Ánh chiều tà vàng vọt trải đầy con hẻm vắng vẻ tĩnh mịch, Nhan Phá Nguyệt mặc một chiếc áo gai thô ráp đứng trước cửa căn phòng nhỏ hẹp nhìn Dung Trạm.
Tay hắn dắt cương ngựa, dung mạo anh tuấn, vẻ mặt hòa nhã điềm đạm: “Mộc cô nương, khoảng mười lăm tháng sau, ta đến kinh thành xử lý công việc xong, nhất định sẽ mượn được bảo kiếm trở về. Lúc đó có thể gỡ bỏ được kiềng vàng cho cô.”
Nhan Phá Nguyệt cảm kích nói: “Công tử đã giúp ta nhiều lắm rồi. Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được. Ngày khác có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp công tử.”
Trước đó, hai người đi liên tục hơn mười ngày đường thì đến được thị trấn quan trọng phía đông thành Tùng Dương. Nơi này dù là kinh đô hay Ích Châu cũng đều cách rất xa. Dung Trạm mua cho nàng một căn nhà nhỏ, để lại mười lượng bạc rồi cáo từ.
Căn bản võ công hai người khác xa nhau, Dung Trạm cũng không cần Nhan Phá Nguyệt trả ơn, nhưng nghe nàng chân thành cảm tạ, trong lòng hơi cảm động, mới mềm mại nói: “Việc nhỏ không đáng kể công, cô nương đừng để trong lòng. Cô nương ở ngoài một thân một mình, mọi chuyện đều phải cẩn thận.”
Nhan Phá Nguyệt gật đầu. Dung Trạm xoay người lên ngựa, ánh mắt ấp áp như nắng mùa xuân, sâu kín nhìn nàng: “Cáo từ!”
“Chờ một chút.” Nhan Phá Nguyệt ngẩng đầu: “Phá Nguyệt, ta tên là Phá Nguyệt. Vì thời gian gần đây những kẻ ta gặp được đều là người xấu nên ta sợ, không dám nói tên thật với công tử.”
Ánh mắt Dung Trạm vẫn trầm tĩnh. Hắn chỉ im lặng trong chốc lát, không những không tức giận mà trong lòng còn dâng lên cảm giác thương xót: “Phá Nguyệt cô nương, tuy cô trải qua nhiều khó khăn, nhưng hãy tin trên đời này cuối cùng tà không thể thắng chính.”
Nhan Phá Nguyệt nhìn hắn: “Ta tin.”
Hắn khẽ mỉm cười, xoay người giục ngựa phóng như bay, trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt Nhan Phá Nguyệt.
Dung Trạm thu xếp ổn thỏa cho Nhan Phá Nguyệt xong trong lòng mới yên tâm. Hắn ra roi thúc ngựa, đi về hướng tây bắc được một ngày thì nghỉ đêm ở một nông trang. Nhìn người phụ nữ nông thôn hiền lành chất phác đang bưng cơm canh và thức ăn, tự nhiên hắn nghĩ tới gương mặt cũng đen đúa thế này của Nhan Phá Nguyệt. Trong lòng lại nghĩ dù nàng hơi đen, nhưng mặt mũi dáng người vẫn đẹp hơn phụ nữ bình thường nhiều. Nếu trang điểm thích hợp có lẽ cũng rất xinh.
Nghĩ đến đây, hắn bật cười một mình, sao có thể âm thầm bình luận tướng mạo cô nương nhà người ta?
Thế là hắn chỉnh đốn tâm tư không nghĩ nữa. Vừa ăn được mấy đũa, bỗng nhiên hắn nhớ đến một chuyện, lập tức cảm thấy mình đã vô cùng sơ xuất. Hắn luôn luôn làm việc cẩn thận, khi đã giúp đỡ người khác thì phải giúp đến cùng. Bây giờ nghĩ đến chuyện này, liền đứng ngồi không yên.
Trời vẫn còn tối, hắn chào tạm biệt gia đình nông dân nọ, cưỡi ngựa lên đường trở về.
Đi giữa rừng núi yên tĩnh hoang vắng, hắn âm thầm tự trách trong lòng: “Dung Trạm ơi Dung Trạm, đúng là ngươi cứu nàng, nhưng nàng là một cô gái yếu đuối, ngươi chỉ để lại mười lượng bạc thì nàng có thể duy trì đến khi nào? Mộc cô nương… Không, Phá Nguyệt cô nương có nói nàng chưa từng lao động nặng, nàng lại gầy yếu như thế, sau này làm sao kiếm sống? Uổng công ngươi đọc sách thánh hiền, biết rõ cho người cá không có nghĩa người sẽ bắt được cá, còn tự cho rằng mình đã làm được việc tốt!”
Nghĩ thế, hắn lại tăng tốc chạy nhanh, hướng về thành Tùng Dương đi suốt đêm không ngừng nghỉ.
Tảng sáng hôm sau, Dung Trạm đã vào tới thành Tùng Dương. Suốt một ngày một đêm không ngủ, hắn ghé vào quán mì ở đầu ngõ ngồi xuống, định ăn trước chén mì nghỉ tạm.
Vừa ăn được vài miếng đã nghe thấy âm thanh quen thuộc ở phía sau: “Ông chủ Từ, nghe nói ông phải về quê nên sang lại quán mì này. Không biết ông bán bao nhiêu?”
Dung Trạm rõ ràng là nghe giọng nói của Nhan Phá Nguyệt. Hắn vô cùng hiếu kỳ, vì sao mình mới rời đi được một ngày mà nghe giọng điệu của nàng dường như đã vô cùng thân thuộc với ông chủ quán mì?
Hắn ngồi trong góc khuất, vừa hay được tấm màn che chắn. Hắn hơi ngẩng đầu, chỉ thấy Phá Nguyệt đang đứng trước mặt chủ quầy cười hì hì, cũng không nhìn thấy hắn.
Hắn hơi sững sờ.
Phá Nguyệt đang ở trước mắt hắn, dáng người vẫn vừa gầy vừa nhỏ như cây gậy trúc, gương mặt vẫn đen đúa lem nhem, nhưng hình như cùng với người hắn gặp mấy ngày trước đây không hề giống nhau.
Phá Nguyệt mấy ngày trước, tuy rằng thùy mị lễ phép, hòa nhã nhưng rất khách sáo. Còn Phá Nguyệt hiện tại, ý cười nghịch ngợm tràn khắp đuôi mày khóe mắt. Trên gương mặt đen đúa là đôi mắt sáng lung linh như trân châu.
Cùng là một nữ tử, vì sao chỉ cách mấy ngày thần thái lại khác nhau đến thế?
Nén xuống nghi ngờ trong lòng, hắn lại nghe ông chủ quầy chừng bốn mươi tuổi nói: "Cô nương? Chúng ta có quen nhau sao?"
Phá Nguyệt cười lộ ra hàm răng trắng ngà: "Ông chủ Từ, ta họ Mộc, Vương đại nương là hàng xóm của ta, là đại nương giới thiệu ta tới đây. Nàng nói ngài là người phúc hậu rất đáng tin cậy, trung hiếu nhân nghĩa, theo ngài buôn bán nhất định là tốt không còn gì bằng."
Nhan Phá Nguyệt khéo léo thuyết phục một hơi, ông chủ Từ nghe được trong lòng vô cùng vui thích, gật đầu nói: "Thì ra là cô nương là hàng xóm mới tới. Mẫu thân của lão bệnh nặng, ta đành phải về quê hầu hạ phụng dưỡng người trước lúc người lâm chung, nên mới nhượng lại quán mì này. Mộc cô nương, cô có hứng thú? Năm lượng bạc là được rồi."
Dung Trạm nghe được thì cười không ra tiếng ─ thì ra Phá Nguyệt cô nương căn bản không quen ông chủ quầy, lại làm như đã quen thân từ lâu.
Lại nghe Phá Nguyệt nói tiếp: "Năm lượng năm tiền nha."
Dung Trạm nghe được trong lòng lấy làm khó hiểu: Cò kè mặc cả chỉ có bớt giá, sao lại có chuyện thêm tiền?
Ông chủ Từ cũng ngạc nhiên hỏi: "Mộc cô nương, có phải ta nghe lầm không? Năm lượng năm tiền?"
Giọng nói Phá Nguyệt ngọt như đường vang lên: "Ông không nghe lầm. Ông chủ Từ, ta có nghe ngóng trước, năm lượng bạc là giá cả hợp lý, thêm năm tiền này, là ta có việc muốn nhờ ông."
"Việc gì?"
"Mong ông dạy ta cán mì, gói hoành thánh, chưng thịt, hấp bánh bao..."
Ông chủ Từ sửng sốt, cười ha ha nói: "Tốt! Tay nghề của ta cũng coi như có người thừa kế."
Trong lòng Dung Trạm thầm khen một tiếng 'tốt'. Hắn còn định dạy nàng đánh cá, thì Phá Nguyệt đã tự mình câu được cá, làm hắn uổng công chạy đi chạy về một chuyến. Chẳng qua nghĩ đến cuộc sống tự lập sau này của nàng, hắn cũng hoàn toàn yên tâm.
Hắn ngồi tại chỗ một hồi, thấy Nhan Phá Nguyệt xách một cái lồng hấp bánh bao ông chủ đưa cho, chậm chạp đi về phía ngõ nhỏ, bước chân nhẹ tênh.
Ánh nắng bàng bạc chiếu lên cánh tay nõn nà trắng hồng lộ khỏi tay áo, mềm mại rung động lòng người, khiến người đang nhìn không thể rời mắt. Dung Trạm ngơ ngẩn nhìn theo một lúc, mới phát hiện mình đang thất lễ, mặt vẫn còn nóng ran. Lúc ngẩng đầu lên thì bóng dáng nàng đã biến mất nơi cuối con hẻm.
Một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng Dung Trạm.
Hắn cảm thấy trên người nữ tử này có một loại sức sống vô cùng mãnh liệt, nhưng hình như đã bị nàng kềm chế rất lâu. Trong những ngày hắn rời khỏi đây, sức sống mạnh mẽ đó mới lặng lẽ bộc lộ ra ngoài.
Vẻ tươi tắn của nàng làm hắn xúc động. Sự thật là nàng đã bắt đầu cuộc sống mới, không cần sự quan tâm của hắn nữa. Điều này làm cho hắn càng thêm vui mừng. Trong lòng thoải mái, hắn xoay người lên ngựa, ròng rã đi suốt mấy ngày tiến về kinh đô.
Một tháng sau.
Nhan Phá Nguyệt ngồi trên một chiếc giường nhỏ hẹp, một tay chống cằm, một tay đếm tiền.
Nửa tháng trước, ông chủ Từ đã đem toàn bộ tay nghề dốc lòng truyền thụ cho nàng rồi mới về quê. Nhan Phá Nguyệt tự mình làm nửa tháng, mới phát hiện buôn bán quán ăn thật sự là một công việc mệt chết người không đền mạng. Mỗi ngày trời chưa sáng là phải dậy đi mua thịt thà rau cải, nhào bột nặn bánh, bận rộn quay cuồng như ngựa phi nước đại đến tận lúc mặt trời lên cao mới có thể nghỉ một chút. Đến trưa khách khứa tấp nập lại đầu tắt mặt tối. Mãi tới xế chiều, mặt trời xuống núi mới có thể dọn quán đóng cửa.
Cũng nhờ quán mì trước đây có khách quen là hàng xóm láng giềng, nàng không những không bị lỗ mà còn lời được mấy trăm văn tiền. Khoảng lời tuy ít ỏi nhưng miễn cưỡng cũng tạm sống được.
Có điều, nàng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Kiếp trước nàng là một sinh viên bình thường, tính tình vui vẻ hòa đồng, cũng chưa từng trải qua khó khăn gì. Sở thích lớn nhất của nàng là chơi game, được xưng tụng là "Chém vạn người Quỷ Kiến Sầu", fan và bạn tri kỷ trên diễn đàn rất nhiều, khí khái ai ai cũng biết. Ngày ngày vui tươi khoái lạc.
Vậy mà ở nơi này, vừa tỉnh dậy đã phải đối mặt với trùm boss Nhan Phác Tông, dĩ nhiên kết quả hoàn toàn thảm bại. Bây giờ ngồi nhớ lại những ngày ở Nhan phủ, thật sự là bị Nhan Phác Tông ép đến mức không thở nổi, thậm chí lại có khuynh hướng nhẫn nhục chịu đựng. Nghĩ tới nghĩ lui, thật là càng nghĩ càng sợ ─ nếu ngày đó không bị Tùy Nhạn bắt đi, chắc bây giờ đã bị Nhan Phác Tông x xong từ lâu, trở thành phụ nữ dâm đãng cả đời chủ động tìm hắn đòi yêu?
Nhan Phác Tông nhất định có năng lực này.
Ngược lại một tháng này tuy là khổ cực, bần cùng, nhưng nàng có thể sống nhẹ nhàng tự do tự tại như trước kia. Lúc nghĩ đến Nhan Phác Tông cũng không cảm thấy sợ hãi trước; còn nhớ tới tên Trần Tùy Nhạn đó là tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nàng tuyệt đối không muốn quay về cuộc sống trước kia!
Đếm được vỏn vẹn mấy trăm văn tiền, Nhan Phá Nguyệt bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về tương lai mình. Vài ý tưởng nảy ra lung tung trong đầu, nhưng nàng chưa từng làm ăn buôn bán, không biết có thực hiện được không.
Nàng vô tình nhớ ra một tháng đã trôi qua, Dung Trạm đã từng nói sau một tháng sẽ mang bảo kiếm trở về. Đây là chuyện lớn, vì hắn là ân nhân cứu mạng của nàng. Nàng quyết định đem toàn bộ thành quả lao động tháng này đi mua mấy cân thịt ngon, làm một bữa cơm chuẩn bị đón tiếp Dung Trạm.
Trong ngõ hẻm có tiếng khua "bang bang" của phu canh vang lên, đã qua canh năm. Nàng khiêng lên đồ dùng nhà bếp, mở cửa phòng.
Nàng kinh ngạc sợ hãi.
Trong góc tối của con hẻm, gần căn phòng nhỏ của nàng có một thân ảnh màu đen đang đứng. Hắn đứng ngược sáng, gương mặt trong bóng đêm nhìn không rõ là ai. Hắn cúi đầu nhìn nàng chăm chú.
Nhan Phá Nguyệt sợ đến mức mồ hôi lạnh tuôn nhễ nhại, toàn thân cứng đờ không thể động đậy. Chỉ nghe một giọng nói âm u truyền tới: "Tiểu tiện nhân, cuối cùng cũng tìm được ngươi!"
Nàng nằm mơ cũng nhận ra được giọng nói này!
Trần Tùy Nhạn!
Nàng hoảng loạn ném tất cả chai lọ nồi chậu trên vai về phía hắn! Khoảng cách rất gần, Trần Tùy Nhạn không kịp né tránh đành phải giơ tay lên đỡ. Nhan Phá Nguyệt vốn không có nhiều thời gian suy nghĩ, lập tức đóng cửa phòng "Ầm" một tiếng, vừa hít thở dồn dập vừa nhìn về phía cửa.
Thở được vài hơi, nàng dùng sức đẩy cái bàn bên cạnh chặn cửa lại.
"Bành!" Chỉ nghe một tiếng nổ, cánh cửa gỗ vỡ vụn thành bốn năm mảnh, văng khắp nơi! Bóng dáng Trần Tùy Nhạn như ma quỷ từ địa ngục hiện ra, đạp lên gỗ vụn bước vào.
"Tốt nhất là ngươi thành thật cho ta!" Trần Tùy Nhạn khẽ quát một tiếng, giơ tay bắt nàng lại.
Nhan Phá Nguyệt vô cùng sợ hãi, cả người rúm ró thành một cục. Lúc Trần Tùy Nhạn bắt lấy nàng, nàng thét một tiếng thê lương chói tai. Phản ứng này khiến cho Trần Tùy Nhạn rất vừa ý, hắn bỗng nhiên kéo một cái, lôi nàng vào trong ngực.
"Xoẹt ─ " Âm thanh của vũ khí sắc bén xuyên vào da thịt.
Trần Tùy Nhạn cảm thấy vùng bụng đau đớn. Hắn không tưởng tượng nổi cúi đầu nhìn, chỉ thấy một đôi tay trắng nõn như ngó sen đang run rẩy buông ra dao găm. Mà dao găm đó đang cắm vào rốn hắn.
Hắn đau đớn kinh khủng, không chịu được đành buông Nhan Phá Nguyệt ra, bước lùi mấy bước. Hắn thật không ngờ một tiểu thư yểu điệu bị hắn hoàn toàn khống chế lại dám phản kháng!
Thật ra lúc trước, Trần Tùy Nhạn ở lại Ích Châu được mấy hôm thì nghe nói Ngũ Hổ bị Tích Hoa Lang Quân phế bỏ võ nghệ và hạt giống đàn ông, từ đó suy sụp biệt tích khỏi giang hồ. Hắn vô cùng hoảng sợ, vội vàng chạy đến Ngũ Hổ môn nghe ngóng tin tức, lần mò đi theo mãi đến trấn Phượng Dương mới tìm ra ít manh mối.
Hắn tiếp tục tìm kiếm về hướng đông, cuối cùng nghe được ở thành Tùng Dương có một nữ tử vừa đen vừa gầy rất giống Nhan Phá Nguyệt, mới dời đến ở trong ngõ hẻm này. Thế là đêm qua hắn liền ẩn nấp gần đó, chỉ đợi nàng xuất hiện là lập tức xuống tay.
Điều hắn không ngờ tới chính là vừa gặp được nàng, hắn đã bị Nhan Phá Nguyệt không hề biết võ công làm cho bị thương.
Hắn vốn không biết tính cách Nhan Phá Nguyệt không hề mềm yếu. Lúc trước bị hắn đánh phủ đầu, sau đó hoàn toàn khống chế, nàng mới bất đắc dĩ không có cơ hội phản kháng.
Bây giờ nàng đã đạt được tự do, làm sao cam lòng trở lại hoàn cảnh như trước? Nàng đã lường trước tình huống người của Nhan Phác Tông hoặc Trần Tùy Nhạn tìm tới cửa, tuy là không có biện pháp hoàn hảo để tự bảo vệ mình, nhưng khắp nơi trong nhà nàng đều giấu dao găm, thuốc mê, trong gối đầu, dưới mặt bàn, ở cạnh cửa... Không ngờ phương pháp chống trả ấu trĩ của nàng cũng có hiệu quả ─ Vừa rồi nàng bị Trần Tùy Nhạn ép lùi đến cạnh giường, thuận tay vớ được con dao găm, một nhát trúng đích.
Thấy sắc mặt Trần Tùy Nhạn biến đổi kịch liệt, tuy bị thương nặng nhưng vẫn dữ tợn đứng dậy, Nhan Phá Nguyệt dù lấy bao nhiêu dũng khí cũng không dám tới gần đâm hắn thêm một dao, lại sợ bị hắn điểm huyệt nên xoay người co giò bỏ chạy!
Con hẻm nhỏ tối đen, không có một ai. Nhan Phá Nguyệt loạng choạng chân thấp chân cao vừa chạy vừa khóc. Thật là con mẹ nó xui xẻo, cái gã này quả thật là âm hồn không tan! Nàng vừa mới có mấy ngày yên ổn, cái tên Trần Tùy Nhạn thật biết chọn thời điểm xuất hiện.
Vì nơi này nàng rất quen thuộc, Nhan Phá Nguyệt chạy được khoảng một nén nhanh vẫn chưa bị Trần Tùy Nhạn bắt kịp. Nhưng sau đó liền nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần! Lúc nàng rẽ qua khúc ngoặt, nàng quay đầu đã thấy nửa thân hình của Trần Tùy Nhạn hiện ra từ sau vách tường, duỗi cánh tay dài suýt chộp được y phục của nàng. Nàng hoảng hồn hét một tiếng chói tai, thò tay vào trong áo lấy ra một thứ ném vào mặt hắn!
Thì ra, trước ngực áo nàng còn cất một cái nồi nhân thịt làm bánh!
Trần Tùy Nhạn bị nhân thịt trong nồi dính nhớp nháp bay thẳng vào giữa mặt giật nảy mình, còn cho rằng đó là ám khí, nhanh chóng giơ tay lên đỡ, rồi lấy ra một viên Giải Độc Hoàn ăn vào. Trong bóng đêm vừa đen vừa tối, hắn không nhìn rõ chỉ lo phòng bị nên khoảng cách giữa hai người được kéo dãn ra mấy bước chân. Cuối cùng, Nhan Phá Nguyệt cả nồi cả nhân cũng ném rồi, khoảng cách giữa nàng và Trần Tùy Nhạn lại càng gần.
"Ngươi dám chạy!?" Trần Tùy Nhạn gầm lên, dọa nàng đứng lại: "Ngươi còn chạy, để xem ta làm sao xử lý ngươi? Lão tử hôm nay đã hẹn hơn mười vị bằng hữu mới quen trong võ lâm, từng người đều đợi ăn cho được bài thuốc sống ngươi, bảo ngươi muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong!"
"Ngươi đi chết đi!" Nhan Phá Nguyệt chạy mệt đến mức váng vất, những lời kềm nén trong lòng bấy lâu rốt cuộc cũng bùng nổ: "Ngươi là đồ thái giám, cầm thú, đần độn, hi-fi, biến thái! Ta dù có chết cũng không để ngươi bắt được! Ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Nàng mắng lung tung xối xả, Trần Tùy Nhạn nghe câu hiểu câu không, tức giận không kềm được. Hai người một trước một sau, chốc lát đã chạy đến đầu hẻm.
Nhan Phá Nguyệt thấy ánh nắng ban mai đã chiếu tới lối vào con hẻm, trong lòng vốn vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng lại dâng lên niềm hy vọng.
Trời đã sáng! Chỉ cần ra khỏi con hẻm là có thể chạy đến đường lớn! Trên phố có rất nhiều người! Chỉ cần đến được đó thì cơ hội trốn thoát càng lớn hơn!
Nghĩ đến đây, toàn thân không biết từ đâu sức mạnh tràn trề. Giày thêu của nàng đã văng mất từ lâu, chân trần dẫm lên đá xanh trên đường, lấy tư thế xuất phát chạy cự ly ngắn một trăm mét, bắt đầu chạy như điên!
Nước mắt nhạt nhòa, nàng nghĩ, làm sao có thể như thế? Vì sao chuyện xui xẻo cứ bám lấy nàng không rời?
Lúc nàng cho rằng kiếp này nàng có thể làm một thiên kim tiểu thư ăn sung mặc sướng cả đời, người cha biến thái nói cho nàng biết hắn mới là tân lang của nàng; lúc nàng tự thôi miên mình chỉ còn cách nhẫn nhục làm vật cưng bên người Nhan Phác Tông, lại bị tên mặt người dạ thú Trần Tùy Nhạn bắt đi.
Khó khăn lắm mới gặp được người tốt bụng như Dung Trạm, còn có người đó đã cứu nàng từ tay Ngũ Hổ, nàng nghĩ cuối cùng mình cũng được tự do rồi? Nàng cho rằng dù cuộc sống nghèo hèn khó khăn, nhưng có thể sống một đời không lo nghĩ, tự nhiên con mẹ nó cái tên Trần Tùy Nhạn âm hồn không tan này lại xuất hiện!
Không! Nàng không tin! Người tốt như Dung Trạm nàng còn gặp được, có lý nào nàng lại không thoát khỏi số phận phải làm vật cưng, làm bài thuốc sống?
Không phải Dung Trạm đã nói, không phải hắn đã nói, Phá Nguyệt cô nương, xin cô nương hãy nhớ tà không thể thắng chính sao?
Chính nghĩa đâu? Chính nghĩa của nàng ở nơi nào?
Nàng ngẩng đầu nhìn ra lối vào ngõ hẻm mông lung ánh nắng.
Giữa làn nước mắt, nàng nhìn thấy kỳ tích xuất hiện.
Ở lối vào con hẻm, trong ánh nắng ban mai, hình bóng một người một ngựa dần hiện rõ.
Con ngựa đó toàn thân đen tuyền, hùng dũng hiên ngang. Người đó đứng khoanh tay, dung mạo tuấn tú thanh nhã. Trong đôi mắt là hình bóng nàng đang chạy tới, hiện rõ kinh ngạc và quan tâm.
"Dung Trạm!" Nàng thật không dám tin vào mắt mình, vô cùng vội vã vươn hai tay lao về phía hắn.
Nhưng không kịp! Sau lưng nàng, Trần Tùy Nhạn toàn thân đầy máu cách nàng một bước chân nhào tới, bắt được cánh tay nàng trước khi nàng kịp chạm vào Dung Trạm.
Trần Tùy Nhạn thấy Dung Trạm thì hơi ngẩn ra, sau đó sắc mặt trầm xuống, giơ tay đánh mạnh một chưởng về phía lồng ngực của Dung Trạm.
"Cẩn thận!" Nhan Phá Nguyệt đã từng thấy thân thủ của Trần Tùy Nhạn lúc đánh nhau. Trong lòng chợt hối hận ─ nàng không nên chạy qua. Dung Trạm đối với nàng ơn trọng như núi, cho dù nàng chết, cũng không nên liên lụy hắn!
Không ngờ ánh mắt Dung Trạm lạnh đi, không chần chừ vươn tay ra chụp lấy tay kia của Nhan Phá Nguyệt. Sau đó thong thả dùng tay còn lại đánh ra một chưởng đỡ lấy chưởng của Trần Tùy Nhạn.
Lúc đầu Trần Tùy Nhạn không coi thư sinh này ra gì, một chưởng của Dung Trạm cũng không toát ra khí lực bất thường, làm hắn lầm tưởng Dung Trạm là một tên vô danh tiểu tốt. Ai ngờ lúc tay hai người vừa chạm vào nhau, hắn liền cảm thấy một luồng nội lực mạnh mẽ dời núi lấp biển đánh úp lại, trong nháy mắt khí huyết cuộn trào mãnh liệt trong lồng ngực, đầu choáng mắt hoa.
Sắc mặt Dung Trạm trầm tĩnh mà lạnh lùng, thấp giọng quát to: "Bỏ tay ra!"
Trần Tùy Nhạn biết đánh không lại, không thể không im lặng buông tay Nhan Phá Nguyệt, thụt lùi hai bước, ôm ngực miễn cưỡng đứng vững.
Dung Trạm mặt lạnh như băng rút tay về, ôm Phá Nguyệt ngã vào ngực mình. Nhan Phá Nguyệt hai tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn mà cứng cáp của hắn, mặt đầy nước mắt, vừa mừng vừa sợ.