Giang Sơn Mỹ Nam Nhập Trướng Ta

Chương 35: Chương 35: Trí tuệ trong núi sách




Edit: Cửu Linh

“Thực ra ông ấy không con dạy con gì cả.” Tô Tô không muốn nói dối quá nhiều để chừa chút đường sống về sau cho mình, vì thế nàng liền nói, “Ông ấy chỉ chỉ vào núi sách phía sau và bảo con ra đọc.”

Tô Trung Chính chỉ vào tờ giấy Tuyên Thành trên bàn và nói: “Văn thể này cũng là học từ trên núi sách kia?”

“Đúng vậy.” Tô Tô nhắm mắt lại, khóe mắt giật giật, lộ ra vẻ đau đớn không chịu nổi, “Quyển sách này... Gọi là《Đề thật về thân luận của nhân viên công vụ những năm qua》!”

Tô Trung Chính không hiểu gì, mặc dù không biết “nhân viên công vụ” là gì, nhưng có thể cải tạo một thiếu nữ thiểu năng biết am hiểu lý lẽ, đấy chắc chắn là một cuốn sách tốt!

“Còn xem cái gì nữa?” Tô Trung Chính vui vẻ hỏi.

“Còn có《Mười nghìn câu thực hành trắc nghiệm của nhân viên công vụ những năm qua》, 《Mười nghìn câu lý luận đồ họa》,《Giải thích chi tiết các câu hỏi về xác xuất》,《Phân tích điểm nóng những năm qua》,《Giải thích chi tiết các câu hỏi thực tế trong phỏng vấn》. Khụ khụ khụ....” Tô Tô cảm thấy khó thở, nàng bỗng nhiên mở mắt ra, thở hổn hển, “Thật là khinh khủng, ta không muốn nhớ lại....”

Tô Trung Chính lại càng không hiểu, ông học với ân sư ba năm, vốn tưởng mình đã học được hết tất cả những thứ trên người ân sư nhưng bây giờ ngẫm lại vẫn còn phải học nhiều lắm! Khi ông đắc ý và dừng việc học lại thì ân sư đã bước vào giai đoạn mới rồi. Chắc gần đây lão nhân gia đang viết sách, gì mà lý luận đồ họa, gì mà xác suất, ông hoàn toàn không hiểu gì hết! Đúng thật là sâu không lường trước được!

Tô Trung Chính cảm thấy có hơi ghen tị! Không những ghen tị với con gái mà còn ghen tị với con khỉ bên cạnh ân sư, nó có thể cùng nghe cái “nhân viên công vụ” gì kia.... Có vẻ như sau một thời gian dài không ở bên cạnh ân sư nghe giảng, ngay cả con khỉ cũng trở nên khác lạ!

“Nào.” Tô Trung Chính đẩy Tô Tô đến mép bàn ngồi, “Mau viết những cái trọng tâm của sách, không, viết toàn bộ sách đi.”

Ta phi! Ai có thể viết toàn bộ sách ôn thi công chức hả?! Nếu có thể viết được thì ta đã sớm thi đậu công chức rồi!

“Khụ khụ, cha.... “ Tô Tô vô tội nhìn ông, “Con quên rồi.”

“Cái gì? Quên rồi?” Sắc mặt Tô Trung Chính đột nhiên trở nên không tốt, “Thứ quan trọng như thế sao con có thể quên hả?! Mau nhớ lại, cố nhớ lại đi con!”

“Nhưng con thật sự quên mất rồi!” Tô Tô ngượng ngùng nói, “Cha cũng biết con không thích đọc sách mà. Lão nhân kia cứ ép con đọc nên mỗi quyển con chỉ lật vài trang đọc. Đại khái là nhìn mặt trước thì không nhìn mặt sau, nếu nhìn mặt sau liền quên mất mặt trước....”

Tô Trung Chính giơ một ngón tay chỉ vào nàng, tức giận đến mức chòm râu rung dữ dội. Một lúc sau, ông tức giận tát vào đầu nàng: “Con cái đồ.... Con gái bất hiếu!”

“Ai da!” Tô Tô vội ôm đầu, “Còn có thể trách con sao? Lão nhân gia kia cũng đã nói, để con tùy tiện xem, tùy tiện học. Có thể học càng nhiều thì càng tốt!”

Tô Trung Chính có thể phản bác lời của Tô Tô, nhưng không thể phản bác lời của Hoàng Sơn lão nhân.

Ông lại thổi chòm râu, nhìn chằm chằm Tô Tô một hồi, cuối cùng nhắm mắt lại rồi thở dài: “Quên đi, là ta quá tham lam... Con một người ngốc nghếch một chữ không biết có thể đạt được thành tựu như bây giờ, ta cũng bằng lòng rồi.”

Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, biết lần này mình rốt cuộc cũng cho qua chuyện được rồi.

Tiếp theo nên nói chuyện chính sự.

Tô Tô chỉ vào tờ giấy Tuyên Thành trên bàn rồi nói: “Cha, Thái phó muốn khởi xướng phong trào cải cách văn thể.... Nhưng không phải lấy danh nghĩa của con mà lấy chính danh nghĩa của hắn.”

Nói tới đây, nàng cười mỉa mai, nói tiếp: “Hắn nói thanh danh con quá xấu, nếu để người khác biết người sáng tạo văn thể này là con thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến công cuộc cải cách.”

“Haha, cậu ta thật tưởng bở.” Tô Trung Chính cười lạnh, “Muốn ngựa chạy nhưng lại không muốn cho nó ăn cỏ đây.”

Cũng khó trách khi Nam Bình rời đi sắc mặt khó coi như vậy.

Có vẻ như Tô Tô hẳn đã từ chối cậu ta.

Rốt cuộc cậu ta làm việc này không thoả đáng cho lắm.

Văn thể này không chỉ mang lại cải cách về văn thể mà nó còn có thể tạo lên dang tiếng cho người khởi xướng!

Nếu Hoàng đế thật sự áp dụng loại văn thể này như một hình mẫu chuẩn mực của tấu chương sau này, thì có thể mang lại mỹ danh lớn cho người sáng tạo ra loại văn thế này!

Nói không chừng còn có thể lưu danh sử sách nữa!

Nam Bình cần phải tạo dựng danh tiếng tốt trong giới văn học và quan lại. Nhưng Tô Trung Chính cũng cần nữa! Cho dù ông không cần, Tô Tô cũng cần chứ! Hay nói cách khác, Tô Tô mới là người cần nổi tiếng! Tô Tô lớn như thế rồi, tiếng xấu đã lâu, vì thế đường đường là con gái của Tể tướng nhưng cũng khó lấy chồng. Bây giờ vất vả lắm mới được ân sư rủ lòng thương mà truyền thụ tri thức trong mộng. Nam Bình ngươi chỉ là một người ngoài, một chút lợi ích cho con gái ta cũng cố cướp lấy! Ngươi ức hiếp nó thì người Tô gia biết sống thế nào đây?!

“Thực ra con không có hoàn toàn từ chối hắn.” Tô Tô nói.

“Vì sao không từ chối cậu ta?” Tô Trung Chính cau mày rồi nói, “Hay là bởi vì cậu ta tới đây gặp con, nói với con vài lời hay nên đầu con liền choáng đấy?”

“Con không phải hoa si!” Tô Tô trợn mắt.

“Vậy mau từ chối cậu ta ngay!” Tô Trung Chính lập tức nói, “Sau đó chuyện này liền giao cho cha xử lý. Đây chính là cơ hội trời cho con, không thể lãng phí được! Cha phải xử lý thật tốt, tốt nhất là rửa sạch xú danh của con bao nhiêu năm qua....”

Tô Trung Chính tham lam, nhưng so với ông thì Tô Tô càng tham hơn.

Ta không chỉ muốn rửa sạch xú danh mà còn muốn lôi kéo Nam Bình. Ta muốn vẹn cả đôi đàng! Hơn nữa ta còn có biện pháp có thể thực hiện!

“Việc thúc đẩy cải cách văn thể vừa phiền phức vừa lâu dài. Con nghĩ nên giao cho Nam Bình làm thì hơn.” Tô Tô cười nói, đôi mắt trong veo, ranh mãnh như tiểu hồ ly, “Chúng ta chờ hắn làm xong thì làm một chuyện khác. Đảm bảo sẽ tạo một cơn cuồng phong khiến hắn bay thẳng lên trời!”

“Ồ?” Tô Trung Chính cảm thấy vô cùng tò mò, “Chuyện gì? Con nói cụ thể chút.”

Tô Tô cười lớn, sau đó vung tuyệt bút.... Không phải, là vung tay mới đúng, viết xuống giấy hai chữ to đùng: Khoa cử!

“Chính là nó?” Tô Trung Chính hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu.

Nếu đổi lại là người khác đề cập đến vấn đề này với ông thì ông sẽ không thèm nghe mà sẽ gọi người đuổi thẳng đối phương đi.

Khoa cử đã tổ chức qua mấy trăm năm, ở giữa cũng đã tiến hành cải cách mấy lần. Nhưng nhìn chung vẫn như cũ, không có gì thay đổi.

Đổi cái bàn thi thì gọi là cải cách? Giám khảo nhiều thêm mấy người liền gọi là cải cách? Giấy thi đổi từ giấy bông tuyết sản xuất ở Hồ Bắc sang giấy ngưng sương sản xuất ở Giang Tây đã gọi là cải cách rồi? Sửa tới sửa lui, rốt cuộc tăng thêm một đống kinh phí. Nhưng trên thực tế, lại chẳng tạo ra khác biệt lớn nào cả!

Tới tới lui lui, cuối cùng là một đống con cái của quan lại và hoạn quan ở trong tung hoành.

Đây chính là điều Tô Tô muốn thay đổi.

“Người tham gia khoa cử của các triều đều là con cháu của quan lại và hoạn quan.” Tô Tô nhìn chằm chằm Tô Trung Chính, “Vì thế con xin phụ thân, khoa cử tiếp theo khoa cử hãy mở một con đường cho người nghèo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.