinh sợ không thôi. May mắn là cứu về được, nếu nàng cứ như vậy chết đi, chẳng
phải việc vui vừa xong liền làm tang sự sao, quả thật làm hắn điên đầu, cho nên
hắn giận dữ!
Sau khi Hàn Phượng Cẩm vào cửa, cực lực giúp hắn xử lí trang vụ, tích cực tham
gia kinh doanh Doãn gia tiêu cục, không giống Tuý Tuyết khắp nơi lấy hắn làm
trung tâm. Dần dần, hắn cảm thấy mình cùng Hàn Phượng Cẩm là bạn kinh doanh,
không phải quan hệ vợ chồng. Hắn muốn quay đầu tìm Tuý Tuyết, nhưng nàng cự
tuyệt, cho hắn ngoài cửa, một câu cũng không nói cùng hắn , hắn cực kỳ buồn khổ.
Sau này nữ nhi của một bằng hữu giang hồ là Lí Loan thấy hắn bộ dạng suất khí,
thân cường thể kiện, tự nguyện vào cửa làm thiếp, vì thế hắn có thêm thiếp thứ
hai.
Lí Loan vào cửa, Hàn Phượng Cẩm nóng lòng bảo vệ địa vị của mình, đối với mọi sự
vụ của hắn đều muốn tham gia, làm cho hắn bực bội không thôi. Lí Loan tự nhận so
với Hàn Phượng Cẩm còn thương hắn, cho rằng mục đích của Hàn Phượng Cẩm là sản
nghiệp Doãn gia, nàng chính là chung tình với hắn, đối Hàn Phượng Cẩm dật vu
ngôn biểu*, hai nàng thuỷ hoả bất dung, hắn ở thế khó xử, càng thêm trong tâm
tưởng niệm Tuý Tuyết.
*dật vu ngôn biểu: vượt ra ngoài ngôn ngữ, chỉ tư tưởng hay tình cảm nào đó dù
chưa giải thích nhưng lại có thể khiến cho người nghe hiểu được.
Hai năm trước, ở một lần ngẫu nhiên hắn có dịp trông thấy Lâm Tú Nhi. Lâm Tú Nhi
tuy rằng không có vẻ xinh đẹp của Tuý Tuyết, nhưng ánh mắt lại có khí chất của
Tuý Tuyết năm mười sáu tuổi. Trong lúc đang tưởng nhớ nàng, lại không thể gặp mặt, hắn rốt cuộc
nạp Lâm Tú Nhi làm thiếp, lấy loại tình cảm tương tư an ủi chính mình. Khi Lâm
Tú Nhi mới vào cửa, hắn cơ hồ đều qua đêm ở chỗ nàng, khiến cho Lí Loan ghen,
hướng hắn khóc nháo không ngớt, bám chết không buông, cứng
rắn muốn hắn đến chỗ nàng qua đêm.
Hắn thực bực mình đến chết!
Hắn tuổi trẻ háo thắng, hắn không có thâm tư thục lự (suy nghĩ kỹ càng), hắn sai
rồi! Nhưng sai lầm khi tuổi trẻ này lại phải dùng cả đời để hoàn lại!
Thật sự là từng bước sai, từng bước sai. Nạp thiếp thì như thế nào, người khác
khen ngợi hay tôn thờ sùng bái hắn? Không có! Bọn họ vẫn như trước, vẫn nói những lời xã
giao ngoài mặt, mà hắn cũng bởi vì những thiếp này mà phiền phức bực mình, còn bởi vậy...
Còn bởi vậy mà mất đi người hắn yêu nhất kiếp này!
Tuý Tuyết! Tuý Tuyết! Tuý Tuyết của ta...
Thân thể mềm nhuyễn dưới thân hắn bị hắn đâm sâu vào, ánh mắt mơ hồ mông lung,mồ
hôi đầm đìa, kiều nhuyễn vô lực.
Hắn tê rống một tiếng, gục trên bầu ngực non mềm ấm áp phu ra mầm móng ấm nóng từ chỗ sâu nhất của hắn,thân thể vô lực bao trùm
nhuyễn ngọc dưới thân, miệng lẩm bẩm kêu không rõ:"Tuý Tuyết...
Tuý Tuyết của ta..."