Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 888: Chương 888: Ai tiến công? Ai phản công? (P2)




Ở địa phương cách Trấn Khang phủ ước chừng ba bốn nghìn mét, có rất đông kỵ binh nước Mã Toa đang tụ tập, số kỵ binh nước Mã Toa này hẳn là thuộc về sư đoàn kỵ binh số 80 của lục quân nước Mã Toa, bọn chúng cũng thuộc vào đội ngũ thiết giáp cung kỵ của quân đội nước Mã Toa, là tinh nhuệ của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương.

Vũ Văn Phân Phương một hơi đưa cả ba sư đoàn kỵ binh đi tấn công Trấn Khang phủ, trong đó còn có hai sư đoàn kỵ binh thiết giáp là sư đoàn số 18 và 80, có thể thấy được quyết tâm của cô ta như thế nào.

Trong thời gian hai ngày trước đó, sư đoàn kỵ binh 80 lục quân nước Mã Toa liên tục phát động nhiều đợt tấn công, bọn chúng đã phá hủy thành công tường thành của Trấn Khang phủ, đưa trung đoàn 116 quân Lam Vũ vào cuộc hạng chiến tàn khốc đẫm máu.

Bọn chúng mặc dù là kỵ binh, nhưng năng lực tác chiến khi xuống ngựa cũng rất mạnh mẽ, bọn chúng cung quân Lam Vũ tranh đoạt qua lại mỗi một con đường, mỗi một tòa kiến trúng, cho tới khi thành công chiếm lĩnh được một phần ba số kiến trúc của Trấn Khang phủ.

Sức chiến đấu dữ dội của bọn chúng làm Trình Ngạo Vân thấy được chỗ hơn người của quân đội nước Mã Toa, bọn chúng đúng là xuất sắc hơn quân đội đế quốc Đường Xuyên nhiều, chẳng trách mà có thể đánh cho quân đội đế quốc Đường Xuyên răng rơi đầy đất.

Đương nhiên, tổn thất của sư đoàn kỵ binh 80 lục quân nước Mã Toa cũng không phải là nhẹ, trong hai ngày chiến đấu, quân số bọn chúng tổn thất đã lên tới năm nghìn người, gần như chiếm một phần ba tổng binh lực của cả sư đoàn.

Thiếu tướng Mã Tô Liệt Phu quan chỉ huy sư đoàn gần như muốn phát điên, trong lịch sử của sư đoàn kỵ binh số 80, còn chưa bao giờ gặp phải sự tổn thất nặng nề như thế.

Cứ mỗi một lần phát động tất công, thiếu tướng Mã Tô Liệt Phu từ kính thiên lý đều có thể nhìn thấy rõ ràng bộ hạ của mình cứ hết tên này tới tên khác ngã xuống trước họng súng của quân Lam Vũ.

Quân Lam Vũ mặc dù đã mất đi tường thành, nhưng bọn họ vẫn cứ ngoan cường chiếm lĩnh từng công trình kiến trúc, không ngừng từ bên trong phát ra trận mưa đạn xối xả, đem binh sĩ nưỡ Mã Toa xông lên bắn gục hoàn toàn.

Mã Tô Liệt Phu lập tức hạ lệnh quân đội nước Mã Toa bất chấp mọi giá cùng quân Lam Vũ tranh đoạt từng tòa kiến trúc.

Súng trường Chấn Thiên cùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ giao chiến hết sức quyết liệt, khắp nơi là tiếng súng nổ, cùng với tiếng lựu đạn.

Mỗi một lần nhìn thấy lựu đạn của quân Lam Vũ từ trên không trung rơi xuống, là Mã Tô Liệt Phu đều cảm thấy như đầu óc của mình bị rút rỗng đi vậy, bời vì sau mỗi một luồng sáng chói lên, là thế nào cũng có mấy binh sĩ nước Mã Toa lăn lộn trên mặt đất kêu gào bi thảm rồi bỏ mình.

Trong cuộc hạng chiến kịch liệt, các chiến sĩ quân Lam Vũ phát hiện ra, lựu đạn mà trước kia bọn họ chẳng mấy lưu tâm đã phát huy tác dụng cực lớn.

Cứ phát hiện ra tình huống không ổn là bọn họ lập tức quẳng lựu đạn ra, thế là binh sĩ nước Mã Toa đỏ rạp cả đống.

Có một số chiến sĩ quân Lam Vũ dần dần nắm được bí quyết, sau khi kéo chốt cố ý đợi ba giây sau mới đem lựu đạn ném ra, kết quả lựu đạn thường thường phát nổ trên đầu quân đội nước Mã Toa, tạo thành tổn hại càng lớn hơn.

Chiêu này dùng để đối phó với quân địch có ý đồ bắc thang trèo lên công trình kiến trúc là hết sức hiệu quả.

Chứng kiến tất cả những cảnh đỏ, Mã Tô Liệt Phu trừ đầy bụng nộ hỏa ra thì không còn bất kỳ biện pháp nào khác.

Cùng với việc nổi giận, hắn cũng nảy sinh ra một số nghi hoặc với Vũ Văn Phân Phương, sư đoàn kỵ binh số 80 lục quân nước Mã Toa là sư đoàn kỵ binh thuần túy, từng là một trong số sáu sư đoàn kỵ binh thiết giáp được thành lập sớm nhất của nước Mã Toa, có một lịch sử huy hoang.

Cho tới gần đây, sau khi đổi sang sử dụng súng trường Chấn Thiên, cái tên thiết giáp cung kỵ mới dần dần quên đi, thế nhưng sử dụng kỵ binh để đối phó với quân Lam Vũ ở Trấn Khang phủ, Tô Liệt Mã Phu cảm thấy thực sự không hợp với lẽ thường.

Song Mã Tô Liệt Phu cũng hiểu tâm tư của Vũ Văn Phân Phương.

Vũ Văn Phân Phương sử dụng sư đoàn kỵ binh tấn công Trấn Khang phủ, không phải là để đánh chiếm nơi này, mà là để thu hút viện binh của quân Lam Vũ tới đây, sau đó mới dùng những sư đoàn kỵ binh khác tập kích bộ đội quân Lam Vũ tới tăng viện.

Đây là một sách lược vây thành đánh viện quân rất đơn giản mà cũng rất hiện quả.

Trấn Khang phủ có gần sáu mươi vạn cư dân, quân Lam Vũ ắt phải cứu viện cho nơi này không thể nào vứt bỏ được.

Nhưng, quân đội nước Mã Toa vẫn đánh giá thấp sức chiến đấu ngoan cường của quân Lam Vũ.

Mặc dù tính báo đã cho thấy, bộ đội quân Lam Vũ ở Trấn Khang phủ chỉ có chừng hai nghìn người, nhưng sức chiến đấu thực tế mà bọn họ biểu hiện ra vẫn làm cho sư đoàn kỵ binh 80 lục quân nước Mã Toa phải nếm không ít trái đắng.

Khi mới bắt đầu, bộ đội quân Lam Vũ vì yểm hội cư dân rút lui, đúng là đã ảnh hưởng tới khả năng kháng cự và bài bai bố trận của họ, còn cả vấn đề bố trí phong tuyến, khiến cho quân đội nước Mã Toa đánh thẳng một lèo chiếm lĩnh một phần ba Trấn Khang phủ.

Khi quân đội nước MÃ Toa cho rằng quân Lam Vũ đã mất đi đại thế, thì quân Lam Vũ đã hoàn thành nhiệm vụ yểm hộ cư dân rút lui, kháng cự lập tức trở nên quết liệt.

Bọn họ chiếm cứ dải trung tâm của Trấn Khang phủ, ngoan cường tử chiến với quân đội nước MÃ Toa, chiến sĩ quân Lam Vũ trú thủ ở bên trong mỗi một tòa kiến trúc, trừ phi bị giết chết toàn bộ, nếu không quân đội nước Mã Toa tuyệt đối không có khả năng chiếm lĩnh được công trình kiến trúc đó.

- Hà hà, quân địch lại sắp tới rồi! Kỷ lục tám mươi bảy tên đã có ai đột phát được chưa?

Đại đội trưởng đại đột chín vóc dáng rất cao lớn, nhưng nói chuyện lại hết sức nho nhã.

Đại đội chín triển khai cuộc so tài lập công giết địch ở hỏa tuyến, thành tích tốt nhất của chiến sĩ đại đội chín là giết chết được tám mươi bảy tên địch, nhưng chiến sĩ ưu tú đó lại bất hạnh hi sinh trong ngôi nhà bị đổ sập, kỷ lục đó cũng liền dựng lại cho tới tận bây giờ.

Không một ai nói gì, nhưng có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp kích động của họ, những người này đều hi vọng có thể đột phát kỷ lục đó.

Chiến sĩ xếp thứ hai đã giết chết được sáu mươi sáu tên địch rồi, chỉ cần giết chết thêm được hai mươi một tên địch trong cuộc tấn công lần này, là hắn có thể lập nên kỷ lục mới rồi.

NGoài ra chiến sĩ xếp thứ ba cũng đã giết chết được sáu mươi tên địch, cũng có hi vọng đột phá kỷ lục này.

- Ai lập nên kỷ lục mới, ta sẽ đem cái kỷ niệm chương này tặng cho người đó, cái này là do Phong lĩnh tự tay tặng cho ta đấy.

Trình Ngạo Vân không chút do dự nói, rồi lấy từ trong lòng ngực ra một cái kỷ niệm chương sáng lấp lánh, bày ra trước mặt mỗi một chiến sĩ quân Lam Vũ.

Bời vì trong cuộc chiến đấu chống quân Lam Vũ biểu hiện xuất sắc, Trình Ngạo Vân đã được Dương Túc Phong tận tay ban cho tấm kỷ niệm chương này, trong mấy vạn người tham gia trận chiến đó, chỉ có một trăm sáu mươi người trong đó có Trình Ngạo Vân được tặng kỷ niệm chương này, tất nhiên trân quý vô cùng.

Tất cả chiến sĩ quân Lam Vũ tức thì mắt sáng lên.

Hai mươi phút sau, sư đoàn kỵ binh 80 nước Mã Toa lại một nữa phát động tiến công mãnh liệt.

Khác với những cuộc tiến công trước đó, lần này quân đội nước Mã Toa tiến công với phạm vi rộng hơn, binh lực tham gia nhiều hơn, hơn nữa còn sử dụng kỵ binh hiếm thấy trong các cuộc hạng chiến.

Trong những đợt tấn công trước đó, quân đội nước Mã Toa chỉ cưỡi ngựa tới ngoại vi thành thị, sau đó xuống ngựa đi bộ phát động tấn công.

Trong trận hạng chiến kịch liệt, quân Lam Vũ và quân đội nước Mã Toa đều sử dụng rất nhiều thuốc nổ.

Thuốc nổ và địa lôi của quân Lam Vũ thì khỏi phải nói, lưu đạn cũng làm cho binh sĩ nước Mã Toa đổ máu thảm trọng, nhưng thuốc nổ do chính quân đội nước Mã Toa nghiên cứu chế tạo ra cũng có uy lực đủ để phát hủy kiến trục của thành thị.

Cứ như thế, một phần ba kiến trúc của Trấn Khang phủ cơ bản đã bị san thành bình địa, kỵ binh cũng có thể thoải mái qua lại trên đống đổ nát.

Pằng pằng pằng…

Tiếng súng mãnh liệt lại vang lên không ngớt, Trình Ngạo Mẫn mau lẹ cúi đầu xuống, đạn của súng trường Chấn Thiên lũ lượt bắt lên trên bức tường đá của giáo đường, phát ra những tiếng động chát chúa.

Có viên đạn bay qua ô cửa sổ, bay vèo vèo trên đỉnh đầu bọn họ, sau đó đập vào vách tường đá ở bên trong, viên đạn cuổi cùng rơi xuống mặt đất, nhưng vẫn còn chưa cam tâm, nảy lên vài cái rồi mới chịu dừng lại.

Chẳng bao lâu, trên mặt đất đã chất đống những viên đạn xấu xí của súng trường Chấn Thiên, có thế thấy được quân đội nước Mã Toa căm ghét hai tòa kiến trúc này như thế nào.

Nếu như chẳng phải thổ pháo của bọn chúng bị hỏa pháo của quân Lam Vũ hoàn toàn áp chết, thì khẳng định bọn chúng đã lôi thổ pháo của mình tới đây, hoàn toàn san phẳng hai tòa giáo đường này từ lâu rồi.

Quân Lam Vũ đương nhiên cũng chẳng chịu kém cạnh.

Pháo trái phá 75 ly và bách kích pháo không ngừng rền vang, đạn pháo không ngừng rơi xuống, phát ta từng cột khói mù mịt trong quân đội nước Mã Toa.

Những đống đổ nát đã bị san phẳng kia, cũng liệt tục bị đạn pháo bắn cho hất tung cả lên. Những đống đổ nát này đã bị thuốc nổ của quân đội nước Mã Toa và pháo hỏa của quân Lam Vũ dày vò không biết bao nhiêt lượt, bên trong đó gần như chẳng ìm nổi lấy một tấm chỗ hoàn chỉnh.

Trong làn khói đen tràn ngập, kỵ binh quân đội nước Mã Toa lao vào trong thành nối nhau ngã xuống, tiếng chiến mã hí vang càng tăng thêm không khí thảm liệt của Trấn Khang phủ, trên những con đường lại bắt đầu trở nên vắng vẻ quạnh quẽ.

Nếu như nói trong cuộc chiến này, quân Lam Vũ có cái gì để dựa vào, thì đó chính là vô số pháo đại, vô số pháo đạn của pháo trái phá và bách kích pháo.

Bắt đầu từ cuối năm ngoái quân Lam Vũ đã bắt đầu bí mật tích trữ pháo đạn và đạn dược của các loại vũ khí khác, vốn là chuẩn bị để sử dụng khi phát động tiến công, nhưng không ngờ rằng bản thân lại bị quân đội nước Mã Toa tấn công trước.

Vì thế số pháo đạn này tức thì phát huy được hiệu quả, trút hết lên đầu quân đội nước Mã Toa một cách hết sức hào phóng.

Trải qua tổng kết kinh nghiệm của vô số cuộc chiến đấu, quân Lam Vũ phát hiện ra bách kích pháo là thứ vũ khí thực dụng nhất, bời thế bọn họ sử dụng rất nhiều bách kích pháo.

Sau này trong quân Lam Vũ được mở rộng, số lượng bách kích pháo được trang bị gần như được tăng thêm gấp đội.

Pháo trái phá 100 ly và pháo trái phá 122 ly mặc dù có uy lực cực lớn, những dưới tình hình thiếu xe hơi để chuyên chở, nên di chuyển vô cùng khó khăn, nhất là ở những vùng núi non, mỗi một lần di chuyển lại phải hao phí rất nhiều nhân lực.

Tiểu đoàn pháo binh thuộc trung đoàn 116 có mưới sáu khẩu pháo trái phá 75 ly thôi, mà đã phải hao phí rất nhiều sức lực mới có thể kéo được từ bến tàu của cảng Kim Lăng tới Trấn Khang phủ, trong quá trình đó là còn được xe lửa giúp sức không ít.

Những khẩu pháo trái phá này vốn là chuẩn bị đưa tới tiền tuyến để dùng làm hỏa pháo chuẩn bị yểm hộ cho đọt tấn công, nhưng còn chưa kịp vận chuyển đi thì kỵ binh nước Mã Toa đã đột nhiên đánh tới rồi.

Từ trong kính viễn vọng nhìn thấy binh sĩ quân đội nước Mã Toa đổ gục từng mảng từng mảng dưới hỏa pháo của quân Lam Vũ, trong lòng Trình Ngạo Vân thầm thờ phào nhẹ nhõm.

Trừ khi Vũ Văn Phân Phương biết bay, nếu không muốn chiếm lĩnh hoàn toàn Trấn Khang phủ là khả năng bằng con số không.

Quân đội nước Mã Toa mặc dù được trang bị súng trường Chấn Thiên, nhưng ở phương diện hỏa pháo vẫn không có tiến triển gì lớn, hiện giờ vẫn cứ dùng thổ phảo, căn bản là không đủ để tạo thành uy hiếp với quân Lam Vũ.

Còn súng trường Chân Thiến của binh sĩ quân đội nước Mã Toa nếu như muốn phát huy được tác dụng, thì phải vượt qua được tuyến phong tỏa hỏa pháo của quân Lam Vũ trước cái đã.

Không thể không thừa nhận, muốn vượt qua tuyến phong tỏa hỏa pháo của quân Lam Vũ, là một chuyện rất khó khăn hơn nữa đòi hỏi trình độ.

Một tên liên đội trưởng của sư đoàn kỵ binh nước Mã Toa vung đao lên, chỉ dẫn và cổ vũ binh sĩ nước Mã Toa thủ hạ tiếp tục phát động tiến công, nhưng xui xẻo cho hắn bị một nhân viên điều khiển pháo bách kích phát hiện ra, thế là liên tục có mấy viên đạn pháo bách kích rơi xuống xung quanh hắn.

Mặc dù bản thân hắn cũng ý thức được nguy hiểm, nhưng vì phải duy trì vẻ trấn tĩnh trước mặt đám thủ hạ, hắn không thể lựa chọn ẩn trốn, bời thế khi quả đạn pháo bách kích thứ sau rơi xuống, thì cả người lẫn ngựa của hắn đều bị hất tung vào đồng đổ nát ở bên cạnh.

Hiển nhiên là chẳng thể sống nổi nữa rồi.

Trình Ngạo Vân thầm lầm bẩm:

- Thật đáng tiếc, không phải là pháo hỏa tiễn.

Trình Ngạo Vẫn loáng thoáng nghe đồn có một loại vũ khí được gọi là pháo hỏa tiễn 107 đang ở trong quá trình nghiên cứu.

Nghe đâu đó là một loại vũ khí khá là gọn nhẹ nhưng uy lực cực lớn, cả khẩu pháo hỏa tiễn có thể hoàn toàn tháo rỡ ra, phân phối cho các nhân viên khác nhau vận chuyển riêng từng phần một, căn bản là không cần phải dùng ngựa để kéo.

Bất quá, cho tới bây giờ Trình Ngạo Vân vẫn chưa được thấy thành phẩm, cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào, chỉ nghe nói nó có uy lực cực lớn, bắt một phát là nổ cả một vùng, còn khủng bố hơn cả pháo trái phá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.