Hai chậu hoa nay sao có thể là nguyên nhân được?” Lãnh Dạ Trúc Quân khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy tỷ tỷ, chúng rất thơm đấy, đệ ngửi hoài mà có bị làm sao đâu?” Lãnh Dạ Thiên Vũ vội vàng chạy tới chỗ Nhược Lam thò tay ra vuốt ve cánh hoa.
Thấy vậy, Nhược Lam lập tức đánh nhẹ vào mu bàn tay của hắn, lạnh giọng quở trách:
“Không được sờ lung tung!”
“A, tỷ tỷ, tỷ thật là hung dữ.” Lãnh Dạ Thiên Vũ mặt đầy ủy khuất xê ra xa, không dám đứng gần chậu hoa nữa.
“Loài hoa đệ mới sờ vào có tên là Tử Kinh, loài hoa này bình thường vô hại, nhưng nếu để làm cây cảnh trong phòng, phấn hoa của nó sẽ phát tán khắp nơi, nếu như tiếp xúc nhiều sẽ khiến người ta mắc bệnh hen hoặc là bệnh ho trở nên trầm trọng. Chậu bên cạnh là hoa Anh Thảo, mùi thơm đặc biệt nồng nàn vào ban đêm, có tác dụng kích thích khứu giác, nếu ngửi quá lâu sẽ khiến người ngửi phải mắc bệnh cao huyết áp, choáng váng, hoa mắt. Hai loại hoa, một ban ngày, một ban đêm để cạnh nhau thế này, chưa tới ba năm bảo đảm người trong phòng này cơ thể sẽ suy nhươc cho đến chết.”
Lời vừa được nói ra, tất cả mọi người còn lại trong phòng cả kinh không dứt, hai loài hoa thật sự độc hại đến như vậy ư? Thái hậu rất là yêu quý hai chậu hoa đó, ngày ngày chăm sóc nâng niu, thật không ngờ đây lại chính là nguyên nhân gây ra bệnh tình của thái hậu.
Khẽ nhíu mày quan sát biểu tình trên khuôn mặt của Lạc Yên thái hậu, Nhược Lam liền biết đây không phải chỉ là một sự vô tình ngẫu nhiên, chắc chắn là có người cố ý sắp đặt. Tiếp đó lại nhìn lướt qua ba nam nhân còn lại trong phòng, thanh âm bất đắc dĩ nói:
“Không cần phải lo lắng như vậy, có ta ở đây, tuyệt đối không để cho Thái hậu xảy ra chuyện gì.”
Lãnh Dạ Trúc Quân nhìn Nhược Lam một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói:
“Đa tạ.”
Lãnh Dạ Thiên Kỳ lúc này vô cùng bực bội ném cho Trúc quân một cái nhìn cảnh cáo, hàm ý của ánh mắt đó là:
“Tứ ca sao lại nhìn nàng bằng cái ánh mắt hết sức phong tình ấy? Nàng ấy là của đệ, huynh không được phép giở trò.”
Lãnh Dạ Trúc Quân nhận thấy ánh mắt đe dọa của vị đệ đệ, nụ cười trên môi càng sâu thêm mấy phần, hắn lập tức nháy mắt trả lời lại:
“Chậc, theo như ta thấy, nàng ấy hình như không thích đệ, nếu đã là như vậy, chi bằng đệ nhường nàng ấy lại cho ta đi.”
“Không được!” Lãnh Dạ Thiên Kỳ lập tức phản ứng, xuất khẩu thành lời.
“Thất ca, huynh sao vậy, sao tự nhiên hét lên.” Lãnh Dạ Thiên Vũ nghiêng đầu nhìn , thanh âm đầy thắc mắc hỏi.
“Khụ khụ, không có gì.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ quay đầu sang chỗ khác, ho nhẹ vài tiếng.
“Thái hậu, ta có điều muốn hỏi a.” Nhược Lam mỉm cười hướng Lạc Yên thái hậu hỏi
“Nói đi.”
“Hoàng thượng và thất vương gia có phải quan hệ rất mờ ám không ạ?”
Nghe vậy, Lạc Yên thái hậu bật cười thành tiếng, Lãnh Dạ Thiên Vũ thì trố mắt ra nhìn, Lãnh Dạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Dạ Trúc Quân á khẩu tại chỗ.
“Đúng vậy! Từ nhỏ đã rất thân rồi, đi đâu, làm gì cũng dính chặt lấy nhau, thậm chí khi đi tắm, đi ngủ cũng là cùng nhau.”
“Mẫu hậu!” Lãnh Dạ Trúc Quân và Lãnh Dạ Thiên Kỳ đồng thanh lên tiếng.
“Tỷ tỷ, sao tỷ biết hay vậy?” Lãnh Dạ Thiên Vũ tròn mắt hỏi.
“Có gì lạ đâu. Đệ không thấy nãy giờ bọn họ trao đổi bằng ánh mắt à, người liếc qua, kẻ liếc lại, cả hai cùng chớp mắt. Nếu không phải là huynh đệ song sinh tâm ý tương thông thì chỉ có thể là từ nhỏ đã tiếp xúc thân mật với nhau cho nên mới thế.” Nhược Lam cố ý nhấn mạnh hai chữ thân mật thật dài sau đó liếc nhìn hai huynh đệ nhà Lãnh Dạ kia.
“Nàng đừng nghĩ linh tinh, ta và hoàng thượng không có gì hết.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ vội vã lên tiếng giải thích.
“Ủa. Ta nghĩ cái gì mà ngươi nói là linh tình, bộ ngươi đọc được suy nghĩ của ta chắc, ta cũng đâu có nói ngươi và hoàng thượng có cái gì, là do ngươi có tật giật mình đấy chứ.” Nhược Lam đưa tay lên miệng cười khúc khích.
“Nàng….”
“Khụ, khụ.”
Sau tiếng ho ấy là một trận máu tươi phun ra từ miệng Lạc Yên thái hậu, trong phút chốc, cả căn phòng tràn ngập mùi tanh.
“Mẫu hậu.” Lãnh Dạ Trúc Quân, Lãnh Dạ Thiên Kỳ, Lãnh Dạ Thiên Vũ thanh âm đầy lo lắng chạy đến bên cạnh trường kỷ đỡ lấy Lạc Yên thái hậu lúc này đã bất tỉnh.
Nhược Lam lập tức đi tới bắt mạch, khẽ nhíu mày, Nhược Lam quay sang nhìn cung nữ hai bên trầm giọng phân phó:
“Lập tức mang hai chậu hoa kia để ra ngoài, mở hết tất cả cửa sổ trong phòng ra, còn nữa, mang tới cho ta một bộ kim châm cứu và một chậu nước ấm.”
“Ân!” Cung nữ hai bên lập tức vâng lời, nhanh chóng đi làm nhiệm vụ.
“Thái hậu chỉ là tạm thời hôn mê mà thôi, không có gì đáng lo. Hoàng thượng, ta có thể ghé qua Ngự Hoa Viên một chút không?”
“Quận chúa, người sao lại muốn đến đó?
“Ta muốn tìm một số thứ.”
“Ân. Vậy để thất đệ dẫn nàng đi.” Lãnh Dạ Trúc Quân tiếu tựa phi tiếu nháy mắt với Lãnh Dạ Thiên Kỳ.
“Không cần, để Thiên vũ dẫn ta đi là được rồi, hai người hãy ở lại đây chăm sóc cho Thái hậu đi.”
Dứt lời, Nhược Lam xoay lưng hướng phía cửa bước ra ngoài, Lãnh Dạ Thiên vũ cũng tức tốc chạy theo, đang đi được vài bước, tự nhiên hắn cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức quay đầu lại hướng Lãnh Dạ Thiên Kỳ nói:
“Hờ hờ, thất ca, thật xin lỗi a, là do tỷ ấy, nếu có oán hãy oán ai kia, đừng đem mọi chuyện đổ lên đầu đệ.”
Lời vừa nói ra, Lãnh Dạ Thiên Kỳ mặt ngày càng đen, trong lòng hận không thể đem tiểu nữ nhân kia nhốt lại, nửa bước cũng không được phép rời đi. Lãnh Dạ Trúc Quân đứng một bên âm thầm cười, xem ra trái tim phong lưu như ngọn gió nơi thảo nguyên xa xôi của thất đệ đã bị vị cô nương kia trói chặt mất rồi. Tứ ca quả thật là háo hức chờ mong đệ làm thế nào có được nàng ta đó nha.
Ngự Hoa Viên.
Đường đến Ngự Hoa Viên uốn lượn quanh co, giữa đất bằng có núi non ghép cảnh, xung quanh hồ liễu rũ soi bóng, phía xa xa cây cối xanh tươi, chim kêu ríu rít, bướm lượn từng đàn, trăm hoa đua nở, gió thoảng hương trời, quả nhiên là tiên cảnh chốn nhân gian.
Nhược Lam thong dong, tao nhã lượn dạo một vòng quanh Ngự Hoa Viên, đôi mắt chăm chú tìm kiếm vật gì đó. Lãnh Dạ Thiên Vũ đi bên cạnh thấy thế lập tức hỏi:
“Tỷ tỷ! Tỷ đang tìm cái gì?”
“Hửm, ta đang tìm một loài hoa có màu trắng, thân cây to, ban đêm tỏa hương rất thơm.”
“A. Thân cây to à, ở đây chắc không có đâu, tứ ca chỉ thích trồng mấy cây nhỏ nhắn, thấp bé thôi. Nhưng mà trong lãnh cung hình như có.” Lãnh Dạ Thiên Vũ đưa tay vuốt cằm cố gắng lục lọi trí nhớ của mình
“Lãnh cung?”
“Ân. Nơi đó bị bỏ hoang lâu rồi, hay là chúng ta đến đó thử xem.”
“Hảo.” Nhược Lam gật đầu đáp ứng
Lãnh Cung.
Tên sao địa danh vậy, nơi đây hoang vắng, lạnh lẽo, thậm chí còn có một chút âm u, rợn người. Ở đâu đó quanh đây Nhược Lam còn nghe thấy cả tiếng khóc lóc ai oán của nữ nhân, bỗng nhiên một cơn gió lạnh lùa qua làm cho nó giật mình. Mày liễu khẽ chau, trận gió vừa rồi rất kỳ lạ, cứ như…Chắc là không phải.
“Tỷ tỷ? Tỷ sao vậy?” Lãnh Dạ Thiên Vũ kéo nhẹ ống tay áo của Nhược Lam, nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, không có gì. Chúng ta đi tiếp!”
“Ân.”
Nội viện của Lãnh cung.
Mâu quang khẽ sáng, Nhược Lam ngước mặt lên nhìn gốc cây cổ thụ sừng sững trước mặt, trong lòng âm thầm tính toán. Quái, ở cổ đại sao cái gì cũng hơn người thế nhỉ? Cây Ngọc Lan ở hiện đại đâu có to như thế này, chậc, nhổ cái cây này đem về hiện đại bán, bảo đảm kiếm được khối tiền, thành tỷ phủ luôn cũng nên. Nghĩ vậy, môi anh đào khẽ nhếch, Lãnh Dạ Thiên Vũ đứng bên cạnh tự nhiên rùng mình một cái, hắn sợ nhất là nụ cười này của Nhược Lam tỷ tỷ, rất là đáng sợ a.
“Tỷ! tỷ kiếm cái cây này làm gì vậy?”
“Hừm, để chữa bệnh cho mẫu hậu của đệ chứ còn gì nữa.”
“Hở? Cái cây này á?” Lãnh Dạ Thiên Vũ trừng mắt, chạy tới liếc mắt nhìn.
“Ân. Đệ mau hái hoa của nó cho ta đi.” Nhược Lam chớp mắt nhìn hắn.
“Đệ á? Hoa mọc rải rác thế này sao mà hái?” Lãnh Dạ Thiên Vũ sửng sốt hỏi.
“Đệ đường đường là Cửu vương gia, đừng nói là ngay cả hái hoa cũng không biết nhé.” Nhược Lam cười gian tà trả lời
“Ai nha, đệ chỉ mới mười sáu tuổi thôi, tỷ nhìn đi, thân thể đệ yếu đuối như vậy, một cơn gió thoảng qua cũng làm đệ giật mình a.” Lãnh Dạ Thiên Vũ vừa nói vừa xoay xoay tà áo, nhìn hắn lúc này thật là giống hệt một tiểu nữ nhân đang thẹn thùng.
Khóe miệng mạnh mẽ co quắp, tên Lãnh Dạ Thiên Kỳ đó sao lại có một đệ đệ dễ thương như thế này nhỉ, thật là muốn độc chiếm làm của riêng quá đi mất.
Lúc này Lãnh Dạ Thiên Vũ len lén nhìn biểu hiện của Nhược Lam, thấy Nhược Lam cúi mặt không nói gì, hắn liền phản ứng lại:
“Thôi, để đệ hái tỷ đừng giận.”
“Chậc, thôi được rồi, đứng yên ở đó đi!”