Sau khi thoát khỏi đám nữ nhân kia, Nhược Lam lập tức đi tắm rửa rũ bỏ bụi trần, đang tính ngủ một giấc cho khỏe, ai dè vừa mới tháo hài ra, tiếng cửa “chi nha” một tiếng làm Nhược Lam nhíu mày, quay đầu lại nhìn, một cỗ tức giận lập dâng lên:
“Lại là ngươi? Đến đây làm gì?”
“Nàng hãy chuẩn bị đi, chúng ta sẽ vào cung.”
“Vào cung? Chúng ta?” Nhược Lam mở to mắt nhìn chằm chằm Lãnh Dạ Thiên Kỳ
“Ân!” Lãnh Dạ Thiên Kỳ gật đầu đáp trả.
“Sao lại là chúng ta, mẫu hậu của ngươi bị bệnh, ngươi vào thăm là chuyện đương nhiên, nhưng còn ta, ta đến đó làm gì?”
“Dĩ nhiên là ra mắt gia mẫu tương lai rồi.” Lãnh Dạ Thiên Vũ không biết từ đâu nhảy vào bổ sung thêm một câu. Lãnh Dạ Thiên Kỳ nghe vậy lập tức quay sang ném cho hắn một cái nhìn cảnh cáo. Nhận thấy ánh mắt đe dọa của Lãnh Dạ Thiên Kỳ, hắn bĩu môi không thèm để ý đến, khuôn mặt toàn là ý cười nhìn Nhược Lam nói:
“Tỷ tỷ! Nhìn xem đệ mang gì tới cho tỷ.”
Nhược Lam lúc này mới để ý đến cái vật đang nằm trên tay của hắn, là một dĩa hoa quả trông rất đẹp mắt, khẽ nhíu mi, Nhược Lam hỏi:
“Cho tỷ?”
“Nha, dĩ nhiên rồi, đệ cũng biết ở đây tỷ không thoải mái cho nên cố tình mang tới đây a.”
“Ân, đa tạ.” Nhược Lam mỉm cười nói.
Nhìn nụ cười thập phần chói mắt của Nhược Lam, Lãnh Dạ Thiên Kỳ nghiêng đầu nhìn Lãnh Dạ Thiên Vũ, trầm giọng hỏi
“Tại sao nàng ấy lại dịu dàng với đệ như thế, còn với ta thì lại không?”
“Vì đệ khả ái hơn huynh, hơn nữa đệ sạch hơn huynh a.”
Nghe thấy câu trả lời của hắn, Lãnh Dạ Thiên Kỳ mặt ngày càng đen, cái gì mà sạch với không sạch, hắn năm nay đã gần mười chín tuổi, nam nhân nào đến tuổi này ai chẳng như ai, sao nàng có thể so đo như thế.
Quan sát biểu tình trên khuôn mặt của Lãnh Dạ Thiên Kỳ, Lãnh Dạ Thiên Vũ nhếch mép nói
“Nếu muốn có được lòng của mỹ nhân, huynh tốt hơn hết là vứt đám nữ nhân kia đi, bằng không cho dù huynh có cố gắng cỡ nào thì cũng như muối đổ vào biển mà thôi.”
“Hai người các ngươi nói đủ chưa? Coi ta là không khí hả?”
“Ai nha, làm gì có chứ, tỷ tỷ a, trong cung có nhiều trò hay lắm, tỷ vào đi.”
“Nhiều trò hay? Thật?”
“Dĩ nhiên rồi, đệ không có nói dối đâu.”
“Hảo, chúng ta đi.”
Dứt lời, hai nhân ảnh một lam y, một huỳnh y nhanh chóng thân thiết rời đi, để lại phía sau một kẻ sắc mặt càng ngày càng đen.
Thái Vinh Cung.
“Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ, Lãnh Dạ Thiên Vũ đồng thanh hành lễ.
“Bình thân. Khụ khụ, thất nhi, cuối cùng cũng chịu trở về rồi đấy à.” Ngồi trên trường kỷ lúc này là một phụ nhân khuôn mặt kiều diễm, cả người toát lên một khí chất tôn nghiêm, mặc dù đang hỏi Lãnh Dạ Thiên Kỳ nhưng đôi mắt sắc bén lại không ngừng liếc nhìn Nhược Lam.
Cảm nhận được sự đáng sợ trong đôi mắt của nữ nhân này này, Nhược Lam lập tức tiến lên ba bước, thanh âm nhàn nhạt nói:
“Thái hậu xin thứ cho ta tội thất lễ, tuy nhiên thỉnh người đừng nhìn ta như thế, việc hài tử của người chậm trễ trở về không có liên quan đến ta.”
Lời vừa dứt, các cung nữ có mặt trong điện cả kinh không thôi, Thái hậu của bọn họ xưa nay rất là hà khắc, vị cô nương này thật là to gan, gặp Thái hậu không những không hành lễ mà còn xưng ta với người, xem ra, tính mạng của cô nương này khó lòng bảo toàn a.
Về phía Thái hậu, nàng không ngừng đánh giá vị cô nương trước mặt, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, mày liễu thanh tú, lông mi cong dài, đôi mắt to tròn sinh động, sống mũi cao, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, đặc biệt là thân hình rất quyến rũ, quả nhiên là một mỹ nhân hiếm có trong nhân gian. Thảo nào thất nhi lại lưu luyến không chịu trở về. Đang tính mở miệng nói cái gì đó thì thanh âm của một viên thái giám vang lên phá tan bầu không khí trầm tĩnh đến đáng sợ ở đây.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Bước vào phòng lúc này là một trang nam tử thân mặc hoàng bào, phong thái uy nghiêm từng chút từng chút một tiến về phía thái hậu. Đôi mắt tinh anh khẽ nhìn lướt qua tất cả mọi người trong phòng, sau đó tiếu như phi tiếu nhàn nhạt nói:
“Đã chịu trở về rồi.”
“Vi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Dạ Thiên Vũ đồng thời hành lễ.
“Đứng dậy cả đi. Vị cô nương kia là thiên kim của nhà nào, tại sao thấy trẫm mà không hành lễ?” Lãnh Dạ Trúc Quân nhíu mày hỏi.
“A nàng ấy là…” Lãnh Dạ Thiên Kỳ còn chưa nói hết câu liền bị Nhược Lam chặn họng nói trước.
“Cho ta một lý do để quỳ.” Nhược Lam híp mắt nhìn cực phẩm soái ca trước mắt, Mặc Mặc nói không sai chút nào, quả nhiên là một mỹ nam khó kiếm. Y có mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt nâu cùng màu thoạt nhìn có vẻ dịu dàng nhưng nếu chăm chú nhìn kỹ liền thấy ẩn trong con ngươi có vẻ ôn nhu, ấm áp ấy là một sự quyết đoán và tàn nhẫn đến lạ lùng. Nếu Mộ Dung Phi Tuyết là đóa Thiên Sơn Tuyết Liên lạnh lùng và cô độc thì hắn lại là một đóa Nhất Chi Mai thanh nhã và quyền uy.
“Vì trẫm là hoàng đế, còn ngươi là thần dân của trẫm.” Lãnh Dạ Trúc Quân cũng đồng dạng híp mắt âm thầm đánh gia Nhược Lam.
“Chậc, ta không hành lễ bởi vì ta không phải thần dân của ngươi. Ngay cả biểu ca của ta, ta còn không hành lễ, ngươi nghĩ ngươi là ai mà khiến ta phải hạ mình?”
Một lần nữa, lời nói của Nhược Lam lại làm cho Lãnh Dạ Trúc Quân, Thái hậu cùng toàn thể cung nữ kinh ngạc không dứt. Cô nương này rốt cuộc là ai, sao lại lớn mật như thế?
Nhận thấy bầu không khí khó xử lúc này, Lãnh Dạ Thiên Kỳ lập tức chạy tới nắm lấy ống tay áo của Nhược Lam, tươi cười nói:
“Ai nha! Tỷ tỷ a, người đừng làm quá lên như thế, tỷ xem, các cung nữ ai nấy đều hoảng sợ kìa.”
“Hửm, ta làm quá bao giờ, ta nói sự thật mà, từ xưa đến nay ngoại trừ song thân và các vị sư phụ ta tuyệt đối không hạ mình trước bất cứ ai, hơn nữa ta còn là Quận chúa của Long Thịnh hoàng triều, vì sao ta phải hành lễ với hắn?”
“Quận chúa của Long Thịnh Hoàng Triều?” Lãnh Dạ Trúc Quân cùng Thái hậu đồng thời quay sang nhìn Lãnh Dạ Thiên Kỳ, trong đáy mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Ân. Nàng ấy xác thật là Quận chúa của Long Thịnh.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ lập tức gật đầu trả lời.
“Không biết Quận chúa là nhi nữ của vị nào?” Lãnh Dạ Trúc Quân lên tiếng hỏi.
“Phụ thân của ta là Nam Phong Tử Đằng, mẫu thân là Phượng Thiên Di.”
“Phượng Thiên Di…” Lạc Yên thái hậu đang lười nhác dựa lưng trên trường kỷ, sau khi nghe thấy cái tên đó lập tức ngồi thẳng dậy, thanh âm có phần gấp rút nói: “ Nguyên lai là nữ nhi của nàng ta, thảo nào tính cách là đặc biệt như vậy.”
“Người quen biết với mẫu thân của ta?” Nhược Lam chớp nhẹ hàng mi nghiêng đầu hỏi.
“Đúng vậy! Hai mươi năm trước đã có duyên gặp gỡ, mẫu thân của ngươi là một nữ nhân có trong tay cả thiên hạ.” Lạc Yên thái hậu mỉm cười nhìn Nhược Lam một cách đầy trìu mến.
Lãnh Dạ Trúc Quân và Lãnh Dạ Thiên Kỳ hai mặt nhìn nhau trao đổi bằng ánh mắt.
“Thất đệ, đệ vốn không thích dây dưa với nữ nhân trong hoàng tộc cơ mà, sao tự dưng giờ lại…”
“Tứ ca! Nàng ấy rất đặc biệt.”
“Nói vậy, đệ chọn nàng ấy làm chính phi?”
“Ân.”
“Hai người các ngươi, có gì cứ nói thẳng ra, sao lại dùng ám hiệu mà nói chuyện riêng với nhau vậy?” Nhược Lam thấp giọng hỏi.
“Đúng vậy a, tỷ tỷ nói rất đúng.” Lãnh Dạ Thiên Vũ cũng phụ họa theo.
“Hai ngươi đang nói gì vậy, có thể cho mẫu hậu tham gia không?” Lạc Yên thái hậu cũng không thua kém chen vào.
Khẽ lắc đầu, Lãnh Dạ Trúc Quân mỉm cười hướng Lạc Yên thái hậu cung kính nói:
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là một chút chuyện chính sự thôi mà, mẫu hậu người đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Căn bệnh của ta thật là kỳ lạ, có lúc cơ thể cảm thấy rất mệt mỏi, ho khan khó chịu nhưng có lúc cơ thể lại cảm thấy vô cùng hưng phấn, các thái y đều không thể nào tìm ra được nguyên nhân.”
“Dĩ nhiên là tra không được rồi.” Nhược Lam nhếch miệng nói.
“Nàng biết nguyên nhân?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ nhướng mày hỏi.
“Nó chính là nguyên nhân.” Nhược Lam vừa nói vừa chỉ tay về phía hai chậu hoa đặt gần cửa sổ.