Giang Sơn Mỹ Nam Nhập Trướng Ta

Chương 36: Chương 36: Giấc mơ về quá khứ




Edit: Cửu Linh

Khoa cử mở cho người nghèo thì có gì tốt?

Ưu điểm lớn nhất chính là kiểm soát nhân tâm!

Trên bài thi, nếu câu hỏi là một cộng một bằng bao nhiêu, nếu đáp án chuẩn là ba, ngươi có dám viết là hai không?

Tương tự, nếu Tô gia tiến hành cải cách khoa cử, sau đó bài thi do người của Tô gia ra đề, rồi thì có thêm một số câu hỏi như này. Chẳng hạn, “Hãy dùng 300 từ để ca ngợi công đức của Tể tướng Tô Trung Chính”, hay là “Hãy dùng 400 từ sửa lại tiếng oan cho Tô đại tiểu thư Tô Tô“.... Cùng một loại đề nhưng cách trả lời khác nhau, ấn tượng trong đầu cũng khắc sâu. Bất luận đáp án chính xác là gì, người chấm thi sẽ nghĩ rằng Tô Trung Chính quá hoàn hảo, Tô Tô có nỗi khổ trong lòng.

Và còn rất nhiều lợi ích khác nữa.

Khi Tô Tô miêu tả từng thứ một, sắc mặt Tô Trung Chính càng lúc càng trở nên nghiêm túc.

“Mọi chuyện chính là như vậy.” Tô Tô nuốt nước bọt, cảm thấy bây giờ mình như đang trả lời phỏng vấn, “Cha, thế nào? Chủ ý được không? Có muốn làm hay không?”

Tô Trung Chính dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, hồi lâu mới đưa tay sờ đầu nàng.

“Cha từ trước đến nay vẫn luôn cho rằng, sinh con ra không bằng sinh xá xíu (*).” Tô Trung Chính thở dài, “Bây giờ ta đột nhiên cảm thấy, con ngốc nghếch nhiều năm như vậy, chẳng qua hôm nay linh quang bỗng hiện ra.... Haizz, với những lời con nói hôm nay, cho dù ngày mai con có biến trở về ngốc nghếch, cha cũng sẽ không mắng con đâu.”

(*) Xá xíu là một loại thịt heo quay hoặc nướng, xuất phát từ Quảng Đông, Trung Quốc.

“Cha, cha đang nói cái gì thế?” Tô Tô vẻ mặt chua xót nói, “Nào có người nguyền rủa con gái nhà mình như thế?”

Tô Trung Chính cười hiền từ: “Được rồi, thời gian không còn sớm, cha phải về suy nghĩ kĩ chuyện này.... Sức khỏe con không tốt, nghỉ ngơi sớm đi. À, đúng rồi, thuốc không thể quên uống. Đợi lát nữa cha sai người đem thuốc và bữa tối tới đây, con ăn rồi ngủ tiếp.”

Tô Tô biết ông đồng thời tiếp nhận nhiều thứ mới như vậy, nhất định sẽ cần một thời gian để suy nghĩ nên cũng không có giữ ông lại, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, cha đi thong thả.”

Tô Trung Chính rời đi.

Sau đó, Tô Tô liền nằm trên giường, vừa thoải mái ngủ vừa chờ người gọi mình dậy ăn tối.

Lão cha đã thay đổi cách nhìn về ta, Y Thánh thay đổi cách nhìn về ta, còn Nam Bình cũng đã thay đổi cách nhìn về ta.... Không, hắn chỉ thuần túy chỉ coi ta là kẻ giả mạo. Bây giờ ta cảm thấy mình đã rửa sạch ô danh, cuộc sống mới đang đến rất gần đây! Tương tự, ngay cả trong mơ cũng thấy những điều tốt đẹp!

Trong mơ, nàng như được trở về thời thơ ấu.

Cha sủng, mẫu thân yêu, gia cảnh giàu có. Thân là thiên kim đại tiểu thư của phủ Tể tướng, từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, mỗi ngày không phải đi thả diều bên ngoài thì là ở trong nhà mặc quần áo mới, thay trang sức mới.

Những người xung quanh đều muốn lấy lòng ta, khen ngợi ta, làm cho ta cảm thấy trên thế gian này ta là người con gái đẹp nhất, ngay cả sao và mặt trăng cũng đều quay xung quanh ta.

Nhưng mà có một người không chịu vây quanh ta.

Người đó chính là Diệp Kinh Cức.

Trong cung mở học đường, yêu cầu tất cả văn võ bá quan, nếu trong nhà có trẻ nhỏ từ năm tuổi đến dưới mười bốn tuổi đều phải vào học đường đọc sách.

Khi đó, Tô Tô mới tám tuổi và đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Diệp Kinh Cức.

Diệp Kinh Cức mười hai tuổi đã cao lớn, đứng ở trong đám người thì bắt mắt như một lá cờ tung bay trong gió.

Lúc đó, nàng vô cùng tự phụ về dung mạo của mình nên đi về phía hắn, sau đó hất cằm thật cao, sẵn sàng nhận lời khen của hắn.

Diệp Kinh Cức vốn muốn đi vòng qua nàng, nhưng nàng vẫn luôn chắn đường đi của hắn. Vì vậy, hắn không còn cách nào khác ngoài việc để mắt tới nàng.

“Nhường đường.” Diệp Kinh Cức nói câu đầu tiên giữa hai người, “Đồ heo mập.”

Ngay lúc đó, nàng cảm thấy trời đất sụp đổ.

Trong tiếng cười nhạo của những người khác, nàng vừa che miệng, vừa khóc vừa chạy ra cửa học đường.

Khi về đến nhà, Tô Tô cứ nhìn mình trong gương. Vì từ trước đến nay thị nữ luôn cả ngợi ta, làm ta tưởng mình đẹp đến chim sa cá lặn, nghiêng nước nghiêng thành.

Bây giờ nhìn kỹ lại.... Cả một tấm gương cũng không chứa hết khuôn mặt to của ta!

Tô Tô buồn bã rơi nước mắt. Thì ra huynh ấy không có lừa ta, ta đúng thật là đồ heo mập.

Bắt đầu từ hôm nay, nàng không chịu đi học, cả ngày trốn ở trong phòng. Cũng bởi vì thế nên quan hệ của phủ Tể tướng và phủ Tướng quân trở nên rất căng thẳng.

Cuối cùng, Hoàng đế phải đích thân lên tiếng: Đại tướng quân phải bắt con trai mình đến xin lỗi.

Diệp Kinh Cức mặc một bộ y phục màu đen tay bó, càng tôn lên dáng người mảnh khảnh, lưng rộng eo thon, giống như một con báo lông nhung oai phong lẫm liệt.

Ở trước mặt hắn, Tô Tô vô cùng xấu hổ. nàng trốn ở trong chăn, cuộn tròn như một con sâu róm, không ngừng khóc.

“Đồ heo mập, đừng khóc.” Diệp Kinh Cức sốt ruột nói.

“Hu hu hu hu hu.” Nàng khóc càng to hơn.

“Còn không phải chỉ có nhiều thịt thôi sao.” Diệp Kinh Cức bị tiếng khóc của nàng làm cho đau cả đầu, đành phải nhường một bước, “Bắt đầu từ giờ, mỗi ngày ngươi ăn ít đi, vận động nhiều hơn. Tốt nhất là đem một con ngựa con đến, mỗi ngày cưỡi nó ở vùng ngoại ô vài vòng. Không quá một năm ngươi sẽ gầy đi thôi.”

“Thật không?” Nàng ló cái đầu ra khỏi chăn.

“Thật.” Diệp Kinh Cức cười với nàng, rồi đột nhiên vươn tay nhấc bổng chăn bông trên người nàng ra, ném sang một bên.

Tô Tô sợ tới mức ôm đầu không dám nói lời nào, càng sợ hắn nói hơn!

Ta đã nằm trên giường mấy ngày, bây giờ còn chưa đánh răng, chải đầu nữa! Nếu bị huynh ấy nhìn thấy, có phải sẽ cười vào mặt ta không? Mắng ta là đồ nữ nhân xấu xí, lười biếng hay gì đó không?

Ngay khi nàng đang lo lắng sợ hãi, một bàn tay thô có chút vết chai mỏng vươn về phía nàng, nhéo cằm nàng, bắt nàng phải ngẩng đầu lên.

“Ừm...” Một tay Diệp Kinh Cức chống nạnh, tay kia nhéo cằm nàng, nheo mắt lại, cẩn thận ngắm nghía một lát, sau đó bật cười: “Ta nhìn không sai, ngũ quan quả nhiên rất đẹp.”

Mặt nàng đột nhiên bỏ bừng như gấc chín.

Nàng đã nhận được vô số lời khen, nhưng chưa bao giờ có một lời khen chân thành từ tận đáy lòng, khiến cho trái tim nàng loanh nhịp, mặt đỏ bừng.

Diệp Kinh Cức buông tay ra, ngồi dậy, trịch thượng nhìn nàng, cười nói: “Cố lên, chờ muội gầy thành tuyệt thế mỹ nhân, ta liền tới cưới muội.”

Một câu này có lẽ là hắn trêu chọc, có lẽ là hắn đùa cho vui, nhưng với Tô Tô lại là thật.

Vì thế, ta liền vứt hết mứt và kẹo trong phòng, bắt đầu mỗi ngày vận động.

Vì thế, ta ngừng ăn thịt cá một cách mất kiểm soát, bắt đầu nghiêm ngặt tuân thủ thực đơn, ăn thức ăn lành mạnh mà tinh tế.

Vì thế, ta bỏ thói quen ngủ muộn dậy muộn, mỗi ngày trời vừa hửng sáng liền dậy, sau đó bắt đầu trang điểm làm cho bản thân trở nên xinh đẹp. Đến buổi tối liền đắp mặt nạ trái cây do thị nữ tự làm, đi ngủ sớm để dưỡng da.

Cứ tiếp tục kiên trì, cuối cùng nàng trở nên ngày càng xinh đẹp.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể một ngày nào đó, Diệp Kinh Cức sẽ đến cưới ta.

Nhưng trước đó, đại nha hoàn thân cận ta bỗng về quê thành thân.

Sau đó, cha đem một nữ tử gọi là Kiều Đào đến bên cạnh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.