Nhan Phá Nguyệt tỉnh dậy mở to mắt, thấy trần nhà sơ sài đầy bụi bẩn. Đây là một căn nhà gỗ nhỏ hẹp xa lạ, nơi nàng đang nằm chính là chiếc giường gỗ duy nhất trong nhà.
Nàng ngồi dậy, cảm giác tay chân hơi ê ẩm, nhưng vẫn có thể cử động thoải mái. Trên người đã thay một bộ quần áo cũ bằng vải bố, rất chỉnh tề, không hề có dấu vết bị xâm phạm, thân thể cũng không có chỗ nào khác lạ.
Nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Ấn tượng cuối cùng của nàng trước khi hôn mê là cảnh Tạ Chi Phương đang cúi đầu nhìn mình chăm chú. Mặc dù hắn ăn mặc vô cùng lôi thôi, thái độ, hành xử dung tục nhưng đôi mắt lại như hai khối hắc bảo thạch tinh khiết, sáng ngời.
“Tiểu cô nương tỉnh rồi?”
Một phụ nữ trung niên, có vẻ là gia đình làm nông đang đi từ cửa vào, thấy Nhan Phá Nguyệt ngồi dậy thì vui mừng hớn hở.
Nhan Phá Nguyệt thấy nàng dung mạo bình thường, gương mặt hiền lành chất phác, mỉm cười nói: “Cảm ơn đại thẩm.”
Người phụ nữ cười nói: “Cô nương không cần cám ơn. Ta nhận tiền của phu quân cô, đương nhiên sẽ thay hắn chăm sóc cô.”
Nhan Phá Nguyệt sửng sốt, hỏi: “Đây là nơi nào? Ai giúp ta thay y phục? Ta… phu quân ta đâu?”
Người phụ nữ ngồi xuống cạnh nàng, nhìn nàng một lúc mới cười sảng khoái nói: “Đây là thôn Phượng Tuyền, cô cứ gọi ta là Chu tẩu tử. Chạng vạng tối qua, phu quân cô mang theo cô tới nhà ta xin ở trọ, cô vẫn còn hôn mê. Ta đã giúp cô thay thay quần áo. Phu quân của cô đó nha, tính cách thật đúng là câu nệ thành thật! Đừng nóng vội, hôm nay hắn sẽ tới thăm cô.”
Nhan Phá Nguyệt nghe vậy, sờ tay lên mặt, quả nhiên đã sạch sẽ không chút bụi bặm.
Chu tẩu tử đột nhiên hỏi: “Ta thấy trên hai chân cô nương có đeo kiềng vàng, thứ đó để làm gì thế?”
“…” Nhan Phá Nguyệt không trả lời nàng, cười hỏi: “Nơi này cách Tuần Dương xa không?”
“Cũng hơn mười dặm đường! Phải đi hơn một ngày mới đến.”
Nghe được đã rời khỏi thành Tuần Dương xa như vậy, Nhan Phá Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng ngẫm nghĩ, rồi quay sang dò hỏi Chu tẩu tử: “Vì sao Tẩu tử cảm thấy phu quân ta câu nệ thành thật?”
Cái tên “Tạ Chi Phương”đó, làm sao có thể là một người thành thật? Và tại sao hắn lại ném mình ở một gia đình làm nông?
Độc nhiên Chu tẩu tử vô cùng hăng hái phấn chấn, thao thao bất tuyệt nói một hơi.
Nhan Phá Nguyệt nghe xong, tổng kết lại lời kể dài dòng của nàng như sau: Nghe nói tối hôm qua có một thư sinh “dáng vẻ so với thần tiên còn tuấn tú hơn”, dùng một cái áo choàng bọc lấy Nhan Phá Nguyệt đưa đến Phượng Tuyền thôn. Người này tự xưng là phu quân của nàng, nhưng đối với nàng một mực tuân thủ lễ nghi, không chỉ dùng vải quấn mấy lớp lên tay, tránh không chạm vào da nàng, ngay cả rửa mặt cho nàng cũng không chịu. Giao nàng cho tẩu tử, để lại mười lượng bạc rồi đi ngay.
Nhan Phá Nguyệt cảm thấy nếu như hắn thật sự là Tạ Chi Phương hôm qua thì chắc chắn là hắn bị tâm thần phân liệt. Nhưng mà sự thật thắng hùng biện, nếu không phải Tạ Chi Phương, thì là ai?
Nhan Phá Nguyệt trầm mặc trong khoảnh khắc, nói với Chu tẩu tử: “Đại tẩu, làm ơn cho ta xin ít nhọ nồi, than củi.”
Một lát sau, Chu tẩu tử kinh ngạc nhìn nàng hóa trang xong: “Cô nương làm như thế để làm gì?”
Nhan Phá Nguyệt cười nói: “Phu quân ta nói, như thế này ra ngoài hành tẩu sẽ an toàn hơn.”
Chu tẩu tử giật mình hiểu ra.
Nhan Phá Nguyệt và Chu tẩu tử cùng nhau ngồi ở cửa lớn đợi tên hạ lưu Tạ Chi Phương. Nàng thầm nghĩ trong lòng, không thể không phòng bị. Người đó chưa từng nhìn thấy dung mạo thật của nàng, cho rằng nàng đen như than, thì nàng cứ để mình đen như than.
Có điều nàng thật muốn xem xem cuối cùng là người này muốn làm gì.
Thư sinh trẻ tuổi so với thần tiên còn tuấn tú hơn?
Nhan Phá Nguyệt nhớ đến đôi mắt trong trẻo sáng ngời cùng đôi đồng tử đen như mực, bỗng nhiên tim đập hơi nhanh.
Hai người chờ đến khi mặt trời lặn, Chu tẩu tử không chờ được nữa đã đi làm cơm chiều. Nhan Phá Nguyệt mới thấy ở cửa thôn một người một ngựa, chân đạp trên cỏ khô, bùn đất, khoan thai tiến về phía này.
Ráng chiều như một dải lụa mềm mại, xuyên qua khói bếp lượn lờ bao phủ quanh trấn nhỏ tạo thành từng điểm sáng lấp lánh ánh vàng. Người đó cưỡi một con tuấn mã đen tuyền, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Nhan Phá Nguyệt.
Nhan Phá Nguyệt đứng lên.
Hắn xoay người xuống ngựa.
“Cô nương, tại hạ thất lễ.” Một giọng nói trong trẻo mà trầm ổn.
Nhan Phá Nguyệt mở to mắt nhìn hắn.
Dáng vẻ hắn đúng là rất tuấn tú, nhưng hắn tuyệt đối không phải Tạ Chi Phương.
Người đàn ông hôm qua, tuy rằng nàng không nhìn rõ tướng mạo, giọng nói cũng có thể đã bị hắn cố ý đè thấp, nhưng đôi mắt đen thâm thúy sắc sảo đó, phảng phất như lửa nung đã in dấu thật sâu trong đầu óc Nhan Phá Nguyệt.
Nam nhân ở trước mắt hoàn toàn không giống.
Hắn mặc trường bào xanh thông thường dành cho thư sinh, mái tóc dài đen như mực buộc đơn giản sau gáy, dáng người an định tự tại, không nhiễm bụi trần. Trên gương mặt trắng trẻo là đôi mắt phượng xinh đẹp, dưới hàng mi cong trong suốt như nước mùa thu, điềm đạm thanh tĩnh.
Chu tẩu tử nói đúng, hắn thật giống thần tiên từ trong tranh bước ra, ôn nhuận như ngọc.
Cho dù hắn mặc áo vải thô, gắn thêm râu giả, trét bùn lên mặt cũng không thể che đi cặp mắt phượng, không thể toát ra được khí chất dung tục phóng khoáng của người hôm qua.
Thấy Nhan Phá Nguyệt vẫn nhìn mình chằm chằm, hắn khe khẽ mỉm cười: “Vì sao cô nương vẫn nhìn ta?”
Nhan Phá Nguyệt khép nép nhẹ nhàng hành lễ: “Cảm tạ công tử đã cứu mạng.”
Hắn hai tay ôm quyền thần sắc nghiêm nghị hướng nàng đáp lễ: “Việc nhỏ không đáng nhắc đến. Mong cô nương thứ lỗi, hôm qua ta dùng danh phận vợ chồng để thuận tiện làm việc.”
Nhan Phá Nguyệt cũng đoán được như vậy, cảm tình đối với hắn lại tốt thêm một chút, mới hỏi: “Thế… lão tiền bối Tạ Chi Phương đâu? Vì sao công tử dẫn ta tới đây?”
Vẻ mềm mại hòa nhã như tăng thêm trong mắt hắn: "Lão tiền bối... có việc quan trọng phải xử lý, nhờ ta mang cô đi khỏi Tuần Dương, tránh bị người của Ngũ Hổ Ích Châu làm hại. Không biết nhà cô nương ở đâu? Ta sẽ hộ tống cô nương về nhà an toàn. Sau đó, ta xin cáo từ."
Nhan Phá Nguyệt vốn sợ người đưa mình tới đây không có ý tốt, nhưng nghe hắn nói chỉ hộ tống mình về nhà liền cáo từ, chẳng lẽ nàng thật sự gặp được hiệp sĩ thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ?
Thời gian gần đây đàn ông nàng gặp toàn là đồ cặn bã, nàng bây giờ không dám tin ai. Phải quan sát thăm dò hắn trước xem sao đã.
"Xin hỏi cao danh quý tánh của công tử?" Nhan Phá Nguyệt hỏi.
Nam tử khe khẽ mỉm cười, lấy từ bên hông ra một cái lệnh bài bằng gỗ, nghiêm túc nói: "Thật không dám dấu diếm, ta thuộc quân viễn chinh Đông lộ dưới trướng tướng quân Triệu Sơ Túc, Vũ Lâm lang tướng ─ Dung Trạm. Cứu cô nương thật ra là tình cờ. Có điều hiện tại ta đang làm nhiệm vụ cơ mật, mong cô nương đừng nói ra thân phận của ta với người khác."
Nhan Phá Nguyệt nhận lấy lệnh bài quan sát, đúng thật là tín vật trong quân đội. Cũng vì ở cạnh Nhan Phác Tông, nàng biết lệnh bài đại diện cho thân phận của một vị tướng lĩnh, vô cùng quan trọng, không được đánh mất. Nay gặp nam tử này tuy tướng mạo khôi ngô nhã nhặn, nhưng ngôn từ cử chỉ chính trực khí khái, đích thật là tác phong của người trong quân đội.
Nàng trả lệnh bài lại cho hắn, cố ý hỏi: "Nếu công tử không tiện nói thẳng, vì sao phải nói tên thật cho ta biết?"
Dung Trạm nâng mắt nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh mà ấm áp: "Điều đó không giống. Cô nương vừa trải qua khó khăn, tâm tình không tốt, nếu ta còn lấy thân phận giả dối lừa gạt, về tình là không nỡ, về lý cũng là sai."
Nhan Phá Nguyệt chấn động trong lòng.
Nàng im lặng trong chốc lát rồi nhẹ nhàng quỳ xuống hành lễ: "Đa tạ tướng quân!"
Dung Trạm khẽ nghiêng thân mình, vẫn giữ chừng mực khước từ: "Xin đứng lên! Xin hỏi phải xưng hô với cô nương thế nào?"
Nhan Phá Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy sau lưng hắn là một vạt cỏ xanh như ngọc trước thềm căn nhà gỗ thấp bé.
Mặc dù hắn thẳng thắn thành thật với nàng, nàng vẫn phải cẩn thận.
"Mộc... Thanh, tên ta là Mộc Thanh."
"Mộc Thanh?" Dung Trạm mỉm cười, hai mắt sáng rực như ánh sao trong màn đêm. “Một cái tên đẹp.”
Tối đó, Dung Trạm dẫn Nhan Phá Nguyệt rời khỏi Phượng Tuyền thôn.
Đây là chủ ý của Nhan Phá Nguyệt — Dung Trạm vốn muốn đưa nàng về nhà, nhưng làm sao nàng có thể đồng ý? Nàng dò hỏi cho rõ thành thị phồn hoa nhất, lớn nhất gần đây là ở đâu, mới nhờ Dung Trạm đưa mình tới đó.
Trốn kỹ trốn trong chợ. Đạo lý này nàng hiểu rất rõ.
Theo lời Dung Trạm kể lại, lúc hắn đến Ích Châu xử lý quân vụ, nghe được tiếng ác của Ngũ Hổ thì rất tức giận. Thêm nữa theo một nguồn tin đáng tin cậy, tình nghi Ngũ Hổ tư thông với nước Đông Nam đối địch. Thế là hắn mời vị lão tiền bối đó tới, quyết định vì đất nước cùng võ lâm trừ khử cái đám “Ngũ Hại” tiếng xấu đồn xa này.
Hôm đó lão tiền bối ở trong nhà chế ngự Đại Hổ có võ công cao nhất cùng một tên Hổ khác , còn Dung Trạm dẫn theo một đội binh lính mai phục trong ngõ hẻm, bắt giữ ba tên Hổ còn lại.
Về phần Nhan Phá Nguyệt, chỉ là trùng hợp mà thôi.
Nhan Phá Nguyệt chỉ nói mình là con gái một nhà bình dân ở kinh thành, bị kẻ gian hãm hại khiến nhà tan cửa nát, còn đem nàng dâng cho Ngũ Hổ. Còn về Trần Tùy Nhạn, đúng là Dung Trạm thấy có một người như vậy rời khỏi khách điếm, hắn cười nói: “Chúng ta làm sao có thể tùy tiện giết người, chắc là hắn đã lừa Ngũ Hổ.”
“Hắn?” Nhan Phá Nguyệt nghĩ thầm trong lòng, chỉ sợ diệt trừ Ngũ Hổ cũng là chủ ý của “Hắn”.
Nhưng Dung Trạm chỉ cười nói: “Cô nương mấy lần hỏi ta thân phận của hắn, chắc hẳn đã đoán được. Ân sư thụ nghiệp của hắn và Ngũ Hổ Ích Châu có mối liên hệ sâu xa, nên không tiện nói ra thân phận thật. Hắn trước khi đi căn dặn mấy lần, xin cô nương cứ xem hắn là Tạ Chi Phương. Nếu có nhắc tới hắn với người khác, xin cũng nói như thế."
Nhan Phá Nguyệt gật đầu, không hỏi nữa.
Màn đêm sâu thẳm, Nhan Phá Nguyệt cưỡi trên lưng tuấn mã đen tuyền, còn hắn đi bộ dưới ngựa. Mặc dù con ngựa cất vó chạy băng băng, dáng người hắn vẫn nhẹ nhàng như chim yến, không hề bị tụt lại phía sau.
Chạy thẳng về hướng đông được khoảng hai canh giờ, hai người mới nghỉ tạm dưới một gốc cổ thụ lớn.
Nhan Phá Nguyệt nhịn không được nói: “Hay hai ta cùng cưỡi ngựa? Tay của công tử còn đang quấn băng như vậy, không thể chạy cả đêm được.”
Hắn khẽ mỉm cười: “Đa tạ ý tốt của cô nương. Dung Trạm là quân nhân, võ nghệ tuy không cao, nhưng gấp rút đi một đêm cũng là chuyện thường, cô nương không cần lo lắng.”
Nhan Phá Nguyệt thấy thái độ hắn nhã nhặn như thư sinh mà kinh nghiệm lại dày dạn. Thật sự khó tưởng tượng được hắn phải thường xuyên lên đường thâu đêm, còn nằm gai nếm mật. Nàng biết hắn quan tâm mình. Cho dù hắn có gấp rút đi cả đêm, khẳng định cũng dùng ngựa, làm sao chỉ chạy bằng chân?
Nàng hâm mộ sự tự do tự tại của hắn. Chỉ là lang tướng cấp bảy, nhưng rõ ràng hắn rất nhiệt tình. Không chỉ hành quân đánh trận, góp sức cho đất nước, gặp chuyện bất bình còn không ngần ngại rút đao tương trợ.
Còn nàng thì sao? Mặc dù ăn sung mặc sướng nhưng cũng chỉ là thú cưng bên người Nhan Phác Tông, là bài thuốc sống, đã định trước cả đời phải làm thiếp, nhốt mình trong lầu son gác tía.
Nàng thích cuộc sống như thế của hắn, nàng muốn được trải qua cuộc sống như vậy. Nàng vốn nên sống như vậy!
Quyết tâm dâng cao, nàng dọ hỏi: “Dung Trạm, đội quân của công tử có thu nhận nữ binh không?”
Dung Trạm mỉm cười gật đầu: “Từ xưa đến nay, Đại Tư ta anh thư nữ kiệt tầng tầng lớp lớp, đương nhiên sẽ nhận nữ binh. Trong quân Đông lộ của ta cũng có hai vị nữ tướng quân. Mộc cô nương muốn nhập ngũ?”
“Phải.”
“Vậy không biết sở trường của cô nương là loại binh khí nào?”
“… Ta không biết võ công.”
“Vậy chắc cô nương có thể bày binh bố trận?”
“… Ta chưa từng thử. Nhưng ta có xem qua binh thư.” Lúc nàng còn ở biệt viện, vì thân phận của Nhan Phác Tông, tự giác được mình là con gái nhà võ, lại luôn có ao ước nhập ngũ cho nên đã xem không ít binh thư — nhưng phần lớn đều chưa thực sự hiểu rõ.
Hình như Dung Trạm hơi khó xử, lắc đầu nói: “Nữ tử trong quân doanh vốn không có nhiều, cô nương nếu không biết võ công, chỉ sợ…”
“Không có võ công thì không thể gia nhập quân ngũ sao?”
Gương mặt Dung Trạm đột nhiên ửng đỏ, khẽ đằng hắng khụ khụ hai tiếng, đáp: “Cũng có, nhưng ngoại trừ nữ chiến binh thì chỉ có quân nô được tướng quân bao nuôi.” Nói tới đây, hắn khép miệng lặng thinh.
Nhan Phá Nguyệt “Ừm” một tiếng. Thời đại này, nam nhân tam thê tứ thiếp rất là bình thường. Mua nô lệ thấp kém về để phục dịch càng là chuyện như cơm bữa. Ở biệt viện, ngay cả lão quản cũng từng có một nô lệ xinh đẹp trẻ tuổi, chỉ có điều không đầy hai năm đã bệnh chết.
Nàng nhìn thần sắc của hắn thì biết cái vị trí quân nô này không đàng hoàng. Nghĩ lại, cũng không biết Dung Trạm có nuôi quân nô hay không.
Có thể bởi vì ánh mắt nàng nhìn Dung Trạm có vẻ tà tà, hắn cười nhàn nhạt: “Cô nương đừng đoán bậy, Dung Trạm không có nuôi quân nô.”
“Vì sao?” Nàng hơi tò mò vì sao suy nghĩ của hắn không giống người khác.
Lại bắt gặp ánh mắt có chút thẹn thùng của Dung Trạm, nhưng vẫn chính trực sáng ngời.
“Chuyện này ta cũng hay bị đồng đội chế nhạo…” Giọng nói của hắn trong màn đêm càng thêm trong trẻo như nước. “Dung Trạm chỉ nghĩ, nếu ngày nào đó ta cưới vợ, ta không muốn để nàng phải thương tâm mà thôi.”