Giang Sơn Bất Hối

Chương 8: Chương 8: Dâm Tặc




Giữa lúc Ngũ Hổ chuẩn bị hưởng thụ, chợt nghe ngoài cửa vang lên một tiếng thở dài, giọng nói khàn khàn: "Thô lỗ, thô tục quá! Cực phẩm xử nữ mềm mại như vậy, nhất định bị các ngươi chơi đến hỏng mất thôi!"

Nhan Phá Nguyệt vốn đã sợ đến mức tim gan như vỡ tung, nghe thấy mấy lời hạ lưu này, cho rằng có người tới nhập hội với bọn họ, càng thêm tuyệt vọng.

Nhưng Ngũ Hổ thì lại cả kinh ─ nghe giọng điệu của người nọ, hiển nhiên là đã đứng ngoài cửa lâu rồi , bọn chúng lại hoàn toàn không phát hiện, chứng tỏ võ nghệ người kia cao hơn bọn chúng nhiều.

Đại Hổ béo mập buông Nhan Phá Nguyệt ra, ra hiệu bốn kẻ kia cầm lấy binh khí. Tên cao lớn nhấc Nhan Phá Nguyệt lên, điểm huyệt nàng, quăng vào góc tường, dùng áo choàng che thật kín, chỉ lộ ra cái đầu. Nhan Phá Nguyệt va vào tường mắt nổ đom đóm, đầu tóc mặt mũi toàn là đất cát, bị nghẹn ho khan liên tục, càng khó nhận ra diện mạo vốn có.

Đại Hổ lên giọng nói: "Chẳng hay là vị tiền bối nào đang ở đây. Huynh đệ chúng ta trước giờ không cùng người khác chia phần, xin tiền bối thứ lỗi!"

Người ngoài cửa cười ha ha, theo sau tiếng cười là giọng nói trong trẻo: "Phàm phu tục tử thì không thể, 'Tích Hoa Lang Quân' cũng không được sao?"

(Tích Hoa Lang Quân: sói vương thương hoa, ý chỉ kẻ chuyên đi cướp sắc, làm hại con gái nhà lành.)

Lời vừa nói ra, Ngũ Hổ ngơ ngác nhìn nhau. Tên nhỏ thó thấp giọng hỏi Đại Hổ: "Đại ca, là Tích Hoa Lang Quân!?"

Lông mày Đại Hổ nhíu chặt, trầm tư trong khoảnh khắc, cung kính nói với người bên ngoài: "Thì ra Tạ lão tiền bối đến rồi!"

Nhan Phá Nguyệt tuy không thể cử động, nghe đến cái tên 'Tích Hoa Lang Quân' liền biết ngoài cửa cũng chẳng phải con nhạn tốt đẹp gì.

Nhưng thấy có người quấy rầy, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới thiếu chút nữa đã bị bọn chúng... Toàn thân nàng phát run, không thể khống chế.

Nàng chỉ hận không thể chết đi!

Không, đáng chết không phải nàng! Nàng cảm thấy máu nóng toàn thân sôi sục, gào thét đời này kiếp này nếu không giết được tên Trần Tùy Nhạn cùng đám Ngũ Hổ, nàng thề không làm người!

Thần sắc Ngũ Hổ vô cùng khẩn trương.

Vốn dĩ 'Tích Hoa Lang Quân' Tạ Chi Phương đã nổi danh từ hai mươi năm trước. Nghe nói một bộ Tích Hoa đao pháp hai mươi bốn chiêu xuất quỷ nhập thần, từng một thời xưng bá đánh khắp giang hồ không địch thủ. Có điều thằng nhãi này cái gì cũng không thích, chỉ thích nữ sắc, càng không đi trêu chọc phụ nữ phóng đãng, chỉ chuyên xuống tay với con gái nhà lành. Dần dà, bằng hữu trên giang hồ tặng hắn biệt hiệu 'Hái Hoa Lang Quân'.

Trước kia thằng nhãi này đi khắp nơi gieo rắc tai họa trong giang hồ, tám năm trước mới mai danh ẩn tích. Có lời đồn rằng đã bị Đường chủ 'Hình Đường' đại danh đỉnh đỉnh đích thân phế bỏ võ công, nhốt lại. Cũng có người đồn là hắn đã chết. Chân tướng sự việc ra sao, không ai biết được.

Ngũ Hổ không ngờ hôm nay gặp hắn ở chỗ này. Chí ít trong lòng Đại Hổ, vốn chẳng hề tin tưởng là Tạ Chi Phương thật sự tái xuất giang hồ.

"Kẽo kẹt" một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra. Một nam tử không nhanh không chậm đi tới, chỉ thấy hắn mặc quần áo bằng vải bố xù xì, vừa bẩn vừa rách rưới, nhưng thân hình vô cùng cao lớn. Trên mặt một hàm râu quai nón, làn da trắng ngần. Hai con ngươi trong mắt đen tuyền, tinh quang bắn ra bốn phía.

Đại Hổ kiến thức rộng rãi, thấy thế trong lòng có chút tin tưởng ─ người ta đồn Tạ Chi Phương thời trẻ là một mỹ nam tử, dáng người cao lớn làn da trắng nõn. Người này tuy rằng quần áo lôi thôi, nhưng ngược lại điểm này vô cùng phù hợp.

"Tiền bối..." Đại Hổ đang muốn nói chuyện, đột nhiên thấy Tạ Chi Phương tự ý bước mấy bước về phía Nhan Phá Nguyệt. Đại Hổ đề phòng hắn ra tay bất ngờ, vội vàng lắc mình đứng chắn trước mặt hắn: "Không biết tiền bối hôm nay đến đây làm gì?"

Lấy thanh danh Ngũ Hổ Ích Châu trong giang hồ, ăn nói khép nép như vậy đã là vô cùng nể mặt. Không ngờ Tạ Chi Phương hừ lạnh một tiếng, ngữ khí cực kỳ khinh thường: "Tiểu nương tử kia vừa nhìn là biết ngay vẫn còn trinh, các ngươi lại có thể năm người cùng nhau lên, thật là phung phí của trời! Phung phí của trời!"

Đại Hổ còn chưa lên tiếng, tên nhỏ thó đứng một bên đã hào hứng hỏi: "Có thật không!? Lão tiền bối, nàng thật sự là xử nữ sao? Nhưng nàng đã gả làm vợ người ta! Người vừa đi, chính là phu quân của nàng!"

Tạ Chi Phương cười cợt nói: "Tên tiểu tử đó bất kính với lão phu, ta tiện tay giết, rồi vất thi thể hắn trong ngõ hẻm sau khách điếm. Trước khi chết hắn chính miệng nhận tội, tiểu nương tử này là con gái nhà lành hắn bắt ở trong thôn."

Lời vừa nói ra, cả bọn đều kinh ngạc. Nên biết Trần Tùy Nhạn đơn đả độc đấu cùng Ngũ Hổ không phân cao thấp, tên Tạ Chi Phương này lại nói đơn giản nhẹ nhàng như thế!

Nhan Phá Nguyệt thì trong lòng run lên: Trần Tùy Nhạn chết rồi? Rất tốt!

Đại Hổ liếc mắt nhìn tên nhỏ thó, tên đó hướng về Tạ Chi Phương cười nói: "Hôm nay gặp được tiền bối, sao có thể không có rượu và thức ăn? Ta vì lão anh hùng xuống lầu đi mua."

Tạ Chi Phương không nói gì, vẻ mặt từ chối cho ý kiến. Tên nhỏ thó liền dẫn theo hán tử cao lớn, cùng nhau đi xuống lầu. Nhan Phá Nguyệt trong lòng biết rõ, bọn chúng muốn đi điều tra xem Trần Tùy Nhạn thật sự đã chết chưa.

Ai ngờ đợi một hồi, cũng không thấy hai tên đó trở về. Đại Hổ lại nói với một tên khác: "Ngươi đi xem đi, cẩn thận chút." Tên đó gật đầu đi xuống lầu.

Đúng lúc này, Tạ Chi Phương nãy giờ vẫn im lặng uống trà bỗng nhiên cười nói: "Lão phu đã cùng các ngươi uống một ấm trà, duyên phận đã hết. Các ngươi giao tiểu nương tử kia cho ta, tạm biệt ở đây thôi."

Đại Hổ giật mình nói: "Tiền bối võ nghệ cao cường, vãn bối đương nhiên không dám cùng tiền bối tranh chấp. Nhưng tiểu nương tử này là chúng tôi hao hết tâm lực mới tới tay, tiền bối nói muốn liền muốn, có phần lấy lớn ép nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu."

Nhan Phá Nguyệt nghe hắn nói "ỷ mạnh hiếp yếu" thì cực kỳ coi thường. Tên Đại Hổ này quả nhiên vô cùng giảo hoạt. Hắn cố ý nói như vậy, nếu Tạ Chi Phương là một người sĩ diện, làm sao có thể động thủ với bọn chúng.

Không ngờ Tạ Chi Phương cũng là một kẻ mặt dày vô sỉ: "Sai! Sai! Lão phu gần đất xa trời, các ngươi trai tráng mạnh khỏe như vậy, nếu phải động thủ, cũng là các ngươi lấy thịt đè người!"

Trong bầu không khí khẩn trương như vậy, hắn lại bỗng nhiên càn quấy, chửi xéo Ngũ Hổ là mập như heo. Dù Nhan Phá Nguyệt thân còn treo trước miệng cọp, cũng nhịn không được khóe miệng hơi cong lên.

Hai tên Hổ còn lại trong phòng sắc mặt nhất thời hiện lên cảm giác nhục nhã. Đại Hổ đang muốn phát tác, nhưng ánh mắt Tạ Chi Phương lại hiện lên tia tinh quái, cười hì hì nói: "Tiểu nương tử cười cái gì? Cho là lão phu dùng sai thành ngữ? Thế nên dùng thế nào nhỉ? Ừm... Da dày thịt béo thì sao?"

Đại Hổ nghe hắn càng nói càng khó nghe, giận dữ nói: "Lão tiền bối! Ta tôn trọng ngươi, gọi ngươi một tiếng tiền bối. Ngươi nếu còn nói bậy, vãn bối sẽ không khách khí!"

Tạ Chi Phương liếc mắt nhìn Đại Hổ, tự nhiên thu lại ý cười, nghiêm nghị gật đầu: "Ngươi nói rất đúng, chúng ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh. Lão tiền bối ta thích nhất là nói chuyện chính sự. Nhưng ta nói bậy chỗ nào? Được thôi, nếu đều vừa mắt tiểu nương tử này, lão phu đó giờ nhân cách cao thượng, kiên trinh đức độ, nghĩa bạc vân thiên, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, quyết không để vãn bối các ngươi chịu thiệt thòi. Như vầy đi, ta truyền cho ngươi tám chiêu 'Tích Hoa đao pháp', đổi lấy tiểu nương tử này, thế nào?"

Đại Hổ vốn đã chuẩn bị quyết đấu, nghe những lời này, vừa vui mừng vừa nghi hoặc.

Tuy rằng võ nghệ Ngũ Hổ đã hết sức xuất sắc, nhưng gặp phải cao thủ đệ nhất võ lâm, vẫn như cũ không chịu nổi một đòn. Nếu có thể học được 'Tích Hoa đao pháp' vang danh thiên hạ, đương nhiên cầu còn không được.

"Tiền bối không đùa chứ?" Đại Hổ run giọng hỏi dò, lòng vẫn chưa tin.

Tạ Chi Phương cười "hắc hắc" một tiếng: "Đương nhiên là thật."

Đại Hổ nghe hắn cười gian trá, không khỏi có chút không tin hắn thật sự có thể xuất ra đao pháp tuyệt thế. Tạ Chi Phương thấy vẻ mặt của hắn, tinh quang trong mắt chợt lóe, giơ tay ra sau lưng rút đao khỏi vỏ.

Giữa ánh nến, chỉ thấy thân đao một màu đen tuyền, u ám sắc lạnh.

Trước đó còn hoài nghi, nhưng lúc này Đại Hổ nhìn thấy tuyệt thế bảo đao, đã hoàn toàn tin tưởng, kích động hỏi: "Chẳng lẽ đây là đao Xích Dã trong truyền thuyết?"

Tạ Chi Phương bày ra vẻ mặt bí hiểm, gật đầu.

"Xin tiền bối chỉ giáo!" Đại Hổ cùng tên còn lại đồng thanh quỳ xuống cúi lạy.

Tạ Chi Phương vẻ mặt hờ hững: "Đao pháp này của ta nếu nghiêm túc sử ra, mười phần công lực, sẽ khiến các ngươi gân mạch đứt đoạn trong chốc lát! Nơi này vô cùng chật hẹp, ta chỉ biểu diễn chiêu thức, không dùng nội lực, tránh làm người khác bị thương."

Hai Hổ gật đầu nói phải.

Sau đó hắn tung người nhảy tới giữa gian phòng. Trong phút chốc chỉ thấy một luồng ánh sáng từ thân đao lóe ra, bao phủ hắn trong một vầng sáng trắng. Thân ảnh di động nhanh như ma quỷ, đao pháp lưu chuyển mạnh mẽ như rồng cuốn hổ vồ, trong nháy mắt phảng phất một trận cuồng phong thổi bay cát đá, lại tựa sóng thần dữ dội ập vào bờ.

Hai Hổ nhìn theo trợn mắt há mồm, trong lòng vô cùng vui sướng. Nhan Phá Nguyệt mặc dù không hiểu võ nghệ, nhưng đã nhìn thấy Nhan Phác Tông luyện kiếm trong viện. Chỉ cảm thấy đao pháp của Tạ Chi Phương tuy không tinh xảo tuyệt vời giống Nhan Phác Tông, nhưng cũng có điểm hay riêng, vô cùng khí khái.

Trong đầu nàng bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ: Người có thể dùng đao tỏa ra khí thế lấp sông dời núi như thế, sao lại là một tên đạo chích hái hoa gian tà thô tục? Chẳng lẽ là hắn ngụy trang?

Nhưng lại nghĩ đến Nhan Phác Tông cùng Trần Tùy Nhạn, nàng lại cảm thấy thoải mái ─ Không phải kiếm pháp Nhan Phác Tông uyển chuyển như tiên giáng trần đó sao! Không phải kiếm pháp Trần Tùy Nhạn cũng vô cùng thật thà chất phác đó sao! Nhìn người biết mặt không biết lòng! Nàng đã nếm đủ rồi, nàng đã thề đời này tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác nữa.

Say sưa biểu diễn xong bộ đao pháp, Tạ Chi Phương cười ha ha, hai Hổ đã lần nữa quỳ xuống dưới đất: "Xin sư phụ truyền thụ!"

Tạ Chi Phương gật gật đầu: "Trước tiên để ta nhìn tiểu nương tử chút đã, xem có đáng giá tám chiêu đao pháp của ta không."

Hai Hổ làm sao còn chần chừ! Thường nói: mỹ nhân dễ có, đao pháp khó cầu!

Tạ Chi Phương không bị cản trở, đi thẳng đến góc tường, cúi đầu cười nói: "Tiểu nương tử ngoan ngoãn của ta, lại đây, cho lang quân sờ bàn tay nhỏ bé của ngươi chút nào!"

Nhìn gần, Nhan Phá Nguyệt mới phát hiện hắn còn bẩn hơn so với tưởng tượng, ngoại trừ bộ quần áo bằng vải thô, trên mặt trên cổ đều dính bùn đất. Nàng nhịn không được nhíu mày, bàn tay to của Tạ Chi Phương cũng đã sờ soạng lên người nàng.

Nhan Phá Nguyệt sợ đến hồn vía bay sạch, Tạ Chi Phương không ngừng cười hắc hắc, phía sau hai Hổ nghe được, lại thêm một trận cười dâm đãng.

Thì ra Tạ Chi Phương không sờ tay của nàng, mà vén áo choàng của nàng lên, sờ soạng nắm lấy ngực trái của nàng. Vốn ấn tượng của Nhan Phá Nguyệt đối với hắn không tệ, lại không ngờ hắn vô sỉ như vậy. Trong lòng nàng vừa nôn nóng vừa tức giận, hai tay nắm chặt thành quyền ─

Ồ, nàng phát hiện ra tứ chi mình có thể cử động.

Nàng nghi hoặc nhìn Tạ Chi Phương, bắt gặp ánh mắt hắn đang tập trung nhìn nàng, đôi đồng tử đen nhánh sáng ngời tràn đầy vẻ quan tâm.

Nhan Phá Nguyệt trong lòng chấn động, không lên tiếng, môi khẽ nhúc nhích vẽ ra khẩu hình: "Cứu ta!"

Hắn chớp chớp mắt, tiện đà xoay người về phía hai Hổ nói: "Thân thể vô cùng thơm tho mềm mại, ngũ quan cũng xinh đẹp, chỉ có làn da đen đúa một chút. Các ngươi đã bắt người nào trong thôn vậy?"

Đại Hổ không muốn cùng hắn dây dưa, cười nói. "Đen cũng có cái đẹp của đen. Tiền bối, nữ tử này thuộc về người, khi nào thì dạy đao pháp cho chúng tôi?"

"Lão phu buôn bán luôn sòng phẳng, nhận hàng trả tiền. Bây giờ liền truyền cho các ngươi." Tạ Chi Phương uể oải lười biếng nói.

Hai tên Hổ vô cùng vui mừng, Nhan Phá Nguyệt ngừng thở.

Chỉ thấy Tạ Chi Phương chậm chạp sử ra chiêu đầu tiên của đao pháp một lần, quả thật kinh diệu vô song. Tu vi võ công của hai Hổ vốn cũng khá tốt, chỉ nhìn một lần đã nhớ bảy tám phần. Tạ Chi Phương lại biểu diễn thêm lần nữa, bọn chúng đều đã nhớ rõ.

Dạy xong chiêu này, Tạ Chi Phương sờ sờ bụng, hơi mất bình tĩnh nói: "Huynh đệ các ngươi không phải nói đi mua ít rượu và thức ăn sao? Sao còn chưa về? Đói bụng làm sao dạy?"

Hai tên kia đi lâu như vậy còn chưa trở về, Đại Hổ cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn muốn đi điều tra, nhưng lại sợ Tạ Chi Phương dẫn Nhan Phá Nguyệt chạy mất, đao pháp của hắn cũng đi theo luôn. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, Ích Châu vẫn là địa bàn của mình, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì lớn. Huống hồ ba Hổ còn lại trở về, người học được đao pháp tuyệt diệu lại càng nhiều!

Thế là hắn chần chừ trong khoảnh khắc, kiên trì nói: “Tiền bối xin hãy dạy trước, ăn cơm là chuyện nhỏ, đêm xuân ngắn ngủi, đừng để tiểu nương tử chờ lâu.

Tạ Chi Phương nghe vậy, lông mày giãn ra, trộm liếc Nhan Phá Nguyệt, cười nói: “Ngươi nói vậy thì vậy đi.”

Thế là dạy thêm hai chiêu.

Nếu lúc đầu hai tên Hổ đối với Tạ Chi Phương còn có vẫn còn hoài nghi, bây giờ đã hoàn toàn tin tưởng. Mở miệng ra là sư phụ, cực kỳ ân cần. Tạ Chi Phương cầm cốc trà nóng Đại Hổ dâng lên, cười nói: “Chiêu thứ ba hơi phức tạp, trước tiên phải dạy các ngươi nội công tâm pháp của bản môn đã. Các ngươi đứng quay mặt về phía vách tường, vận khí vào đan điền, giữ không cho tản đi.”

Hai Hổ không hề nghi ngờ hắn, lập tức làm theo. Tạ Chi Phương đi đến phía trước bọn họ, đọc khẩu quyết một hơi, hai Hổ vô cùng chăm chú tập theo.

Tạ Chi Phương chậm rãi đi dạo ra sau lưng bọn họ, cười nói: “Có phải các ngươi cảm thấy nội lực càng lúc càng dày, càng mạnh mẽ so với ngày xưa?”

Hai Hổ nhíu mày, cảm thấy không có tác dụng kỳ diệu như Tạ Chi Phương nói. Đang định hỏi, lại nghe hắn nói: “Nhắm mắt lại, chuyên tâm vào!”

Hắn rất có phong cách của võ lâm tiền tối, nghiêm khắc khỏi phải bàn, hai Hổ lập tức làm theo. Bọn họ vừa mới nhắm mắt, liền cảm thấy một dòng khí mạnh mẽ vỗ vào huyệt Kiên Tỉnh, xuyên qua điểm sâu nhất của huyệt đạo trong nháy mắt. Hai người toàn thân tê dại, dĩ nhiên không thể động đậy.

Đại Hổ tỉnh táo lại, đã phát hiện bị mắc lừa, vội la lên: "Sư phụ, người thế này là định làm gì?"

Lại nghe ngữ khí của Tạ Chi Phương so với bọn họ còn nôn nóng hơn: "Hỏng rồi hỏng rồi! Lão phu quên, tổ tiên có dặn, nếu truyền Tích Hoa đao pháp cho người ngoài, chỉ truyền nữ không truyền nam. Ta lại quên, truyền cho các ngươi, bây giờ phải làm sao đây?

Đại Hổ vốn sợ hắn có mưu đồ khác, nghe hắn nói như vậy, vừa giận vừa tức: "Chúng ta đã bái sư nhập môn, cũng không tính là người ngoài, sư phụ không cần tự trách, mau giải huyệt cho chúng ta đi."

Nhưng Tạ Chi Phương lại lắc đầu nói: "Không được không được, lão phu lúc nào cũng giữ môn quy, tuân theo nề nếp khuôn phép, bây giờ làm hỏng chuyện lớn rồi, phải làm sao mới tốt đây?"

Đại Hổ nghe vậy trong lòng thầm mắng: Ngươi mà khuôn phép cái nỗi gì? Ngươi là võ lâm đại dâm tặc! Ngũ Hổ chúng ta còn phải chịu kém lép vế, bây giờ còn bày đặt màu mè?

Tuy rằng trong lòng còn đang căm phẫn, Đại Hổ đã mơ hồ cảm thấy không ổn. Quả nhiên, Tạ Chi Phương đi tới đi lui mấy vòng trong phòng rồi thở dài nói: "Chỉ còn cách này thôi, chỉ có thể để các ngươi không làm đàn ông nữa."

"Ngươi! Ngươi muốn làm gì?" Hai Hổ bị dọa xanh mặt.

"Yên tâm!" Tạ Chi Phương cười nham hiểm, "Lão phu xuống tay rất nhanh, 'Xoẹt' một tiếng, bảo đảm sạch sẽ bóng loáng cả thịt lẫn da!"

Hai Hổ bị dọa hồn phi phách tán, liên tục cầu xin tha thứ. Hắn lại không buồn nói gì, lấy từ trong áo ra con dao nhỏ, còn dùng áo choàng bẩn thỉu dơ dáy ra sức chùi chùi, nhưng con dao vẫn đen sì như cũ. Bất chợt nghĩ tới gì đó, hắn xoay người nhìn Nhan Phá Nguyệt ngồi trên đất: "Cục Than Nhỏ, phi lễ chớ nhìn! Nhắm mắt lại."

Nhan Phá Nguyệt theo dõi tình huống biến hóa liên tục đến ngây người. Mắt thấy Tạ Chi Phương vui buồn bất thường, bây giờ còn muốn thiến hai Hổ, làm nàng vừa kinh ngạc vừa buồn cười, trong lòng lại hoàn toàn không sợ.

Nàng nghe vậy nhắm mắt lại, nhưng len lén hí mắt nhìn, muốn xem hắn có thật sự xuống tay không.

Không ngờ Tạ Chi Phương đi đến trước mặt nàng, thở dài nói: "Cục Than Nhỏ không biết nghe lời, cái chuyện xấu xa này có gì hay mà nhìn?"

Vừa dứt lời, trước mắt Nhan Phá Nguyệt tối om, đã bị hắn dùng áo choàng che mặt.

Nhan Phá Nguyệt ở trong bóng tối cố gắng mở to hai mắt, nhưng chỉ nghe tiếng hai Hổ thét lên thảm thiết như heo bị thọc huyết, nàng nghe được lại cảm thấy rầu rĩ.

Rất nhanh sau đó cũng không nghe hai Hổ kêu la gì nữa, không biết là đau quá ngất đi hay bị hắn đánh ngất xỉu.

Lại nghe loáng thoáng giọng Tạ Chi Phương lầm bầm lầu bầu nói: "Không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng. Thuận tay phế luôn võ công của hai con heo này, khỏi lo sau này bọn ngươi tìm lão phu trả thù, cản trở lão phu tìm hoa vấn liễu."

Sau đó là một loạt tiếng động sột soạt va chạm, Nhan Phá Nguyệt nghe ra trong lời nói của hắn có phần cay độc ác nghiệt, nên vừa vui vẻ lại vừa sợ hãi.

Cuối cùng, trong phòng chỉ còn tiếng bước chân đến bên cạnh nàng.

Nhan Phá Nguyệt đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bị bế bổng lên từ mặt đất.

Áo choàng xốc lên, bốn mắt nhìn nhau.

Ý cười trong mắt hắn còn chưa tan hết, hàm râu quai nón trên mặt vô cùng dơ dáy bẩn thỉu, hai mắt đen nhánh sáng ngời.

Nhan Phá Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy cảm kích cùng khẩn cầu.

Hắn giơ tay giải huyệt câm cho nàng, nhưng hình như rất không thích bị người khác nhìn chăm chú như vậy, lập tức quay mặt qua chỗ khác. Hắn hừ lạnh nói: "Khẩu vị của Ngũ Hổ cũng thật kỳ lạ. Một cô gái quê mùa vừa đen vừa xấu như vậy, có cho lão phu cũng không cần."

Mặc dù đang chê bai nàng, trong giọng nói của hắn lại mang theo ý cười. Hắn ném nàng lên giường, khoanh tay rũ mắt nhìn nàng, hình như đang suy nghĩ xem phải xử trí ra sao.

Trước tầm mắt Nhan Phá Nguyệt là một vũng máu, hai Hổ cũng biến mất không thấy tung tích. Nàng vội nói: "Đa tạ lão anh hùng ơn cứu mạng."

"Cục Than Nhỏ nói vớ vẩn, lão phu cứu ngươi khi nào?" Hắn chậm rãi nói.

Hôm nay Nhan Phá Nguyệt chính mắt thấy hắn giáo huấn hai Hổ, lại nghe nói hắn đã giết Trần Tùy Nhạn, tâm trạng chưa bao giờ phơi phới như vậy, cảm thấy thật vui sướng. Nàng mỉm cười nói: "Không biết ta có đoán sai hay không. Người trước là dụ hổ rời núi, ta đoán ba tên Hổ kia cũng đã sập bẫy; Sau đó vừa cưỡng bức vừa dụ dỗ, từng bước một làm cho hai Hổ buông lỏng cảnh giác... Lão anh hùng thông minh tuyệt đỉnh vì dân trừ hại, đương nhiên... chỉ thuận tay cứu ta thôi."

Hắn ngẩn ra, cười ha ha: "Cục Than Nhỏ nói cái gì, lão phu nghe không hiểu. Nhớ cho kỹ, ta chính là Hái Hoa Lang Quân Tạ Chi Phương. Đêm xuân ngắn ngủi, Cục Than Nhỏ này, chúng ta đi ngủ thôi!"

Nhan Phá Nguyệt vốn tràn đầy lòng tin những điều nàng đoán là thật, lại bị lời hắn nói làm cho mờ mịt, sửng sốt ngẩn người nhìn hắn.

Nàng lại không biết, trên gương mặt đen đủi do bôi nhọ nồi, đôi mắt đen to tròn sững sờ nhìn hắn lại làm cho vị lão anh hùng này cảm thấy vô cùng chướng mắt, toàn thân ngứa ngáy khó chịu. Hắn quay đầu đi chỗ khác, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vào gáy Nhan Phá Nguyệt.

Trước mắt Nhan Phá Nguyệt tối om, bất tỉnh nhân sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.